Tiêu Chiến nghiêm túc suy nghĩ cả một buổi chiều, xem là cái 'lát nữa qua văn phòng' là bao nhiêu lâu, đi vào lúc nào thì thích hợp, hoặc là, hay đừng đi nữa.
"Ôi —— "
Xoắn xuýt đến ngu người, cuối cùng Tiêu Chiến gục đầu lên bàn. Anh nhìn màn hình khóa điện thoại để hình Vương Nhất Bác, đột nhiên hiểu được thế nào gọi là 'Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp". Không có khoảng cách là sẽ bị đủ các phương diện khác dọa chết khiếp ngay. Có điều... eo thì vẫn là eo đó, mà chân thì cũng vẫn là chân đó. Mặt mũi lại còn đẹp trai nữa chứ. Chỉ có điều từ idol giờ thành ông chủ rồi, thay đổi thân phận cỡ này thì đúng là biến hóa quá rồi đó...
"Tiêu Chiến à, bọn tôi tan làm đây," đồng nghiệp ở bên cạnh vỗ vai anh, "Vẫn còn rối rắm lắm hả? Nếu không thì hay là để tới ngày mai rồi đi. Lần đầu Boss kín xuất đầu lộ diện đã bị tóm, cậu đúng thảm luôn đấy."
Các chị yêu Nhền Nhện cũng rối rít xúm tới, "Ông thì biết cái gì? Vừa nhìn đã thấy Vương tổng cũng có vẻ ưng Chiến Chiến nhà mình lắm chứ bộ. Hơn nữa, trong giới giải trí loạn như thế được mấy người là thẳng nam. Chiến Chiến chỉ cần nỗ lực xông lên, biết đâu lại có thể thành vợ ông chủ ấy chứ!"
Tiêu Chiến: Coi như em lạy các chị. Việc em cũng sắp mất rồi, vợ ông chủ cái rắm ấy!
Lát sau, mọi người đều tan ca về hết. Tiêu Chiến cũng bắt đầu nghiêm túc suy tính, có phải mình cũng nên thu dọn đồ đạc đi về không?
"Tiêu Chiến? Vẫn chưa về hả?"
Theo phản xạ có điều kiện, Tiêu Chiến chỉ vừa kịp run lên thì Vương Nhất Bác đã đi tới. Anh đã xem nhiều chương trình giải trí mà hắn tham gia. Tuy rằng hắn luôn giữ phong thái lễ độ đúng mực nhưng đồng thời cũng rất xa cách lạnh lùng. HIện tại, Vương Nhất Bác cũng dùng đúng thái độ đó để nói chuyện với anh.
"Tôi đang định đi giờ đây." Anh bỏ hết bản phác thảo, bút vẽ và máy tính bảng vào balo. Nhưng bản phác thảo lại không hề phụ sự kỳ vọng của mọi người, vừa đúng lúc rơi ra ngoài. Sau khi va vào cạnh bàn, một tờ ung dung bay ra, rơi xuống bên chân Vương Nhất Bác.
Hắn cúi người xuống nhặt lên, định đưa lại cho anh, lại phát hiện ra hình vẽ trên tranh phác thảo chính là mình. Hắn cũng không nhớ rõ đây là tạo hình của sự kiện nào nữa. Mặc dù chỉ là bản phác thảo sơ nhưng nhìn qua rất đẹp, rất giống.
Vương Nhất Bác chìa tờ giấy trên tay ra, nhìn Tiêu Chiến lúc này đã ngốc đến ngây người, mãi mới nói, "Hay là... để tôi ký tên cho anh nhé?"
"Hả?" Tiêu Chiến sửng sốt. Vương Nhất Bác rút từ trong ống bút trên bàn làm việc của người nọ ra một cây viết, ký lên bức phác thảo trong tay mình, xong xuôi mới đưa lại cho anh. Tiêu Chiến cứng ngắc nhận lấy tờ tranh vẽ, đại não ngưng trệ, "Cám ơn Vương tổng."
Đại khái là hiện tại Vương Nhất Bác không có cách nào quen được với kiểu xưng hộ này, theo bản năng liền nhíu mày. Người hâm mộ tiêu chuẩn Tiêu Chiến lập tức thay đổi cách gọi, "Cảm ơn Nhất Bác...ca?"
Một chữ "Ca" này gọi đến cực kì đáng yêu. Vốn dĩ tuổi tác của Vương Nhất Bác trong giới giải trí đã chẳng được tình là lớn, đi làm bình thường đều là hắn gọi người ta bằng anh. Đột nhiên được một người hơn tuổi yêu thích còn được gọi là một tiếng anh, không rõ làm sao mà hắn lại thấy có chút xíu cảm giác thoải mái dễ chịu.
"Cũng không cần gọi thế đâu. Mang hộp quà của anh đi theo tôi."
Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra hộp quà toàn đồ trang điểm kia. Anh vội vàng ôm cái hộp lên, rảo bước đuổi theo Vương Nhất Bác.
Người đại diện của Vương Nhất Bác lúc này đang chờ ở bên ngoài, che chắn kín kẽ cũng không kém gì hắn. Vương Nhất Bác nói gì đó với chị. Tiêu Chiến đeo balo trên vai, ôm hộp quà trên tay, cực kì ngoan ngoãn đứng cách hai người kia một quãng để không nghe họ nói chuyện, nhàm chán di di chân trên nền nhà.
"Tiêu Chiến à?"
Anh vội vàng ngẩng đầu, giờ chỉ còn lại một mình người đại diện. Anh vô thức đưa mắt tìm kiếm phía sau cô nhưng có vẻ như Vương Nhất Bác đã vào thang máy đi xuống lầu rồi.
Người đại diện nhìn Tiêu Chiến, hai con mắt cứ như đèn pha sáng rực. Giá trị nhan sắc cỡ này, thể nào cũng nổi, kiểu gì cũng nổi. Tướng mạo thế này nhất định là sẽ được nhà nhà người người yêu thích.
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa. Một tay Vương Nhất Bác ấn nút thang máy, tay còn lại dí người đại diện, "Đừng có mà cướp người nhà tôi đó."
Người đại diện: "...Sao không tinh tế chút nào thế hả Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn cửa thang máy khép lại lần nữa mới quay sang phía cô gái kia, "Xin lỗi, cho hỏi..."
Người đại diện lúc này mới tỉnh táo lại từ sau nỗi đau vụt mất một ngôi sao sáng chói, "À, phải rồi, đưa hộp đó cho tôi hả?"
"Ơ?" Tiêu Chiến ngơ ngác, đắc tội ông chủ rồi nên đến phần thưởng cũng bị tịch thu ạ?
Người đại diện cực kì mê bộ dáng ngơ ngác ngoan ngoãn lúc này của anh, "Yên tâm, tôi cầm về đổi cho cậu ít đồ thôi. Ngày mai sẽ lại mang tới hộp mới cho cậu."
Tiêu Chiến đúng là trái ngờ phải ngờ cũng không ngờ mình sẽ lại phải trải qua một trận tra khảo nữa của các chị Nhền Nhện. Anh chợt cảm thấy cuộc đời tuyệt vọng, thế là ôm cái hộp cứng ngắc, "Không cần đổi đâu ạ, thật đó."
"Mấy thứ này đều là đồ cho con gái dùng mà. Nhất Bác đã báo là đổi lại hết cho cậu thành sản phẩm dành cho nam giới rồi." Người đại diện quả thật không hiểu sao Tiêu Chiến lại có vẻ tuyệt vọng thế.
Vương Nhất Bác... còn nghĩ tới cả chuyện này nữa hả?
Người đại diện "Vậy... đưa cho tôi đi ha?"
Tới lúc hộp bị cầm đi mất rồi Tiêu Chiến mới hoàn hồn. Trước đây khi còn chưa thật sự gia nhập fan đoàn, anh từng xem qua khá nhiều "đa cấp*" kể về Vương Nhất Bác. Người này tuy mới nhìn thì trông có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra nội tâm lại rất ấm áp.
(*ở đây ý là mấy bài để kéo fan)
Hiện tại cảm nhận được rồi, thân thiết quá, tim cũng rung rinh theo luôn mất rồi...
Người đại diện đi xuống lầu, mang theo cả anh bạn nhỏ với trái tim thiếu nam lúc này đang đập thình thịch, thình thịch. Xe Vương Nhất Bác đã lái đi mất rồi. Chị bỏ hộp quà vào xe mình xong, vẫy Tiêu Chiến lại, "Để tôi đưa cậu đi."
"Hả? Không được không được, phiền chị lắm." Tiêu Chiến vội vàng xua tay.
"Đi thôi, thuận đường mà."
Xe chạy được hơn nửa đường rồi, Tiêu Chiến cuối cùng mới phát hiện ra một việc, sao chị ấy lại biết mà bảo là thuận đường???
Người đại diện bí hiểm cười cười, "Ban nãy cậu ấy vừa gửi hồ sơ nhân viên ở công ty qua. Còn trực tiếp nhắn cho tôi bảo tôi đưa cậu về."
Tiêu Chiến đột nhiên lại có cảm giác trái tim rơi vào tuyệt vọng. Anh cũng hiểu những chuyện này chẳng phải cái gì to tát. Thế nhưng lại cũng bởi vì là chuyện nhỏ nhặt như thế mà hết lần này đến lần khác lại như nước tí tách nhỏ xuống, len qua khe nứt bé xíu khiến trái tim cũng mềm đi. Rồi từ mềm mại lại nở ra một tình yêu vẹn tròn.
Cuối cùng, trước khi xuống xe, Tiêu Chiến vẫn không kìm lòng được, mở lời mong phía bên kia đừng gửi đồ tới công ty nữa. Một anh con trai mà ngày nào cũng nhận một hộp đồ trang điểm... cũng khó nói lắm.
"Vậy thì, ngày mai để tôi bảo họ đem qua nhà cho cậu. Địa chỉ trong hồ sơ không phải là cậu điền bừa đâu đúng không?"
"Vâng, không phải, không phải."
Về đến nhà, Tiêu Chiến mới chợt cảm thấy mấy ngày vừa rồi của anh cứ có cảm giác không chân thật. Lại còn mới phải bỏ tiền mua điện thoại mới nữa chứ. Bản phác thảo mà có chữ kí tay của Vương Nhất Bác kia.... Hay là đem bán đi nhỉ? Cũng đáng tiền lắm đó...
Tiêu Designer lại nổi máu bủn xỉn nữa rồi.
***
【Câu chuyện nhỏ】
Về sau khi nhắc lại chuyện này—
Vương Nhất Bác: "Sao anh lại đem em ra làm công cụ kiếm tiền chứ? Như vậy mà cũng được hả?"
Tiêu Chiến: "Anh là người làm công ăn lương. Giúp đỡ nhau tí thì sao, cũng có phải là bán em đâu?"
Vương Nhất Bác: "Anh cứ thử làm thế xem..."
Tiêu Chiến vừa tính lớn tiếng hô hào bảo là mình dám đó, nhưng còn chưa kịp nói ra, Vương Nhất Bác đã đủng đỉnh nhả thêm một câu liền sau đó, "Buôn người là phạm pháp."
Tiêu Chiến: "...Thẳng nam đáng chết em cút đi!"