---
Gia đình Nhất Linh sở hữu một căn biệt thự rộng lớn nằm giữa lưng đồi, diện tích chẳng kém gì khách sạn năm sao, có sân vườn, có chỗ để xe, có hồ nước nóng, có cả quầy bar hầm rượu. Nếu mà hỏi ở đó thiếu gì, theo nhận xét của Tử Kỳ chắc là chỉ còn thiếu mỗi cái sân bay nữa thôi.
Tử Kỳ vậy mà lại được đích thân "thiếu gia" nhà họ Dương tới lớp mời dự tiệc đêm. Nếu ai đó đã từng lướt qua trang cá nhân của anh ấy chắc chắn sẽ biết, Nhất Linh rất ít khi kết bạn bừa bãi. Ba và mẹ đều kinh doanh lớn, có tiếng tăm trong giới làm ăn, lại còn quen biết khá nhiều người nổi tiếng. Vì anh ấy học chung trường với Hàn Dương từ nhỏ, Lam Tuyên cũng biết thừa con người này không hề thích kết bạn lung tung, bạn thân thiết xem ra cũng chỉ mấy người, mấy người đó thì chẳng có tiệc tùng gì ở nhà của anh mà lại vắng mặt.
Nói riêng về ngoại giao, Nhất Linh cũng hay tụ tập với hội con nhà giàu nhưng số lần như vậy không nhiều. Nếu như Tử Kỳ xuất hiện ở tiệc đêm với tư cách là bạn học chung trường, kiểu gì sáng mai ra cả trường cũng sẽ rần rần bàn tán về vị trí của hắn ta ở đó cho coi. Nếu bây giờ giữa đêm mà Lam Tuyên một mực muốn tới đưa hắn về, lỡ may camera quay cảnh tiệc tùng quay trúng phải anh, chẳng phải sáng mai ra trường học còn có thêm tin đồn khác hay sao?
Lúc anh quyết định xách xe đi, trong đầu anh không nghĩ nhiều đến như vậy. Dừng xe trước cánh cổng biệt thự đầy cao rộng đó, anh mới cảm thấy sự xuất hiện của mình quá là vô lí. Nếu anh đến để đưa hắn về, vậy thì anh dùng tư cách gì để đến?
Trước gương mặt đầy kinh ngạc đó của Linh, trước cả việc người kia thắc mắc hỏi anh.
"Tuyên đến đưa Tử Kỳ về à? Vì sao vậy?"
"Vì mẹ em muốn, mẹ em bảo em tới đưa cậu ấy về!"
Những điều này là anh nói dối, con người anh chưa từng lừa gạt ai điều gì cả, nhưng hiện tại anh thậm chí còn đem cả mẹ ra để câu nói dối của mình được trôi chảy hơn.
"Hình như Tử Kỳ có xin phép mẹ Tuyên rồi mà? Em ấy có đưa tin nhắn cho Linh xem nữa đó!"
"Em không biết!"
Người kia nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc này của anh, nhìn ánh mắt không chút dao động, cũng cảm thấy những câu anh nói không hề bịa đặt.
"Mẹ nói thì em làm theo thôi, mẹ muốn em đưa Tử Kỳ về, chứ em cũng không muốn ba giờ sáng chạy ra khỏi nhà chút nào! Cảm phiền anh đưa Tử Kỳ ra đây để em chở về!"
"À... ừ... vậy đợi Linh một chút nha, Tử Kỳ nó say quá, để Linh vào xem sao đã! Hay Tuyên cùng vào đi?"
"Em không muốn xuất hiện trên video livestream của anh!"
"Stream kết thúc lâu rồi, giờ các bạn cũng đã giải tán hết rồi, chỉ còn người nhà Linh thôi à, Tuyên vào đi, không sao đâu!"
Sau khi nghe lời trấn an đó, anh ngập ngừng đôi chút rồi cũng chậm chạp bước theo phía sau chủ nhà. Khuôn viên choáng ngợp của căn biệt thự tiền tỉ thế này thật sự mà nói rất dễ khiến cho nhiều người có ý định muốn quay lại.
Từ xa, những bước chân của anh chầm chậm dừng lại, thu vào trong ánh mắt là dáng vẻ hắn ngả ngớn giữa một đám đông nam nữ, giọng điệu đùa giỡn của bọn họ khiến tầm mắt Lam Tuyên lộ rõ biểu cảm khó chịu, giữa cặp chân mày anh cau lại hai đường rõ rệt.
"Tử Kỳ nói chuyện duyên ghê á, đúng gu của tui luôn!"
"Gu cái gì mà gu, người của anh Linh nha!"
"..."
Bạn bè của Nhất Linh không nhiều, mấy người này đều là con dân "thứ thiệt", nhưng số đông lại thuộc cộng đồng LGBT. Thế nên việc hắn ta ngồi đó thân mật với họ lại càng khiến cho anh cảm thấy khó hiểu nhiều hơn, khó hiểu không biết thật sự hắn chỉ là hòa đồng dễ chơi hay sâu xa còn có một lí do nào không tiện nói ra. Sự phóng khoáng của hắn đôi lúc khiến anh e đè, so với Tử Kỳ ngày còn bé... có lẽ hắn bây giờ ở trong mắt anh đã khác đi rất nhiều rồi. Khác đến mức như một vũ trụ đối lập với anh.
"Kỳ Kỳ, hỏi thật nha... em nghĩ sao về việc yêu con trai?"
"Hả? Em á... hahaha?"
"Chị hỏi thật mà, Linh nó ít khi mời ai về nhà lắm, nó mời em là nó phải thích em lắm mới mời về đó!"
Người đang nói là chị họ của Nhất Linh, anh ấy đã come out từ nhỏ, nên gia đình cũng chẳng lạ gì với việc Nhất Linh thỉnh thoảng lại đưa bạn trai về nhà ra mắt. Chỉ có Tử Kỳ là tròn mắt kinh ngạc, hắn không nghĩ ở Việt Nam việc yêu một người đồng tính lại dễ dàng được chấp nhận như vậy.
"Em chỉ thích con gái thôi à... nhưng mà cũng đâu nói trước được gì đâu, tạm thời bây giờ em vẫn thấy mình thích con gái nên cũng chưa có suy nghĩ đó..."
"Nhưng mà nếu thằng Linh tán em thì em nghĩ sao?"
"Anh ấy á hả?"
Tử Kỳ quay mặt lại muốn nhìn cho được diện mạo của đối tượng mà bản thân nhắc đến, nhưng lại thấy đứng cùng với anh ấy là cái người mà mình không hề ưa ám gì cả.
"Ủa?"
Hắn thốt lên một tiếng, lại còn đưa tay lên dụi mắt vài cái để nhìn rõ hơn. Lần này thấy Lam Tuyên đứng đó nghiêm mặt nhìn mình, hắn bất ngờ đến mức vội đứng bật dậy, hai chân cũng loạng choạng không vững đi tới.
"Ủa... cái ông này sao lại ở đây?"
"Ai vậy Linh?"
Đám bạn của Nhất Linh đồng loạt hướng tầm nhìn về phía Tuyên, Tử Kỳ cũng tới gần anh hơn, hắn dường như không dám tin vào mắt mình nên mới đem hai tay sờ soạng lên mặt của anh, tuy là lúc đó anh có né nhưng thái độ cũng không gay gắt giống như mọi lần, điều này khiến cho hắn nửa ngờ nửa tin.
"Ờ hớ... có người nhớ mình nên đến đây tìm mình nè?"
Xem ra Tử Kỳ cũng vui mừng ra mặt trước sự xuất hiện đầy bất ngờ này, hắn thích thú vừa nói vừa cười, mấy hành động thân mật của hắn lại càng khiến cho đám bạn Nhất Linh thấy tò mò hơn, họ bắt đầu xì xầm với nhau, càng nhìn kĩ dung mạo điển trai của người phía trước, người chị họ ban nãy càng tò mò muốn hỏi thăm.
"Ai vậy Linh?"
"À... bạn của Tử Kỳ thôi ạ! Cậu ấy đến đưa Tử Kỳ về!"
"Về cái gì mà về?"
Người vừa lớn tiếng phản pháo lại là hắn, sau đó hắn còn chạy vội tới bên cạnh Nhất Linh khoác tay mình qua vai anh ấy, phản đối việc cùng với Lam Tuyên quay về.
"Ai quen biết ai ưa gì nó, em thích anh Linh hơn nha, ở đây vui hơn, em không về đâu!"
"Tử Kỳ, mẹ kêu tôi tới đón cậu về!"
"Mẹ cái gì mà mẹ, tôi là trẻ mồ côi, ba mẹ tôi đều mất hết rồi, tôi không được dạy dỗ đàng hoàng... tôi không có phép lịch sự, nói tóm lại là không làm bạn được với mấy người giống như anh đâu..."
"..."
Giây phút này bất chợt lại dập tắt hết tiếng cười của đám bạn bè ở đó. Cuối cùng thì Nhất Linh cũng đã rõ rồi, tại sao hôm nay hắn đột nhiên lại uống thật nhiều như vậy.
"Có chuyện gì sao?"
Lam Tuyên vẫn đứng yên tại đó, nhìn cái cách mà cậu thiếu gia kéo hắn tới gần thân mật hỏi thăm, ánh mắt của người kia có chút xót xa, biểu cảm cũng rất mực quan tâm, người đó là thật lòng muốn biết điều gì đã khiến cho hắn nói ra những câu như vậy.
"Có gì đâu! Em bị điên ấy mà..."
"Tử Kỳ, em có muốn về với Tuyên không? Hay là để anh chở em về nhà nha? Em say như vậy ngồi sau moto anh thấy không an tâm lắm!"
"Em không muốn về, em muốn chơi tới bến, còn rượu không? Em muốn uống nữa!"
Hắn gạt bỏ tất cả những lời vừa nghe, cầm lấy chai rượu còn chút ít dốc lên đổ hết vào miệng, nhưng vì hắn đã quá say rồi, miệng chai rượu kề lên môi mình mà hắn cũng để lệch đi, lúc đó rượu đổ ra ướt đẫm cả cằm và cổ.
"Đi về!"
Lam Tuyên bất ngờ bước tới giật lấy chai rượu hắn đang cầm, thậm chí anh còn vứt cả vỏ chai xuống dưới đất, chỉ muốn mình rảnh tay kéo hắn đi ngay lập tức.
"Làm gì? Làm gì vậy? Bỏ ra coi!"
Tử Kỳ dùng hết sức vung tay một cái, muốn thoát khỏi việc bị Lam Tuyên cưỡng ép kéo đi như vậy, nhưng hắn cũng đã quá say rồi, việc vung tay thật mạnh làm hai chân hắn mất đà khiến cho toàn thân bổ nhào ra sau.
"Cẩn thận!"
Cũng may lúc đó Nhất Linh ở phía sau vội vàng đỡ hắn, nếu không té thẳng đứng như vậy kiểu gì cũng sẽ u đầu cho xem.
"Em say lắm rồi, đừng uống nữa!"
"Em không có say nha..."
Vừa dứt một câu đáp lè nhè với anh, Tử Kỳ cũng xụi lơ chìm vào giấc ngủ. Anh đỡ hắn, nhưng trước mặt Lam Tuyên dẫu có muốn thì anh cũng chẳng thể đề nghị để Tử Kỳ ở lại. Nếu là Tử Kỳ còn tỉnh táo, anh còn có thể dùng quyết định của hắn mà thuyết phục cái người khó tính kia. Thế nhưng hiện tại, ngoài việc ngỏ ý muốn Lam Tuyên để mình đưa Tử Kỳ về, anh thật sự không còn lựa chọn nào khác.
"Để Linh lấy xe chở Kỳ về cho, Tuyên chạy theo sau cũng được, chứ nó ngủ rồi... ngồi vật vờ sau xe sẽ nguy hiểm lắm!"
"Ừ!"
Đối phương chỉ vứt một chữ "Ừ!", ngoài ra chẳng nói thêm gì nữa nhưng lại rất chú tâm phụ anh dìu hắn vào xe. Lúc Nhất Linh vòng qua cửa trước để bước vào xe, Tuyên còn bận ở đó chỉnh tới chỉnh lui để cho Tử Kỳ nằm trên ghế sau một cách an toàn.
"Uống đi, uống nữa đi..."
Vậy mà tên báo đời vừa đặt lưng xuống đã vội trở mình vài cái, anh sợ hắn xui xẻo ngã xuống sàn xe nên mới luống cuống dùng hai tay mà giữ người hắn cố định trên ghế, đến khi hắn trở mình xong xuôi anh mới chầm chậm buông tay ra.
"Làm gì đó..."
Vậy mà Tử Kỳ đột nhiên ngóc đầu dậy nhìn anh, hắn bất ngờ đưa tay bẹo vào má anh một cái.
"Tưởng đẹp trai là ngon lành à? Hở, đẹp trai nên đối xử với người khác như vậy à?"
"..."
"Sao lại cứ xị mặt ra vậy?"
"..."
"Cười lên đi, đừng xị mặt như vậy!"
Đằng sau mỗi câu nói của hắn đều là động tác bấu véo gò má của anh, hắn muốn kéo hai khóe môi anh cong lên để xem thử khi anh cười trông sẽ ra sao. Nhưng bởi vì càng véo anh càng cau mày khó chịu, hắn lại nghĩ động tác thô bạo của mình khiến anh thấy đau, vội vàng dùng mấy ngón tay xoa nhè nhẹ hai bên gò má, buông ra một nụ cười đầy cưng chiều và nịnh nọt.
"Thôi mà, cười đi mà... người ta thương!"
"..."
Vậy là hắn hiển nhiên kéo anh tới gần một chút, cũng lấy đà chồm lên một chút, sau đó đầy bất ngờ hôn lên má anh cái "chóc".
"..."
Hành động này hắn làm đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Nhất Linh, người phía trước nhìn vào gương hậu vừa thấy thì vội quay đi. Nhưng mà kẻ bị hắn bất ngờ hôn lên gò má đã sững người mất vài giây sau khi đóng cánh cửa lại, phải đợi xe chạy qua một lúc mới nhắc được bản thân nên làm gì sau đó.
...
Con hẻm nhỏ vào nhà Lam Tuyên đêm nay mới ba giờ sáng mà vang đầy tiếng động cơ, đèn trong nhà cũng bật sáng trưng, ba và mẹ bị anh dọa cho tỉnh giấc giờ này cả hai người đều chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi đợi anh về. Nhưng chẳng ai trong hai người họ sẽ biết, từ trong xe của chàng thiếu gia nhất nhì Đà Lạt lại có một "con báo" say khướt đang ngáy khò khò, hắn là được Lam Tuyên đích thân đến tận nhà của Nhất Linh đòi về.
"Mới ba giờ sáng mà con làm ầm ầm như vậy bộ cái nhà này thành cái chợ rồi hả Lam Tuyên?"
Anh vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng của ba nặng nhẹ từ bên trong nhà hướng ra, nhưng ngoài việc xin lỗi, trước giờ anh có sai cũng chẳng bao giờ biện minh gì cả. Dù hiện tại việc anh đang làm cũng vì muốn tốt cho hắn mà thôi. Thay vì cứ ở đó nhiều lời giải thích với ba, anh chỉ im lặng để cho ba nhìn thấy cái cảnh không hay ho gì của hắn thì ba sẽ hiểu.
"Chuyện này là sao? Sao thằng Kỳ nó lại..."
"Dạ thưa bác..."
Nhất Linh vội vàng bước tới gần, tay vừa phụ Lam Tuyên đỡ hắn ra ngoài, miệng cũng rất hoạt ngôn nói lời giải thích.
"Dạ chuyện là con có mời em Kỳ đến nhà dự tiệc... nhưng mà em ấy uống vài li đã say rồi ạ... con thật sự xin lỗi... ban đầu con định để Tử Kỳ ngủ lại nhưng mà Lam Tuyên lại bất ngờ đến đón..."
Bộ dạng hắn say khướt thế kia, ba im lặng không có nghĩa là sẽ tin những gì Nhất Linh vừa nói. Chỉ có điều, nhìn thấy Tử Kỳ kết giao với một người có gia thế lớn như vậy, ba đương nhiên cũng không muốn mình to tiếng làm mất mặt cả đôi bên, càng không muốn khiến cho Lam Tuyên khó xử.
"Không sao, lỡ rồi thì thôi, nhưng lần sau đừng để trễ quá mới về thế này!"
"Dạ, con xin lỗi... vậy con xin phép phụ Tuyên đưa em Kỳ lên phòng rồi về sau ạ..."
"Ừ đi đi! Đi theo thằng Tuyên kìa... phòng nó ở trên lầu lận!"
Lúc này Tử Kỳ được Linh dìu đang đứng loạng choạng một bên, mặc dù anh đã đề nghị sẽ phụ đưa hắn ta lên phòng, nhưng Lam Tuyên có vẻ không để tâm gì đến sự nhiệt tình của đối phương cả. Gương mặt vừa không chút biểu cảm, thái độ cũng chẳng có phản hồi mà hành động thì chẳng khác gì thể hiện sự bất cần của bản thân trước lời đề nghị của Linh.
"Để mình phụ Tuyên cho..."
Nhất Linh vừa nói câu đó, Lam Tuyên đã cúi người vòng tay xuống dưới lưng của Tử Kỳ bế ngang.
"..."
Xem ra tên bợm rượu to xác đến vậy, mà anh lại có thể bế lên một cách quá là dễ dàng, vậy thì việc anh đưa hắn ta về phòng cần gì đến sự trợ giúp của người kia nữa đâu?
"À... dạ vậy... vậy thôi con xin phép về trước ạ..."
"Ừ vậy thôi con về đi nhé, lái xe cẩn thận nhé!"
Sau cái ngậm ngùi cúi đầu chào của Linh, ngước lên nhìn đã thấy Lam Tuyên đi vào tới trước thềm nhà, thao tác và hành động của anh không hề có sự lúng túng, chàng thiếu gia lóng ngóng bên ngoài cuối cùng cũng chịu quay lưng rời đi.
Sau một lúc chật vật bước lên cầu thang anh giờ đã đứng trước cửa phòng của hắn. Ban đầu chỉ định vứt đại hắn vào phòng là xong, nhưng khệ nệ vác cục nợ ấy lên đến nơi rồi, vặn nhẹ tay nắm cánh cửa mới phát hiện ra cửa phòng bị khóa.
May là mẹ cũng vì lo lắng cho hắn nên đã theo anh lên đến tận nơi, anh quay sang phía mẹ, dùng ánh mắt cầu cứu vì chẳng thể nào cứ vậy đặt hắn xuống dưới nền nhà. Nhưng mà mẹ lại rất điềm tĩnh, buông cho anh một câu dường như chẳng để tâm gì.
"Nhìn mẹ cái gì chứ?"
"Mẹ giúp con... xem trong túi quần của nó có chìa khóa không ạ..."
"Thì nói vậy đi, tự nhiên nhìn nhìn ai mà biết muốn gì được nè?"
Mẹ liếc anh một cái, cũng chiều lòng thử mò vào túi quần hắn tìm kiếm chìa khóa, nhưng sau đó lại sáng suốt nhớ ra một chi tiết quan trọng.
"Chẳng phải thằng Kỳ hay mang cái túi chéo sao? Cái túi đó đâu?"
"Ừ nhỉ..."
Anh mới chợt nhớ ra, cái túi chéo vẫn còn trên xe của Linh, lúc dìu hắn xuống xe anh vừa cập rập vừa bị ba chỉ trích nên cũng không nhớ gì đến.
"Còn để ở trên xe của anh Linh rồi, lúc nãy con quên mất!"
"Thì do con quên thôi, con tự chịu trách nhiệm với trí nhớ của mình đi chứ!"
"Mẹ à... mẹ có thể đi lấy giúp con chìa khóa dự phòng kia mà..."
Trong khi anh còn đang bận phải bế hắn, nếu như mẹ chủ động đi lấy chìa khóa dự phòng giúp anh thì cũng đúng thôi, nhưng đáp lại yêu cầu vừa rồi, mẹ lại đứng khoanh tay mà cười cợt thằng con ruột của mình.
"Con có thể để Tử Kỳ xuống rồi đi lấy chìa khóa phòng mà?"
"..."
"Sao hả? Không nỡ lòng để em con nằm dưới đất hay sao? Chỉ cần con nói không nỡ lòng... mẹ lập tức đi lấy giúp con!"
"Con..."
Mẹ cũng biết là anh tử tế, có hay không việc "không nỡ lòng" cũng chẳng sao cả, nhưng rõ ràng ý mẹ lúc đó muốn trêu đùa anh. Cho nên vừa thấy anh ấp úng, mẹ cũng đề nghị thêm cho anh một phương án khác.
"À mà mẹ quên mất, căn phòng này trước kia bỏ trống, mẹ cũng làm mất chìa dự phòng lâu rồi, để ngày mai mẹ nhờ thợ khóa tới cắt thêm chìa, giờ lỡ rồi... nếu con không nỡ lòng để nó nằm ngủ dưới đất, thì cho nó vào phòng của con ngủ chung luôn đi!"
"Không được!"
"Vậy con muốn thế nào? Nhanh chóng quyết định đi rồi còn ra dắt xe vào đóng cửa đi ngủ, mẹ về phòng đây!"
"Mẹ!"
Cái quay lưng của mẹ lúc này chẳng khác gì mang anh ra treo trên sợi tóc. Nhưng thật sự mà nói thì anh cũng chẳng nỡ lòng để hắn thế này dưới sàn hay dưới sofa. Rõ ràng trong lòng anh vẫn cảm thấy mình có lỗi, nhất là sau những câu nói vô ý kia, anh cho rằng việc hắn uống say rồi nói mấy lời bóng gió đều cũng chỉ vì sự vô ý đó của anh mà ra. Nếu như chưa thể trực tiếp xin lỗi hắn, lại còn để cho hắn trong tình trạng này ngủ dưới sofa, anh quả thật cũng chẳng đành lòng.
Vậy mà mẹ cứ giống như biết thừa những tâm tư khó nói của anh bây giờ, cố tình xem xét thử tình hình rồi lại rời đi để anh có cơ hội tự chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Vài giây sau khi xuống khỏi cầu thang rồi, trong lòng mẹ vẫn tò mò muốn biết quyết định của Lam Tuyên là gì. Bà rón rén bước lên vài bước, đem tâm trạng hồi hộp lấp ló nhìn xem, cuối cùng cũng thấy được cái cảnh đối phương đem một người khác về phòng của mình, điều mà Lam Tuyên trước giờ vốn chưa từng phá lệ.
...
Trái với những dằn vặt đắn đo của anh, Tử Kỳ vào lúc này chỉ ngủ như chết, có lẽ cũng vì hắn ngủ say như vậy anh cho rằng cứ để hắn ngủ một đêm chắc cũng chẳng sao. Chiếc giường trắng tinh tươm của anh bây giờ chậm rãi đón nhận thân người hắn ta đặt xuống, hệt như cách mà anh lưỡng lự thả hắn xuống vậy.
Tử Kỳ trên tay anh lại có vẻ như chẳng muốn rời đi, bất ngờ dùng cả hai tay mình bấu chặt áo anh lúc đó. Cận kề gương mặt hắn, anh nhìn thấy đôi chút cau mày dường như có chỗ nào đó khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
"Sao vậy?"
Hắn hơi hơi hé mắt nhìn thử đối tượng vừa cất giọng đầy dịu dàng quan tâm đến mình là ai nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy, miệng không ngớt mấy câu bông đùa, có lẽ hắn còn đang tưởng mình vẫn ở trong buổi tiệc kia.
"Baby à... da mặt trắng mịn như vậy... để môi anh chạm vô một cái mới là chân lí a~"
"..."
Đương nhiên không chỉ nói, bàn tay nghịch ngợm đó của hắn cũng dùng hết những trêu chọc áp dụng lên gò má anh. Anh khó chịu mạnh tay vứt hắn xuống giường, nghĩ là mình chỉ cần như vậy thì có thể thoát được hắn, nhưng mà cái người đó vừa chạm vào đống chăn êm nệm ấm lại chẳng khác gì chú mèo là mấy, cứ cuộn tròn cả người muốn ôm hết tất cả những thứ có trên giường vào lòng mới an tâm mà ngủ ngon cho được.
Chứng kiến cảnh tượng này, đầu chân mày của anh cũng dần giãn ra, chút khó chịu vừa mới thoáng qua ban nãy biến đâu mất dạng. Anh còn định tốt bụng với hắn một chút, cúi xuống kéo chiếc gối kê đầu hắn lên, nhưng lại bị cánh tay không phân tốt xấu thẳng thừng choàng qua cổ anh kéo tới gần mình.
"Cục cưng à..."
Hắn nằm ở trên giường, dùng chân mình kẹp lấy chân anh giữ chặt, hai tay hắn cũng không muốn buông tha anh chút nào, đã là hành động không đứng đắn, lời hắn nói giữa cơn say kia lại còn trơ trẽn đến mức khiến anh dựng cả tóc gáy, hoang mang cố vùng vẫy để mà thoát thân.
"Chân của cưng dài như vậy... để anh vác lên vai là hợp lí nhất luôn..."
Thật ra nếu như hắn không say, anh chắc chắn sẽ túm cổ hắn vứt ra khỏi phòng cho rồi, chỉ sợ giờ mà anh động tay động chân với hắn, sáng hôm sau lại có người viện cớ xin nghỉ học.
Sau khi nhường chiếc giường êm ái đó lại cho hắn, muốn yên ổn tranh thủ ngủ tiếp anh đành cầm một chiếc gối lên vứt nhẹ xuống sàn, tìm trong tủ lấy ra cái chăn dự phòng rồi tạm chấp nhận mà trải nó xuống. Nhưng vừa đặt lưng nằm chưa đầy mấy phút, ở trên giường cái tên chết tiệt ấy đã vật vã than nóng, hắn ư ử rên rỉ đến mức khiến anh khó chịu trằn trọc không thôi.
"Nóng quá đi... nóng quá..."
Bình thường Tử Kỳ vẫn luôn bật điều hòa trong phòng, mặc cho bầu không khí ở đây vốn dĩ chẳng hề nóng bức chút nào. Anh thấy hắn như vậy còn mắng là hắn hoang phí, nhưng hiện tại hắn ở trên giường của anh lăn qua lăn lại, anh ghé tới định thử nhìn xem rốt cuộc hắn nóng thế nào, mà rõ ràng cả tấm lưng hắn giờ đã lấm tấm mồ hôi thấm qua cả lớp vải áo mất rồi.
"Nóng dữ vậy sao..."
Người tự hỏi câu đó điệu bộ cũng đang hoài nghi thân nhiệt của hắn dữ lắm. Nhưng cuối cùng chẳng còn cách nào khác cả, anh đành lòng phải bật điều hòa cho hắn im cái miệng than vãn kia mà ngủ qua đêm.
Cơ thể anh hoàn toàn khác với Tử Kỳ, bình thường da dẻ anh luôn mát rười rượi, trước giờ cũng không cảm thấy mình cần thiết phải dùng điều hòa. Đêm nay chỉ vì hắn, anh để nhiệt độ gió vỏn vẹn có hai mươi bảy độ C. Nhưng bên dưới sàn nhà quấn tấm chăn dày thật dày mà anh vẫn run bần bật không tài nào chợp mắt nổi.
Đã vậy thôi, hắn nằm ở trên giường còn ngáy khò khò như ve gọi hè. Anh cố gắng nhẫn nại nhắm mắt thả lỏng đầu óc để chìm vào trong giấc ngủ, nhưng chẳng được mấy giây lại mở mắt ra đăm đăm nhìn lên trần nhà. Cuối cùng cũng lực bất tòng tâm, tự nói với bản thân chắc chắn lần sau hắn mà có say anh cũng mặc kệ để hắn ở bên ngoài, không hơi đâu đưa vào phòng như vậy nữa.
...
Một lúc sau khi hắn lăn lộn thỏa thích, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng bắt đầu dịu lại với những hơi thở đều đều của hắn, anh còn tưởng mình sắp được ngủ rồi chứ, dù có muộn một chút nhưng ít ra cũng được chợp mắt qua vài tiếng.
Vậy mà Tử Kỳ lại sột soạt ngồi dậy, dưới ánh đèn ngủ mờ và đôi mắt say không được tỉnh táo của hắn, hắn không biết mình đang ở phòng của anh, càng không biết cái hành động vô liêm sỉ của bản thân mình đang được người khác quan sát chẳng thừa một động tác nào.
"..."
Anh co ro dưới sàn, nghe tiếng động liền ngóc đầu dậy nhìn hắn, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến anh vừa thấy đã vội vàng nhắm tịt mắt nín thở "trốn" đi.
Tử Kỳ lần nào cũng vậy, nếu như hắn không "đi nhẹ" trước khi ngủ, kiểu gì ngủ giữa đêm chắc chắn cũng sẽ mò dậy mà đi, nhưng lần trước đã chứng kiến hắn mơ ngủ tè bậy bên ngoài ban công, lần này nội tâm anh thật sự hoang mang lo sợ tột cùng cho mấy chậu cây anh trồng ngoài đó.
Ban đầu vốn dĩ định kệ hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh sợ hắn không tìm thấy toilet sẽ đi lòng vòng tè bậy ra phòng của mình. Dù sao hắn cũng đang say mà, nghĩ không thông anh lại rón rén mở mắt nhìn xem đối phương rốt cuộc sẽ làm gì. Tử Kỳ ở trên giường, cởi bỏ chiếc quần jean dày cộm của mình vứt sang một bên, nhưng cái bên mà hắn vứt xuống lại thuận thế nào trúng ngay vào chỗ anh nằm, cả chiếc quần trùm gần kín nửa gương mặt của anh. Đỡ vướng víu thì hắn mới yên tâm mà đứng dậy, hai chân hắn đá qua đá lại loạng choạng bước tới vài bước tìm kiếm toilet, anh cũng giật mình vội vàng ngồi dậy theo, trong ánh sáng mờ ảo hai mắt căng ra nhìn từng bước chân của đối phương xem hắn sẽ dừng ở đâu.
Vậy mà may mắn thay trời cũng thương anh, Tử Kỳ mò mẫm một lúc cuối cùng cũng tới đúng vị trí cánh cửa toilet đẩy vào, anh ở ngoài lặng yên lắng nghe từng âm thanh hắn tạo ra, từ việc mang lấy đôi dép nhựa đi vào bên trong phòng tắm, sau đó là chiếc nắp bồn cầu được hắn mở lên, lúc đó anh còn nghĩ bụng rằng: chỉ cần Tử Kỳ biết đi đúng chỗ, dẫu cho hắn đi xong mà không xả nước mình cũng có thể làm việc đó giúp cho hắn, không hề phàn nàn gì cả.
Nhưng rồi sau đó, tiếng nước dội ầm ầm từ trong bể chứa xả xuống bồn cầu khiến anh mừng đến toát hết mồ hôi. Anh còn cảm thấy mình hài lòng đến mức giống như khóe môi cũng muốn được cười.
Cơ mà...
Bịch!
Một tiếng động gì đó giống như là hắn ngồi xuống bồn cầu thì phải.
"..."
Anh lại dồn hết sự tập trung vào tai để lắng nghe những âm thanh phức tập lạ lẫm, nhưng yên lặng một lúc rất lâu, hai tai anh bây giờ bị chi phối bởi một nguồn âm thanh rất lạ, vừa khe khẽ vừa đều đặn, lại còn giống như có tiếng than từ giọng nói và hơi thở của hắn vương vấn vào nhau.
"Ưm...a...ha..."
Hình như hắn gặp phải chuyện gì đó rồi, anh nhíu mày cố nghĩ liệu có phải hắn "đi nặng" khó quá hay không? Hay là hắn say quá nên té vật ra trong đó?
"Ưm... ha... a...a..."
Tiếng động lạ liên tục tăng dần, từng hơi thở của hắn hòa vào tiếng than cũng có vẻ như khó khăn cực hạn. Điều này được một lúc trôi qua, anh vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là hắn đang làm gì trong toilet. Nhưng hình như anh có đọc được ở đâu đó một bài viết, không ít người trẻ tuổi sau khi uống say thường bị đột quỵ, lại còn đột quỵ sau khi đi vệ sinh nữa chứ.
Nghĩ đến đó, Lam Tuyên bắt đầu thấy lo lắng tăng lên, lỡ như hắn bây giờ bên trong toilet đang cần đến sự giúp đỡ của anh thì sao? Chần chừ và nghĩ suy vốn không phải cách để đối diện với việc một ai đó đột quỵ ngay trong nhà mình.
Anh vội vàng bật dậy, quên đi cả cái lạnh đang bao bọc khắp cơ thể, chỉ chú tâm dùng hết can đảm của bản thân ra để bước tới gần cửa phòng toilet.
"Ah... ưm ưm... ahh"
Nhưng mà những gì hai mắt anh hiện tại nhìn thấy, thực khác xa quá xa so với những điều mà anh đã nghĩ trong đầu cách đây vài phút.
"..."
Hắn...
Cái tên chết tiệt ấy đang ngồi thả lỏng cả người trên bệ bồn cầu, từng hơi thở đứt quãng và tiếng than nhẹ mà anh nghe được với những hoài nghi lo lắng cho hắn ban nãy, hóa ra cũng chỉ là hắn đang đồi bại làm chuyện một mình trong chính toilet của anh.
Thật sự lúc đó anh hoàn toàn có thể lơ đi, đánh giá thấp hắn ta một chút rồi xem như mình chưa từng nhìn thấy những chuyện này cũng có sao đâu. Nhưng mà anh lại tự thấy thật xấu hổ với nội tâm của bản thân, tại sao ngay từ đầu không nghĩ ra cảnh tượng này cơ chứ?
Có lẽ bởi vì anh chưa từng tự dùng tay để thỏa mãn bản thân. Anh hoàn toàn không biết lúc tự giải quyết chuyện đó bản thân phải làm những gì, cơ thể sẽ có những phản ứng ra sao, thậm chí đến từng âm thanh rõ ràng như thế kia mà anh còn ngây ngô không biết nữa.
"..."
Sự thinh lặng kéo theo hàng tá nghĩ suy, nó khiến anh đứng ngây người ra phút đó chỉ để nhìn hắn mà trong đầu không chút suy nghĩ nào vương vấn lại, nhưng cái bộ dạng đầy phóng khoáng của hắn thế này, chẳng hiểu sao lại khiến cho gương mặt anh bừng bừng nóng lên, cả tấm lưng lạnh ngắt ban nãy còn trùm kín chăn, vậy mà giờ mồ hôi ướt đẫm toát ra chẳng khác gì bị người khác đem nước rưới lên.
Sự việc này anh chẳng thể can thiệp được, đành thinh lặng quay trở về chỗ của mình ban nãy, trùm kín người và nhắm mắt lẩm nhẩm đọc Điều Răn thứ Sáu.