Thể lực của người trẻ tuổi khiến Tiêu Chiến có chút chịu đựng không nổi, lại là buổi sáng thứ bảy, anh lười biếng làm ổ trong chăn, nhớ tới đêm qua, Vương Nhất Bác làm anh đến khí lực phát ra âm thanh cũng bay biến đi hết.
Không phải không thoải mái, mà là thoải mái quá, thân thể mới bị dọa sợ, thắt lưng đau, phía sau bị sử dụng quá độ, sưng lên, hơi khó chịu.
Nếu không phải sức vóc không bằng hắn, Tiêu Chiến cũng muốn để Vương Nhất Bác nếm trải loại cảm giác này.
Tiêu Chiến nằm úp sấp, vùi mặt xuống gối, mơ mơ màng màng nghĩ, đàn ông đều muốn làm chuyện này sao? Hình như anh cũng rất thích mà? Lại không phải chuyện gì quá khó tiếp nhận.
Vì sao khi đó, anh lại không được? Anh nhắm mắt, nước mắt chảy ra được cái gối bên dưới hút đi.
Chạng vạng, Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến đi tìm cửa hàng nhỏ mà anh nhắc đến.
Tiêu Chiến đối với công việc cụ thể của Vương Nhất Bác tựa hồ không quá hứng thú, cũng không hỏi Vương Nhất Bác tại sao lại ở nhà chú.
"Dân bản xứ cũng không tìm thấy?" Vương Nhất Bác cười anh. Định vị không được, chẳng biết còn mở không.
Tiêu Chiến đột nhiên nổi ý xấu, muốn đến fly restaurant* ở bên ngoài trường trung học, nhưng đi hai vòng vẫn chưa tìm được.
*苍蝇馆 dịch thô là tiệm ăn ruồi, dùng để chỉ một số nhà hàng nhỏ ở Tứ Xuyên không được trang trí đẹp mắt nhưng có vị rất ngon. Ở Thành Đô, nó dùng để chỉ những nhà hàng có giá cả thấp và không gian chật hẹp. Là biệt danh biểu thị sự ngon bổ rẻ, bày trí đơn giản, không mang ý nghĩa xúc phạm.
"Người tìm đường đúng là không lợi hại bằng chó." Tiêu Chiến cười cười, nói đùa với hắn mấy câu, cứ chỉ hắn đi vòng vòng.
"Em dừng lại mau!" Tiêu Chiến đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Nhanh lên!"
Vương Nhất Bác lập tức tấp xe vào ven đường, Tiêu Chiến mở cửa lao xuống, chạy vào ngõ nhỏ bên cạnh trường học. Vương Nhất Bác gọi tên anh, Tiêu Chiến cũng không ngoảnh đầu lại.
Ngõ nhỏ là đường một chiều, độ rộng không đủ, Vương Nhất Bác đành tìm chỗ đậu xe, xuống theo Tiêu Chiến.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác cảm giác không đúng lắm.
"Nhận lầm người." Tiêu Chiến ngẩng đầu cười hì hì, "Vương Nhất Bác, anh đói bụng."
Cửa hàng kia cuối cùng vẫn là không tìm được, Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến đi ăn món Quảng Đông.
Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ đến căn hộ của Vương Nhất Bác, cố kỵ đó là nhà của trưởng bối, đều thực quy củ, không ở lại qua đêm.
Thời tiết lạnh hơn, hoa quế đã rụng gần hết, chỉ chừa lại một ít trên cây, mơ hồ tỏa ra hương thơm. Bông hoa rơi xuống, thối rữa cùng bùn đất, rốt cuộc cũng chẳng có người dọn đi.
Vương Nhất Bác không phải không hiếu kỳ lí do Tiêu Chiến không ở đây, hỏi qua một lần, Tiêu Chiến chỉ nói một mình trống trải, không thích.
Cuối tuần của bọn họ không tính là cuối tuần, bởi vì Vương Nhất Bác luôn phải gọi điện nói chuyện công việc, Tiêu Chiến bất cứ lúc nào cũng đều có thể phải sửa bản thiết kế. Thời điểm không mang laptop, toàn dùng của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến click vào biểu tượng email, tính đem bản thảo gửi đi. Tài khoản của Vương Nhất Bác cố định sẵn trong máy, anh không phải cố ý muốn xem, trước khi tắt, màn hình dừng ở trang hộp thư đến, hơn phân nửa đều là mail gửi từ một người, Susie. Tiêu Chiến nhanh chóng tắt đi, vẫn là đọc lướt được một ít.
—Nhất Bác, nhà hàng lúc trước chúng ta thường đến đã có thực đơn cho mùa đông, phải.....
—Nhất Bác, em rất nhớ anh.
—Anh đã ngủ chưa, em bên này mới vừa hừng đông. Không biết anh chừng nào thì....
—Nhất Bác, em có thể sẽ về nước.
........
Tin nhắn dài quá nên bị ẩn đoạn sau, Tiêu Chiến không đọc hết.
Tiêu Chiến mở cửa sổ mới, dùng tài khoản của mình mở hòm thư, gửi bản thảo đi.
"Ăn lẩu không?" Vương Nhất Bác ở bên ngoài cửa sổ sát đất, đứng trong sân hỏi anh.
"Ăn." Tiêu Chiến đem máy tính gập xuống.
Người giao hàng đưa tới rất nhanh.
Tiêu Chiến không tập trung, lúc gắp rau đụng phải cạnh nồi, bị nóng nhăn cả mặt.
Vương Nhất Bác giữ tay anh dưới vòi nước lạnh mười phút, sau đó lấy thuốc bôi cho anh.
Tiêu Chiến tẻ ngắt nói, "Vương Nhất Bác, em có bạn gái không?"
"Không có." Vương Nhất Bác hỏi, "Tự dưng lại hỏi vậy?"
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, còn chưa hỏi em."
Vương Nhất Bác nắm cổ tay anh, cẩn thận xem xét, đỏ lên rồi, may mà không nổi bọng nước.
"Nếu em có bạn gái, chúng ta không thể như vậy, không thích hợp." Tiêu Chiến lí nhí.
Vương Nhất Bác thổi nhẹ vết bỏng mấy cái, chờ đợi thuốc mỡ ngấm hết.
"Từng quen bạn gái, chia tay hơn hai năm rồi."
Nói đến đây liền dừng lại, ai mà chưa từng có chứ. Điều Tiêu Chiến muốn biết, là Vương Nhất Bác hiện tại có bạn gái hay không.
Vương Nhất Bác từng có một người bạn gái, tên Susie, quen lúc du học.
Đều là du học sinh, thuận theo tự nhiên mà chơi với nhau, trước lúc chia tay một thời gian, Vương Nhất Bác kỳ thật không biết phải nói ra thế nào. Khi đó tuổi trẻ, cách giải quyết sự tình đều không thỏa đáng, nghĩ lại mới phát hiện, uyển chuyển ám chỉ lại chính là đả thương người ta nhất, đến khi quay về nước mới hoàn toàn tách ra. Chia tay được một thời gian rất dài. Susie vẫn gửi mail cho hắn, hắn sẽ không trả lời. Này thực ra cũng là một loại uyển chuyển khác, Vương Nhất Bác coi đó là lễ độ.
Không phải chưa từng thích Susie, ở bên nhau rất vui vẻ, tích cách cũng hợp. Vương Nhất Bác ban đầu nảy ra ý nghĩ không thể tiếp tục, là hắn đột nhiên phát giác, thời điểm chia tay chẳng nhớ nhung gì cả. Susie cũng phát hiện bọn họ có vấn đề, thử khơi gợi lên, loại chuyện này, càng khơi gợi càng bất lực. Vương Nhất Bác gắng sức thỏa mãn yêu cầu của Susie, lại không biết ứng phó thế nào lúc bạn gái làm nũng, làm bạn bè thì được, vừa nhắc tới tương lai, trong đầu hắn lại rỗng tuếch.
Thời điểm đó, đối diện với Susie, trái tim hắn giống như bị đạp một nhát.
Tiêu Chiến cúi đầu, thấy bàn tay của Vương Nhất Bác dịu dàng bao lấy cổ tay mình, bôi lớp thuốc thứ hai. Anh thoáng cắn môi, không biết là cổ tay nóng, hay là trong lòng nóng.
Nhìn dáng vẻ của anh, khóe miệng Vương Nhất Bác không nhịn được cong lên.
"Vậy em là người đồng tính sao?" Tiêu Chiến lại hỏi.
Vương Nhất Bác hơi chần chừ, "Em không biết."
Là không biết thật, sau khi gặp Tiêu Chiến, hắn cần phải xác định lại tính hướng của mình.
"Anh không phải đồng tính luyến ái." Tiêu Chiến nói, anh rút cổ tay ra, đứng trước mặt Vương Nhất Bác, không dám đối diện ánh mắt hắn, "Anh không phải."
Vương Nhất Bác cau mày, "Vì cái gì lại theo em lên giường?"
Tiêu Chiến không trả lời hắn, cúi đầu.
Không khí có chút xấu hổ, Vương Nhất Bác nắm cổ tay Tiêu Chiến, cầm rất chặt, hỏi anh tại sao.
Nhưng Tiêu Chiến chỉ nói, "Đừng hỏi."
Tiêu Chiến không nói dối, không muốn nói, thì sẽ trầm mặc.
Vương Nhất Bác nháy mắt cảm thấy bức bối.
Khoảng thời gian này, gần như là yêu đương, nhưng lại không phải người yêu, Tiêu Chiến khiến hắn không thể đoán trước điều gì, nụ cười của anh ôn nhu như ánh mặt trời, không còn để lộ vẻ yếu ớt cô độc nữa, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng cảm thấy, Tiêu Chiến và cái người hắn gặp ở sân thượng kia, không phải cùng một người.
Buổi tối hôm đó Tiêu Chiến vì sao lại khóc, Vương Nhất Bác vẫn không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Giờ phút này, Tiêu Chiến ở trước mặt, chính là người đứng trên sân thượng kia.
"Anh đi đây." Tiêu Chiến nói, ngữ điệu giống như bình thường, không có gì đặc biệt, bình tĩnh ôn hòa.
Anh đổi giày, không nhìn Vương Nhất Bác đến một cái, mở cửa rời đi, ngay cả áo khoác của mình cũng quên lấy.
Vương Nhất Bác không giữ anh lại.
Mèo nhỏ trên đầu quả tim không bước đi thong thả nữa, mà vươn móng vuốt sắc nhọn, đem Vương Nhất Bác cào ra từng vết máu.
Ai không có tuổi trẻ chứ, ai mà không có chuyện không tự mình giải quyết được chứ.
Cho dù lớn hơn vài tuổi, cũng có lúc bất lực thôi.
Tiêu Chiến nói, anh không phải.
Anh không phải.
Hơn nửa năm trước, ở căn nhà cách vách kia, quần Tiêu Chiến bị kéo tới mắt cá chân, hạ thân mềm oặt bị người kia nắm lấy, anh bị đè trên đất, kịch liệt giãy giụa, tiếng khóc đều là tuyệt vọng, anh van xin, "Đừng như vậy, anh xin em."
Người kia hỏi anh, "Ghê tởm sao?"
"Ghê tởm, anh ghê tởm." Tiêu Chiến khóc đến run lẩy bẩy, liều mạng muốn đứng lên, "Không cần, đừng như vậy."
Người kia khóc so với anh còn lợi hại hơn, quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến, "Vì sao lại không được? Anh nói cho em biết đi, vì sao lại không được? Anh không phải cái gì cũng có thể cho em sao? Anh không phải cái gì cũng đều đáp ứng em sao?"
Tiêu Chiến mặc lại quần, giãy giụa đứng lên ôm lấy người kia, "Ngoại trừ điều này, anh thực sự không được."
"Tại sao? Anh không phải ở được với phụ nữ mà?"
"Đó là bởi vì...." Tiêu Chiến nuốt những lời định nói xuống, nếu tiếp tục, chính là chỉ trích.
"Anh không phải đồng tính luyến ái, hay là, anh không thể với em?" Người nọ hai mắt đỏ bừng, quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến.
"Anh không phải...." Tiêu Chiến tay chân luống cuống, ôm lấy đầu người nọ, "Anh cầu xin em, em đừng làm anh sợ."
Người nọ dịu đi một chút, hỏi anh, "Đối với anh mà nói, em có phải rất quan trọng không?"
"Rất quan trọng!" Tiêu Chiến liên tục gật đầu.
Người nọ mệt mỏi, tựa đầu vào lòng Tiêu Chiến, nghe nhịp tim của anh, "Tiêu Chiến, anh nghĩ em muốn cái gì?"
Tiêu Chiến không dám đáp lời, người nọ chưa từng hung dữ như vậy, dọa Tiêu Chiến không nhẹ, đè thấp giọng dỗ dành, "Anh về sau không quen bạn gái nữa, được không? Cũng không kết hôn, anh ở với em."
"Tiêu Chiến, anh cho rằng em muốn cái gì." Người kia nói, "Anh càng quan tâm em, em càng phải cách xa anh."
"Nhất định phải là anh ư?" Tiêu Chiến không hiểu.
"Anh cảm thấy sao?" Người nọ đứng dậy, hôn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không hề phản kháng, anh cứng ngắc, mặc người nọ hôn mình. Khoảnh khắc đầu lưỡi tham tiến vào khoang miệng anh, Tiêu Chiến nhịn không được, kịch liệt run rẩy, đẩy người nọ ra, quỳ rạp trên đất nôn mửa.
Người kia đem phòng khách đập phá, Tiêu Chiến về sau sợ phiền lòng, đem mấy thứ đã hỏng ném hết ra ngoài, lưu lại một phòng khách trống không, cái gì cũng không có.
"Tiêu Chiến, em không có cách nào ở với anh như vậy." Trước khi rời đi, người kia dùng ngữ điệu tuyệt vọng nói, "Em phải xem xem, không có em, anh sống nổi không."
Người nọ rốt cuộc không hề liên lạc với anh.
Tiêu Chiến không thích bộc bạch trước mặt người khác, đây không phải tính cách vốn có, anh chỉ là không thích người khác nhìn thấu tâm tình của mình. Đau thương, phẫn nộ, hoặc là mệt mỏi ẩn sâu dưới đáy lòng.
Anh không phân rõ cùng Vương Nhất Bác tiến triển thành như vậy, là cam chịu, hay là bản năng.
Anh quay về căn nhà cách vách, đứng giữa phòng khách trống không.
Thứ người nọ muốn, anh không thể cho được.
Có thể cả đời này phải ở cùng một chỗ, có thể không kết hôn, còn muốn gì nữa, muốn cái này sao?
Có gì khó đâu, không phải là thân thể thôi sao, không vứt bỏ đạo đức liêm sỉ. Anh muốn cái này, Vương Nhất Bác cũng muốn, có gì khó đâu? Không phải đều là nằm xuống, mở chân ra thôi sao.
Phải đồng tính hay không thì có gì quan trọng.
Hơn nửa năm nay, Tiêu Chiến bị tra tấn mệt rồi, anh thừa nhận, anh không thể chịu đựng cùng người kia mất đi liên lạc.
Lần đầu tiên cùng Vương Nhất Bác hôn môi, anh ở trong bóng tối chịu đừng sống mũi chua xót. Anh khi ấy nghĩ, không phải rất tốt sao, cùng đàn ông hôn môi, không phải đều tốt đó sao, vì cái gì, lúc đó lại không được.
Tiêu Chiến cảm thấy chính mình bắt đầu thối rữa, với người kia cũng vậy, với Vương Nhất Bác cũng vậy.
Mở wechat chọn ảnh đại diện hình đầu hổ.
—"Em chừng nào thì chịu quay về?"
Không có người trả lời.
Tiêu Chiến không biết người kia rốt cuộc có đọc được tin nhắn của anh không, không kéo anh vào danh sách đen, cũng không hồi đáp anh, người kia chưa từng giống lần này, hơn nửa năm không hề liên lạc với anh, gọi điện cũng không bắt máy.
—"Em nếu không về, anh sẽ chặt gốc hoa quế kia đi."
Tiêu Chiến ngồi bệt trong phòng khách, ôm đầu gối, mắt mở lớn, ngẩn người nhìn vào khoảng không.
- --------------------