*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Chiến phải đi công tác vài ngày, có hạng mục bên ngoài, cần anh qua hiện trường trao đổi với các bên tham gia, trở về đã là thứ năm.
Phương án cần gấp, cuối tuần đại khái chính là tăng ca. Làm quy hoạch thiết kết là vậy đó, có đôi khi còn gấp hơn, mấy ngày đã phải xuất ra thành quả bước đầu, chỉ đành tăng ca làm thêm giờ, cùng lắm thì thâu đêm luôn.
Chiều thứ sáu, Vương Nhất Bác hỏi anh, "Buổi tối em qua ăn cơm nhé?"
Tiêu Chiến ở lại cùng tổ thảo luận, không có thời gian trả lời tin nhắn của hắn, bèn lấy cớ đi nhà vệ sinh, gọi điện cho Vương Nhất Bác.
"Tuần này không được, anh phải tăng ca, hôm nay chắc khuya lắm mới về, hoặc có thể không về." Tiêu Chiến giải thích, "Cuối tuần cũng không được."
Hai trợ lý Vương Nhất Bác dẫn theo cuối tuần không có việc gì, hẹn mấy đồng nghiệp đều là cẩu độc thân, lái xe đến gần đó dã ngoại, tìm chỗ ngủ lại một đêm. Thử mời Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cười nói, nếu tôi đi, các cậu chơi có được tận hứng không?
Trợ lý vốn đã làm việc quen với Vương Nhất Bác, không cảm thấy gì, với lại đồng nghiệp khác cũng chẳng sợ Vương Nhất Bác, bên trong đều ôm một loại ái mộ thầm lặng với hắn, đương nhiên là rất hoan nghênh.
Vương Nhất Bác nghĩ ngợi một chút, hắn đến đây đã được nửa năm, lúc qua năm mới lấy danh nghĩa công ty để tụ tập, nhưng hắn lại không mời mọi người đến nhà mình ăn một bữa cơm đàng hoàng. "Được, các cậu hỏi xem còn ai đi không? Đêm nay tìm một khách sạn trong nội thành, gọi tất cả mọi người đến, tôi mời. Cuối tuần đi chơi tôi bao." (Muốn gửi đoạn này đến cho sếp quá:))
Một trận hoan hô giòn giã, ngoại trừ người trong nhà có việc, thêm bốn năm nhân viên trẻ nữa tham gia, chuyện tụ tập này càng đông vui càng náo nhiệt, có người đã bắt đầu sắp xếp lịch trình chi tiết rồi.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên lấy danh nghĩa cá nhân mời nhân viên ăn cơm, buổi liên hoan mọi người đều đến đủ. Lúc trước mua rượu đền cho chú Triệu, hắn cũng mua dư ra mấy chai vang đỏ, kêu trợ lý đến nhà mình lấy.
"Mọi người tùy ý, không cần khách khí, vui là chính." Hắn uống cạn một ly, để mọi người thêm thoải mái. Nói là tùy ý, cấp dưới uống rượu khó tránh phải kính cấp trên một ly.
Hắn ăn được nửa chừng, đã qua 8 giờ tối, ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
"Hôm nay tăng ca muộn vậy à?" Thời tiết vẫn rất lạnh, hắn đứng ở cuối hành lang, nhìn gương mặt hồng hồng của mình in lên thủy tinh, khóe miệng đều là ý cười.
Cho dù đang nói chuyện, Vương Nhất Bác cũng nghe được âm thanh gõ phím ở đầu dây bên kia không hề dừng lại. Vương Nhất Bác nắm chắc di động, nghe từng tiếng vang, một hồi lâu chẳng buồn nói chuyện, lực chú ý của Tiêu Chiến toàn bộ đều đặt vào máy tính trước mắt, cũng không ý thức được.
"Ăn cơm chưa?" Thanh âm Vương Nhất Bác từ điện thoại truyền đến.
"A? Em nói gì?" Tiêu Chiến tưởng hắn đã ngắt máy, không ngờ vẫn còn nghe.
"Hỏi anh buổi tối ăn gì?"
Tiêu Chiến căn bản không nhớ nổi tối nay anh đã ăn gì, "Hình như là bánh ga tô đi, anh quên mất tiêu rồi, của đồng nghiệp cho."
Vương Nhất Bác cười một tiếng, "Em biết rồi. Anh ở tầng mấy?"
"Tầng 7." Tiêu Chiến nhấp chuột kêu 'tanh tách'.
"Em gọi cho anh hai món, chờ lát nữa người ta giao đến nhé."
"A à ừ, em nói cái gì? Gọi cái gì?" Tiêu Chiến chỉ nghe được nửa câu sau.
"Gọi cái gì anh nhận cái đó là được." Vương Nhất Bác thấy anh chuyên chú làm việc quá, bèn cúp máy.
Vương Nhất Bác đặt một phần thịt bò xào măng tây, da gà sốt xoài xanh trứng muối, một phần tôm mù tạt, lại gọi thêm một bát phở gà, nhờ nhân viên khách sạn mang qua cho Tiêu Chiến, sau đó trở lại phòng tiếp tục liên hoan.
Lúc Tiêu Chiến nhận được, đồ ăn vẫn còn nóng. Hồi tối Tiêu Chiến chỉ ăn hai miếng bánh nhỏ, hiện tại cực kì đói bụng, gọi đồng nghiệp tới cùng nhau ăn. Cầm bát phở gà uống hai ngụm, mới cảm thấy cổ cứng đờ, anh xoay khớp cổ một chút, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.
—"Hóa ra là đưa cơm, cám ơn nha."
Anh chụp đồ ăn trên bàn gửi qua.
—"Đang ăn nè."
Chờ anh húp hết cả nước, Vương Nhất Bác mới trả lời.
—"Ăn uống đúng giờ."
Liên tục vài ngày, Tiêu Chiến chỉ ngủ được bốn năm tiếng. Vương Nhất Bác biết anh bận, cũng không tiện quấy rầy.
Địa điểm dã ngoại cuối tuần công ty chọn là thành phố cách đây bảy tám mươi km. Lịch trình tổ chức rất đơn giản, buổi sáng ngủ, giữa trưa ăn cơm, buổi chiều đánh bài hoặc là đi đây đi đó, cơm chiều ăn đặc sản ở quảng trường địa phương, xem triển lãm ánh sáng.
Một chuyến đi du lịch, Vương Nhất Bác cùng nhân viên lâu năm ở công ty quen thuộc hơn nhiều, thực ra bọn họ đều nhiều tuổi hơn Vương Nhất Bác, chỉ là Vương Nhất Bác bình thường nghiêm túc, cho nên mới tạo khoảng cách.
Thẳng đến trưa ngày chủ nhật, Vương Nhất Bác trở về nhà, gọi điện cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bận đến điện thoại cũng không nghe, qua một giờ mới nhắn tin cho hắn "Vẫn đang bận".
Bận cũng tốt, Tiêu Chiến một khi bận lên, cái gì quên được đều quên sạch, không có thời gian miệt mài suy xét xem mối quan hệ của anh cùng Vương Nhất Bác có nên một lần nữa kết luận lại hay không.
Chiều thứ hai, rốt cuộc hoàn thành bản thảo, gửi phương án cho đối phương xem qua, bên kia không có ý muốn sửa chữa, sang hôm sau vừa họp xong, Tiêu Chiến liền tan ca về sớm. Về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, chui thẳng vào ổ chăn.
Vô cùng mệt mỏi, lại bỗng nhiên tỉnh như sáo, không ngủ được.
Huyệt thái dương của Tiêu Chiến đau nhức, hốc mắt khô khốc, mấy ngày nay đều đeo kính gọng, mũi cũng bị ép tới xót xót. Anh nhắm chặt mắt, thế mà qua mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thể ngủ. Anh đành ngồi dậy, dùng ngón cái và ngón giữa vuốt ve sống mũi, lại ấn ấn huyệt thái dương.
Công việc này anh đã làm được 7 năm có thừa.
Thời điểm mới công tác, anh phải tăng ca rất nhiều, nhưng khi ấy tăng ca không giống bây giờ, sở trưởng giao cho anh cái gì anh làm cái đó, không cần suy nghĩ không cần kinh nghiệm, chỉ cần vẽ, đo lường tính toán số liệu, căn cứ theo yêu cầu của sở trưởng là được.
Hiện tại anh chính là sở trưởng, chuyện phải quản rất rộng. Bố cục bản thảo có hợp lý không, phương hướng, ánh sáng mặt trời, kết cấu chịu lực, bộ phận nào sử dụng vật liệu nào,... Đó chính là nền móng căn bản, thứ đối tác bên Giáp quan tâm nhất, là cố gắng tối đa hóa lợi ích mà không vượt chỉ tiêu, tỷ lệ dung tích là 3.0, chỉ được dùng 2.99. Nếu được lựa chọn, Tiêu Chiến muốn tiếp cận nhiều dự án khác, nhưng anh hiện tại là sở trưởng, không thể không lo nghĩ cho thành tích tổ của mình, hạng mục thông thường cũng phải đẩy tiến độ gấp vô cùng.
Bất luận công việc gì làm lâu cũng vậy, quét vài nét vẽ bằng cảm hứng, miệng lưỡi lưu loát là có thể thuyết phục đối phương, loại sự tình này đa phần đều xuất hiện trong phim thần tượng. Sự thật là, ý kiến của bên Giáp là quan trọng nhất, có thể ở trong trăm nghìn phương án tranh thủ bày tỏ một chút ý kiến, đã xem như đột phá.
Chuyện vụn vặt như vậy, anh cũng quen rồi.
Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Chiến còn chưa tới 22 tuổi.
Bảo vệ luận văn xong, giảng viên hướng dẫn hỏi anh, "Em thực sự không đi? Em không phải đã thi xong Ielts, trường học bên đó cũng liên hệ tới rồi sao?"
Tiêu Chiến chẳng buồn do dự lấy một giây, "Vâng, không đi, em muốn tìm việc."
Mùa thu tuyển sinh của trường học đã sớm trôi qua, mùa thu năm ngoái, anh còn không nghĩ tới tìm việc.
Thầy giáo biết tình huống của anh, cũng không khuyên nữa, chỉ nói vài câu "Đáng tiếc", anh nhất định phải tìm việc ở quê nhà, thầy giáo liền tiến cử anh đến công ty quy hoạch kiến trúc. Công ty này trước đây là đơn vị nhà nước, hợp tác mật thiết với chính phủ và doanh nghiệp nhà nước, coi như là cơ quan có thẩm quyền trong ngành, sau đó thay đổi chế độ xã hội, một bộ phận người trong viện đã tách ra thành lập công ty mới, quan hệ vẫn còn, lại tuyển dụng được rất nhiều người trẻ, thay đổi chế độ xã hội theo cách nào đó cũng là chuyện tốt, sức sống mười phần, nghiệp vụ mở rộng. Công ty tiếp tục sử dụng thiết lập của đơn vị cũ, chia ra rất nhiều viện, sở. Tiêu Chiến trước mắt chính là sở trưởng sở kế hoạch thứ hai.
Tiêu Chiến cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận về quyết định từ bỏ cơ hội du học của mình, anh chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi.
Thời điểm mới vừa công tác, anh còn bận hơn bây giờ nhiều, từng chi tiết đều làm vô cùng nghiêm túc, bản tính trách nhiệm kiên cường trời sinh, cuộc sống đều bị công việc chiếm lấy, nhưng chưa bao giờ cảm thấy quá mức rầu rĩ.
Anh không rõ, vì cái gì cuộc sống lại biến thành như vậy. Nhưng biết hỏi ai, hỏi ai đây? Hỏi vận mệnh sao? Vận mệnh cho anh một kiếp như vậy đó, chịu đựng đi.
Nhưng mà anh không biết giải quyết tình huống này thế nào.
Tiêu Chiến tựa vào đầu giường, vươn tay lấy cốc nước trên tủ. Nước chưa với tới, kính mắt đã bị đụng rớt, rơi lên đất, phát ra tiếng giòn vang.
Tiêu Chiến không nhặt, chỉ thu tay lại, miễn cưỡng dựa vào như vậy. Bức rèm kéo kín mít, trước mắt là một mảng tối đen, đơn giản nhắm chặt mắt.
Không biết ngủ từ lúc nào.
Trong giấc mộng, Tiêu Chiến mơ thấy, ba mẹ ngồi trong xe, xe chạy rất nhanh. Con đường trong mộng lơ lửng trên không, bánh xe vút qua lưu lại vệt sáng rất nhạt.
Anh sắp quên mất ba mẹ trông như thế nào rồi.
"Ba ơi, mẹ ơi." Tiêu Chiến hé miệng, giọng khàn không phát được ra tiếng, nghe cứ như tiếng trẻ con khóc.
Xe bốc cháy, bọn họ vẫn ngồi trong đó, im lặng nhắm mắt lại. Anh trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa cắn nuốt chiếc xe.
Không phải như thế, Tiêu Chiến ở trong mộng nghĩ, bọn họ là đâm vào xe tải, không phải bị thiêu cháy.
Là như thế nào? Tiêu Chiến không biết.
Tiêu Chiến không gặp qua cảnh tượng kia, chờ tới lúc anh tỉnh táo lại, bọn họ đã nằm trong túi đen kịt.
Cảnh tượng lúc ấy ra sao, Tiêu Chiến không dám nghĩ lại. Chỉ tưởng tượng đến cảnh va chạm, chuyện sau đó anh không dám nghĩ nữa, cho dù chỉ thêm một giây, tim cũng như bị vũ khí cùn liên tục đập vào. Bàn tay từng nắm lấy tay Tiêu Chiến của bọn họ, dày rộng ấm áp, Tiêu Chiến không thể tin nổi, nó dần dần trở nên lạnh lẽo như băng.
Tuy rằng ở trong mộng, anh cũng không nhìn thấy máu. Trí tưởng tượng cùng tiềm thức của anh đều dừng lại trong một giây va chạm đó.
Anh quỳ gối, khóc lên thất thanh.
Nhưng tiếng khóc cũng bị khàn đi mất.
Di động vang lên. Nhạc chuông của Tiêu Chiến là một đoạn nhạc trong Tail Concerto, meo meo gâu gâu theo tiết tấu nhạc giáng sinh, nghe rất vui tai.
Tiêu Chiến ở trong mộng nghe được tiếng nhạc kịch vui nhộn, cảnh trong mơ liền chuyển, biến thành thời điểm anh mới đỗ đại học.
Anh khi đó có thịt hơn bây giờ, mặt tròn tròn. Mấy năm đó trôi qua thực sự vui vẻ, thi được vào trường mình yêu thích, tương lai bắt đầu rộng mở, hết thảy đều mới mẻ thú vị, ngay cả lúc phiền não hoặc là tức giận cũng đều sinh động.
Tiếng chuông cố chấp không ngừng, Tiêu Chiến cau mày, tay lần mò điện thoại.
—"Còn đang tăng ca sao?" Là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến há miệng thở dốc, cổ họng đau rát, nói một tiếng mà cứ như khóc.
—"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến nuốt xuống một ngụm, nhưng trong khô khốc không nuốt được gì, khô nóng như bị lửa đốt, anh muốn phát ra tiếng, chỉ cảm thấy trướng đau.
—"Ở nhà." Anh miễn cưỡng nói ra hai chữ.
—"Anh bị ốm đấy à?"
Hai cánh tay Tiêu Chiến nặng như đeo chì, anh cố gắng sờ lên trán mình, lướt qua hai má khô rát nóng bừng.
—"Em lập tức qua."
Tiêu Chiến cảm thấy cả người rét run, anh muốn chờ mở cửa cho Vương Nhất Bác, bọc người trong chăn ra phòng khách ngồi.
Vương Nhất Bác đến còn mang theo một hòm thuốc, hắn vừa vào cửa, liền sờ trán Tiêu Chiến, từ hòm thuốc lấy ra nhiệt kế.
"38 độ." Vương Nhất Bác nói, "Cổ họng có đau không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu.
"Đi bệnh viện nhé?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Tiêu Chiến lắc đầu.
Hắn sờ lưng với gáy anh, kêu anh há miệng để hắn nhìn amidan.
"Vậy ăn trước đã rồi uống thuốc hạ sốt, nếu vẫn sốt cao nhất định phải đến bệnh viện, chịu không?" Vương Nhất Bác khi còn học ở nước ngoài, thỉnh thoảng phát sốt cũng thế này, cảm thấy đi bệnh viện rất phiền toái.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lên giường, mở hòm tìm thuốc, rót nước ấm đút thuốc cho anh.
Tiêu Chiến mềm nhũn tựa vào lòng Vương Nhất Bác, chốc chốc cảm thấy nóng, chốc chốc lại cảm thấy lạnh.
Vương Nhất Bác ở bên cạnh anh, cách nửa giờ lại đo thân nhiệt cho anh một lần.
May mà không sốt cao hơn, lúc hạ sốt, Tiêu Chiến toát ra một thân mồ hôi, rốt cuộc cũng ngủ được.
Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, cổ họng Tiêu Chiến vẫn còn khàn. Nhiệt độ đã hạ nhưng amidan vẫn sưng. Anh gọi cho đồng nghiệp, nói anh có thể không thuyết trình được phương án, kêu mọi người chuẩn bị, anh sẽ đi cùng tổ, nếu có tình huống đặc biệt, anh có thể hỗ trợ.
Nhiệt kế để ở bên gối, Vương Nhất Bác lại đưa vào tai anh đo thêm lần nữa, xác định không sốt mới yên tâm.
"Hôm nay anh phải đi, hạng mục này chỉ anh mới nắm rõ nhất." Anh khàn giọng nói.
"Ừm." Vương Nhất Bác không ngăn cản anh, cũng đứng lên.
Đáy mắt Vương Nhất Bác có dấu vết mệt mỏi rất rõ ràng, hắn tuy rằng tuổi trẻ, thức cả một đêm cũng không thể không lưu lại dấu gì.
Tiêu Chiến nắm tay hắn, nhất thời không biết là cảm giác gì, anh ôm cổ Vương Nhất Bác, không nói cảm ơn, chỉ hôn hôn lên cổ hắn.
Vương Nhất Bác xoa ót anh, hỏi: "Tối nay có về không?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Chắc là có, làm xong sẽ về."
"Hôm nay không được tăng ca, về nhà thì gọi cho em."
"Ưm." Tiêu Chiến đáp ứng.
Anh rốt cuộc không còn là thanh niên 20 tuổi nữa, thức vài ngày thế mà đã sinh bệnh.
"Mang thuốc theo, buổi trưa ăn xong phải uống ngay."
"Ưm." Tiêu Chiến nhỏ giọng trả lời.
"Buổi tối muốn ăn gì? Em nhờ dì làm rồi mang đến cho."
"Ưm." Tiêu Chiến đều đáp ứng hết.
Vương Nhất Bác lại sờ sờ anh thêm chút nữa, "Đứng lên, ra ngoài ăn sáng, lát em chở anh đi."
Hệ lụy của cơn cảm mạo vẫn còn, may mà hội nghị tới giữa trưa là xong, trở lại công ty từ sớm. Tiêu Chiến sắp xếp lại ý tưởng, để bọn họ sửa theo. Chống đỡ đến tan tầm, đầu Tiêu Chiến choáng váng không chịu nổi, bắt xe về nhà.
Hộp thuốc Vương Nhất Bác mang đến để trên bàn trà ngoài phòng khách, Tiêu Chiến chọn thuốc hạ sốt chuẩn bị uống vào.
Tủ lạnh không có gì để ăn, cả người anh còn đứng không vững, thực sự không muốn nấu cơm.
Là bắt đầu từ khi nào thế?
Tiêu Chiến trước đây cũng thích làm nũng lắm, ngón tay bị kẹp cũng làm nũng, thức ăn nóng quá cũng nhõng nhẽo, ngay cả khi lên đại học, thỉnh thoảng làm nũng cả với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng bởi vậy đã gọi anh là "Chiến muội".
Kì cuối năm bốn, vào tết âm lịch, cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, anh mất đi hai đối tượng để nhõng nhẽo.
Sau này, tự trách càng ngày càng nặng, anh dần dần không dám làm thế với người ngoài nữa.
Cuộc đời mỗi người đều có khuyết thiếu, phải tự mình tu bổ. Tiêu Chiến luôn hiểu rõ.
Chỉ là, hôm nay anh muốn làm nũng với Vương Nhất Bác thôi.