[BL] U Mê

Chương 14: Bất ngờ.



---

Tử Kỳ nếu như đau lòng trông sẽ ra sao?

Câu hỏi này xuất hiện trong tâm trí anh nhất thời kể từ khi hắn làm cái điệu bộ nghiêm trọng bên trong toilet, anh vẫn chưa cho hắn một câu đáp lại, nhưng có lẽ để hỏi ra được điều đó chắc chắn hắn cũng đã tự hình dung ra câu trả lời rồi có đúng không nhỉ?

Bữa cơm trưa ở trường hôm nay tự nhiên lại trở nên nhạt nhẽo đến không ngờ, anh thì vẫn ngồi đó một mình, trước giờ chưa từng có ai khác ngoài Hàn Dương đến ngồi cùng với anh. Nhưng Hàn Dương thỉnh thoảng cũng sẽ đi ăn cùng với bạn bè, thế nên không thể nào tránh khỏi những lúc chỉ một mình anh ở đó. Đâu phải bởi vì quá cô đơn nên mới cảm thấy bữa cơm ăn tạm ở trường nhạt nhẽo đến mức không thể nuốt trôi, có thể là giọng nói tiếng cười của kẻ nào đó vô tình đã lấp đầy cái bụng rỗng của anh mất rồi.

"Hahaha, anh Linh đúng là số một, vậy tối nay đi luôn không? Em nôn nóng quá đi nà!"

"Vậy anh tới nhà rước em được không, em chưa có xe riêng mà đúng không?"

"Ok anh, tối nay mấy giờ thì được?"

Hoặc cũng có thể vì anh chẳng hiểu được nội tâm của hắn bây giờ so với ban nãy cái nào là thật, cái nào là giả. Anh vốn dĩ còn tưởng hắn cảm thấy buồn, trong lòng chắc sẽ có đôi chút tủi thân sau hành động đó của anh. Nhưng chẳng phải hắn bây giờ vẫn rất vui vẻ bên đám bạn mới hay sao? Nhìn biểu cảm đó, nhìn năng lượng tỏa ra từ nơi hắn ngồi ngập tràn thế kia, hắn thật sự có từng thấy buồn vì chuyện anh đã làm ra với hắn hay không?

"Đang nghĩ gì vậy?"

Cái đập vai này của H làm anh có chút giật mình, nhưng cũng vì chút giật mình nhẹ từ anh, người kia lại rất dễ mò ra rồi túm nhanh lấy chiếc đuôi mà anh đang giấu trong lòng.

"Đang nghĩ gì về Tử Kỳ hả?"

"..."

"Không có phản bác?"

"Em..."

Con người anh trước giờ ít khi ấp úng, nếu như bị hỏi đến vấn đề gì đó lại có thể khiến cho anh ấp úng thế này đương nhiên sẽ trở nên rất lạ trong mắt những người đặc biệt thân cận như H.

"Có thì nói có, không thì nói không, em – tôi cái gì?"

Bởi vì thân mật, người kia kéo ghế ngồi xuống bàn cùng anh, cũng tiện nhặt luôn chùm nho trong khay cơm của anh tự nhiên mà ăn không cần phải hỏi, anh cũng biết chủ yếu H chỉ muốn ngồi đối diện để che tầm nhìn của anh về phía Tử Kỳ mà thôi. Có như vậy, những điều khó nói từ trong lòng Lam Tuyên mới nhận được chút mạnh dạn.

"Anh cũng thấy rồi đó..."

"Thấy cái gì? Tao có thấy gì đâu?"

"Ý em là... cậu ấy, tính cách của cậu ấy!"

"Ừm, tao thấy nó cũng chẳng phải dạng vừa đâu, mày đang lo cho tính mạng của nó hả? Haha, phải không đó?"

Ngồi đối diện với H, Lam Tuyên khẽ cúi xuống khay cơm trong cái điệu bộ nghiêm túc nhắc về chuyện đã xảy ra.

"Không phải, em chỉ đang suy nghĩ chút thôi! Ban nãy... bởi vì Tử Kỳ lấy khăn của em mà dùng, lúc đó em cũng sẵn tức chuyện đánh nhau... Nên khi cậu ấy trả lại khăn mà thái độ cứ đùa đùa giỡn giỡn chẳng ra làm sao, em đã... đem cái khăn vứt đi!"

"..."

"Là vứt trước mặt cậu ấy!"

"..."

"Nhưng mà sau đó Tử Kỳ lại hỏi em..."

"Nó hỏi mày nếu như nó là em ruột của mày mà có hành động như vậy thì liệu rằng mày có vứt cái khăn hay không chứ gì?"

"Sao anh biết?"

Bằng chút tư duy logic của mình, H dường như đoán trúng phóc không sai một li những gì Tử Kỳ đã từng thật lòng hỏi anh. Anh kinh ngạc đến mức miếng đậu trên tay đang gắp cũng làm rơi xuống khay cơm. Người đối diện tự nhiên giúp anh nhặt miếng đậu lên, tự bỏ vào miệng, tự ăn giúp luôn.

"Chắc tao nghe lén!"

"Em không có ý đó!"

Thay đổi tư thế một chút, H lại làm ra vẻ tự hào về những gì mình đoán mò lại trúng phóc đến như vậy.

"Thì tao suy đoán thôi, nhưng đúng quá à? Có lạ gì đâu ta... vì tao là tác giả mà!"

Cũng bởi vì suy đoán của H quá đúng, nên cái cảm giác khó xử kia trong lòng Lam Tuyên càng tăng nhiều hơn, H chính là đã đoán trúng những chuyển biến cơ bản thiên về tâm lí của hắn. Nói như vậy, khả năng Tử Kỳ sẽ thấy buồn lòng vì hành động của anh là có thật chứ?

Anh lặng lẽ cúi xuống đặt đôi đũa vào khay cơm không còn muốn ăn thêm nữa, đâu đó cảm thấy sự nặng nề lan dần ra từ hơi thở.

"Anh cảm thấy cậu ấy sẽ tổn thương chứ?"

Lại vì câu hỏi đó của anh, H lặng lẽ quay đầu nhìn Tử Kỳ vẫn vui vẻ hào hứng hòa vào đám đông đằng kia, sau đó lại nhè nhẹ lắc đầu thì thầm đáp lời anh trong cái giọng điệu đầy chắc chắn.

"Con người này... sẽ không tự làm tổn thương bản thân vì những suy nghĩ tiêu cực đó đâu!"

"Anh chắc sao?"

"Vậy nên mày cũng đừng tự làm bản thân tổn thương chỉ vì không thể thay đổi tính cách vốn có, sống vì bản thân mà! Nếu như Tử Kỳ thật sự muốn làm người thân của mày, nó chắc chắn sẽ đi từ từ để hiểu, ít nhất là nó cũng giống như tao... không nặng lòng vì những hành động lời nói khó chịu của mày vậy đâu!"

"Anh à..."

Giây phút đó cổ anh bất ngờ nghẹn lại một chút, thật giống như cái cảm giác nấp mình sau một nhân vật ảo, ai cũng cho rằng nhân vật đó vốn dĩ lí tưởng làm sao. Nhưng rồi đến một ngày khi họ vô tình chạm vào con người thật sự của anh, họ sẽ cảm thấy đôi chân mình hụt hẫng khác gì lọt vào hố sâu thất vọng.

Đó cũng là lí do vì sao khi anh được là chính mình, thì sẽ chẳng bao giờ có nhiều người thật lòng muốn làm bạn với anh.

"Nếu mày cũng muốn chơi với Tử Kỳ..."

"Em không muốn!"

"..."

Để H phải tận miệng mà nói câu đó, sâu trong lòng chắc chắn đã nhìn thấy được tâm tư của anh. Nhưng cũng vì thái độ từ chối đầy thẳng thừng kia, người đối diện đành tôn trọng anh bằng một nụ cười phớt lờ cho qua.

"Được rồi, không muốn thì thôi, nhưng mày không muốn thì liệu có yên được với nó không?"

"Lớp trưởng!"

Lại tới rồi đó, Tử Kỳ ở đằng xa lớn tiếng gọi anh.

Biểu cảm của H nhìn anh khi đó chỉ biết cười trừ, lời H nói vô tình mà lại chuẩn đến từng milimet. Biết làm sao chứ, mấy tình tiết này vốn dĩ cũng từng được H viết ra trong truyện của mình cơ mà.

"Nó gọi mày kìa!"

"Kệ đi..."

"Chắc là kệ được!"

Lại cũng vừa dứt câu nói đó của H, Tử Kỳ đã nhanh chóng tới chỗ anh ngồi, tay hắn cầm khay ăn của mình, ánh mắt hớn hở nhìn vào khay ăn vốn đã được dọn gọn gàng của anh.

"Ăn xong rồi đúng không? Để mình đem dẹp khay giùm nha, tay của bạn đang què... ý nhầm, tay của bạn đang bị thương mà!"

"Không cần!"

"Thôi mà, người ta quan tâm tới thì cũng đừng có làm nũng nữa mà!"

Hắn cợt nhả đem một ngón tay chọt chọt lên gò má anh, làn da đó mềm mại đàn hồi lại còn trắng hồng chẳng khác gì là da em bé, chọt được một cái, hắn được trớn lại bắt đầu chọt thêm vài cái nữa, anh cọc tính vội vàng gạt tay hắn ra, nhưng dù anh có nhanh thế nào đi nữa, mấy hình ảnh vừa rồi cũng đã được thu gọn vào tầm camera của một ai đó.

"Nè, đem dẹp giúp đi, sẵn tiện mua nước cho bạn lớp trưởng được không?"

H thử lòng hỏi hắn như vậy, hắn cũng nhiệt tình nhận dọn giúp không một chút khó khăn gì, mặc dù hai tay đã bận bịu thế kia nhưng mà sự nhiệt tình của hắn vẫn hướng về phía Lam Tuyên cố hỏi thêm một câu nữa, lòng trông đợi sẽ được đối phương đáp lời tử tế.

"Được được, lớp trưởng muốn uống nước gì?"

"..."

Vậy mà anh lại mặc kệ sự háo hức chờ đợi của hắn, tiết kiệm cả một câu trả lời, chỉ đem tầm mắt mình hướng đi chỗ khác và cũng chẳng thèm gì nói ra yêu cầu. Anh tưởng hắn không chọc được mình thì sẽ thôi đi, nhưng trước đó chính Tử Kỳ đã chủ động quan sát phần ăn mà anh đã chọn hôm nay, vì đậu hủ chiên được sốt thịt, vị khá đậm mà canh thì còn lại là canh chua, nên hiện tại chắc chắn anh sẽ muốn uống một chút gì đó thanh thanh mát mát, tốt nhất vẫn là giúp trung hòa vị giác.

"Nước suối nha!"

"..."

Dự đoán này của hắn không hề nằm ngoài những điều mà H đang âm thầm nghĩ, nhưng điều khiến cho H bất ngờ mỉm cười chính là vì hàng mi của anh đang nhìn ra xa vô tâm thế kia cuối cùng lại có chút chớp nhẹ.

"Good job!"

Hắn tặc lưỡi một cái hí hửng mà quay lưng đi, chỉ khi đó ánh mắt của anh mới nhè nhẹ hướng về hắn, vậy mà anh lại sợ người khác bắt gặp, vờ vịt dối lòng cũng chỉ là che đậy cảm xúc bên trong mà thôi.

"Thế nào? Có phải lòng đang cảm thấy rất mông lung?"

"..."

Không trả lời được câu hỏi đó của H, anh im lặng cũng giống như Tử Kỳ vẫn thường nói: Im lặng chính là thừa nhận.

"Tao thấy mày giống kiểu xưa nay chỉ vẽ tranh chì, bây giờ phân vân muốn thử vẽ màu nhưng lại sợ tranh không được như ý á!"

"..."

Câu đó đúng lắm, anh cũng cảm thấy đúng so với những gì mà hắn suốt mấy ngày nay cứ liên tục dạo quanh mình. Anh muốn kết bạn, nhưng lại sợ đem màu ra vẽ sẽ làm cho cái giới hạn tranh chì xưa nay của mình bị phá vỡ đi. Anh không biết liệu lấy ở đâu ra được tin tưởng để có thể cầm lên một cây cọ với những bảng màu khác nhau, rồi sau đó đem những màu sắc đầy lạ lẫm kia tô tô vẽ vẽ trên cuộc đời mình.

...

Chiều hôm đó, lúc từ phòng thí nghiệm Hóa học quay trở về lớp, anh thấy hắn ghé qua chỗ phòng giặt ủi dịch vụ của trường, nếu không bởi vì thứ hắn lấy chỉ là chiếc khăn mà anh đã vứt vào trong sọt rác, thì có lẽ anh cũng không để dành chút thời gian ngắn ngủi lén lút mà nhìn trộm hắn thế này.

"Cô ơi, bao nhiêu vậy ạ? Cho con trả tiền!"

"Có một cái khăn thôi mà, cô giặt giúp con đó! Hôm nào giặt nhiều thì cô lấy nha!"

"Vậy cô lấy tiền đi, khi nào con giặt nhiều con khỏi phải đưa tiền nữa!"

Anh thấy hắn xếp tờ hai mươi nghìn lại nhét vào trong tay của cô tạp vụ, sau đó cầm chiếc khăn của anh trên tay đặt lên ngửi thử một cái.

"Nhưng mà cái mùi này không giống với mùi của..."

Lúc đó bởi vì hắn vừa đi vừa lẩm bẩm nói, anh sợ hắn sẽ phát hiện ra việc mình nhìn lén nên mới vội vàng mà nấp đi, cũng chẳng ngờ là chiều hôm đó, hắn chịu trễ một chuyến xe bus để ghé qua chỗ anh hai chỉ vì muốn xin dùng ké loại bình xịt ủi mà anh thường dùng.

Anh vốn không đợi hắn cùng về với mình, vì hôm nay có buổi trình diễn đường phố ở quảng trường lớn, nhưng không hiểu vì sao đã ngồi trên xe bus rồi, cổ của anh cứ hệt như có ai đó buộc phải ngoái nhìn trở lại cổng trường, mãi cho đến khi thấy được cái dáng vẻ lấc ca lấc cấc của hắn lết ra tận cổng. Vậy mà chuyến xe bus anh ngồi cũng đã chầm chậm lăn bánh bỏ rơi lại hắn ở đó.

"..."

Buổi tối, anh cùng với đám bạn trong nhóm "Street dance" tập trung lại trước quảng trường bắt đầu cho màn trình diễn đường phố của mình. Thông thường thì chắc chắn anh trai Hàn Dương cũng sẽ đến xem cổ vũ, nhưng bởi vì hôm nay trong nhóm thiện nguyện có một bạn bận việc riêng xin nghỉ đột xuất, cuối giờ học bên hội học sinh có thông báo gấp, cần thêm tình nguyện tham gia phát cơm buổi tối cho những người vô gia cư dọc theo các con đường của thành phố.

Đến trước mặt hội trưởng lúc đó sau khi phát thông báo đi là sự xuất hiện của một người mà đến cả hiệu trưởng của trường cũng không tài nào tin được.

"Giờ sao đây?"

Duy căng thẳng nhìn vẻ mặt đầy thiện chí của người đã đến đăng kí sớm nhất, sau đó nóng lòng chờ đợi quyết định của hội trưởng cạnh bên. Nhưng mà Hàn Dương đối diện trước sự xuất hiện này cũng bất ngờ đến mức khó bày tỏ. Trong lòng biết rõ hắn ta có thể sẽ đến để kiếm chuyện, nhưng bởi vì giữ đúng quy tắc người nào bình luận đầu tiên sẽ được chọn vào tham gia. Thế nên khi đối phương là Rin thì anh cũng không cách nào viện ra lí do để từ chối được.

"Duy gọi thêm cho hai người bình luận tiếp theo đi, để dự phòng có vấn đề không như ý xảy ra!"

Lúc này anh không có quá nhiều thời gian để mà phân vân suy nghĩ. Vì không muốn có chuyện bất trắc xảy ra nên anh mới có ý định chọn dự phòng thêm hai bạn khác, nhưng điều này lại khiến cho Rin bật cười ra vẻ sự xuất hiện này của mình mang nhiều khó xử cho nhóm thiện nguyện.

"Thôi đi vậy, mình cũng chỉ có tâm giúp đỡ mà thôi, nhưng nếu bởi vì người đăng kí là mình mà hội trưởng phải khó xử như vậy thì mình cảm thấy ý nghĩa công việc cũng chẳng được trọn vẹn nữa!"

Lời của hắn làm anh suy nghĩ đắn đo đôi chút, anh không phải là đang cố ý giải thích để hắn hiểu hơn, chỉ muốn hắn biết được con người của anh một khi đã nhận việc gì thì phải hết lòng với công việc đó, anh tính tới tính lui thực chất cũng chỉ muốn lợi ích chung mà thôi.

"Bởi vì trước kia chưa từng thấy bạn đăng kí thiện nguyện, vả lại buổi sáng chúng ta vừa mới có chuyện..."

"Tôi hiểu mà! Hội trưởng không thấy thì cũng đúng thôi, bởi vì kiểu con nhà có điều kiện mà lại còn là học sinh gương mẫu như hội trưởng đây xưa nay tôi cũng đâu có tiếp xúc! Tôi biết chúng ta không cùng đẳng cấp, chỗ có hội trưởng thì lại không dành cho tôi, chỗ của tôi thì không phù hợp với kiểu người như hội trưởng. Thật ra vì hôm nay trễ đến vậy mới phát thông báo tìm thêm người... mà thôi, chắc là để an toàn thì cũng nên tìm người khác, tôi rút nha! Bye!"

"..."

Anh chàng đứng đầu một nhóm học sinh cá biệt cắt ngang lời của hội trưởng, thấy người ta không có nhiệt tình chào đón mình vào nên cũng không muốn bản thân mình tiếp tục cản trở. Lúc hắn quay đi, thứ duy nhất gây ấn tượng mạnh với anh là chiếc áo khoác bằng da của hắn phía trên vai phải có rách một đường, trước đây vốn dĩ chưa từng để ý, nhưng hiện tại vì nhìn thấy Rin lui cui đẩy chiếc Cup cũ cà tàng từ chỗ gửi xe ra tới đầu đường, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy tò mò vô cùng.

"Duy đợi Dương một chút nha!"

"Sao vậy?"

Anh chàng hoãn lại việc vào bãi lấy xe, muốn vội vàng hơn một chút tới trước đầu xe của Rin. Khi đó anh chỉ muốn mình nhanh chóng chặn hắn lại, tiếp theo sẽ nói ra những gì thì bản thân vẫn chưa thể hình dung.

"Ừm..."

"Sao vậy hội trưởng?"

Thấy hội trưởng ấp úng muốn nói nhưng lại chần chừ, hắn tỏ ra mình đang phiền vì điều đó, giọng điệu có chút cáu gắt nhẹ.

"Có gì thì nói đi, không nói thì tránh sang một bên để tôi còn về!"

"Sao Rin không chạy mà dắt xe vậy?"

Lúc bí đường chưa biết phải nói điều gì, anh nhanh trí hỏi hắn câu đó, mà thật ra anh cũng tò mò không hiểu. Hắn lại tỏ vẻ bực mình hơn, thái độ cũng vô cùng cục súc.

"Hết xăng!"

"Chạy xe mà không theo dõi đồng hồ xăng à?"

Anh tưởng mình hỏi vậy là đúng, bắt bẻ này cũng là đương nhiên, chẳng ngờ hắn đập tay lên đồng hồ xe, miệng bật cười nhưng mà giọng điệu lại giống như đang than phiền.

"Xe cũ, đồng hồ chết từ tám kiếp rồi, theo dõi bằng niềm tin thôi, hôm nay xui xẻo mới phải dắt bộ!"

"Vậy..."

Nghĩ suy cho nhiều cũng vậy, thôi thì anh quyết định một lần xem như liều mạng thử xem. Anh không tin là hắn ta thật sự chỉ muốn đăng kí tham gia thiện nguyện để bày trò phá phách mình.

"Vậy Rin để xe lại ở chỗ gửi đi, rồi mình chở Rin đi phát cơm luôn, lúc về mình mua xăng lẻ đem về đổ vô xe rồi Rin về nhà!"

"Thôi đi, hội trưởng cũng không cần phải cảm thấy áy náy, tôi là học sinh cá biệt, trước giờ ai cũng có cách nhìn nhận như vậy, riết tôi cũng quen rồi!"

"Thật ra không phải mình sợ Rin phá... chỉ là... mình cảm thấy bất ngờ khi Rin cũng đi đăng kí mà thôi!"

"Có khác gì nhau?"

Hắn hỏi anh, câu hỏi này thật sự rất khó để anh đưa ra một lời giải đáp thích đáng. Suy cho cùng thì giây phút nhìn thấy hắn đứng trước mặt mình, bản thân anh cũng lo sợ việc hắn sẽ kiếm chuyện phá phách.

"Đúng là rất khó để mình có thể tin vào điều đó, cũng do Rin mà... ấn tượng của mình về Rin không có điểm tốt là do Rin chứ!"

"Hội trưởng cảm thấy bản thân có được bao nhiêu ấn tượng về tôi?"

"Cái đó, ấn tượng không nhiều, nhưng lần nào cũng đều là chuyện xấu!"

"Hàn Dương à!"

Lần này tên đầu xỏ của nhóm cá biệt bất ngờ nghiêm túc gọi trọn tên anh. Đến cả việc chống xe rồi đứng nghiêm túc như vậy ở trước mặt anh để mà nói chuyện, hành động của hắn quả thật khác xa với những lần trước.

"Tôi không phải học sinh gương mẫu, cũng không phải xuất thân con nhà gia giáo, mà cũng có thể... mẹ của tôi không giáo dục tôi nên người và trở thành một học sinh tiêu biểu giống như mẹ của hội trưởng. Tôi chỉ học được từ bà ấy một điều đơn giản thế này, bà ấy bảo... đừng bao giờ chỉ dựa vào chút hiểu biết ít ỏi của mình về một ai đó, mà tự cho bản thân cái quyền phán xét họ tốt hay không!"

"Mình..."

Đúng là anh đã từng phán xét, nhưng khi đó anh vốn cho rằng những gì xuất phát từ trong quan điểm của anh là không hề có góc khuất. Đến bây giờ, nghe những gì gọi là quan điểm của hắn, tâm lí anh bất chợt có chút biến động, những lời của hắn tuy là không nhiều, cũng không hẳn có thể thay đổi quan điểm trong anh. Nhưng những gì anh vừa nghe được thật sự đã có tác động, nó khiến anh nghi ngờ vài điều mà mình đã thấy, đã từng phán xét hắn bằng nhận định riêng.

Thậm chí nó còn khiến anh nghi ngờ chính bản thân, anh thấy lòng hoang mang không biết liệu có nên không? Phải tìm hiểu thật kĩ trước khi tiếp tục để bản thân có những cách nhìn nhận sai lầm hơn nữa.

"Mình xin lỗi, dù sao đó cũng là chuyện cũ rồi, vả lại chúng ta đều còn trẻ mà, đều có thể dùng hành động để thay đổi suy nghĩ trong nhau... Rin cất xe vào trong đi, mình chở Rin đi từ thiện chung. Được không?"

"Tôi chỉ không muốn mọi người khó xử thôi!"

"Không sao, mình sẽ nói với các bạn khác!"

"Dương..."

Tiêu Duy có vẻ như vẫn còn lo lắng, chỉ nghe thấy quyết định của hội trưởng thôi, giữa hai chân mày của cậu ấy liền xuất hiện vết nhăn nhỏ.

"Không sao đâu, mình cũng có dự phòng rồi mà!"

Hiểu được tâm trạng của đối phương, Hàn Dương nhẹ giọng trấn an bạn bè xung quanh mình, mặc dù khi đó những lo lắng ở trong lòng anh còn nhiều hơn người ta nữa.

"Dương thật sự tin là nó..."

"Mình không tin ai cả, mình chỉ là... đang tin bản thân mà thôi!"

Có lẽ là vậy, anh để cho bản thân tự tin vào quyết định của chính mình. Để cho hắn lấy một cơ hội, khác nào tự cho mình cơ hội để trải nghiệm xem trắng - đen trong đời sống này có định nghĩa rõ ràng như thế nào.

...

Đà Lạt về đêm nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, hắn ngồi sau xe thỉnh thoảng cảm thấy người cầm lái ở phía trước có chút run nhẹ. Đành lòng đều là thanh niên, nhưng có thanh niên nào lại không bị cái lạnh kia làm cho run lên đôi chút đâu chứ?

"Lạnh thì để tôi chạy cho, ngồi phía sau chắc đỡ hơn..."

"Không... sao!"

Thật ra anh vô cùng cố chấp, đối với Lam Tuyên thì chắc không bằng, nhưng mà sự ngang bướng của anh thì cũng thuộc dạng đứng hai không ai dám đứng ở đầu. Trời lạnh đến mấy, cái tôi cũng không đẩy anh xuống ngồi ở sau. Hắn biết vậy, cũng không muốn miễn cưỡng anh để làm gì, ngồi phía sau chỉ có thể giả vờ để cho bản thân mình xích vào anh gần thêm một chút mỗi lần bánh xe chạy qua đoạn đường gập ghềnh.

...

Nhóm thiện nguyện dừng lại ở một căn nhà nhỏ nằm trong hẻm, căn nhà này thuộc sở hữu của gia đình Hàn Dương. Nhưng bởi vì diện tích của nó không lớn, mẹ anh dùng làm bếp từ thiện. Ở đây từ sáng đến tối đều có những nhóm thiện nguyện khác nhau đến để nấu cơm. Buổi tối là đợt phát cơm cuối cùng trong ngày, vì vậy cũng chỉ có vào buổi tối mới cần đến sự hỗ trợ của những học sinh cấp ba.

Khi nhóm đến nơi, mọi người đều chia công việc cho nhau để đóng hộp cơm và bỏ vào từng bọc nhỏ, sau đó lại đem những hộp cơm đã bọc sẵn bỏ vào bọc lớn di chuyển ra xe. Mỗi xe hai người bắt cặp để một người cầm lái chính, người còn lại phụ trách quan sát và phát cơm cho những người cơ nhỡ. Anh và hắn đã đi cùng xe đến đây, đương nhiên cũng sẽ đi cùng với nhau để hoàn thành việc phát cơm.

Vốn dĩ trong suy nghĩ của anh trước giờ chưa từng có chút ấn tượng nào tốt về hắn, thế nên việc tận mắt nhìn thấy hắn ta năng nổ lao vào công việc từ thiện, sức làm của hắn còn gấp hai lần một người kì cựu trong nhóm. Hiểu biết của hắn về những tụ điểm có đông người vô gia cư lui tới đôi khi còn nhiều hơn anh, xoay chuyển tình thế của hắn cũng thuộc dạng khá nhanh nhạy, nhất là việc hắn rất rành đường, mỗi lần đến đoạn kẹt xe hắn lại tranh thủ xách mấy hộp cơm đi bộ xung quanh tìm người cần thiết để cho.

Ban đầu anh vốn dĩ không định bắt chuyện thân mật với hắn, nếu đã lỡ để cho hắn ta tham gia lần này thì định bụng cũng xem là lần cuối. Nhưng cứ đi cùng hắn một lúc thế này, có nhiều điều thật sự diễn ra đã khiến cho anh cảm thấy tò mò, giữ im lặng mãi lại cũng không được.

"Rin... có vẻ rành chỗ này ha!"

"Rành? Ý của hội trưởng là rành về cái gì vậy?"

"Ừ thì mấy chỗ tá túc của những người vô gia cứ đó!"

"Có gì đâu mà lạ, mỗi ngày đều thấy họ mà!"

"Mỗi ngày hả?"

"Đúng vậy!"

Sau lời khẳng định đó của hắn, anh lại bắt đầu cảm thấy tò mò hơn, không biết hắn làm gì mỗi ngày đều đi dọc các con đường thế kia, nhưng mà tất cả những tò mò của anh vẫn chưa dừng lại ở đó. Đến khi anh rầu rĩ cầm phần cơm còn dư lại trên tay, hắn thì lại có ý lấp lửng hỏi xin chính phần cơm đó.

"Phần cơm này... nếu không có ai để phát nữa... vậy cho tôi xin được không?"

"Rin định làm gì với nó?"

"Ăn!"

Anh tròn mắt nhìn hắn, hai tay khua liên tục phản đối điều này.

"Thôi, nếu Rin đói thì mình chở Rin đi ăn cũng được mà, phần cơm này là để cho đem cho, Rin đâu phải người vô gia cư đâu!"

"Chở tôi đi ăn? Hội trưởng nói thật đó hả?"

Hắn chồm tới cố tình hỏi để trêu chọc, nhưng lại nhận được sự chân thành gật đầu của anh và một nụ cười ra vẻ biết ơn.

"Hôm nay Rin giúp mình, mình mời Rin một bữa đương nhiên là được mà!"

"Nói là mời, vậy có nghĩa là tôi muốn ăn ở đâu cũng sẽ ok chứ hả?"

"Ừm..."

Cái gật đầu nhanh chóng của anh phút chốc lại tự biến mình trở thành nạn nhân cho trò đùa hắn âm mưu giấu giếm.

"Vậy... muốn về ăn cơm ở nhà hội trưởng được không?"

"Cái... cái đó..."

"Hahaha!"

Trong lúc anh lúng ta lúng túng muốn tìm cách để đáp lại yêu cầu của hắn, vậy mà hắn hai mắt tít lại cười cợt khác nào xem anh như một kẻ ngốc.

"Đùa thôi, tôi xin đem cho một bà cụ gần đây! Không cần phải bối rối vậy đâu!"

"Bà cụ sao?"

"Đúng rồi, bà cụ bán khoai nướng ở ngã tư nè, nhưng lúc nãy đi ngang qua chỗ bà bán tôi không thấy xe khoai của bà! Chắc hôm nay lại mệt nên dọn về sớm!"

"Rin biết nhà của bà à?"

"Ừm biết!"

"Vậy Ty chở Rin đến đó!"

Có lẽ hắn cũng chẳng thấy bất ngờ gì trước quyết định này của anh, trong lòng hắn vốn thừa biết anh sẽ nói câu đó, nhưng đến khi anh có ý định đi cùng, hắn lại vờ vịt rằng bản thân không muốn làm phiền đối phương.

"Thôi, cũng muộn rồi nên về trước đi, chút nữa tôi tự đi xe ôm cũng được, với lại tôi còn đi mua xăng nữa..."

"Không sao đâu, thật ra kí túc xá mình xin vào muộn một chút cũng được vì hôm nay mình đi thiện nguyện quản sinh cũng biết, giờ mình chở Rin đến chỗ bà cụ cho cơm rồi chở Rin về mua xăng cũng còn kịp mà!"

"Nhưng..."

"Lên xe đi!"

Giả vờ chần chừ của hắn bị sự nhiệt tình gấp rút của anh mời mọc lên xe, hắn chỉ lối cho anh rẽ vào một căn nhà nhỏ, trước nhà đúng là có chiếc xe khoai nướng đã cũ. Bên trong nhà chỉ có duy nhất một bóng đèn sáng, nhưng cái bóng đèn ấy lại cứ nhấp nháy chẳng ngừng.

Bà cụ nghe tiếng xe máy dừng ở bên ngoài liền ngó đầu ra xem thử, chỉ là thoáng nhìn thấy hắn từ sau xe bước xuống vậy mà lại có thể lập tức nhận ra.

"Ơ thằng Rin, may quá bà đang nghĩ trong đầu không biết làm sao để tìm mày đây!"

"Tìm con sao? Có chuyện gì hả bà?"

"Cái vòi nước trong nhà bà bị hỏng rồi, nó rỉ nước hứng được cả mấy thùng luôn, giờ bà không còn thùng để hứng nữa, mà để nước rỉ hoài thì tiếc quá..."

Nghe giọng điệu này anh đoán bà cụ bán khoai và hắn chắc chắn cũng khá thân mật, hắn thì dường như đã quen hết toàn bộ ngóc ngách trong ngôi nhà nhỏ của bà. Khi đó hắn cùng với bà bước vào, tiện tay nhấc một cái ghế đứng lên để chỉnh bóng đèn nhấp nháy trở nên sáng rực, hắn cũng nói bằng cái giọng điệu rất đỗi quen thuộc.

"Con quên mất, cái chuôi đèn này bị lỏng rồi, ngày mai con mua cái mới đem qua thay cho bà! Sẵn tiện lắp thêm mấy bóng đèn nữa, chứ dùng đèn pin nhiều khi không thấy rõ... vấp té thì lại phải vào bệnh viện không bán buôn được gì đâu!"

"..."

Anh theo sau hắn vào nhà, lúc này bà cụ nhìn anh lớ ngớ bên cạnh kèm cái gật đầu lễ phép mới chực nhớ ra, hai mắt nheo lại dường như cố nhìn cho rõ rốt cuộc đây là người lạ hay quen.

"Con chào bà, con là Ty..."

"Ty hả? Dắt đi theo giờ này chắc là người yêu mới của thằng Rin đúng không?"

"..."

Thật ra anh sững sờ thế kia nhưng lại không quá kinh ngạc, cũng chẳng phải lần đầu đi cùng rồi bị nhầm lẫn có mối quan hệ với một bạn trai. Chỉ có điều, trước đây anh vốn dĩ không để tâm việc hắn ta là gay, cũng không nghĩ sau câu hỏi kia của bà lại còn có cả một trận xuýt xoa luyến tiếc.

"Là người yêu mới của thằng Rin chắc là biết chuyện nó với thằng Ren chứ! Aiza, cái thằng này nó dốt lắm, vừa học vừa làm kiếm tiền cực khổ bao nhiêu cũng đem lo cho thằng kia, bây giờ thằng kia kiếm được người mới là đá nó liền..."

"Không phải đâu bà ơi..."

Hắn bật cười túm lấy hai bên vai bà rồi vội vàng kéo người sang hướng khác không để làm phiền đến anh.

"Người ta là trưởng nhóm từ thiện của trường, con chỉ là đi theo phụ làm thiện nguyện thôi à. Hôm nay đi phát cơm, còn dư một phần nên con rủ cậu ấy đến đây để tặng bà nè!"

"Vậy hả..."

Đôi bàn tay gầy guộc của bà nhận lấy hộp cơm từ tay của hắn, anh bất chợt cảm thấy cái không khí này có chút ấm áp tỏa ra, mặc dù trời Đà Lạt về đêm thường chẳng khi nào ấm cả.

"Bà ăn đi, ngày nào cũng ăn khoai, ăn riết người thành củ khoai luôn giờ!"

Trước mặt anh, hắn không chỉ là nói, hắn còn kéo bà ngồi xuống chỗ chiếc bàn bằng gỗ đã cũ, tận tay mở nắp hộp cơm ra rồi đưa cho bà. Giọng điệu và hành động ân cần của hắn khác xa một trời một vực cái thói quậy phá trong trường mà anh từng biết.

Vậy mới khiến cho anh vô tình nhận ra, những gì mà phía trước ánh mắt của mình nhìn thấy thật sự giới hạn làm sao. Anh thừa nhận bản thân vốn chưa từng nghĩ là hắn sẽ ấm áp đến như vậy khi dùng tình thương ban phát cho đi.

"Bà ăn đi, con xuống dưới xem vòi nước như thế nào đã!"

"Ừ. Cầm theo cái đèn pin nha!"

"Dạ!"

Anh theo phía sau hắn vào sâu trong nhà của bà.

Phía dưới nhà mái tôn khá thấp, dáng người cả hai đứa đều cao nên việc di chuyển luôn kèm theo cái cúi đầu. Dưới nhà, một bên là bếp, trong bếp chỉ có vài ba thứ đồ chẳng có giá trị, bên cạnh là phần toilet. Vòi nước cũng chỉ có một, cái vòi nước này vốn dĩ đã cũ, phần rỉ sét ăn mòn làm cho khớp bị bong ra, liên tục rỉ nước càng ngày càng nhiều.

Anh đứng đó loay hoay giúp hắn tìm cách để khóa đường nước máy vào, vì chỗ này lâu ngày bà cụ không hề động tới nên cỏ cũng thay nhau mọc phía trên. Muốn để lộ phần khóa phải tìm cách làm sạch lớp cỏ xung quanh đó, mà trên tay của anh cũng chỉ có mỗi một chiếc đèn pin chẳng hề đủ sáng.

"Để mình lấy điện thoại ra bật đèn pin lên cho Rin dễ làm ha!"

"Ừm! Vậy lấy luôn cái điện thoại trong túi tôi ra bật luôn đi cho nó sáng nhiều hơn!"

Hai tay hắn lúc này dính toàn là đất, việc rút chiếc điện thoại từ trong túi quần hắn ra đương nhiên sẽ do anh làm. Chỉ có điều, quần mà hắn đang mặc lúc này là kiểu quần tây đồng phục trường phát, túi của nó vừa rộng vừa sâu. Anh luống cuống cho tay vào trong tìm kiếm chiếc điện thoại kia, lại vô tình đụng chạm đến những vị trí nhạy cảm khiến cho cả hai sau đó liền rơi vào trong trạng thái thinh lặng.

"..."

Mấy phút trôi qua, Hàn Dương chỉ chăm chú nhìn cách hắn khóa nguồn nước, sau đó lại cẩn thận tháo vòi nước ra, vốn cũng chẳng biết lấy đâu ra keo đệm để cho vòi nước không rỉ thêm nữa.

"..."

Suy nghĩ một lúc hắn liền nhớ ra trong bóp của mình có một cái bao cao su còn mới.

"Tay sạch lấy giúp tôi cái bóp trong túi đi, lấy rồi mở ra..."

"Hả... Rin cần gì hả?"

"Lấy ra đi rồi tôi chỉ cho!"

Thấy hắn nằng nặc đòi lấy ví ra, anh lại ngại việc phải thò tay vào trong túi quần của hắn lần nữa nên mới mạnh dạng đề xuất.

"Rin cần lấy bóp làm gì? Mình cũng có mang theo bóp nè... Rin cần bao nhiêu để mình lấy ra! Mà Rin cần mua gì hả?"

"Tôi cần một cái bao cao su, cậu có không?"

"..."

Thấy anh đực mặt ra thinh lặng mà chẳng nói gì, hắn đem tay mình phủi vào chiếc giẻ lau gần đó, bực dọc mói từ trong túi ra chiếc ví của mình, bên trong đó còn một chiếc bao cao su mới tinh.

Vậy là chẳng thèm để mắt đến việc anh đỏ mặt bên cạnh, hắn tháo chiếc bao cao su ra dùng nó thay cho phần keo đệm, đệm vào phần vặn xoắn của vòi nước kia, sau đó vặn vòi nước trở về vị trí ban đầu. Cảm thấy nước đã không còn rỉ ra nữa hắn mới cắt phần thừa của chiếc bao đi rồi nhét vào túi.

"Xong! Thấy hay không?"

Câu hỏi cộc lốc đó bất ngờ khiến anh gật gù.

"Ừ... vậy mà Rin cũng nghĩ ra được! Hay ghê!"

"..."

Tên khốn ấy giật lấy chiếc đèn pin trên tay anh, đem ánh sáng của nó rọi vào mặt anh, sau đó lại giễu cợt trước gương mặt ngại ngùng kia.

"Bị sốt hay sao mà mặt đỏ vậy!"

"Đâu có... tại lúc nãy thấy Rin lôi cái kia ra..."

"Cái kia?"

"..."

"Cái bao cao su á hả?"

"Làm gì mà la lớn quá vậy?"

Anh đập vào vai hắn một cái rồi bước ra khỏi khoảng tối tăm đó, hắn ở phía sau anh đem giọng điệu đầy mỉa mai ra mà trêu chọc.

"Hội trưởng mắc cỡ à? Đừng có nói lần đầu nhìn thấy đó nha!"

"Đương nhiên là lần đầu nhìn thấy rồi!"

"Cái gì... con trai tuổi này mà lần đầu nhìn thấy?"

Bản thân anh không hề muốn để hắn biết là mình rất gà trong chuyện tình cảm. Thế nên dù khi đó anh có dối lòng một chút, cũng muốn tỏ vẻ mình rất sành ở trước mặt hắn.

"Đó giờ tôi với người yêu không có dùng bao nên tôi lần đầu nhìn thấy là chuyện đương nhiên!"

"Ghê vậy? Đó giờ hội trưởng quen mấy người rồi?"

"Năm sáu người!"

"Cả năm sáu người đều không dùng?"

"Ờ"

"Ờ! Ghê nhỉ... vậy mà cũng trót lọt không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra? Hội trưởng đúng là đỉnh ghê!"

"Ờ!"

Anh lúng túng quay đi như vậy, trong lòng đang thấp thỏm lo sợ hắn sẽ nhận ra mấy câu nói dối của mình. Nhưng cũng thật may mắn cho anh, hắn lại xem người ở phía trước chính là có sao nói vậy. Trong lòng hắn, cái suy nghĩ bất chính nào đó lại vô tình nhen nhóm lên, anh đương nhiên không hề hay biết, chỉ cảm thấy có lẽ sau lần đi này cùng hắn, nếu mà có thêm vài lần nữa chắc anh cũng sẽ sẵn lòng.

...

Đường về kí túc xá nửa đêm chỉ còn vài tiệm ăn nhỏ, anh lái xe chở hắn phía sau mấy lần cũng hỏi ý muốn vào ăn, nhưng mà hắn lại cứ ậm ừ chẳng đồng ý chỗ nào cả. Đi một lúc lại quay về chỗ bãi xe của trường, mà giờ này muốn vào trong lấy xe ra kiểu gì cũng phải gọi bác bảo vệ. Thấy người ta lớn tuổi đang ngủ thiếp đi, anh thì không nỡ gọi còn hắn thì cũng chẳng muốn làm phiền.

"Thôi cậu về kí túc đi, tôi đi bộ ra đầu hẻm có nhà nghỉ... vô làm một giấc, sáng đi học!"

"Sao lại phải vô nhà nghỉ? Nếu vậy... nhà Rin ở đâu? Để Ty chở Rin về!"

"Tôi không có nhà, tôi ở trọ... mà giờ đã quá mười giờ rồi... phòng trọ cũng đóng cổng rồi!"

"Vậy... vậy sao lúc nãy Rin không nói?"

"Nói gì chứ? Tôi muốn ở lại giúp bà cụ kia mà! Thôi, cậu về phòng kí túc đi! Qua mười một giờ mất công lại phạm quy định! Là hội trưởng mà phạm quy định thì không hay đâu!"

Mặc dù cách nói kia của hắn bây giờ cũng là mỉa mai, nhưng chẳng hiểu vì sao anh nghe lại không cảm thấy khó chịu như những lần trước. Hắn quay đi rồi, cách mà hắn bỏ hai tay mình vào trong túi quần để tránh cái lạnh, anh lại cảm thấy hắn có nét đặc biệt vô cùng.

"Rin!"

Gọi hắn lại, có lẽ quyết định này cũng là do anh tự tin vào đôi mắt của bản thân. Nhưng chắc chắn là anh muốn hiểu sâu hơn, anh thấy mình đang mở lòng ra với hắn, muốn biết nhiều thứ hơn về hắn trước khi tiếp tục phán đoán.

"Rin ở lại phòng kí túc của mình đi! Bạn cùng phòng đi du học chuyển đi từ lâu nên hiện tại mình cũng chỉ ở có một mình!"

"Gì chứ?"

Hắn quay lại cau mày nhìn anh tỏ ra khó hiểu, nhưng nụ cười của anh khi đó dưới ánh đèn vàng lại làm hắn cảm thấy lòng hứng thú muốn diễn biến câu chuyện này tiếp tục không ngưng.

"Tôi là gay đó, cậu rủ tôi về phòng bộ không sợ bị tai tiếng sao?"

"Nhìn mình thấy hèn nhát như vậy luôn hả?"

"Ai mà biết... với lại tôi không có đăng kí ở kí túc, lạ mặt mà ra vào trong đó lỡ quản sinh thấy thì sao?"

"Rin yên tâm! Mình bảo đảm!"

Thật lòng mà nói, anh cũng chỉ là vì sự giúp đỡ nhiệt tình kia của hắn, không nỡ lòng để hắn vì giúp người khác mà lại lang thang đêm nay. Hắn cũng biết thừa sự "bảo đảm" của anh lúc này chính là vì lí do đó. Nhưng đến khi cả hai đứng trước cửa của phòng kí túc xá, có một khoảnh khắc nhỏ mà lời hắn nói lại khiến cho anh cảm thấy có chút gì đó rất lạ.

"Hội trưởng đúng là lương thiện thật!"

"Lương thiện..."

Nhắc lại của anh có ý muốn hỏi lí do mà hắn bất chợt lại nói ra câu nói đó, hắn thì chỉ bật cười lắc đầu ý không rõ ràng mà đáp lại chút tò mò từ anh.

"Có gì đâu, tôi thấy sao nói vậy thôi, nhưng mà... tôi nghe người ta nói sống lương thiện quá cũng dễ hại thân lắm đó!"

"Hại? Hại cái gì chứ? Tôi sống ngay thẳng không làm hại ai thì làm gì có ai hại tôi cho được?"

"Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn khuyên cậu chút thôi, cuộc sống mà... đừng có dễ dàng tin người khác như vậy!"

"Hơ. Cậu nói cứ như cậu đang lừa được tôi vậy? Bộ muốn giết chết tôi rồi đem chặt xác phi tang hay gì? Ở đây... có CCTV đó nha!"

Anh vừa nói vừa đá mắt nhìn lên trước cánh cửa phòng mình, chỉ cho hắn vị trí của camera an ninh. Có lẽ anh cũng chỉ đùa giỡn vài câu xã giao với hắn vậy thôi, nhưng mà anh vốn dĩ không biết, chiếc camera kia chính hắn mới là người muốn được nó ghi hình vào.

Nhất là cái khoảnh khắc hắn theo sau anh cùng bước vào căn phòng đó.

---

Tử Kỳ nếu như đau lòng trông sẽ ra sao?

Câu hỏi này xuất hiện trong tâm trí anh nhất thời kể từ khi hắn làm cái điệu bộ nghiêm trọng bên trong toilet, anh vẫn chưa cho hắn một câu đáp lại, nhưng có lẽ để hỏi ra được điều đó chắc chắn hắn cũng đã tự hình dung ra câu trả lời rồi có đúng không nhỉ?

Bữa cơm trưa ở trường hôm nay tự nhiên lại trở nên nhạt nhẽo đến không ngờ, anh thì vẫn ngồi đó một mình, trước giờ chưa từng có ai khác ngoài Hàn Dương đến ngồi cùng với anh. Nhưng Hàn Dương thỉnh thoảng cũng sẽ đi ăn cùng với bạn bè, thế nên không thể nào tránh khỏi những lúc chỉ một mình anh ở đó. Đâu phải bởi vì quá cô đơn nên mới cảm thấy bữa cơm ăn tạm ở trường nhạt nhẽo đến mức không thể nuốt trôi, có thể là giọng nói tiếng cười của kẻ nào đó vô tình đã lấp đầy cái bụng rỗng của anh mất rồi.

"Hahaha, anh Linh đúng là số một, vậy tối nay đi luôn không? Em nôn nóng quá đi nà!"

"Vậy anh tới nhà rước em được không, em chưa có xe riêng mà đúng không?"

"Ok anh, tối nay mấy giờ thì được?"

Hoặc cũng có thể vì anh chẳng hiểu được nội tâm của hắn bây giờ so với ban nãy cái nào là thật, cái nào là giả. Anh vốn dĩ còn tưởng hắn cảm thấy buồn, trong lòng chắc sẽ có đôi chút tủi thân sau hành động đó của anh. Nhưng chẳng phải hắn bây giờ vẫn rất vui vẻ bên đám bạn mới hay sao? Nhìn biểu cảm đó, nhìn năng lượng tỏa ra từ nơi hắn ngồi ngập tràn thế kia, hắn thật sự có từng thấy buồn vì chuyện anh đã làm ra với hắn hay không?

"Đang nghĩ gì vậy?"

Cái đập vai này của H làm anh có chút giật mình, nhưng cũng vì chút giật mình nhẹ từ anh, người kia lại rất dễ mò ra rồi túm nhanh lấy chiếc đuôi mà anh đang giấu trong lòng.

"Đang nghĩ gì về Tử Kỳ hả?"

"..."

"Không có phản bác?"

"Em..."

Con người anh trước giờ ít khi ấp úng, nếu như bị hỏi đến vấn đề gì đó lại có thể khiến cho anh ấp úng thế này đương nhiên sẽ trở nên rất lạ trong mắt những người đặc biệt thân cận như H.

"Có thì nói có, không thì nói không, em – tôi cái gì?"

Bởi vì thân mật, người kia kéo ghế ngồi xuống bàn cùng anh, cũng tiện nhặt luôn chùm nho trong khay cơm của anh tự nhiên mà ăn không cần phải hỏi, anh cũng biết chủ yếu H chỉ muốn ngồi đối diện để che tầm nhìn của anh về phía Tử Kỳ mà thôi. Có như vậy, những điều khó nói từ trong lòng Lam Tuyên mới nhận được chút mạnh dạn.

"Anh cũng thấy rồi đó..."

"Thấy cái gì? Tao có thấy gì đâu?"

"Ý em là... cậu ấy, tính cách của cậu ấy!"

"Ừm, tao thấy nó cũng chẳng phải dạng vừa đâu, mày đang lo cho tính mạng của nó hả? Haha, phải không đó?"

Ngồi đối diện với H, Lam Tuyên khẽ cúi xuống khay cơm trong cái điệu bộ nghiêm túc nhắc về chuyện đã xảy ra.

"Không phải, em chỉ đang suy nghĩ chút thôi! Ban nãy... bởi vì Tử Kỳ lấy khăn của em mà dùng, lúc đó em cũng sẵn tức chuyện đánh nhau... Nên khi cậu ấy trả lại khăn mà thái độ cứ đùa đùa giỡn giỡn chẳng ra làm sao, em đã... đem cái khăn vứt đi!"

"..."

"Là vứt trước mặt cậu ấy!"

"..."

"Nhưng mà sau đó Tử Kỳ lại hỏi em..."

"Nó hỏi mày nếu như nó là em ruột của mày mà có hành động như vậy thì liệu rằng mày có vứt cái khăn hay không chứ gì?"

"Sao anh biết?"

Bằng chút tư duy logic của mình, H dường như đoán trúng phóc không sai một li những gì Tử Kỳ đã từng thật lòng hỏi anh. Anh kinh ngạc đến mức miếng đậu trên tay đang gắp cũng làm rơi xuống khay cơm. Người đối diện tự nhiên giúp anh nhặt miếng đậu lên, tự bỏ vào miệng, tự ăn giúp luôn.

"Chắc tao nghe lén!"

"Em không có ý đó!"

Thay đổi tư thế một chút, H lại làm ra vẻ tự hào về những gì mình đoán mò lại trúng phóc đến như vậy.

"Thì tao suy đoán thôi, nhưng đúng quá à? Có lạ gì đâu ta... vì tao là tác giả mà!"

Cũng bởi vì suy đoán của H quá đúng, nên cái cảm giác khó xử kia trong lòng Lam Tuyên càng tăng nhiều hơn, H chính là đã đoán trúng những chuyển biến cơ bản thiên về tâm lí của hắn. Nói như vậy, khả năng Tử Kỳ sẽ thấy buồn lòng vì hành động của anh là có thật chứ?

Anh lặng lẽ cúi xuống đặt đôi đũa vào khay cơm không còn muốn ăn thêm nữa, đâu đó cảm thấy sự nặng nề lan dần ra từ hơi thở.

"Anh cảm thấy cậu ấy sẽ tổn thương chứ?"

Lại vì câu hỏi đó của anh, H lặng lẽ quay đầu nhìn Tử Kỳ vẫn vui vẻ hào hứng hòa vào đám đông đằng kia, sau đó lại nhè nhẹ lắc đầu thì thầm đáp lời anh trong cái giọng điệu đầy chắc chắn.

"Con người này... sẽ không tự làm tổn thương bản thân vì những suy nghĩ tiêu cực đó đâu!"

"Anh chắc sao?"

"Vậy nên mày cũng đừng tự làm bản thân tổn thương chỉ vì không thể thay đổi tính cách vốn có, sống vì bản thân mà! Nếu như Tử Kỳ thật sự muốn làm người thân của mày, nó chắc chắn sẽ đi từ từ để hiểu, ít nhất là nó cũng giống như tao... không nặng lòng vì những hành động lời nói khó chịu của mày vậy đâu!"

"Anh à..."

Giây phút đó cổ anh bất ngờ nghẹn lại một chút, thật giống như cái cảm giác nấp mình sau một nhân vật ảo, ai cũng cho rằng nhân vật đó vốn dĩ lí tưởng làm sao. Nhưng rồi đến một ngày khi họ vô tình chạm vào con người thật sự của anh, họ sẽ cảm thấy đôi chân mình hụt hẫng khác gì lọt vào hố sâu thất vọng.

Đó cũng là lí do vì sao khi anh được là chính mình, thì sẽ chẳng bao giờ có nhiều người thật lòng muốn làm bạn với anh.

"Nếu mày cũng muốn chơi với Tử Kỳ..."

"Em không muốn!"

"..."

Để H phải tận miệng mà nói câu đó, sâu trong lòng chắc chắn đã nhìn thấy được tâm tư của anh. Nhưng cũng vì thái độ từ chối đầy thẳng thừng kia, người đối diện đành tôn trọng anh bằng một nụ cười phớt lờ cho qua.

"Được rồi, không muốn thì thôi, nhưng mày không muốn thì liệu có yên được với nó không?"

"Lớp trưởng!"

Lại tới rồi đó, Tử Kỳ ở đằng xa lớn tiếng gọi anh.

Biểu cảm của H nhìn anh khi đó chỉ biết cười trừ, lời H nói vô tình mà lại chuẩn đến từng milimet. Biết làm sao chứ, mấy tình tiết này vốn dĩ cũng từng được H viết ra trong truyện của mình cơ mà.

"Nó gọi mày kìa!"

"Kệ đi..."

"Chắc là kệ được!"

Lại cũng vừa dứt câu nói đó của H, Tử Kỳ đã nhanh chóng tới chỗ anh ngồi, tay hắn cầm khay ăn của mình, ánh mắt hớn hở nhìn vào khay ăn vốn đã được dọn gọn gàng của anh.

"Ăn xong rồi đúng không? Để mình đem dẹp khay giùm nha, tay của bạn đang què... ý nhầm, tay của bạn đang bị thương mà!"

"Không cần!"

"Thôi mà, người ta quan tâm tới thì cũng đừng có làm nũng nữa mà!"

Hắn cợt nhả đem một ngón tay chọt chọt lên gò má anh, làn da đó mềm mại đàn hồi lại còn trắng hồng chẳng khác gì là da em bé, chọt được một cái, hắn được trớn lại bắt đầu chọt thêm vài cái nữa, anh cọc tính vội vàng gạt tay hắn ra, nhưng dù anh có nhanh thế nào đi nữa, mấy hình ảnh vừa rồi cũng đã được thu gọn vào tầm camera của một ai đó.

"Nè, đem dẹp giúp đi, sẵn tiện mua nước cho bạn lớp trưởng được không?"

H thử lòng hỏi hắn như vậy, hắn cũng nhiệt tình nhận dọn giúp không một chút khó khăn gì, mặc dù hai tay đã bận bịu thế kia nhưng mà sự nhiệt tình của hắn vẫn hướng về phía Lam Tuyên cố hỏi thêm một câu nữa, lòng trông đợi sẽ được đối phương đáp lời tử tế.

"Được được, lớp trưởng muốn uống nước gì?"

"..."

Vậy mà anh lại mặc kệ sự háo hức chờ đợi của hắn, tiết kiệm cả một câu trả lời, chỉ đem tầm mắt mình hướng đi chỗ khác và cũng chẳng thèm gì nói ra yêu cầu. Anh tưởng hắn không chọc được mình thì sẽ thôi đi, nhưng trước đó chính Tử Kỳ đã chủ động quan sát phần ăn mà anh đã chọn hôm nay, vì đậu hủ chiên được sốt thịt, vị khá đậm mà canh thì còn lại là canh chua, nên hiện tại chắc chắn anh sẽ muốn uống một chút gì đó thanh thanh mát mát, tốt nhất vẫn là giúp trung hòa vị giác.

"Nước suối nha!"

"..."

Dự đoán này của hắn không hề nằm ngoài những điều mà H đang âm thầm nghĩ, nhưng điều khiến cho H bất ngờ mỉm cười chính là vì hàng mi của anh đang nhìn ra xa vô tâm thế kia cuối cùng lại có chút chớp nhẹ.

"Good job!"

Hắn tặc lưỡi một cái hí hửng mà quay lưng đi, chỉ khi đó ánh mắt của anh mới nhè nhẹ hướng về hắn, vậy mà anh lại sợ người khác bắt gặp, vờ vịt dối lòng cũng chỉ là che đậy cảm xúc bên trong mà thôi.

"Thế nào? Có phải lòng đang cảm thấy rất mông lung?"

"..."

Không trả lời được câu hỏi đó của H, anh im lặng cũng giống như Tử Kỳ vẫn thường nói: Im lặng chính là thừa nhận.

"Tao thấy mày giống kiểu xưa nay chỉ vẽ tranh chì, bây giờ phân vân muốn thử vẽ màu nhưng lại sợ tranh không được như ý á!"

"..."

Câu đó đúng lắm, anh cũng cảm thấy đúng so với những gì mà hắn suốt mấy ngày nay cứ liên tục dạo quanh mình. Anh muốn kết bạn, nhưng lại sợ đem màu ra vẽ sẽ làm cho cái giới hạn tranh chì xưa nay của mình bị phá vỡ đi. Anh không biết liệu lấy ở đâu ra được tin tưởng để có thể cầm lên một cây cọ với những bảng màu khác nhau, rồi sau đó đem những màu sắc đầy lạ lẫm kia tô tô vẽ vẽ trên cuộc đời mình.

...

Chiều hôm đó, lúc từ phòng thí nghiệm Hóa học quay trở về lớp, anh thấy hắn ghé qua chỗ phòng giặt ủi dịch vụ của trường, nếu không bởi vì thứ hắn lấy chỉ là chiếc khăn mà anh đã vứt vào trong sọt rác, thì có lẽ anh cũng không để dành chút thời gian ngắn ngủi lén lút mà nhìn trộm hắn thế này.

"Cô ơi, bao nhiêu vậy ạ? Cho con trả tiền!"

"Có một cái khăn thôi mà, cô giặt giúp con đó! Hôm nào giặt nhiều thì cô lấy nha!"

"Vậy cô lấy tiền đi, khi nào con giặt nhiều con khỏi phải đưa tiền nữa!"

Anh thấy hắn xếp tờ hai mươi nghìn lại nhét vào trong tay của cô tạp vụ, sau đó cầm chiếc khăn của anh trên tay đặt lên ngửi thử một cái.

"Nhưng mà cái mùi này không giống với mùi của..."

Lúc đó bởi vì hắn vừa đi vừa lẩm bẩm nói, anh sợ hắn sẽ phát hiện ra việc mình nhìn lén nên mới vội vàng mà nấp đi, cũng chẳng ngờ là chiều hôm đó, hắn chịu trễ một chuyến xe bus để ghé qua chỗ anh hai chỉ vì muốn xin dùng ké loại bình xịt ủi mà anh thường dùng.

Anh vốn không đợi hắn cùng về với mình, vì hôm nay có buổi trình diễn đường phố ở quảng trường lớn, nhưng không hiểu vì sao đã ngồi trên xe bus rồi, cổ của anh cứ hệt như có ai đó buộc phải ngoái nhìn trở lại cổng trường, mãi cho đến khi thấy được cái dáng vẻ lấc ca lấc cấc của hắn lết ra tận cổng. Vậy mà chuyến xe bus anh ngồi cũng đã chầm chậm lăn bánh bỏ rơi lại hắn ở đó.

"..."

Buổi tối, anh cùng với đám bạn trong nhóm "Street dance" tập trung lại trước quảng trường bắt đầu cho màn trình diễn đường phố của mình. Thông thường thì chắc chắn anh trai Hàn Dương cũng sẽ đến xem cổ vũ, nhưng bởi vì hôm nay trong nhóm thiện nguyện có một bạn bận việc riêng xin nghỉ đột xuất, cuối giờ học bên hội học sinh có thông báo gấp, cần thêm tình nguyện tham gia phát cơm buổi tối cho những người vô gia cư dọc theo các con đường của thành phố.

Đến trước mặt hội trưởng lúc đó sau khi phát thông báo đi là sự xuất hiện của một người mà đến cả hiệu trưởng của trường cũng không tài nào tin được.

"Giờ sao đây?"

Duy căng thẳng nhìn vẻ mặt đầy thiện chí của người đã đến đăng kí sớm nhất, sau đó nóng lòng chờ đợi quyết định của hội trưởng cạnh bên. Nhưng mà Hàn Dương đối diện trước sự xuất hiện này cũng bất ngờ đến mức khó bày tỏ. Trong lòng biết rõ hắn ta có thể sẽ đến để kiếm chuyện, nhưng bởi vì giữ đúng quy tắc người nào bình luận đầu tiên sẽ được chọn vào tham gia. Thế nên khi đối phương là Rin thì anh cũng không cách nào viện ra lí do để từ chối được.

"Duy gọi thêm cho hai người bình luận tiếp theo đi, để dự phòng có vấn đề không như ý xảy ra!"

Lúc này anh không có quá nhiều thời gian để mà phân vân suy nghĩ. Vì không muốn có chuyện bất trắc xảy ra nên anh mới có ý định chọn dự phòng thêm hai bạn khác, nhưng điều này lại khiến cho Rin bật cười ra vẻ sự xuất hiện này của mình mang nhiều khó xử cho nhóm thiện nguyện.

"Thôi đi vậy, mình cũng chỉ có tâm giúp đỡ mà thôi, nhưng nếu bởi vì người đăng kí là mình mà hội trưởng phải khó xử như vậy thì mình cảm thấy ý nghĩa công việc cũng chẳng được trọn vẹn nữa!"

Lời của hắn làm anh suy nghĩ đắn đo đôi chút, anh không phải là đang cố ý giải thích để hắn hiểu hơn, chỉ muốn hắn biết được con người của anh một khi đã nhận việc gì thì phải hết lòng với công việc đó, anh tính tới tính lui thực chất cũng chỉ muốn lợi ích chung mà thôi.

"Bởi vì trước kia chưa từng thấy bạn đăng kí thiện nguyện, vả lại buổi sáng chúng ta vừa mới có chuyện..."

"Tôi hiểu mà! Hội trưởng không thấy thì cũng đúng thôi, bởi vì kiểu con nhà có điều kiện mà lại còn là học sinh gương mẫu như hội trưởng đây xưa nay tôi cũng đâu có tiếp xúc! Tôi biết chúng ta không cùng đẳng cấp, chỗ có hội trưởng thì lại không dành cho tôi, chỗ của tôi thì không phù hợp với kiểu người như hội trưởng. Thật ra vì hôm nay trễ đến vậy mới phát thông báo tìm thêm người... mà thôi, chắc là để an toàn thì cũng nên tìm người khác, tôi rút nha! Bye!"

"..."

Anh chàng đứng đầu một nhóm học sinh cá biệt cắt ngang lời của hội trưởng, thấy người ta không có nhiệt tình chào đón mình vào nên cũng không muốn bản thân mình tiếp tục cản trở. Lúc hắn quay đi, thứ duy nhất gây ấn tượng mạnh với anh là chiếc áo khoác bằng da của hắn phía trên vai phải có rách một đường, trước đây vốn dĩ chưa từng để ý, nhưng hiện tại vì nhìn thấy Rin lui cui đẩy chiếc Cup cũ cà tàng từ chỗ gửi xe ra tới đầu đường, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy tò mò vô cùng.

"Duy đợi Dương một chút nha!"

"Sao vậy?"

Anh chàng hoãn lại việc vào bãi lấy xe, muốn vội vàng hơn một chút tới trước đầu xe của Rin. Khi đó anh chỉ muốn mình nhanh chóng chặn hắn lại, tiếp theo sẽ nói ra những gì thì bản thân vẫn chưa thể hình dung.

"Ừm..."

"Sao vậy hội trưởng?"

Thấy hội trưởng ấp úng muốn nói nhưng lại chần chừ, hắn tỏ ra mình đang phiền vì điều đó, giọng điệu có chút cáu gắt nhẹ.

"Có gì thì nói đi, không nói thì tránh sang một bên để tôi còn về!"

"Sao Rin không chạy mà dắt xe vậy?"

Lúc bí đường chưa biết phải nói điều gì, anh nhanh trí hỏi hắn câu đó, mà thật ra anh cũng tò mò không hiểu. Hắn lại tỏ vẻ bực mình hơn, thái độ cũng vô cùng cục súc.

"Hết xăng!"

"Chạy xe mà không theo dõi đồng hồ xăng à?"

Anh tưởng mình hỏi vậy là đúng, bắt bẻ này cũng là đương nhiên, chẳng ngờ hắn đập tay lên đồng hồ xe, miệng bật cười nhưng mà giọng điệu lại giống như đang than phiền.

"Xe cũ, đồng hồ chết từ tám kiếp rồi, theo dõi bằng niềm tin thôi, hôm nay xui xẻo mới phải dắt bộ!"

"Vậy..."

Nghĩ suy cho nhiều cũng vậy, thôi thì anh quyết định một lần xem như liều mạng thử xem. Anh không tin là hắn ta thật sự chỉ muốn đăng kí tham gia thiện nguyện để bày trò phá phách mình.

"Vậy Rin để xe lại ở chỗ gửi đi, rồi mình chở Rin đi phát cơm luôn, lúc về mình mua xăng lẻ đem về đổ vô xe rồi Rin về nhà!"

"Thôi đi, hội trưởng cũng không cần phải cảm thấy áy náy, tôi là học sinh cá biệt, trước giờ ai cũng có cách nhìn nhận như vậy, riết tôi cũng quen rồi!"

"Thật ra không phải mình sợ Rin phá... chỉ là... mình cảm thấy bất ngờ khi Rin cũng đi đăng kí mà thôi!"

"Có khác gì nhau?"

Hắn hỏi anh, câu hỏi này thật sự rất khó để anh đưa ra một lời giải đáp thích đáng. Suy cho cùng thì giây phút nhìn thấy hắn đứng trước mặt mình, bản thân anh cũng lo sợ việc hắn sẽ kiếm chuyện phá phách.

"Đúng là rất khó để mình có thể tin vào điều đó, cũng do Rin mà... ấn tượng của mình về Rin không có điểm tốt là do Rin chứ!"

"Hội trưởng cảm thấy bản thân có được bao nhiêu ấn tượng về tôi?"

"Cái đó, ấn tượng không nhiều, nhưng lần nào cũng đều là chuyện xấu!"

"Hàn Dương à!"

Lần này tên đầu xỏ của nhóm cá biệt bất ngờ nghiêm túc gọi trọn tên anh. Đến cả việc chống xe rồi đứng nghiêm túc như vậy ở trước mặt anh để mà nói chuyện, hành động của hắn quả thật khác xa với những lần trước.

"Tôi không phải học sinh gương mẫu, cũng không phải xuất thân con nhà gia giáo, mà cũng có thể... mẹ của tôi không giáo dục tôi nên người và trở thành một học sinh tiêu biểu giống như mẹ của hội trưởng. Tôi chỉ học được từ bà ấy một điều đơn giản thế này, bà ấy bảo... đừng bao giờ chỉ dựa vào chút hiểu biết ít ỏi của mình về một ai đó, mà tự cho bản thân cái quyền phán xét họ tốt hay không!"

"Mình..."

Đúng là anh đã từng phán xét, nhưng khi đó anh vốn cho rằng những gì xuất phát từ trong quan điểm của anh là không hề có góc khuất. Đến bây giờ, nghe những gì gọi là quan điểm của hắn, tâm lí anh bất chợt có chút biến động, những lời của hắn tuy là không nhiều, cũng không hẳn có thể thay đổi quan điểm trong anh. Nhưng những gì anh vừa nghe được thật sự đã có tác động, nó khiến anh nghi ngờ vài điều mà mình đã thấy, đã từng phán xét hắn bằng nhận định riêng.

Thậm chí nó còn khiến anh nghi ngờ chính bản thân, anh thấy lòng hoang mang không biết liệu có nên không? Phải tìm hiểu thật kĩ trước khi tiếp tục để bản thân có những cách nhìn nhận sai lầm hơn nữa.

"Mình xin lỗi, dù sao đó cũng là chuyện cũ rồi, vả lại chúng ta đều còn trẻ mà, đều có thể dùng hành động để thay đổi suy nghĩ trong nhau... Rin cất xe vào trong đi, mình chở Rin đi từ thiện chung. Được không?"

"Tôi chỉ không muốn mọi người khó xử thôi!"

"Không sao, mình sẽ nói với các bạn khác!"

"Dương..."

Tiêu Duy có vẻ như vẫn còn lo lắng, chỉ nghe thấy quyết định của hội trưởng thôi, giữa hai chân mày của cậu ấy liền xuất hiện vết nhăn nhỏ.

"Không sao đâu, mình cũng có dự phòng rồi mà!"

Hiểu được tâm trạng của đối phương, Hàn Dương nhẹ giọng trấn an bạn bè xung quanh mình, mặc dù khi đó những lo lắng ở trong lòng anh còn nhiều hơn người ta nữa.

"Dương thật sự tin là nó..."

"Mình không tin ai cả, mình chỉ là... đang tin bản thân mà thôi!"

Có lẽ là vậy, anh để cho bản thân tự tin vào quyết định của chính mình. Để cho hắn lấy một cơ hội, khác nào tự cho mình cơ hội để trải nghiệm xem trắng - đen trong đời sống này có định nghĩa rõ ràng như thế nào.

...

Đà Lạt về đêm nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, hắn ngồi sau xe thỉnh thoảng cảm thấy người cầm lái ở phía trước có chút run nhẹ. Đành lòng đều là thanh niên, nhưng có thanh niên nào lại không bị cái lạnh kia làm cho run lên đôi chút đâu chứ?

"Lạnh thì để tôi chạy cho, ngồi phía sau chắc đỡ hơn..."

"Không... sao!"

Thật ra anh vô cùng cố chấp, đối với Lam Tuyên thì chắc không bằng, nhưng mà sự ngang bướng của anh thì cũng thuộc dạng đứng hai không ai dám đứng ở đầu. Trời lạnh đến mấy, cái tôi cũng không đẩy anh xuống ngồi ở sau. Hắn biết vậy, cũng không muốn miễn cưỡng anh để làm gì, ngồi phía sau chỉ có thể giả vờ để cho bản thân mình xích vào anh gần thêm một chút mỗi lần bánh xe chạy qua đoạn đường gập ghềnh.

...

Nhóm thiện nguyện dừng lại ở một căn nhà nhỏ nằm trong hẻm, căn nhà này thuộc sở hữu của gia đình Hàn Dương. Nhưng bởi vì diện tích của nó không lớn, mẹ anh dùng làm bếp từ thiện. Ở đây từ sáng đến tối đều có những nhóm thiện nguyện khác nhau đến để nấu cơm. Buổi tối là đợt phát cơm cuối cùng trong ngày, vì vậy cũng chỉ có vào buổi tối mới cần đến sự hỗ trợ của những học sinh cấp ba.

Khi nhóm đến nơi, mọi người đều chia công việc cho nhau để đóng hộp cơm và bỏ vào từng bọc nhỏ, sau đó lại đem những hộp cơm đã bọc sẵn bỏ vào bọc lớn di chuyển ra xe. Mỗi xe hai người bắt cặp để một người cầm lái chính, người còn lại phụ trách quan sát và phát cơm cho những người cơ nhỡ. Anh và hắn đã đi cùng xe đến đây, đương nhiên cũng sẽ đi cùng với nhau để hoàn thành việc phát cơm.

Vốn dĩ trong suy nghĩ của anh trước giờ chưa từng có chút ấn tượng nào tốt về hắn, thế nên việc tận mắt nhìn thấy hắn ta năng nổ lao vào công việc từ thiện, sức làm của hắn còn gấp hai lần một người kì cựu trong nhóm. Hiểu biết của hắn về những tụ điểm có đông người vô gia cư lui tới đôi khi còn nhiều hơn anh, xoay chuyển tình thế của hắn cũng thuộc dạng khá nhanh nhạy, nhất là việc hắn rất rành đường, mỗi lần đến đoạn kẹt xe hắn lại tranh thủ xách mấy hộp cơm đi bộ xung quanh tìm người cần thiết để cho.

Ban đầu anh vốn dĩ không định bắt chuyện thân mật với hắn, nếu đã lỡ để cho hắn ta tham gia lần này thì định bụng cũng xem là lần cuối. Nhưng cứ đi cùng hắn một lúc thế này, có nhiều điều thật sự diễn ra đã khiến cho anh cảm thấy tò mò, giữ im lặng mãi lại cũng không được.

"Rin... có vẻ rành chỗ này ha!"

"Rành? Ý của hội trưởng là rành về cái gì vậy?"

"Ừ thì mấy chỗ tá túc của những người vô gia cứ đó!"

"Có gì đâu mà lạ, mỗi ngày đều thấy họ mà!"

"Mỗi ngày hả?"

"Đúng vậy!"

Sau lời khẳng định đó của hắn, anh lại bắt đầu cảm thấy tò mò hơn, không biết hắn làm gì mỗi ngày đều đi dọc các con đường thế kia, nhưng mà tất cả những tò mò của anh vẫn chưa dừng lại ở đó. Đến khi anh rầu rĩ cầm phần cơm còn dư lại trên tay, hắn thì lại có ý lấp lửng hỏi xin chính phần cơm đó.

"Phần cơm này... nếu không có ai để phát nữa... vậy cho tôi xin được không?"

"Rin định làm gì với nó?"

"Ăn!"

Anh tròn mắt nhìn hắn, hai tay khua liên tục phản đối điều này.

"Thôi, nếu Rin đói thì mình chở Rin đi ăn cũng được mà, phần cơm này là để cho đem cho, Rin đâu phải người vô gia cư đâu!"

"Chở tôi đi ăn? Hội trưởng nói thật đó hả?"

Hắn chồm tới cố tình hỏi để trêu chọc, nhưng lại nhận được sự chân thành gật đầu của anh và một nụ cười ra vẻ biết ơn.

"Hôm nay Rin giúp mình, mình mời Rin một bữa đương nhiên là được mà!"

"Nói là mời, vậy có nghĩa là tôi muốn ăn ở đâu cũng sẽ ok chứ hả?"

"Ừm..."

Cái gật đầu nhanh chóng của anh phút chốc lại tự biến mình trở thành nạn nhân cho trò đùa hắn âm mưu giấu giếm.

"Vậy... muốn về ăn cơm ở nhà hội trưởng được không?"

"Cái... cái đó..."

"Hahaha!"

Trong lúc anh lúng ta lúng túng muốn tìm cách để đáp lại yêu cầu của hắn, vậy mà hắn hai mắt tít lại cười cợt khác nào xem anh như một kẻ ngốc.

"Đùa thôi, tôi xin đem cho một bà cụ gần đây! Không cần phải bối rối vậy đâu!"

"Bà cụ sao?"

"Đúng rồi, bà cụ bán khoai nướng ở ngã tư nè, nhưng lúc nãy đi ngang qua chỗ bà bán tôi không thấy xe khoai của bà! Chắc hôm nay lại mệt nên dọn về sớm!"

"Rin biết nhà của bà à?"

"Ừm biết!"

"Vậy Ty chở Rin đến đó!"

Có lẽ hắn cũng chẳng thấy bất ngờ gì trước quyết định này của anh, trong lòng hắn vốn thừa biết anh sẽ nói câu đó, nhưng đến khi anh có ý định đi cùng, hắn lại vờ vịt rằng bản thân không muốn làm phiền đối phương.

"Thôi, cũng muộn rồi nên về trước đi, chút nữa tôi tự đi xe ôm cũng được, với lại tôi còn đi mua xăng nữa..."

"Không sao đâu, thật ra kí túc xá mình xin vào muộn một chút cũng được vì hôm nay mình đi thiện nguyện quản sinh cũng biết, giờ mình chở Rin đến chỗ bà cụ cho cơm rồi chở Rin về mua xăng cũng còn kịp mà!"

"Nhưng..."

"Lên xe đi!"

Giả vờ chần chừ của hắn bị sự nhiệt tình gấp rút của anh mời mọc lên xe, hắn chỉ lối cho anh rẽ vào một căn nhà nhỏ, trước nhà đúng là có chiếc xe khoai nướng đã cũ. Bên trong nhà chỉ có duy nhất một bóng đèn sáng, nhưng cái bóng đèn ấy lại cứ nhấp nháy chẳng ngừng.

Bà cụ nghe tiếng xe máy dừng ở bên ngoài liền ngó đầu ra xem thử, chỉ là thoáng nhìn thấy hắn từ sau xe bước xuống vậy mà lại có thể lập tức nhận ra.

"Ơ thằng Rin, may quá bà đang nghĩ trong đầu không biết làm sao để tìm mày đây!"

"Tìm con sao? Có chuyện gì hả bà?"

"Cái vòi nước trong nhà bà bị hỏng rồi, nó rỉ nước hứng được cả mấy thùng luôn, giờ bà không còn thùng để hứng nữa, mà để nước rỉ hoài thì tiếc quá..."

Nghe giọng điệu này anh đoán bà cụ bán khoai và hắn chắc chắn cũng khá thân mật, hắn thì dường như đã quen hết toàn bộ ngóc ngách trong ngôi nhà nhỏ của bà. Khi đó hắn cùng với bà bước vào, tiện tay nhấc một cái ghế đứng lên để chỉnh bóng đèn nhấp nháy trở nên sáng rực, hắn cũng nói bằng cái giọng điệu rất đỗi quen thuộc.

"Con quên mất, cái chuôi đèn này bị lỏng rồi, ngày mai con mua cái mới đem qua thay cho bà! Sẵn tiện lắp thêm mấy bóng đèn nữa, chứ dùng đèn pin nhiều khi không thấy rõ... vấp té thì lại phải vào bệnh viện không bán buôn được gì đâu!"

"..."

Anh theo sau hắn vào nhà, lúc này bà cụ nhìn anh lớ ngớ bên cạnh kèm cái gật đầu lễ phép mới chực nhớ ra, hai mắt nheo lại dường như cố nhìn cho rõ rốt cuộc đây là người lạ hay quen.

"Con chào bà, con là Ty..."

"Ty hả? Dắt đi theo giờ này chắc là người yêu mới của thằng Rin đúng không?"

"..."

Thật ra anh sững sờ thế kia nhưng lại không quá kinh ngạc, cũng chẳng phải lần đầu đi cùng rồi bị nhầm lẫn có mối quan hệ với một bạn trai. Chỉ có điều, trước đây anh vốn dĩ không để tâm việc hắn ta là gay, cũng không nghĩ sau câu hỏi kia của bà lại còn có cả một trận xuýt xoa luyến tiếc.

"Là người yêu mới của thằng Rin chắc là biết chuyện nó với thằng Ren chứ! Aiza, cái thằng này nó dốt lắm, vừa học vừa làm kiếm tiền cực khổ bao nhiêu cũng đem lo cho thằng kia, bây giờ thằng kia kiếm được người mới là đá nó liền..."

"Không phải đâu bà ơi..."

Hắn bật cười túm lấy hai bên vai bà rồi vội vàng kéo người sang hướng khác không để làm phiền đến anh.

"Người ta là trưởng nhóm từ thiện của trường, con chỉ là đi theo phụ làm thiện nguyện thôi à. Hôm nay đi phát cơm, còn dư một phần nên con rủ cậu ấy đến đây để tặng bà nè!"

"Vậy hả..."

Đôi bàn tay gầy guộc của bà nhận lấy hộp cơm từ tay của hắn, anh bất chợt cảm thấy cái không khí này có chút ấm áp tỏa ra, mặc dù trời Đà Lạt về đêm thường chẳng khi nào ấm cả.

"Bà ăn đi, ngày nào cũng ăn khoai, ăn riết người thành củ khoai luôn giờ!"

Trước mặt anh, hắn không chỉ là nói, hắn còn kéo bà ngồi xuống chỗ chiếc bàn bằng gỗ đã cũ, tận tay mở nắp hộp cơm ra rồi đưa cho bà. Giọng điệu và hành động ân cần của hắn khác xa một trời một vực cái thói quậy phá trong trường mà anh từng biết.

Vậy mới khiến cho anh vô tình nhận ra, những gì mà phía trước ánh mắt của mình nhìn thấy thật sự giới hạn làm sao. Anh thừa nhận bản thân vốn chưa từng nghĩ là hắn sẽ ấm áp đến như vậy khi dùng tình thương ban phát cho đi.

"Bà ăn đi, con xuống dưới xem vòi nước như thế nào đã!"

"Ừ. Cầm theo cái đèn pin nha!"

"Dạ!"

Anh theo phía sau hắn vào sâu trong nhà của bà.

Phía dưới nhà mái tôn khá thấp, dáng người cả hai đứa đều cao nên việc di chuyển luôn kèm theo cái cúi đầu. Dưới nhà, một bên là bếp, trong bếp chỉ có vài ba thứ đồ chẳng có giá trị, bên cạnh là phần toilet. Vòi nước cũng chỉ có một, cái vòi nước này vốn dĩ đã cũ, phần rỉ sét ăn mòn làm cho khớp bị bong ra, liên tục rỉ nước càng ngày càng nhiều.

Anh đứng đó loay hoay giúp hắn tìm cách để khóa đường nước máy vào, vì chỗ này lâu ngày bà cụ không hề động tới nên cỏ cũng thay nhau mọc phía trên. Muốn để lộ phần khóa phải tìm cách làm sạch lớp cỏ xung quanh đó, mà trên tay của anh cũng chỉ có mỗi một chiếc đèn pin chẳng hề đủ sáng.

"Để mình lấy điện thoại ra bật đèn pin lên cho Rin dễ làm ha!"

"Ừm! Vậy lấy luôn cái điện thoại trong túi tôi ra bật luôn đi cho nó sáng nhiều hơn!"

Hai tay hắn lúc này dính toàn là đất, việc rút chiếc điện thoại từ trong túi quần hắn ra đương nhiên sẽ do anh làm. Chỉ có điều, quần mà hắn đang mặc lúc này là kiểu quần tây đồng phục trường phát, túi của nó vừa rộng vừa sâu. Anh luống cuống cho tay vào trong tìm kiếm chiếc điện thoại kia, lại vô tình đụng chạm đến những vị trí nhạy cảm khiến cho cả hai sau đó liền rơi vào trong trạng thái thinh lặng.

"..."

Mấy phút trôi qua, Hàn Dương chỉ chăm chú nhìn cách hắn khóa nguồn nước, sau đó lại cẩn thận tháo vòi nước ra, vốn cũng chẳng biết lấy đâu ra keo đệm để cho vòi nước không rỉ thêm nữa.

"..."

Suy nghĩ một lúc hắn liền nhớ ra trong bóp của mình có một cái bao cao su còn mới.

"Tay sạch lấy giúp tôi cái bóp trong túi đi, lấy rồi mở ra..."

"Hả... Rin cần gì hả?"

"Lấy ra đi rồi tôi chỉ cho!"

Thấy hắn nằng nặc đòi lấy ví ra, anh lại ngại việc phải thò tay vào trong túi quần của hắn lần nữa nên mới mạnh dạng đề xuất.

"Rin cần lấy bóp làm gì? Mình cũng có mang theo bóp nè... Rin cần bao nhiêu để mình lấy ra! Mà Rin cần mua gì hả?"

"Tôi cần một cái bao cao su, cậu có không?"

"..."

Thấy anh đực mặt ra thinh lặng mà chẳng nói gì, hắn đem tay mình phủi vào chiếc giẻ lau gần đó, bực dọc mói từ trong túi ra chiếc ví của mình, bên trong đó còn một chiếc bao cao su mới tinh.

Vậy là chẳng thèm để mắt đến việc anh đỏ mặt bên cạnh, hắn tháo chiếc bao cao su ra dùng nó thay cho phần keo đệm, đệm vào phần vặn xoắn của vòi nước kia, sau đó vặn vòi nước trở về vị trí ban đầu. Cảm thấy nước đã không còn rỉ ra nữa hắn mới cắt phần thừa của chiếc bao đi rồi nhét vào túi.

"Xong! Thấy hay không?"

Câu hỏi cộc lốc đó bất ngờ khiến anh gật gù.

"Ừ... vậy mà Rin cũng nghĩ ra được! Hay ghê!"

"..."

Tên khốn ấy giật lấy chiếc đèn pin trên tay anh, đem ánh sáng của nó rọi vào mặt anh, sau đó lại giễu cợt trước gương mặt ngại ngùng kia.

"Bị sốt hay sao mà mặt đỏ vậy!"

"Đâu có... tại lúc nãy thấy Rin lôi cái kia ra..."

"Cái kia?"

"..."

"Cái bao cao su á hả?"

"Làm gì mà la lớn quá vậy?"

Anh đập vào vai hắn một cái rồi bước ra khỏi khoảng tối tăm đó, hắn ở phía sau anh đem giọng điệu đầy mỉa mai ra mà trêu chọc.

"Hội trưởng mắc cỡ à? Đừng có nói lần đầu nhìn thấy đó nha!"

"Đương nhiên là lần đầu nhìn thấy rồi!"

"Cái gì... con trai tuổi này mà lần đầu nhìn thấy?"

Bản thân anh không hề muốn để hắn biết là mình rất gà trong chuyện tình cảm. Thế nên dù khi đó anh có dối lòng một chút, cũng muốn tỏ vẻ mình rất sành ở trước mặt hắn.

"Đó giờ tôi với người yêu không có dùng bao nên tôi lần đầu nhìn thấy là chuyện đương nhiên!"

"Ghê vậy? Đó giờ hội trưởng quen mấy người rồi?"

"Năm sáu người!"

"Cả năm sáu người đều không dùng?"

"Ờ"

"Ờ! Ghê nhỉ... vậy mà cũng trót lọt không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra? Hội trưởng đúng là đỉnh ghê!"

"Ờ!"

Anh lúng túng quay đi như vậy, trong lòng đang thấp thỏm lo sợ hắn sẽ nhận ra mấy câu nói dối của mình. Nhưng cũng thật may mắn cho anh, hắn lại xem người ở phía trước chính là có sao nói vậy. Trong lòng hắn, cái suy nghĩ bất chính nào đó lại vô tình nhen nhóm lên, anh đương nhiên không hề hay biết, chỉ cảm thấy có lẽ sau lần đi này cùng hắn, nếu mà có thêm vài lần nữa chắc anh cũng sẽ sẵn lòng.

...

Đường về kí túc xá nửa đêm chỉ còn vài tiệm ăn nhỏ, anh lái xe chở hắn phía sau mấy lần cũng hỏi ý muốn vào ăn, nhưng mà hắn lại cứ ậm ừ chẳng đồng ý chỗ nào cả. Đi một lúc lại quay về chỗ bãi xe của trường, mà giờ này muốn vào trong lấy xe ra kiểu gì cũng phải gọi bác bảo vệ. Thấy người ta lớn tuổi đang ngủ thiếp đi, anh thì không nỡ gọi còn hắn thì cũng chẳng muốn làm phiền.

"Thôi cậu về kí túc đi, tôi đi bộ ra đầu hẻm có nhà nghỉ... vô làm một giấc, sáng đi học!"

"Sao lại phải vô nhà nghỉ? Nếu vậy... nhà Rin ở đâu? Để Ty chở Rin về!"

"Tôi không có nhà, tôi ở trọ... mà giờ đã quá mười giờ rồi... phòng trọ cũng đóng cổng rồi!"

"Vậy... vậy sao lúc nãy Rin không nói?"

"Nói gì chứ? Tôi muốn ở lại giúp bà cụ kia mà! Thôi, cậu về phòng kí túc đi! Qua mười một giờ mất công lại phạm quy định! Là hội trưởng mà phạm quy định thì không hay đâu!"

Mặc dù cách nói kia của hắn bây giờ cũng là mỉa mai, nhưng chẳng hiểu vì sao anh nghe lại không cảm thấy khó chịu như những lần trước. Hắn quay đi rồi, cách mà hắn bỏ hai tay mình vào trong túi quần để tránh cái lạnh, anh lại cảm thấy hắn có nét đặc biệt vô cùng.

"Rin!"

Gọi hắn lại, có lẽ quyết định này cũng là do anh tự tin vào đôi mắt của bản thân. Nhưng chắc chắn là anh muốn hiểu sâu hơn, anh thấy mình đang mở lòng ra với hắn, muốn biết nhiều thứ hơn về hắn trước khi tiếp tục phán đoán.

"Rin ở lại phòng kí túc của mình đi! Bạn cùng phòng đi du học chuyển đi từ lâu nên hiện tại mình cũng chỉ ở có một mình!"

"Gì chứ?"

Hắn quay lại cau mày nhìn anh tỏ ra khó hiểu, nhưng nụ cười của anh khi đó dưới ánh đèn vàng lại làm hắn cảm thấy lòng hứng thú muốn diễn biến câu chuyện này tiếp tục không ngưng.

"Tôi là gay đó, cậu rủ tôi về phòng bộ không sợ bị tai tiếng sao?"

"Nhìn mình thấy hèn nhát như vậy luôn hả?"

"Ai mà biết... với lại tôi không có đăng kí ở kí túc, lạ mặt mà ra vào trong đó lỡ quản sinh thấy thì sao?"

"Rin yên tâm! Mình bảo đảm!"

Thật lòng mà nói, anh cũng chỉ là vì sự giúp đỡ nhiệt tình kia của hắn, không nỡ lòng để hắn vì giúp người khác mà lại lang thang đêm nay. Hắn cũng biết thừa sự "bảo đảm" của anh lúc này chính là vì lí do đó. Nhưng đến khi cả hai đứng trước cửa của phòng kí túc xá, có một khoảnh khắc nhỏ mà lời hắn nói lại khiến cho anh cảm thấy có chút gì đó rất lạ.

"Hội trưởng đúng là lương thiện thật!"

"Lương thiện..."

Nhắc lại của anh có ý muốn hỏi lí do mà hắn bất chợt lại nói ra câu nói đó, hắn thì chỉ bật cười lắc đầu ý không rõ ràng mà đáp lại chút tò mò từ anh.

"Có gì đâu, tôi thấy sao nói vậy thôi, nhưng mà... tôi nghe người ta nói sống lương thiện quá cũng dễ hại thân lắm đó!"

"Hại? Hại cái gì chứ? Tôi sống ngay thẳng không làm hại ai thì làm gì có ai hại tôi cho được?"

"Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn khuyên cậu chút thôi, cuộc sống mà... đừng có dễ dàng tin người khác như vậy!"

"Hơ. Cậu nói cứ như cậu đang lừa được tôi vậy? Bộ muốn giết chết tôi rồi đem chặt xác phi tang hay gì? Ở đây... có CCTV đó nha!"

Anh vừa nói vừa đá mắt nhìn lên trước cánh cửa phòng mình, chỉ cho hắn vị trí của camera an ninh. Có lẽ anh cũng chỉ đùa giỡn vài câu xã giao với hắn vậy thôi, nhưng mà anh vốn dĩ không biết, chiếc camera kia chính hắn mới là người muốn được nó ghi hình vào.

Nhất là cái khoảnh khắc hắn theo sau anh cùng bước vào căn phòng đó.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv