Editor: Mắm Mắm | Beta-er: Song Ngư(*) Nhân chứng vật chứng đều đủ/ bị bắt quả tang
“Ngươi còn muốn giải thích thế nào?”
Cái tát này của Vệ Liên Khôn không nhẹ, mặt của Viên thị nhanh chóng sưng lên. Bà ta che mặt, há miệng nói: “Vương gia nghe thiếp giải thích, con búp bê bằng vải này này là do một đạo sĩ cho thiếp, hắn nói có thể, có thể…” Vì mấy ngày gần đây Vệ Liên Khôn luôn đến phòng trắc phi Đổng thị nên Viên thị không cam lòng. Hôm qua bà ta mới mời một đạo sĩ tới nhà, người này cho bà ta một con búp bê bằng vải, nói rằng chỉ cần viết lên ngày sinh tháng đẻ của đối phương lên, lại dùng kim bạc đâm vào ngực, đặt ở dưới gối đầu đủ bảy bảy bốn chín ngày thì người kia sẽ hồi tâm chuyển ý.
Kim bạc kia cũng không phải là kim bạc bình thường thường, mà nó có tác dụng giữ linh hồn và khóa linh hồn. Đương nhiên Viên thị tin, nhưng kêu bà ta giải thích trước mặt Đổng thị và mọi người thì bà ta vẫn không thể vứt hết mặt mũi thế được.
Viên thị ấp a ấp úng không chịu nói, che che giấu giấu: “Vương gia hãy tin thiếp, thiếp đối với ngài là toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện này…”
Tấn vương Vệ Liên Khôn hất mạnh bà ta ra, ném con búp bê bằng vải lên người bà ta, “Đến lúc này nhân chứng vật chứng đủ cả mà ngươi vẫn còn muốn ngụy biện!”
Vệ Liên Khôn là một người mê tín cổ hủ, luôn tôn thờ quỷ thần. Bây giờ Viên thị dám làm ra chuyện này, hiển nhiên là đã chạm vào vảy ngược của ông ta, ngay lập tức ông ta quát “Cút đi”.
Viên thị vừa nghe, cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng quỳ xuống đất, giải thích từ đầu đến cuối lai lịch của con búp bê này: “… Vương gia, thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ, không nên mê tín tin những lời mà đạo sĩ kia nói. Nhưng thiếp tuyệt đối không nghĩ tới việc hại người, xin ngài hãy tha thứ cho thiếp lần này đi!”
Vệ Liên Khôn nghe xong lời giải thích của Viên thị thì chỉ cảm thấy nực cười hơn.
Bà ta lại dám mơ mộng muốn dùng một con búp bê vải khống chế tâm tư của ông ta sao? Huống chi còn là vị trí ở ngay ngực, ông ta lạnh lùng, thảo nào ngày gần đây ông ta luôn cảm thấy ngực đau lâm râm. Trước đó lúc ông ta không biết chuyện này nên không để trong lòng, bây giờ thấy con búp bê này thì lập tức cảm giác cả người đều không thích hợp. Ông ta càng cảm thấy chán ghét, thái độ đối xử với Viên thị cũng phai nhạt rất nhiều, “Ngươi giải thích chuyện Thế tử bị ám sát thế nào? Lẽ nào việc này cũng không liên quan đến ngươi?”
Viên thị nghĩ mình không thể tránh được nhưng không thể liên lụy đến Tấn ca nhi, bèn nhận tất cả mọi chuyện về người, nói: “Việc này do một mình thiếp làm, Tấn ca nhi không hề hay biết chuyện gì cả. Nếu Vương gia trách phạt thì hãy trừng phạt thiếp đi, cầu xin người đừng liên lụy Tấn ca nhi.”
Vệ Liên Khôn hừ lạnh một tiếng, nếu Vệ Tấn không biết chuyện thì một người nữ nhân như bà ta có thể liên lạc với nhiều sát thủ thế này ư? Sợ là mẫu tử bọn họ đều có liên quan đến chuyện này.
Nhưng mà không thể tuỳ tiện bỏ thê tử Vương thất được, huống hồ nhà mẹ đẻ Viên thị vẫn còn có chỗ hữu dụng với ông ta, vì thế ông ta nói: “Phủ Tấn vương không chứa nổi một phụ nhân tâm địa rắn rết như ngươi, ta thấy ngươi vẫn nên dọn đến chùa miếu ở đi, tạm thời ta không muốn thấy ngươi.”
Viên thị không an lòng hỏi: “Vậy Tấn ca nhi…”
Vệ Liên Khôn lạnh lùng nói: “Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi.”
Cùng ngày đó, Tấn vương Vệ Liên Khôn nói chuyện với sư thái của chùa Tĩnh Nguyên ở ngoài thành, kêu Viên thị thu dọn hành lý đến chùa Tĩnh Nguyên tịnh tâm suy nghĩ. Kết quả này đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của Viên thị, bà ta cũng không oán giận gì, thành thật đi đến đó. Đợi qua một khoảng thời gian khi Tấn vương nguôi giận thì sẽ đón bà ta về. Chỉ cần Tấn ca nhi và Ương ca nhi ở trong phủ yên ổn thì bà ta vẫn còn hi vọng.
Nhưng rõ ràng Viên thị nghĩ quá tốt rồi. Đêm đầu tiên mới vừa đến, bà ta nhận được một hộp gỗ tử đàn quen thuộc. Cái hộp kia đặt trên giường ở thiện phòng, trong lòng bà ta có loại dự cảm xấu, run rẩy mở hộp ra, chỉ thấy có một ngón tay khác bị chặt đứt lìa bên trong.
Lần này là ngón trỏ.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Viên thị cũng nhận được một ngón tay bị chặt đứt của Vệ Tấn, bà ta là người hiểu rõ nhất bàn tay của nhi tử mình, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Sao Viên thị chịu nổi khi thấy Vệ Tấn phải chịu đựng đau đớn như vậy, thế là ầm ĩ đòi về Vương phủ, trong lòng hận Vệ Phong đến thấu xương. Nhưng xung quanh chùa miếu đều có người giám sát, bọn họ theo lệnh của Tấn Vương không cho phép bà ta tùy tiện ra vào chùa Tĩnh Nguyên. Dù bà ta có ầm ĩ đến thế nào thì vẫn cũng không chịu thả người.
Tám ngày sau, Viên thị nhìn mười ngón tay bị chặt đứt nằm ngay ngắn trên giường thì không chịu được nữa, hoàn toàn phát điên.
*
Lại nói đến phủ Tấn vương, sau khi đưa Tấn Vương phi vào chùa miếu, sau này Tô Hi không cần phải đến Ký An Đường thỉnh an nữa.
Vì vậy nàng đã vui vẻ hồi lâu.
Vệ Tấn cũng bị quở trách. Nghe nói hắn sốt cao một thời gian dài, hai ngày sau bỗng đầu óc có vấn đề, không chỉ võ công bị phế đi mà nửa người dưới cũng bị liệt, sau này phải nằm trên giường nhờ người hầu hạ. Lúc đầu Liêu thị còn cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, nhưng mà sau khi Vệ Tấn tỉnh lại thì tính tình chợt trở nên nóng nảy, hơi không vừa ý là lại tức giận trách mắng, thời gian dài qua đi Liêu thị không chịu nổi, bèn mua hai nha hoàn bên ngoài, mỗi ngày để bọn nha hoàn hầu hạ hắn chuyện ăn uống vệ sinh.
Hiển nhiên Liêu thị oán giận người của Vân Tân Trai nhưng mà như vậy có ích lợi gì? Vệ Tấn và Viên thị muốn mưu hại Vệ Phong, nàng ta đã thấy kết cục rồi, mà nàng ta chỉ là một phụ nhân, sao có thể lợi hại hơn bọn họ được? Nàng ta thậm chí không ra ngoài, đỡ phải nhìn thấy Tô Hi, không biết sẽ dùng vẻ mặt gì để gặp nàng.
Bên phía Vân Tân Trai, mất vài ngày sau thì Tô Hi mới sực nhớ có một số việc nàng còn chưa hỏi rõ Vệ Phong.
Vệ Phong vừa từ bên ngoài trở về, thấy Tô Hi không ở trong phòng thì đến thư phòng tìm nàng. Trời vừa có tuyết rơi, trên vai hắn đọng một lớp tuyết trắng, cả người toả ra khí lạnh, hắn không muốn lây bệnh cho Tô Hi nên đứng cạnh lò lửa một lúc. Chờ khi hết khí lạnh trên người thì hắn mới bế nàng lên khỏi ghế ngồi và đặt nàng lên mép giường, “Nàng xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?”
Tô Hi không trả lời câu hỏi của hắn mà ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, “Đình Chu biểu ca, thiếp có vài chuyện muốn nói với chàng.”
Hiếm khi thấy nàng nghiêm túc như vậy, Vệ Phong khẽ nhướn mày, phối hợp nói: “Nàng muốn nói cái gì?”
Tô Hi đã suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng tức giận. Nàng bĩu môi nói: “Lúc trước chàng không bị thương cũng không có rơi xuống vách núi, tại sao không trở về sớm hơn?”
Vệ Phong im lặng một lúc, không nói gì.
Tô Hi lại nói: “Kể cả khi chàng chưa trở lại, sao không kêu Lý Hồng gửi thư cho? Cái gì chàng cũng không nói với thiếp, chàng có biết…” lúc đó nàng đã lo lắng sợ hãi đến mức nào không?
Vệ Phong ôm nàng lên đùi, đang muốn nói thì bỗng nhiên nàng đẩy hắn ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, như là chợt phát hiện ra điều gì đó. “Có phải chàng đã biết từ lâu rồi đúng không? Chàng biết âm mưu của Vệ tấn và Tấn Vương phi, bị thương chỉ là để che giấu tai mắt, tương kế tựu kế khiến Vệ Tấn và Tấn Vương phi thả lỏng cảnh giác sau đó tìm được chứng cứ…”
Đúng là một tiểu cô nương thông minh. Vệ Phong nói: “Ấu Ấu, nàng nói đúng nhưng không đúng hoàn toàn.” Hắn dừng một lát, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng rồi nói tiếp: “Ta cũng không phải cố ý không trở về…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Tô Hi hất tay ra. Nàng nhảy xuống giường nhỏ, tức giận nhìn hắn và nói: “Mặc kệ chàng có cố ý hay không nhưng chàng không trở về, cũng không nói cho thiếp biết một tiếng. Chàng để thiếp chẳng hay biết gì cả, bây giờ thiếp không muốn nói chuyện với chàng.”