Bác:
Tôi không thể quên được người đó.
"Lần gặp đầu tiên, anh ấy đang loanh quanh trước cửa tiệm của tôi, tôi ngồi ở cửa hóng mát, thế mà hồi lâu vẫn không hề biết, té ra anh là một minh tinh..."
Lần nào tôi kể với các chú bác người Hồng Kông ở phố đối diện, cũng đều mở đầu như vậy hết.
Tiếc là ban đầu họ còn khá thích thú, sau đó thì về cửa tiệm đánh bài cả. Không ai thích nghe, tôi đành tự mình tua đi tua lại chút chuyện nhỏ ấy trong đầu hết lần này đến lần khác. Hì hì, nói đến câu chuyện của tôi, tính ra tôi cũng được một lần sắm vai vào phim truyền hình tình cảm Hồng Kông rồi ấy chứ, vai chính đấy.
Nhà tôi chuyên bán đồ dùng tiệc cưới, mà người dân trên con phố này cũng toàn bán những thứ ấy. Vì vậy mà con phố này có tên là phố thiệp hồng, liếc mắt nhìn lướt qua là thấy đỏ rực một góc trời, tôi thì không thích màu đỏ lắm, nhìn nhiều quá đâm ra thấy cũng bình thường, nhưng người ấy lại thích.
Cả thế giới của tôi có thể cho anh ấy, nhưng dường như chỉ chút "sắc đỏ" này thì anh không thiếu.
Chiến:
Tôi vẫn luôn nghĩ về người đó.
Lúc bấy giờ chị Lâm hay mắng tôi khờ, đi có ý với một chủ tiệm nhỏ nhoi, còn là đàn ông nữa chứ. Ý là sao nhỉ, chính là... tôi nghĩ, tôi đã thích một người không nên thích mất rồi.
Phần lớn con người trong thế giới của tôi đều theo đuổi "màu đỏ", đại hồng, bạo hồng*. Cậu ấy, dường như vừa sinh ra đã mang theo vô số "màu đỏ". Tiếc rằng câu cuối cùng cậu ấy nói với tôi, cậu không cho tôi được "màu đỏ" mà tôi muốn.
*Đại hồng, bạo hồng: đồng âm với "màu đỏ", chỉ sự nổi tiếng.
Nhưng làm sao cậu biết được, thứ tôi muốn là gì cơ chứ?
Bác:
Lần đầu anh đến tiệm của tôi, là để mua thiệp cưới. Tôi ngồi ở ngay cửa tiệm, đang không biết nên đi đâu thì bắt gặp ánh mắt của anh. Một người rất thú vị, mặc cả cây đen, kính mắt cũng đen nốt, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Anh chỉ liếc nhìn qua tôi, rồi đi vào trong, cúi đầu, nói với tôi rằng, anh muốn mua thiệp cưới.
Tôi hỏi anh mua mấy tấm, vừa hỏi vừa vào trong lật sổ. Khách đến đây mua thiệp cưới đều sẽ mua thêm ít đồ trang trí, tôi chỉ không ngờ là trông anh trẻ vậy, mà đã sắp sửa kết hôn rồi. Tôi khó hiểu khi mà anh không đưa vợ theo, chỉ đi một mình, mà trên mặt cũng không có lấy một nét cười.
"Một tấm."
Anh nói rất khẽ, tôi nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
"Gì cơ?" Tôi hơi lớn tiếng, hình như đã khiến anh giật mình, đầu anh cúi càng thấp hơn. "Một tấm thì làm được gì? Anh à không phải anh đang đùa đấy chứ?" Tôi hơi mắc cười, nhưng anh lại khăng khăng nói với tôi rằng anh chỉ cần một tấm.
Chỗ này toàn là nhà bán sỉ, lấy đâu ra bán có mỗi một tấm? Tôi vừa định kêu anh sang tiệm khác xem thử, nhưng lúc anh giơ tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi lại cảm thấy anh nom hơi quen mắt, kêu lên: "Anh anh anh... Anh có phải là...!"
"...Suỵt, gọi tôi A Chiến là được rồi."
"Được được được, A Chiến đúng không? Cho anh tấm thiệp hồng, ké chút hào quang của anh, lần sau gọi thêm nhiều người tới nữa nhé!" Tôi thật sự rất may, gặp được một minh tinh mà người ta chỉ có thể thấy trên truyền hình. Tôi thấy sắc mặt anh hơi khó coi, chỉ cúi đầu nói tiếng cảm ơn, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Về sau nếu có người hỏi tôi, người thật của đại minh tinh có đẹp thật không? Tôi nhất định sẽ đáp rằng, thật đó, đẹp đến nỗi vỡ gương luôn! Đến nỗi anh đã đi hồi lâu rồi mà tôi vẫn còn mãi nghĩ ngợi, sao không bắt tay cái ha...
Có đôi lúc, thứ gọi là duyên phận ấy, không tài nào nói rõ được. Lần nữa gặp lại đại minh tinh, thế mà chỉ một tuần sau đó.
Những vị khách mua tương đối nhiều đồ dùng đám cưới ở chỗ tiệm chúng tôi, chúng tôi đều sẽ giúp bày biện trang trí chút chút trong hôn lễ của họ, lần này là khách hàng lớn, thầu hẳn lượng mua hàng trong nửa tháng, nên tôi với mấy anh em đều đến hiện trường giúp một tay.
Cô dâu quả thực là một mỹ nhân, có thể sánh ngang với hoa hậu Hồng Kông cơ. Không phải nói quá chứ, chú rể thật tình hơi không xứng với nàng, thậm chí tôi còn nghĩ người đàn ông này chí ít phải vừa giàu có vừa đẹp trai, vậy mới xứng với người ta chứ.
Nếu như tôi không biết bạn trai cũ của nàng là ai.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng xuất hiện ở lối vào đón khách, đội mũ đen che khuất nửa khuôn mặt. Tôi vừa nhìn đã cảm thấy anh ta không bình thường, ăn mặc hoàn toàn lạc quẻ giữa đám cưới, dường như đang cố hết sức giấu bớt khí chất xuất chúng của mình. Trong tay anh ta cầm một tấm thiệp cưới, cuối cùng cô gái đứng ở cửa chỉ nhìn mà không biết phải nói gì với anh, cả cơ thể anh thoáng cứng lại, quay người muốn bỏ đi.
Bấy giờ tôi mới nhận ra anh, thế mà lại là nam minh tinh nọ.
Bảo sao chỉ cần một tấm thiệp cưới, hóa ra không phải anh kết hôn, mà là muốn tự mua một tấm thiệp, đến dự một đám cưới mình không được mời, nhỉ? Vậy người trên sân khấu kia, là bạn gái cũ của anh ư?
Chiến:
Thời gian tôi rời xa ống kính truyền thông đã được vài năm, bởi làm ngôi sao từ thuở bé, có mẹ là hoa hậu Hồng Kông, bố làm viên chức, nên được người dân toàn Hồng Kông dõi theo mà trưởng thành.
Lần đầu tiên làm chuyện hơi khác người, là hẹn hò với một cô bạn gái ở ngoài showbiz. Lần thứ hai, là lén đến tham dự hôn lễ của bạn gái cũ.
Lần thứ ba, là đến nhà một người đàn ông xa lạ...
Không biết não tôi bị chập mạch dây nào, mà tôi lại chạy đến phố thiệp hồng, định mua một tấm thiệp cưới rồi lẻn vào hội trường hôn lễ. Tôi rất muốn được nhìn thấy em một lần mặc váy cưới, khi xưa từng hứa hẹn sẽ cho em một lễ cưới thật long trọng, tiếc thay bây giờ đây, đến cả lễ cưới của em tôi cũng không nhận được thiệp mời, quả thật thảm thương đến tột cùng.
Tôi hơi sợ bị người khác nhận ra, nên chọn cửa tiệm có một anh chủ trẻ tuổi ngồi trước cửa, cậu ấy ăn mặc hoa hòe sặc sỡ, chắc không mấy quan tâm tới những chuyện giới thời trang, giới giải trí này đâu nhỉ?
Cậu ấy mới bắt đầu nói thiệp cưới không bán lẻ, tôi đã xấu hổ đến mức muốn quay đầu bỏ chạy! Đúng đó, làm gì có ai mua mỗi một tấm thiệp cưới chứ! Kết quả tôi vừa ngẩng đầu lên đã bị cậu ấy nhận ra, cậu dúi cho tôi một tấm thiệp, bảo không lấy tiền.
Hồng Kông thật sự quá bé. Anh chủ nhỏ này, thế mà lại xuất hiện ở lễ cưới phụ giúp trang trí. Vậy nên tấm thiệp giả trên tay tôi đây, là cùng một tiệm với thiệp hồng của em, chỉ khéo ở chỗ lấy không cùng kiểu, đôi khi số phận cũng thích trêu đùa tôi lắm thay, tổng cộng hai kiểu, xác suất một phần hai. Điều không ngờ là, anh chủ áo hoa màu mè hôm trước, hôm nay lại ăn vận rất chỉnh tề, trông cũng đẹp trai ra phết. Đoán chừng là nhận ra tôi rồi, cậu sải bước đi qua, nói với cô gái kia tôi là anh em của cậu gọi đến, rồi lại quay đầu dùng âm lượng đủ cho tôi và cô gái nọ nghe thấy, nhỏ giọng bảo:
"Này, anh làm gì mà tới trễ vậy! Hôn lễ người ta bắt đầu rồi kia kìa! Nhanh vào trong đi!"
"...Được."
Về phần tấm thiệp giả đó, hiện giờ nó vẫn ở nơi mà tôi chỉ cần với tay là lấy được, chẳng qua sắc đỏ đã phai nhạt đi nhiều, màu mực in cũng mờ đến mức không còn thấy rõ nữa, tôi vụng về đồ lại nét chữ đã bay biến từ lâu, váy cưới cô dâu cũng đã quên đi ít nhiều... Nhưng những lời mà anh chủ nhỏ đã nói ngày hôm ấy, những ngày tháng sau này đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.
Tôi cẩn thận đi theo sau cậu ấy, tránh vào góc tối chỗ cậu ấy và nhóm anh em của cậu ngồi, chưa kịp nói lời cảm ơn, cậu đã cởi áo vest trùm lên đầu tôi, dùng nửa thân người che chắn cho tôi, tôi bị giật mình, nghe thấy người bên cạnh cậu ló đầu ra hỏi: "Ai mới tới thế?"
"Giúp việc Lê, suỵt!"
"Anh lại thế nữa, tốt xấu gì bản thân anh cũng là một minh tinh, cứ vậy mà tới đây không sợ bị ai đó chụp được à? Vì một người phụ nữ vậy không đáng đâu!"
Tôi ngửi thấy trên áo vest của cậu ấy thoang thoảng mùi mực in, rất kỳ lạ, nhưng không hôi, tôi không kìm lòng được muốn thu mình lại dưới lớp áo khoác của cậu, muốn thoát khỏi tình cảnh ngượng ngập này. Bị cậu ấy nhìn thấu, tôi cũng không còn gì để nói, là tôi mất mặt, hành động ngu xuẩn...
"Nè, anh... không sao đấy chứ, không dưng lại cúi đầu?"
Nói ra thật xấu hổ... nhưng tôi không nhịn được, quả thực hơi muốn khóc, hai mắt cứ nóng bừng lên, bạn gái cũ đang trên sân khấu với chồng em uống rượu giao bôi, thốt lên những lời yêu thương mà tôi cũng từng cùng em thề non hẹn biển.
"Lời lẽ tình tứ, nói xong là qua, làm người mà, quan trọng nhất là phải vui vẻ!"
Cậu ấy cứ ngồi xổm vậy mà trò chuyện với tôi, hỏi tôi có muốn đến tiệm của cậu uống một ly hay không?
Thế là đám cưới mà tôi mất công suy nghĩ ròng rã cả tháng trời phải làm sao để lẻn vào ấy, tôi lại bỏ về giữa chừng.
Bác:
Lúc ấy tôi thấy anh thu mình bên dưới lớp áo vest rẻ tiền của tôi, cúi đầu sắp khóc tới nơi, trong tiềm thức tôi chợt nghĩ không nên như vậy, một đôi mắt xinh đẹp thế kia, không nên vương giọt nước mắt nào cả, vậy nên tôi mời anh đến nhà tôi uống rượu.
Đây có phải là một quyết định sai lầm hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết, nếu lần đó tôi không đưa anh về nhà thì tôi sẽ hối hận suốt đời.
Dù có vẻ hoang đường, nhưng trong đôi mắt anh tựa như có trân châu vậy, cuối cùng hạt trân châu ấy vẫn không rơi xuống, vậy là anh gật đầu, theo tôi về.
Nhà tôi và cửa tiệm gộp lại làm một, chỗ trong cùng cửa tiệm, có một cánh cửa sắt nhỏ hơi thụt vào trong, mở nó ra chính là ngôi nhà hai tầng của tôi. Lầu một, anh ấy bảo cách bày biện chẳng khác nào cabin. Quả thực, bàn ăn nhỏ, ghế sô pha, thêm một chiếc tủ lạnh be bé, lúc cửa tiệm không mở cửa thì tôi sẽ trốn vào đây, ngồi bên khung cửa sổ, lười nhác ngắm ánh mặt trời, có một hàng chậu cây bằng đất nung, tôi lại không biết trồng cây, cứ toàn bị chết, cuối cùng đành bỏ cuộc cho xong. Chỗ này đủ ăn đủ uống, đủ cho một cuộc sống giản đơn. Lầu hai một phòng, có mình tôi ở mà thôi.
Anh ấy nói thật ngưỡng mộ thay, tôi không hiểu.
Tôi ngâm cho anh hai tách trà đen, ban đầu bảo để anh uống với tôi, thực chất bình thường tôi không uống rượu, thứ đồ đó khó uống quá, cay xè cả cổ họng, vậy nên không có chuẩn bị sẵn. Anh ấy có vẻ hơi bất ngờ, nhưng chỉ nói muốn không đá, kiểm soát cân nặng không uống nước lạnh.
Anh không định nói gì với tôi, nên tôi cũng im lặng không nhắc tới, mùa hè ở Hồng Kông rất nóng, màn đêm cũng không xua tan được cái oi bức, tôi phát hiện anh rất dễ đổ mồ hôi, hai bên thái dương đã lấm tấm, tôi mở cái quạt trần ở trên đầu cho anh, tiếng máy ong ong ồn ã, đúng lúc làm bầu không khí không còn ngượng ngập đến vậy nữa.
Chiến:
Tôi vốn tưởng rằng đến nhà anh chủ này rồi sẽ say khướt một trận, nên hơi do dự, cũng từng e sợ đối phương có ý đồ khác, tóm lại lúc ấy, tôi thực sự muốn buông thả bản thân mình, chưa hề nghĩ ngợi gì đến hậu quả. Nhưng cậu ấy chỉ pha cho tôi loại trà đen mà tôi rất ít khi uống, mấy năm nay tôi không uống cà phê đắng thì là uống nước trắng, những thứ thêm đường thêm đá hầu như không đụng tới. . Truyện Mỹ Thực
Nhưng tôi vẫn nhận lấy nó.
Ở đây không có đèn tụ quang, không có lời nhắc kiểm soát cân nặng, tôi rất muốn thử nếm trải cuộc sống bình dị của cậu ấy, khi không có việc gì làm, nằm bò ra bên ô cửa sổ này, sáng sớm sẽ có ánh nắng mai, hướng nam, bởi vì buổi tối nơi đây gió thổi cũng rất nhẹ nhàng.
Đúng rồi, cậu ấy nói cậu tên Vương Nhất Bác, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, vậy là hai mươi rồi, cậu ấy bảo tôi gọi cậu là Tiểu Vương Tử (Hoàng tử bé).
"Chà! Gọi vậy dễ thương ghê! Ai cũng gọi vậy luôn!" Nghe thấy cậu hơi bất mãn với phản ứng của tôi, tôi mới phát hiện tôi đã vô ý nói ra lời trong lòng mình.
Tôi nói, danh xưng Hoàng tử bé này, thực sự rất dễ thương.
Tôi bước ra khỏi cửa tiệm của cậu, phát hiện mình đã quên bẵng lý do vì sao vừa rồi muốn khóc, có lẽ là vì, tách trà đen ban nãy rất ngọt, đã lâu lắm không uống đồ ngọt rồi.
Tiểu Vương Tử còn nói gì nữa nhỉ, cậu ấy nói, lần sau nếu không vui, vẫn có thể tới tiệm tìm cậu.