Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 2



4.

Ngày ta thành thân, Thôi Cửu cũng được nhận thiệp mời mà tới, trong lúc giúp tân lang phá cửa phong thái ngời ngờ khiến cho mấy cô nương chặn cửa khó cầm lòng được, giữ chẳng được bao lâu cửa đã bị phá.

Mấy huynh đệ đi sau thấy qua ải đơn giản vậy cảm thấy không đủ thử thách liền tiến lên chặn cửa thay, cùng lúc đó Bùi Diệu tiến lên phía trước, chỉ cần một lần vung tay đã khiến cửa mở toang. Bảy tám thanh niên chỉ biết trố mắt ra nhìn trong tiếng vỗ tay phấn khích của quan khách đến dự lễ.

Từ sớm đã nghe những lời đồn thổi, Bùi Thất(*) sống ở phía bắc Trường Thành, thành thục bắn tên cưỡi ngựa, sức lực hơn người, bây giờ có cơ hội chứng kiến mới thấy quả thật phi phàm.

(*) Bùi Thất tên tự là Bùi Diệu

Những tỷ muội mở đường quay trở về thì thầm vào tai ta, họ bảo Bùi Thất quả thật tướng tá vạm vỡ như gấu rừng, vai rộng sáu tấc, mặt mũi dữ tợn, đến cả cái cối bằng sứ cỡ lớn cũng chỉ lỡ va phải một nắm đấm của Bùi Thất cũng vỡ nát như tươm, mọi người tại hiện trường nhìn thấy cũng một phen hoảng hồn.

Tỷ muội trong tộc được phen bàn tán, họ bảo ta sắp trở thành hoa lài cắm bãi phân trâu, không biết có qua được đêm động phòng với cái tên mình người sức gấu đó không.

Nhưng biết làm sao cho được, Bùi Thất đã là đường lui duy nhất rồi, dù sao ta cũng đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Gấu rừng thì đã sao? Chẳng phải còn tốt hơn tên Thôi Cửu Lang giả nhân giả nghĩa, còn tốt hơn rượu độc thâm cung sao.

Tân lang đã đến, ta nhanh chóng lấy quạt che mặt mình lại, ta được phụ thân cõng đến kiệu hoa. Cách nhau bởi một tấm màn, ta chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân, đến mặt mũi trông thế nào cũng không thể nhìn rõ. Dù sao đi nữa cũng không to lớn đến nỗi giống với những lời bọn họ nói.

Cho đến khi hạ kiệu, tân lang phải cõng tân nương vào phủ quốc công, tận mắt nhìn thấy người trước mặt mình là một chàng thiếu niên tóc đen như mun, mắt xanh như trời. Ta sững cả người.

Chàng thiếu niên này…là gấu rừng hung tợn trợn nanh, múa vuốt trong lời đồn sao?

Nhưng với khuôn mặt đường nét rõ ràng, ngũ quan thuộc hàng cực phẩm, nếu như hắn là nữ nhân thì nhất định là vị cô nương đệ nhất đế đô, nhưng bởi vì trên chàng thiếu niên này sát khí đằng đằng nên một chút nữ tính cũng không có. Một đôi mắt xanh mênh mông tựa biển cả, khoác trên mình bộ giá y tinh xảo rực rỡ, thế nhưng tất cả chỉ làm nền cho thứ nhan sắc cực phẩm này mà thôi.

Ta ngạc nhiên đến nỗi quên luôn cả việc thở, quên luôn bàn tay đang giương ra của Bùi Thất.

Hắn nhìn thấy ta đơ ra, mi hơi rũ xuống, bàn tay vội vàng thu lại, sau đó đột nhiên quay lưng, ngồi xổm xuống.

Ta vừa mới trèo lên còn chưa kịp vững Bùi Thất đã vội đứng lên, ta sợ ngã nên ôm chặt lấy cổ hắn. Bùi Thất thấy vậy đứng yên một lúc rồi mới bước đi.

Lúc nhảy qua chậu lửa vào cửa, ta muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại thấy bước chân Bùi Thất sải dài như bay bước đi một mạch không quay đầu nhìn lại.

Bùi Thất cao hơn ta nửa cái đầu, hai chân bước đi như đạp trên gió, ta muốn chạy lên bắt kịp hắn nên một tay nắm lấy váy nhảy thẳng qua chậu lửa, nhưng bọn người Thu Ảnh phía sau giữ lấy đuôi váy vì quá bất ngờ nên đã vụt tay khiến cho phần đuôi váy gần như rơi vào chậu lửa.

Thu Ảnh vội hét lên, Bùi Thất cũng giật mình ngoảnh đầu, nhanh chóng phản ứng lại xách ta lên, bước hai bước to.

Ta quay đầu nhìn lại thấy đuôi váy gợn thành từng lớp sóng phất phơ trên trên đốm lửa vàng rực rỡ, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp, dần dần rơi xuống thảm đỏ.

Quan khách xung quanh hò reo cuồng nhiệt, nhưng khoảnh khắc này ta lại cảm thấy thế giới của ta yên tĩnh lạ thường, dường như xa lạ hoàn toàn với thế giới của bọn họ.

Ta vừa tiếp đất, tim đã đập loạn nhịp không kiểm soát, hắn vội vàng buông ta ra, sau đó dụi hai tay vào nhau như thể vừa cho tay vào lửa, rồi quay người lại muốn tiếp tục cất bước. Tuy nhiên khi nhìn thấy ta lầm lũi gom váy lại, vội vàng muốn đuổi theo hắn, lúc này hắn mới có cảm giác có gì đó không đúng. Bùi Thất mím môi lại làm lộ ra xương quai hàm sắc sảo, cuối cùng hắn cũng hiểu ra bước chân cũng dần chậm lại.

Ta bắt lấy cơ hội nhanh chóng chạy theo.

Lúc sắp diễn ra lễ bái đường, hắn định dùng chân đạp vào bậc cửa nhưng dường như phát giác ra được điều gì đó, liền liếc nhìn về hướng ta, do dự một lúc mới bắt đầu đưa cánh tay ra.

Ta cũng chìa tay ra bắt lấy, cảm giác cơ bắp của chàng thiếu niên này quả thật vô cùng vạm vỡ, so với đám nam nhân bình thường ở chỗ chúng ta đúng thật khác xa. Khoảng cách càng gần, ta lại ngửi thấy mùi rượu mạnh cùng với đàn hương phảng phất, ẩn trong lớp mùi hương đó…chính là xạ hương.

Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng tay giữ lấy chân mềm nhũn, lại bất cẩn đạp phải vào đuôi váy khiến ta té ngã, nhưng cũng thật may lại ngã vào lòng cơ ngực vạm vỡ của Bùi Thất.

Ta vừa ngẩng mặt lên đã thấy chiếc cằm của Bùi Thất gần trong gang tấc, chỉ cần mũi ta cử động lên phía trước một chút nữa thôi thì sẽ chạm tới yết hầu của hắn.

Thế là ngay sau đó, hắn đỡ ta xuống, còn nói thêm một câu “Nàng bước đi nhớ phải cẩn thận.”, rồi tiếp tục sải bước.

Ta thở dài một hơi.

Vị phu quân này của ta quả nhiên tuấn tú phi phàm, nhưng kì thực với ta lại chẳng lưu lại mấy ấn tượng tốt.

Điều đấy cũng phải thôi, ta biết rõ mọi thứ đều do một tay cô mẫu sắp đặt, muốn lấy cuộc hôn nhân này lôi kéo Bùi gia. Bên phía Bùi gia bọn họ bị chúng ta lôi lên trên cùng một chiếc thuyền, nên khiến trong lòng họ bất mãn cũng là chuyện đương nhiên.

Mãi cho đến lúc sau khi bái lạy Quốc công và Quốc công phu nhân, mọi lễ nghi phiền phức cũng xem như sắp hoàn tất, lúc ngồi trên giường phía bên trong bức rèm đỏ, ta đã không còn giữ được sự bình tĩnh. Nhớ đến lúc ta đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Bùi Diệu, cơ bắp rắn chắc của hắn đằng sau lớp y phục mỏng đang ghì chặt lấy ta, khắp cả mũi dường như bị hơi thở mạnh mẽ của hắn chiếm lấy…

Đây mà là con gấu rừng mặt mày dữ tợn sao?

Đúng là lũ lừa người.

Trong lúc ta còn đang thất thần, mím môi nhịn cười, Thu Ảnh xông vào phòng với dáng vẻ vội vàng, báo: “Nương tử, xảy ra chuyện rồi, Thành quốc công tự tay mở ra một bức tranh do Thôi Cửu tặng, nhưng…nhưng mà…”

Ta cảm thấy sự việc chẳng lành, cố gắng bình tâm lại hỏi: “Nhưng cái gì?”

“Nhưng trên bức tranh đó, ngoài chữ ký của Thôi Cửu, còn…còn có thêm tên của nương tử.”

5.

Khuôn mặt của ta ban nãy còn đỏ bừng vì Bùi Diệu vậy mà sau khi nghe tin đã trở nên lạnh tanh.

Ta một lòng với Thôi Cửu là chuyện cả thành đều biết, đương nhiên cả Quốc công cũng chẳng cảm thấy lạ lẫm gì. Tuy nhiên hôn sự này do hoàng hậu dày công sắp đặt cộng thêm việc được bệ hạ đích thân chỉ hôn cho nên có thể nói ta hôm nay ta chính là thể diện của hoàng hậu, dù sao đi chăng nữa bọn họ cũng phải kiêng dè chừng mực.

Thế nhưng hôm nay Thôi Cửu lại cả gan đem chuyện này phơi bày, mang khuê danh của ta cùng chung đại danh của hắn đặt lên cùng một bức hoạ, hắn muốn ta không còn mặt mũi nào để gả đi.

“Thôi Cửu nói như thế nào?”

“Ngài ấy nói….ngài ấy nói trong nhà có vài bức danh hoạ do nương tử đích thân phối màu, ngài ấy không dám một mình nhận công nên đành viết tên nương tử lên xem như cho hợp lễ.”

Ngày trước ta bằng lòng vì hắn mà làm chuyện mài mực, phối màu chẳng khác gì bọn nô tỳ. Chuyện này nếu đồn đại ra bên ngoài cũng đủ khiến một vị tiểu thư danh gia vọng tộc không còn chỗ ngẩng cao đầu. Mấy chuyện này ta có thể thẳng thừng phủ nhận, nhưng đám người ngoài kia bọn họ thật sự sẽ tin lời ta sao.

Trong ngày đại hôn của ta hắn dám tặng một phần “đại lễ” thế này, Thôi Cửu, tâm tư quả thật độc ác.

Nhưng làm lớn mọi việc lên, rốt cuộc có lợi gì cho hắn?

Đúng rồi.

Ngày trước hoàng thượng lập cô mẫu thành hoàng hậu đã bỏ ngoài tai lời dị nghị của đám ngôn quan, Thôi gia chính là nằm trong số đó.

Bây giờ cô mẫu đã đứng vững trong lục cung, nếu như thêm việc Hạ gia ngày càng lớn mạnh, bọn họ sợ sau này sẽ không còn đường sống.

Lúc trước ta một lòng si tình Thôi Cửu, trong mắt ngoài hắn ra mọi thứ chỉ là vô nghĩa, chắc chắn hắn đã nghĩ ta là kẻ rất ngốc, rất dễ lừa.

Không biết rằng trên đời này một kẻ ngốc bị che mờ đi lí trí bỗng một ngày buông bỏ được chấp niệm, không còn lừa mình dối người, vứt bỏ đi quá khứ, mong muốn bản thân trở về trạng thái ban đầu?

Ta đứng dậy, đẩy cửa xông thẳng ra bên ngoài.

Người hầu của Thành quốc công đứng bên cạnh đang cầm bức tranh sơn thuỷ, bên dưới có vài vị trọng thần trong triều bàn tán về bức tranh, trên miệng tuy thốt ra những lời khen không ngớt về tài dụng bút, pha màu, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ ta chỉ thấy mỗi sự chế nhạo.

Thành quốc công mặt mày tái xanh, cố giữ lấy bình tĩnh. Bùi Thất rũ hai mắt xuống, không nói lời nào, rõ ràng hắn là nhân vật chính trong buổi hôn lễ này, nhưng lại làm ra vẻ là kẻ ngoài cuộc. Thôi Cửu đứng một bên trên môi nở nụ cười chẳng chút tốt lành.

Ta tiến lên hai bước, ta muốn mọi quan khách đều phải chú ý đến ta.

“Kiệt tác danh hoạ của Thôi Cửu Lang quả nhiên danh bất hư truyền, Tam Nương chỉ góp một chút công lao nhỏ nhặt lại được đề tên lên danh hoạ, quả thật cảm thấy thổ thẹn trong lòng, tấm lòng này của Thôi Cửu Lang, thứ lỗi Tam Nương không dám nhận.”

Thôi Cửu nở nụ cười nho nhã lễ độ: “Công lao không phân lớn nhỏ, nếu như không nhờ vào Tam Nương, sao ta có thể vẽ nên bức tranh này, đây không phải là đạo lý mà Tam Nương đã nhắc nhở Thôi mỗ hay sao.”

Ta than thở: “Tam Nương chỉ góp chỉ chút sức mọn, sao dám vọng tưởng công lao. Chi bằng bây giờ Tam Nương thêm vài nét bút để bức hoạ này danh xứng với thực, ngài thấy thế nào?”

Thôi Cửu nhanh chóng cau mày, nheo hai mắt lại, nhìn thẳng vào ta với ánh mắt nghi hoặc không biết ta sắp giở trò gì.

Lễ bộ thị lang Quách Ưu ban nãy đứng một bên xem bức hoạ bỗng mang bức tranh tránh sang một bên: “Bức danh hoạ này của Cửu Lang danh tiếng lẫy lừng, nương tử đây muốn vẽ thêm vài nét là đang muốn huỷ đi bức tranh này sao?”

Ta cau mày nhìn Thôi Cửu: “Thôi Cửu Lang có phải cũng cảm thấy nếu như ta thêm vài nét sẽ huỷ đi bức tranh này của ngài không?”

Thái độ của Thôi Cửu có chút không tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn ra vẻ đồng ý: “Sao có chuyện đó được, Tam Nương đề bút chính là phúc phần của Thôi mỗ.”

“Thu Ảnh, mau đi chuẩn bị bút mực, đá xanh, chu sa, bột vàng.”

Thu Ảnh làm theo căn dặn, đi tìm màu mực vẽ trong mấy rương đồ hồi môn, Thành quốc công khẽ gật đầu ra lệnh nhanh chóng chuẩn bị bàn.

Ta bước lên phía trước giành lại bức tranh trong tay Quách Ưu, lại dặn dò Thu Ảnh mài mực.

Sau đó ta nhúng bút lông vào mực, bắt đầu vẽ lại bức tranh, mỗi nét đều rất dứt khoát. Lễ bộ đứng một bên thấy ta múa bút một đường, hắn ta lại cảm thấy như dao cắt vào thịt, mặt mày tỏ ra khó chịu, mắt không muốn nhìn. Mấy vị trọng thần khác tuy không quá phô trương giống hắn, nhưng trên mặt kẻ nào cũng tỏ ra vẻ tiếc nuối khôn nguôi, bọn họ dường như cảm thấy ta sẽ huỷ đi bức tranh này để bảo toàn thanh danh.

Sử bộ thượng thư Vũ Văn Thạc đứng bên cạnh khuyên ngăn Quách Thị Lang: “Hôm nay là ngày đại hỉ của phủ Thành quốc công, ông đâu cần phải tỏ ra thái độ như vậy? Chỉ là một bức tranh thôi mà, sao có thể còn quan trọng hơn danh tiết của nương tử”

Quách Thị Lang phất tay áo bỏ đi, không nói không rằng.

Tuy ta đã nghe hết những lời bàn tán của bọn họ về ta, nhưng quả thật ta không hề để tâm, chỉ tập trung vào việc vẽ, màu cũng đã được phối xong, ta chuẩn bị bắt tay vào lên màu lại cho bức tranh.

Vết mực chỉ mới khô đi được vài phần, thậm chí màu còn ẩm loang ra đến góc, ta đã nhẹ nhàng đưa bức tranh lên.

Thu Ảnh giúp ta một tay, mỗi người đứng một bên mở bức tranh ra trước mặt quan khách, nhưng chỉ nhận lại toàn sự ngạc nhiên.

Sắc mặt Thôi Cửu trắng bệch, nở nụ cười gượng gạo: “Quả nhiên là…thêu hoa lên gấm, tài hoạ của Tam Nương, Thôi mỗ thổ thẹn không bằng.”

Quách Thị Lang nghe xong câu nói này cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta định mắng Thôi Cửu là kẻ không có chí khí, nhưng vừa ngoảnh đầu lại nhìn thấy bức tranh liền trở nên sững sờ, sau đó đẩy đám người sang một bên chen lên đằng trước, ngắm nhìn bức tranh vô cùng kỹ lưỡng, bỗng vỗ tay bật cười: “Haha haha, lần này Quách mỗ mang dạ tiểu nhân, tài hoạ của nương tử, Quách mỗ khâm phục! Chẳng qua chỉ vài đường mực đơn giản đã khiến bức tranh trở nên tươi mới hoàn toàn tựa như nhật quang soi rọi, màu sắc tối tăm hoàn toàn bị xua tan, nương tử quả nhiên cảm quan nghệ thuật hơn người! Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!”

Ông ta lật mặt quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến mọi quan khách tại hôn lễ cảm thấy bất ngờ, Vũ Văn đại nhân ban nãy nói giúp cho ta bây giờ dường như ấp úng muốn nói điều gì, đến khi nhìn thấy Thôi Cửu nghe đến bốn chữ cảm quan nghệ thuật sắc mặt trở nên xanh xao, ho nhẹ hai tiếng, kéo hắn lùi về sau.

Có người nói ta dùng màu quá đậm, bút lại trơn trượt làm mất đi vẻ thanh nhã của phong cảnh triều Nguỵ, Quách Thị Lang lập tức dậm chân: “Người của triều ta thì bức tranh này cũng chính là vật của triều ta, đứng trước sự phồn hoa thịnh thế sao lại nói bức tranh này là thứ không phong nhã được?”

Vũ Văn đại nhân nghe thấy thế miệng cũng không kiềm được lời, vội vàng bước lên: “Sự tuyệt mĩ của bức tranh này không cần phải bàn cãi, tài hoạ của nương tử mọi người cùng nhau chứng kiến. Hôm nay đúng là phúc phần của mọi người vừa chung vui niềm vui hôn lễ, vừa được thưởng thức tài hoa của nương tử chi bằng xem bức tranh như bảo vật chứng hôn, mọi người cùng kí tên lên đó, thế nào? Thành quốc công, ngài thấy thế nào?”

Thành quốc công Bùi Giản trước nay đối với thư hoạ là kẻ không hề hiểu biết, sau khi nghe thấy thế liền đáp: “Tốt, rất tốt.”

Vũ Văn đại nhân cùng với Quách đại nhân bắt đầu trước, tiếp nối với tên của Thôi Cửu sau đó cùng với tên của các vị quan khách khác vây quanh tạo thành một vòng tròn bao quanh tên của ta. Ta bước lên kéo tay áo Bùi Diệu: “Hay là chàng cùng đề tên bên cạnh thiếp đi?”

Bùi Diệu hơi cau mày, ta ngượng ngùng bỏ tay ra, ra dấu tay mời hắn đề tên.

Hắn do dự một lúc, nói: “Ta sẽ không làm xấu tên nàng chứ?”

Thành quốc công đạp mạnh chiếc quạt hương bồ xuống bàn, trừng mắt nhìn.

Bùi Diệu thở dài, tay bắt đầu đề bút.

Đến cả cách cầm bút của hắn cũng không quá đúng, khiến ta có chút toát mồ hôi hột, nhưng lúc hạ bút thì lại khác, nét bút có lực, dứt khoát, đậm nhạt rõ ràng, sắc bén tựa đao.

Đợi đến khi viết xong, trên bức tranh đã đầy ắp đại danh của các vị quan khách, tựa như bầu trời đầy sao bao quanh ta và Bùi Diệu.

Còn tên của Thôi Cửu tuy được đặt ở chính diện phía trên, nhưng cũng chỉ có thế, chỉ cần nhìn qua cũng chẳng nhìn ra nổi hắn là một trong những tác giả của bức tranh, đúng thật mờ nhạt.

Ta giả vờ tỏ ý tạ tội, khoé miệng hắn ta giật nhẹ vài cái, cười một cách ngượng ngùng, cười mà cứ như khóc, khó coi biết mấy, sau đó nép một bên Vũ Văn đại nhân.

Hắn nắm chặt tay lại không buông, nói: “Ngày đại hỉ hôm nay đương nhiên phải lấy tân lang tân nương làm trọng.”

Trời quang mây tạnh, ta cũng xem như trút được một gánh nặng, mọi người tiếp tục cùng nhau thưởng rượu, ta cáo lui trở lại gian phòng.

Nhưng ta quả thật không ngờ, một khi ngồi thì đã ngồi một mạch đến sáng, phu quân của ta Bùi Diệu, hắn không hề bước vào phòng nửa bước.

6.

Ta nghe nói Thành quốc công đã gọi Bùi Diệu đến thư phòng, nghị sự cả một đêm.

Buổi sáng gặp lại, Bùi Diệu nhìn thấy ta trên đầu vẫn còn đầy trâm ngọc, lớp trang điểm vẫn như tối qua, hắn ngạc nhiên hỏi: “Không phải tối qua ta đã căn dặn người đi truyền tin bảo nàng nghỉ ngơi trước sao?”

Ta lạnh nhạt nói: “Phu thê chưa kết tóc, rượu hợp cẩn chưa uống, lễ còn chưa thành, ta cứ tưởng chàng tuy có việc bận nhưng cũng sẽ cất công đến gặp ta.”

Bùi Diệu cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng không nói nên lời, Thu Ảnh vội đứng ra giảng hoà: “Thời gian đã không còn sớm nữa, chi bằng ngài và nương tử cùng nhau hoàn thành cho xong nghi lễ rồi vào cung diện thánh.”

Bọn ta đứng nhìn chằm nhau một lúc, ta thấy hắn gật đầu, ta cũng cúi người chào theo lễ, sau đó mỗi người đi một hướng.

Chỉ là sau một đêm chờ đợi, ta đã mệt mỏi cả người, chỉ còn đủ sức tỏ vẻ khó chịu qua ánh mắt với hắn, lại chẳng còn chút tâm trạng nào.

Sau khi lễ thành, tắm gội thay y phục, tranh thủ thời gian còn sớm chúng ta lên xe vào cung diện thánh.

Xe ngựa đung đưa khiến cho ta cứ cảm thấy buồn ngủ, sau khi ngáp một vài cái đã không chịu nổi dựa vào thành xe, cứ thế mà thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Lúc xe dừng ta cũng đã tỉnh, vừa mở mắt liền lấy tay sờ vào bên má sợ chảy nước bọt làm hư lớp trang điểm.

Thật may, khô ráo vô cùng, nhưng khoan đã, ta vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được lo lắng. Ta cảm thấy tư thế này có chút quái dị, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện tuy một bên má của ta vẫn dựa vào thành xe, nhưng hai cái chân này lại không ngoan chút nào, không biết từ lúc nào đã bay lên chân Bùi Diệu, còn xém chút nữa đã quấn ngang eo Bùi Diệu. Nói chung cái tư thế này…một lời khó tả.

Bùi Diệu thấy ta tỉnh dậy, yết hầu động nhẹ, ho một tiếng, nhưng không nói lời nào.

Ta vội vàng rút chân lại, nhanh chóng gọi Thu Ảnh mang kính đồng đến, chỉnh lại lớp trang điểm. Đang soi gương mà nhớ lại mấy chuyện ngượng ngùng vừa nãy khiến ta thật buồn cười, cạp váy đã sắp đến ngực Bùi Diệu, không biết hắn cảm thấy như thế nào nữa.

Đến trước cổng cung, cung nữ bên cạnh cô mẫu bước ra thông báo, nói hoàng thượng đang cùng với các vị nương nương đều tập trung ở võ đài trước điện, nên triệu chúng ta cùng nhau đến đó, sau đó ta và Bùi Diệu đổi hướng cùng đi đến võ đài.

Võ đài vô cùng náo nhiệt, chật ních người, đứng giữa khán đài, một tên nô lệ da đen người Côn Lôn với đôi chân đất, ngực trần đang diễn xiếc cùng với con voi cao ba thước.

Dưới mấy trò của tên nô lệ kia, con voi đột nhiên đứng dậy, lắc lắc đầu, sau đó lại cúi rập người xuống, nghoe nguẩy vòi, trên cổ còn mang một chiếc chuông sặc sỡ cứ vang lên leng keng leng keng, nhìn một hồi cũng cảm thấy có chút thú vị.

Ta và Bùi Diệu cùng nhau tiến vào hành lễ, ổn định vào chỗ ngồi, đúng lúc hai tên nô lệ Côn Lôn quỳ xuống cúi chào, buổi biểu diễn cũng đã kết thúc.

Công chúa Huỳnh Dương xem xong phần trình diễn, nhìn thấy bọn ta, khoé miệng rung nhẹ nở nụ cười: “Ta nghe nói sức lực của bọn nô lệ Côn Lôn có thể nâng được đỉnh bằng vàng rồng, không những thế ta còn nghe thiên hạ đồn rằng Bùi tướng quân có sức nâng được đá nặng trăm cân. Không biết nếu đọ về thể lực thì ai sẽ thắng. Chi bằng hôm nay để ta cùng với hoàng thượng, các vị nương nương mở rộng tầm mắt, mời ngài đọ sức với chúng một hiệp, không biết ý tướng quân thế nào?”

Hoàng thượng nghe được những lời này, ngài ấy cau mày, còn cô mẫu sắc mặt cũng trở nên lãnh đạm: “Bùi tướng quân là công thần đương triều, công lao to lớn, chỉ là một tên nô lệ Côn Lôn, làm gì có tư cách mà đặt ngang hàng với tướng quân?”

Công chúa Huỳnh Dương bĩu môi: “Chỉ đọ sức thôi mà cần gì phải so thân phận sang hèn? Ta ngược lại không tin tướng quân triều ta lại không thắng nổi một tên nô lệ Côn Lôn.”

Lời vừa dứt, nàng ta đã nhìn Bùi Diệu với ánh mắt xem thường.

Sắc mặt Bùi Diệu chẳng những không tỏ ra khó chịu mà còn bình thản lạ thường: “Bùi mỗ chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, sao có thể so tài với thần lực nô lệ Côn Lôn, chỉ sợ làm xấu mặt khiến các vị nương nương thất vọng mà thôi.”

Lư Giang Vương nhìn thấy cháu gái mình không vui bèn hiến một kế sách: “Vậy hay là để bọn nô lệ Côn Lôn biểu diễn xiếc hổ, thế nào?”

Thái tử cùng các vương thất nghe thấy thế ai cũng tỏ ra vui vẻ ra mặt, ông ta sớm đã nghĩ sẵn đến kế sách này, nhưng từ trước đến giờ ông ta nổi tiếng nhân từ nên không tiện đưa ra chủ kiến, nhưng đến lúc này thời cơ vừa đến đúng lúc.

Hoàng thượng suy tư một lúc, cuối cùng cũng chịu đồng ý, ban “chuẩn”, bọn hạ nhân thấy thế liền vội nghe lệnh mà làm dẫn ra một con hổ lớn dữ tợn.

Ta cách con hổ mấy thước, thêm việc đứng bên ngoài chiếc lồng sắt cao dọc trời, nhưng nhìn vẫn cảm thấy ngỡ ngàng trước khí thế của nó.

Thân nó dài gần hai thước, bộ lông hoa văn sặc sỡ sáng loáng, nhưng không vì thế mà lu mờ đi đường nét rắn chắc của cơ thể. Nó uyển chuyển bước đi như một con mèo, không phát ra tiếng động, nhưng khí thế của nó lại như sắp nuốt chửng ta, gầm lên một tiếng lay động núi rừng, doạ ta sợ đến nỗi phải nép ra đằng sau.

Bùi Diệu ngồi bên cạnh vỗ vỗ đầu gối ta: “Không sao, ta bên cạnh nàng.”

Ta cố gắng định thần, con hổ đã được mở xích, nó nhảy lên cao vồ tên nô lệ Côn Lôn, sức ép nó tạo ra ngang bằng với một đỉnh núi lớn.

Tên nô lệ lăn lộn một hồi trên đất, hắn chui từ phía dưới bụng hổ ra, né trái tránh phải, chạy trốn khỏi nanh vuốt của hổ.

Trên tay hắn chỉ cầm một cây dao găm, đến cả vũ khí cán dài cũng không có, vốn dĩ hắn không có ý định tấn công trực diện, xem ra hắn bị con hổ đói này này truy đuổi đến toàn thân khốn đốn vô cùng, đầy ắp thương tích, có vẻ như hắn muốn thắng nó dựa vào sức bền.

Ta cảm thấy không đành lòng, thở một hơi dài rồi quay mặt đi.

Nhưng chỉ một lúc sau đó, tiếng gào của hổ vang lên, còn Bùi Diệu ngồi bên cạnh ta bỗng nhấc ly rượu, bất ngờ ném thẳng lên trời.

Ta chỉ nhìn thấy ly rượu bay vượt lên tầng mây cao ngút không còn chút dư ảnh, sau đó rơi xuống vẽ ra một đường cong trong không trung rơi thẳng vào đầu con hổ. Con hổ lúc này đang đứng trực diện với tên nô lệ Côn Lôn, dường như nó sắp cắn được vào cổ tên nô lệ, bất ngờ bị ly rượu rơi trúng, ly rượu vang lên tiếng vỡ rất to, khiến cho đầu con hổ máu chảy đầm đìa. Nó gầm lên một tiếng buông tha cho tên nô lệ, sau đó bỗng xông thẳng vào rào sắt bên chỗ ta!

Các vị nữ quyến bên này được một phen khiếp vía, mắt nhìn thấy con hổ hung tợn nhe nanh múa vuốt, sát khí toả ra cuồn cuộn như muốn ăn tươi nuốt sống, ai nấy cũng bị doạ đến sắc mặt tái mét, ta cũng không tránh được sợ hãi, tay cứ nắm chặt lấy cổ tay Bùi Diệu. Hắn dũng cảm bước lên, dường như lúc nào cũng có thể ra đòn tóm gọn, kết quả là một lúc sau một lưỡi dao nhọn thò ra từ miệng con hổ lớn. Đó là do tên nô lệ Côn Lôn đã nhảy lên cắm thẳng vào đầu hổ, một dao đoạt mạng. Con hổ dần dần trở nên mơ hồ, bước chân loạng choạng, sau đó gục ngã xuống đất.

Mọi sự kiện diễn ra nhanh trong chớp mắt, đợi đến lúc mọi người bình tâm, tên nô lệ đã đặt tay lên ngực hành lễ với Bùi Diệu.

Bùi Diệu gật nhẹ đầu với hắn, sau đó quay người về phía hoàng thượng, quỳ một chân xuống, chắp tay thỉnh tội: “Thần nhất thời không nhẫn tâm, hấp tấp ra tay làm hỏng kịch vui của hoàng thượng cùng các vị chư vương, xin người thứ tội.”

Hoàng thượng thấy vậy, bật cười thành tiếng: “Bùi khanh tội gì? Chỉ là một chung rượu, liền biến đổi một thế nguy khốn, vô cùng đặc sắc! Bồ tát từ bi, ra tay nhân từ! Trẫm hôm nay sẽ mang tên nô lệ Côn Lôn và con hổ này ban cho khanh, hi vọng khanh có thể mang tài trí mưu lược thế này tiến đánh sa trường, không phụ tấm lòng của người dân, lập đại công mở mang bờ cõi!”

Lời hoàng thượng thốt ra ta cứ cảm giác hàm ý sâu xa trong đó nhưng lại không dám nghĩ bừa.

Quả nhiên không sai.

Sau khi chúng ta rời cung vẫn chưa kịp dùng cơm tối, thánh chỉ đã tới. Hoàng thượng lệnh cho Bùi Diệu làm Tả Vũ Vệ Tướng Quân dẫn năm vạn quân gấp rút chi viện tới chiến trường Cao Ly.

Bùi Diệu vừa mới vào kinh chưa được mấy ngày, ghế còn chưa ngồi nóng, chớp đã bị phái đi xuất chinh chi viện.

(Còn tiếp)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv