Vương Nhất Bác đứng trong căng tin chờ nước sôi, nhìn chằm chằm vào chiếc ấm màu trắng, vừa lắng nghe tiếng nước ùng ục bên trong vừa đếm từng nhịp.
Phòng ăn không lớn, lối đi đầy đồ lặt vặt, hắn đưa một tay lên xoa xoa thái dương. Cơn đau đầu khiến cả người đều khó chịu. Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một đồng nghiệp bước vào, cô liếc nhìn chiếc ấm đã tắt lửa, sau đó nhìn sang Vương Nhất Bác.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đồng nghiệp này ở phòng bên cạnh, nàng cũng tới rót nước, công ty không có cà phê ngon nhưng lại chuẩn bị một hộp cà phê hạng phèn to đùng, kết quả chẳng ai thèm uống.
"Tại sao mắt cậu lại thâm như gấu trúc thế kia?" Đồng nghiệp bước tới lấy chút đồ ăn nhẹ, liếc hỏi hắn một cái.
Hơi nóng thổi qua phòng ăn nhỏ bé khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Vương Nhất Bác đầu vẫn còn đau, mím chặt miệng, nhìn đồng nghiệp gật đầu thừa nhận, hắn cảm ơn cô gái đã pha cho mình cốc cà phê nóng, bàn tay còn lại đưa lên lông mày tiếp tục xoa ấn.
"Tôi ngủ không ngon." Giọng vang lên khàn khàn, lộ ra cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Cô gái trẻ rót cà phê, vỗ vai hắn nói: "Vậy lát nữa, chúng ta đi ăn đồ Thái gần đây nhé?"
"Không đi đâu, tôi có cảm giác ăn không ngon miệng." Nói rồi Vương Nhất Bác cầm tách cà phê bước ra ngoài.
Từ phòng ăn đến phòng làm việc phải đi qua một hành lang rất hẹp, Vương Nhất Bác bưng cà phê đi, cà phê hơi nóng bốc khói nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi khiến hắn càng thêm buồn ngủ.
Khi đi ngang qua phòng làm việc của sếp, tấm kính được dì lao công lau sáng bóng hàng ngày phản chiếu dáng vẻ của Vương Nhất Bác - một gương mặt mệt mỏi khó tả, đôi mắt cụp xuống, có cảm giác luôn đơ ra vài giây trước mọi thứ. Hình ảnh cậu nhân viên ngoài cửa chiếu vào vỏ não ông chủ, hiện lên như một linh hồn lang thang.
Vương Nhất Bác mắc chứng mất ngủ rất nghiêm trọng. Chứng mất ngủ này không còn có thể tóm tắt bằng những nguyên nhân thông thường như kiểu: ngủ quá nhiều vào ngày hôm qua / làm việc căng thẳng / lo lắng / uống cà phê đen lúc 3 giờ chiều, v.v... Ngay cả khi hắn cố tình chỉ ngủ ba tiếng ngày hôm trước, hôm sau làm việc cả ngày, buổi tối tắm nước nóng, uống một cốc sữa nóng rồi nằm trong chăn bông mà vẫn không ngủ được.
Cảm giác mất ngủ không đồng nghĩa với không hề thấy buồn ngủ, mà chỉ là đầu óc hỗn loạn,cứ nhắm mắt lại trước mắt liền hiện ra vô số hình ảnh không thể giải thích được, vô cùng nhàm chán. Thế là hắn lại đột ngột lật tung chăn bông, nếu cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến, một cú nghiêng mình có thể khiến bản thân trôi dạt đến tận dải Ngân hà xa xôi bất tận, bất kỳ âm thanh nào trong phòng vào thời điểm mất ngủ này, đều có thể trở thành tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Căng thẳng và sự lo lắng, mỗi ngày và mỗi đêm, đi cùng với Vương Nhất Bác, người đã sắp mất đi trí nhớ.
Kinh hãi nhất không phải là không ngủ được, mà là sáng ngày hôm sau có cuộc họp, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài rèm cửa từ từ sáng ngời, không khí tươi mới vào sáng sớm dường như đang giễu cợt Vương Nhất Bác, kẻ đã một đêm không chợp mắt nổi.
Mọi chuyện đã diễn ra như thế này trong vòng 7 tháng nay.
Vì ảnh hưởng của việc thiếu ngủ lâu ngày vẫn còn tác động đến công việc, nên sau khi Vương Nhất Bác gửi nhầm tài liệu lần thứ tám, sếp của hắn cuối cùng cũng gọi người đến văn phòng và hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Làm sao mà cậu lại không ngủ được?" Ông chủ là một người từng khởi nghiệp thất bại, ông ấy là một người đàn ông tốt, ông rất quý trọng Vương Nhất Bác. Sau khi nghe Vương Nhất Bác nói rằng hắn đã rất khổ sở, mất ngủ trầm trọng suốt 7 tháng? Ông cứ nghĩ mình đang nghe chuyện viển vông. "Ở công ty ngày nào cũng phải làm nhiều việc, về đến nhà tôi chỉ muốn lăn ra ngủ".
"Tôi cũng không biết nữa." Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha đối diện với sếp, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, những giọt nước trượt dài trên cửa sổ kính trong suốt, lăn từ mái hiên xuống ban công văn phòng. "Nhưng tôi không thể ngủ được."
Ông chủ rót trà nóng vào chén, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm của trà và cà phê khác hẳn nhau, so với cà phê thì trà có mùi hương càng đậm. Vương Nhất Bác cầm lấy chén trà nhấp miệng.
"Cậu đến đó xem thử đi." Ông vừa nhìn cậu nhân viên trẻ vừa nói nhỏ.
"Hả?". Trà có chút bỏng, hắn bèn đặt trở lại bàn. Ngoài cửa sổ to lớn kia mưa càng ngày càng nặng hạt, cảnh vật bên ngoài nhòe đi méo mó, giống như một bức tranh trừu tượng của Daili.
"Đi gặp bác sỹ kê đơn thuốc xem sao. Cứ để như vậy cũng không phải là cách."
"Vâng. Tôi sẽ thử."
Chén trà lại được Vương Nhất Bác nâng lên lần nữa, uống một ngụm, trong miệng bỏng rát, mùi vị đắng ngắt của lá trà theo cổ họng chảy vào dạ dày.
" Vậy cậu tìm khoa nào khám? Khoa tâm thần?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ.
" Tôi giới thiệu một người cho cậu nhé." Nói xong, ông chủ đưa danh thiếp cho hắn, trên thiếp ghi tên một bác sỹ họ Trương thuộc phòng khám tâm lý tư nhân. Chất lượng in tờ thiếp có vẻ khá cao cấp. " Bác sỹ Trương này là tiền bối của tôi khi còn du học bên Mĩ. Anh ấy đã làm việc ở đó vài năm trước khi trở về Trung Quốc mở phòng khám riêng. Năng lực cực tốt, chỉ là..."
" Chỉ là sao ạ?"
" Chi phí có hơi mắc." Ông chủ cười cười vỗ vai hắn. " Nhưng mà tiền bạc tuy quan trọng thế nào cũng không sánh được với sức khỏe, con người mới là điều đáng giá nhất. À Nhất Bác này, bây giờ anh ấy không nhận lịch trực tiếp, tôi sẽ liên hệ một cuộc hẹn trước cho cậu."
" Cảm ơn Sếp". Hắn nói lời cảm ơn ông chủ, sau đó nhận lấy danh thiếp cất vào túi.
Sau khi trò chuyện thêm về công việc một lúc, Vương Nhất Bác về trước. Trên đường về, hắn lái xe rất chậm, vì chứng mất ngủ trầm trọng nên không dám thể hiện tốc đọ như trước, sở thích thường ngày là phóng morto cũng bị gác lại.
Vì cái "bệnh" vốn không được coi là bệnh này, cuộc sống của Vương Nhất Bác càng ngày càng chậm lại, cần gạt nước lên xuống trên kính trước cửa sổ xe, nước mưa vừa mới quét đi lại tiếp tục rơi xuống. Điều hòa vẫn bật, cảm giác có chút buồn chán, đầu óc hắn vì thiếu ngủ đã lâu đâm ra hỗn loạn.
Hắn duỗi tay một cái, bật radio trong xe lên nghe kênh giao thông, mỗi ngày vào giờ cao điểm sau khi tan sở sẽ có chương trình " Âm nhạc đi cùng bạn". Kẹt xe trên cầu vượt mất rất nhiều thời gian, giọng nói dễ thương và nhẹ nhàng của phát thanh viên trong đài là giải pháp không tồi trong lúc chờ đợi.
"Bài hát mang tên 'Rain and Tears' của một ban nhạc thập niên 60, họ được mệnh là đứa con của Aphrodite, đây sẽ là một lựa chọn hoàn hảo cho thời thiết hôm nay."
Một bài hát đã xưa cũ, chỉ cần giai điệu vừa vang lên, giọng nam khàn khàn hòa với khung cảnh thời tiết nhớp nháp thập phần ăn ý. Nó khiến Vương Nhất Bác cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Có hai câu trong bài hát này mà tôi rất thích." Người dẫn chương trình trên đài bắt đầu nói, Vương Nhất Bác hắng giọng rồi lại ngáp một cái.
"Hai câu nào?" nam phát thanh viên hợp tác hỏi lại.
"Dưới ánh nắng mặt trời, em lại bắt đầu chơi đùa. Xin hãy cho em biết thế nào là yêu, em cần cảm xúc của tình yêu."
" Nghe vừa văn vẻ vừa sến!" Anh ta đùa.
Vương Nhất Bác bật cười, quả nhiên nam nhi chí lớn gặp nhau.
Chiếc xe phía trước cuối cùng cũng chuyển động, hắn rụt tay lại, chớp mắt thật mạnh, sau đó từ từ đạp ga chạy theo. Bầu trời dần dần tối sầm, thành phố lại trải qua một ngày bận rộn với dòng người tấp nập, hoàng hôn hôm nay không còn ánh sáng rực rỡ. Mưa rơi trên mặt đất, trên ô che của những người đang đi bộ, và trên kính ô tô của Vương Nhất Bác.
Vào tối thứ sáu, Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ ngon, hắn lật tung chăn bông, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, sau khi lướt đến trang chủ không thấy tin tức gì mới cập nhât đành đặt điện thoại xuống. Thế giới mạng cho hắn một chút cảm giác sinh động, cửa gió máy điều hòa trở nên cực kì ồn ào, Vương Nhất Bác tắt đi, sau đó thấy quá lạnh, lại bật lên,...mọi chuyện cứ quanh quanh quẩn quẩn.
"Những mẹo nhỏ để giúp ngủ ngon trên Internet đều là nhảm nhí." Vương Nhất Bác nghĩ thầm, chính mình nhắm mắt lại chờ đợi giấc ngủ yên tĩnh từ từ đến, cơn ngủ quá mong manh sẽ bị gió đánh thức.
Trong giấc mơ, Vương Nhất Bác như thể đã thấy trước mặt là một cánh đồng cỏ rộng lớn xanh tươi, đằng xa còn có một con ngựa đang tung tăng, hình như là ngựa vằn thì phải? Sau lưng là biển cả bất tận, sóng xô bờ không dứt.
Tại sao biển lại là đồng cỏ?
Vương Nhất Bác cử động, hắn bỗng có chút sợ hãi, hắn luôn cảm thấy có bóng tối đằng sau đang muốn nuốt chửng mình, chân cố gắng bước về phía bên kia của đồng cỏ, nhưng thân thể hắn cứ im lìm một chỗ.
Tiếng gió điều hòa không ngừng vang lên, còn có chuyện gì kinh hãi hơn là mở mắt ra trời đã đến rạng sáng mà thần trí vẫn nửa tỉnh nửa mê.
Phòng khám tâm lý do Sếp hắn giới thiệu nằm trong một khu giàu có.
Ông chủ Vương Nhất Bác đặt lịch trước với bác sỹ vào trưa thứ bảy, ông đặc biệt căn dặn hắn không được đến muộn, lịch trình của bác sĩ Trương rất kín, nếu lỡ lần này thì phải đợi lần sau.
Đỗ xe xong, Vương Nhất Bác đưa tay dụi mắt, đầu vẫn còn choáng váng, hắn làm theo chỉ dẫn trên danh thiếp bước vào thang máy, đi thẳng đến tầng 27.
Tầng này thuộc phòng khám của bác sĩ Trương, có lẽ là để thư giãn đầu óc cho những người đến đây nên được trang trí theo phong cách thường ngày, không có cảm "bệnh viện", ngay cả y tá ở quầy lễ tân cũng ăn mặc như bình thường thay vì đồng phục kiểu bênh viện.
Chờ một lúc, Vương Nhất Bác được cô y tá đưa vào một gian phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt, nhưng ở đây không có ai đang pha trà hết.
"Cậu chờ một chút, anh Tiêu một lát nữa sẽ tới."
Phòng khám này thậm chí còn không đề cập đến từ "bác sĩ".
"Anh Tiêu nào? Tôi không phải đã hẹn với ngài Trương sao?" Vương Nhất Bác mặc dù rất buồn ngủ, nhưng khi nghe đến cái tên lạ hoắc này vẫn không khỏi sững sờ. Cô y tá nhỏ liền ngăn hắn kích động, sợ mình làm sai gì khiến khách không hài lòng.
"À, hôm nay thầy Trương có việc phải làm, anh Tiêu cũng rất tốt nha." Cô y tá nhỏ mỉm cười.
"Anh Tiêu còn khó hẹn hơn thầy Trương đấy, anh ấy là soái ca số một chỗ chúng tôi."
Vương Nhất Bác bất lực nhìn cô gật đầu, không nói gì thêm nữa. Hắn bắt đầu nghi ngờ khả năng kinh doanh của phòng khám này. Đẹp trai sao có thể khiến anh ta khó hẹn hơn? Hắn đến gặp bác sĩ tâm lý, không phải đi ngắm mỹ nam. Muốn nhìn trai đẹp đi soi gương cũng đủ rồi!
Sau khi y tá đi khỏi một lúc, anh Tiêu trong truyền thuyết đi vào, Vương Nhất Bác đang xem quyển tạp chí trên bàn cà phê thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hắn liền đóng tạp chí lại, quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến.