Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Phong cảnh sau núi rất đẹp, trên đỉnh núi có một dòng suối trong vắt uốn lượn chảy xuống, đi qua vọng lâu giữa lưng chừng núi.
Tô Hi và Ân Thê Thê đi không nhanh lắm, vừa đi vừa quan sát cảnh sắc xung quanh, không biết thế nào mà cũng đi gần nửa canh giờ.
"Thể lực của Hi muội muội thật tốt, chúng ta đi lâu như vậy, tỷ đều dừng lại nghỉ ngơi mấy lần mà muội vẫn không sao cả." Ân Thê Thê càng đi càng chậm, rõ ràng là nàng ta nói muốn tới sau núi tản bộ, bây giờ ngược lại nàng ta là người đầu tiên không đi nổi.
Tô Hi dừng lại chờ nàng ta, mỉm cười nói: "Ngày thường muội thích đi lại, con đường này chẳng là gì hết, Thê tỷ tỷ ngày thường cũng nên đi bộ nhiều, rất có lợi cho cơ thể đấy ạ."
Ân Thê gật đầu nói được rồi lấy khăn ra lau mồ hôi lần nữa.
Tô Hi thấy nàng ta thật sự mệt, nên khuyên bảo: "Nếu Thê tỷ tỷ thật sự đi không được nữa, vậy thì không bằng chúng ta trở về đi. Dù sao cũng đã xem qua cảnh sắc rồi, nếu đi tiếp thì cũng chỉ có vậy thôi, nhưng mệt quá thì sẽ không tốt cho cơ thể đâu ạ."
Ân Thê Thê lắc đầu, đỡ tay nha hoàn nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi kiên trì nói: "Chúng ta đi lên thêm một chút nữa đi, tỷ nghe nói trên đó có một vọng lâu, chắc ở không xa đâu, chúng ta có thể ngồi đó nghỉ ngơi một lát."
Tô Hi nhìn lên trên núi, cỏ cây xanh um tùm, căn bản không nhìn thấy cái vọng lâu nào cả, chắc vẫn còn xa chỗ các nàng lắm. Lúc này xuống núi không phải tốt hơn sao? Vì sao nhất định phải đi lên chứ? Trong mắt Tô Hi hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Thê tỷ tỷ có còn đi được không?"
Ân Thê Thê miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Tỷ đi từ từ ở đằng sau, Hi muội muội không cần lo cho tỷ, muội lên trước đi."
Tô Hi nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn đi chầm chậm phối hợp với bước chân của Ân Thê Thê. Trong thời gian đó thì Ân Thê Thê lại nghỉ ngơi thêm 2 lần nữa, thể lực của nàng ta thật sự không tốt, có lẽ nàng ta không hay rèn luyện cơ thể trong khuê phòng. Chẳng qua một lát sau thì sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy vậy.
Tô Hi lại hai lần đề nghị xuống núi về biệt viện nhưng đều bị Ân Thê Thê từ chối, vẫn là câu nói kia: "Cứ đi tiếp đi."
Tô Hi cực kỳ khó hiểu, nàng thấy bộ dáng của Ân Thê Thê đã mệt đế mức không nói thành lời rồi, vì sao còn khăng khăng muốn lên núi chứ?
Sau nửa canh giờ thì cuối cùng cũng thấy được một vọng lâu bát giác.
Tô Hi bước vào vọng lâu, hai người mới lết lên được sườn núi, khoảng cách đến đỉnh núi chắc còn nửa chặng đường nữa.
Tầm nhìn ở đây cực kỳ tốt, nhìn sang bốn phía đều có thể thấy hết phong cảnh sau núi. Có thể thấy hang núi rậm rạp xanh tươi, những ngọn núi được bao quanh bởi nước, làm người ta cực kỳ thoải mái.
Chỗ này xác thật là nơi ngắm cảnh rất tốt, khó trách Ân Thê Thê muốn lên đây cho bằng được.
"Thê tỷ tỷ đã tới chỗ này rồi sao?" Tô Hi quay đầu lại hỏi.
Ân Thê Thê từ khi vào vọng lâu thì vẫn luôn ngồi ở trên rào chắn nghỉ ngơi, sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn tí, nghe vậy thì ánh mắt hơi lập loè, nói: "Trước kia trong lúc vô tình tỷ có tới một lần, thấy phong cảnh ở nơi đây cực tốt nên mới nhớ kỹ."
Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, hít thật sâu một hơi không khí thoải mái trong lành của núi non, vừa lòng nói: "Đúng là một chỗ rất tốt."
Tô Hi nhìn cảnh sắc xung quanh, lúc xoay người lại thì nhìn thấy một cây đàn cổ được đặt trên bàn đá, lúc nhìn kỹ lại thì thấy cả cây đàn có màu đen, dưới ánh mặt trời như ẩn hiện màu xanh nhạt, kinh ngạc nói: "Đàn Lục Ỷ?"
Ân Thê Thê cười nói: "Quả nhiên Hi muội muội biết cây đàn này."
Tô Hi kinh ngạc không thôi. Sao mà không biết được chứ, đàn Lục Ỷ là một trong bốn cây đàn nổi tiếng nhất, nàng chỉ thấy qua trên sách thôi, còn chưa có may mắn thấy được đàn thật.
Nhưng mà cây đàn quý giá như vậy, sao lại được để tuỳ tiện trong vọng lâu trên núi chứ?
Ân Thê Thê nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, giải thích nói: "Cây đàn này đã đặt ở đây mấy chục năm rồi, nghe nói là chỉ có thể âm thầm nhìn thôi chứ không ai có thể lấy đi được. Có một lần có người muốn trộm đàn đi, nhưng còn chưa đến chân núi thì đã bỏ mạng rồi."
Lần trước Ân Thê Thê đến đây, lúc ngẫu nhiên nhìn thấy cây đàn thì cũng nổi lên tâm tư, vốn dĩ muốn mang cây đàn về nhà nhưng chẳng qua còn chưa ra khỏi vọng lâu thì cứ cảm thấy có một ánh mắt luôn len lén nhìn nàng ta chằm chằm. Con ngựa nàng ta đi lên núi cũng giở chứng, còn mấy tên hạ nhân thì không biết sao tự nhiên bị người đánh trúng tay chân. Vì thế nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ đành thả đàn về chỗ cũ.
Bây giờ, Ân Thê Thê nhìn Tô Hi, lại không chút dấu vết nhìn thoáng qua đỉnh núi, nói: "Lần trước Hi muội muội nói nguyện ý muốn đành đàn cho tỷ nghe mà, không bằng nhân cơ hội hôm nay mà đàn một khúc đi, thế nào? Để tỷ cũng được nghe tiếng đàn của đệ tử Cốc Đồng tiên sinh nào."
Tuy Tô Hi thích cây đàn này, nhưng vừa nghe nói có người âm thầm nhìn thì liền chần chừ nói: "Việc này không tốt lắm đâu.......Đàn này có chủ nhân, sao muội có tự tiện động vào đồ của người khác chứ."
Ân Thê Thê cười nói: "Có điều không biết Hi muội muội. Người trông coi đàn đều không phải là chủ nhân, tỷ từng nghe nói là nếu tiếng đàn của người nào được người giữ đàn kia công nhận thì không những không trách phạt mà còn sẽ tự đưa đàn đến cho người đó đấy."
Tô Hi vừa nghe vậy xong thì cũng có hơi động tâm.
Tiếng đàn Lục Ỷ tuyệt diệu, ai học đàn thì đều muốn có được một cây đàn tốt cả, Tô Hi đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Tô Hi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không chống cự được sự dụ hoặc của cây đàn nổi tiếng, vì thế nàng bước lên thử dây đàn, sau đó ngồi xuống sau đàn Lục Ỷ.
*
Phía bên này, sau đỉnh núi.
Có mấy nam tử ngồi hai bên dòng suối trên đỉnh núi đang chơi "Khúc thuỷ lưu thương".
Có lẽ bởi vì thời tiết năm nay quá nóng nên rất nhiều thế gia tới biệt viện Tây Giao để tránh nóng. Không chỉ phủ Tấn Vương, phủ Tướng Quân, phủ Tổng Đốc mà người của phủ Trịnh Quốc công và phủ Vinh Quốc công cũng tới.
Tô Điều thả một cái khay nhỏ màu đen ở thượng lưu, trên khay đựng một chén rượu đầy, chén rượu cứ theo dòng suối chảy xuống, nó dừng trước mặt ai thì người đó phải uống ly rượu này.
Cái khay nhỏ màu đen kia bị dòng suối đẩy thằng đến khúc quanh co, cuối cùng dừng lại trước mặt của Lệ Diễn.
Lệ Diễn cũng rất sảng khoái, y bưng chén rượu bạch ngọc lên uống cạn một hơi, sắc mặt vẫn không thay đổi.
"Được!" Tô Điều trầm trồ khen ngợi.
Chén rượu thứ hai dừng trước mặt của Lữ Giang Hoài.
Lữ Giang Hoài cũng không xấu hổ ra vẻ ta đây, lúc y đi theo phụ thân Lữ Trì tòng quân đánh giặc thì còn phải uống nhiều hơn rượu hơn thế này nữa, y cũng rất vui vẻ cạn sạch một chén.
Sau mấy vòng chơi thì Tô Điều mất hứng thú, nói: "Nếu chỉ chơi thế này thôi thì không thú vị, nếu có người ở bên giúp đàn một khúc gì đó thì đúng là có thể nhắm rượu rồi."
Có người phụ hoạ: "Tô huynh nói rất đúng, không bằng ta kêu người đến Du Phương Viện mời tiểu hoàng oanh đến nhé, để nàng ta đàn một khúc cho chúng ta, thế nào?"
Tô Điều trêu ghẹo nói: "Chỗ này cách Kinh thành cả hơn 10 dặm lận, vừa đi vừa về chỉ sợ lãng phí rất nhiều thời gian, chờ Lý huynh mời được tiểu hoàng oanh đến thì 'khúc thuỷ lưu thương' này của chúng ta đã tan từ lâu rồi."
Người nọ nghĩ cũng đúng, nên cũng bỏ luôn cái tâm tư đó đi.
Vị được gọi là Lý huynh kia không biết nhớ tới cái gì mà cười nói: "Nghe nói Phó cô nương cũng tránh nóng ở sơn trang này, tiếng đàn của Phó cô nương hôm tiệc mừng thọ của Thọ Xương Công chúa đúng là tuyệt diệu, từ sau khi ta nghe xong thì không thể so sánh cùng với tiếng đàn nào nữa."
Tô Điều cũng sâu sắc đồng ý: "Tiếng đàn của Phó cô nương thật là dễ nghe. Cho dù ta có học đàn cả 7 năm thì sợ là cũng không đàn hay được bằng Phó cô nương nữa."
Trùng hợp là hôm nay Phó Thiếu Vân cũng ở đây. Phó Thiếu Vân ngồi ở bên sườn khác của dòng suối, nghe vậy thì chỉ thoáng giương lông mày lên, hơi mỉm cười nhưng vẫn không nói gì.
Vị Lý huynh kia nói đến vui vẻ, cứ thao thao bất tuyệt, "Không biết Thiếu Vân có thể mời Phó cô nương đến được không? Để lỗ tai ta có thể may mắn nghe được tiếng đàn mỹ diệu kia thoả thích."
Ngồi ở đây đều là nam tử, tuy là mời rất có thành ý nhưng cũng không thoả đáng cho lắm. Phó Thiếu Vân siết cái chén trong tay, uyển chuyển từ chối nói: "Hôm nay thân thể của tiểu muội không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở sơn trang, sợ là làm Lý huynh thất vọng rồi."
Người nọ lộ ra biểu cảm cực tiếc nuối, nhưng hiển nhiên không ý thức được lời nói của bản thân không thích hợp.
Tô Điều bước đến hoàn giải, nói: "Lý huynh đây là không đúng rồi. Thứ gì càng quý thì càng khó tìm, nếu dễ dàng để người khác nghe được thì có vẻ không còn quý báu nữa rồi."
Người nọ nghĩ thấy cũng phải, liền ôm quyền với Phó Thiếu Vân, nói: "Vừa rồi là Lý mỗ thất lễ, mong Thiếu Vân huynh đừng để trong lòng."
Phó Thiếu Vân cũng thi lễ lại, đang định mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn ngắn ngủi từ trong khe núi truyền tới.
Vừa rồi chỉ là tiếng thử đàn, một lát sau, tiếng đàn mới thật sự vang lên.
Một khúc mở đầu như nước chảy mây trôi, phảng phất như đang mở một bức hoạ cuộn tròn ra vậy.
Phó Thiếu Vân cầm chén rượu, bên tai nghe tiếng đàn này. Lúc đầu tiếng đàn này còn hơi êm dịu giống như dòng suối trên núi đang róc rách chảy, nhẹ nhàng thoải mái làm tâm tình người khác cũng thoải mái theo, như thể nước chảy từ trên cơ thể làm người ta không tự chủ được mà thả lỏng.
Sau đó tiếng đàn dần dần cao hơn, giống như nước chảy nhanh vào biển rộng, xung quanh là núi non phập phồng, nguy nga đồ sộ, rộng lớn mạnh mẽ. Sự bao la hùng vĩ này không phải hào hùng cũng chẳng phải không kiềm chế được mà là sự tiêu sái không thể giải thích được, nghe được tiếng đàn này liền cảm thấy tâm trí của bản thân đều thoải mái, muốn thả chén rượu trong tay vào trong biển rộng để có thể uống cùng thiện hạ.
Đúng là tương ứng với câu nói kia——-
Lúc quay đầu lại, làm một người nhàn rỗi, đổi một bầu rượu, một cây đàn, mây giữa khe núi (*).
(*) Bài thơ của tác giả Tô Thức.
Tiếng đàn gảy đến chỗ cao nhất thì đột nhiên dừng lại. Phó Thiếu Vân ngẩn ngơ hồi lâu, nhưng đợi mãi vẫn không chờ được tiếng đàn đó vang lên lần nữa, sau khi chấn động xong thì là một sự tiếc nuối mãnh liệt, muốn tiếp tục nghe được tiếng đàn đó, càng muốn biết ai là người đã gảy đàn.
Phó Thiếu Vân ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy những người khác cũng nghe đến ngẩn ngơ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được.
Tô Điều càng khoa trương hơn, cái chén trong tay rớt từ lúc nào mà cũng không biết.
Chờ sau khi hoàn hồn lại thì y cũng nhanh chóng đứng lên đi đến bên vách núi nhìn về phía dưới sườn núi.
Thì thấy trong vọng lâu giữa sườn núi có một cô nương mặc áo sam màu xanh lam ngồi sau cây đàn, nhưng bởi vì cách quá xa nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thân hình của nàng mà ước chừng có lẽ là tiểu cô nương 12, 13 tuổi gì đấy.
Có thể gảy ra được tiếng đàn này mà còn là một cô nương nữa làm cả đám người đều kinh ngạc, hơn nữa còn chỉ là một tiểu cô nương 12, 13 tuổi thôi nữa, đúng là làm người ta bị đả kích mà.
Nhưng mà không khỏi phải thừa nhận rằng tiếng đàn này thật tuyệt diệu.
Cho dù có là Phó Nghi thì chỉ sợ không thể gảy được một khúc đàn như này được.
Tô Điều tâm phục khẩu phục, nói: "Không thể nghĩ ra trên đời này còn có loại tiếng đàn này nữa, là kiến thức hạn hẹp của ta rồi."
Người vừa rồi được gọi là Lý huynh kia nói: "Vốn tưởng rằng tiếng đàn của Phó cô nương đã thật sự là hoàn hảo rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn (**).........."
(**) Từ câu "Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân", có nghĩa là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị" (nguồn Tiếng Trung Bắc Kinh)
Phó Thiếu Vân không nói lời nào, chỉ vì y nhận ra thân hình của tiểu cô nương đó.
Có lẽ bởi vì đã quá mức quen thuộc rồi cho nên chỉ nhìn thoáng qua thôi là y có thể khẳng định người gảy đàn chính là Tô Hi.
Tô Điều híp mắt nhìn về hướng vọng lâu, bỗng nhiên nói: "Trong vọng lâu đó có phải có bày đàn Lục Ỷ đúng không?"
"Theo ta thấy thì chỉ có tiếng đàn như vậy mới xứng đôi với cây đàn tốt đó, giống như Bá Nhạc gặp Thiên lý mã vậy (***), người giữ đàn đó chắc chắn sẽ chắp tay dâng đàn Lục Ỷ lên thôi."
(***) Bá Nhạc và Thiên lý mã: Chính Bá Nhạc là ngươi khai phá tài năng của Thiên lý mã.
Tô Điều không nói gì, như là đồng ý.
Bên kia đỉnh núi, Vệ Phong đứng dưới cây tùng, khoanh tay đứng nhìn vọng lâu dưới chân núi.
Vị trí của Vệ Phong đứng cao hơn đám Tô Điều một chút, cho nên nghe được hết đoạn đối thoại của bọn họ.
*
Bên phía này, Tô Hi đàn được một nửa rồi dừng.
Đàn Lục Ỷ không hổ danh là tứ đại danh cầm, lúc gảy cực kỳ tuyệt diệu, chẳng qua nàng không thể tiếp tục đàn nữa nếu không nàng sẽ luyến tiếc phải buông tay mất. Tô Hi nhìn về phía Ân Thê Thê đứng một bên, cười nói: "Thê tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi."
Ân Thê Thê nhìn Tô Hi hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Kỳ thật là nàng ta cố tình dẫn Tô Hi tới đây, bởi vì nàng ta biết đám người Phó Thiếu Vân và Lệ Diễn ở ngay trên đỉnh núi, nàng ta cố ý kêu Tô Hi gảy đàn ở chỗ này chỉ bởi vì không quen thường hay có người khen ngợi tiếng đàn mỹ diệu của Phó Nghi trước mặt nàng ta. Nếu Tô Hi đàn hay thì có thể đàn áp được Phó Nghi, từ đó liền chặn miệng của những người đó; nếu Tô Hi đàn không hay thì nàng ta cũng chả thương tổn gì cả.
Nhưng Ân Thê Thê không nghĩ tới cầm nghệ của Tô Hi lại đến mức này. Ân Thê Thê nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp của Tô Hi, lại nhớ đến tài hoa dần bộc lộ từ mấy ngày nay tới giờ của nàng, trong lúc nhất thời thì trong lòng nàng ta có hơi phức tạp.