[BJYX] Ngàn Chén Không Say

Chương 19



Vương Nhất Bác bị cái ôm đột ngột này ghìm chặt đến không nhúc nhích nổi tay chân. Những lời cậu nói kia, nói rất nhiều lời mà trước giờ không bao giờ cần người khác đáp lại.

Giống như những cơn gió thổi qua lúc cậu ngồi ở ban công vậy, tự do không gì níu giữ được, lướt qua người cậu rồi mải miết chạy về nơi xa.

Cậu cứ đờ người ra như thế, không hề động đậy. Đến tận khi Tiêu Chiến nghẹn ngào một tiếng ở bên tai, nghe như suýt chút nữa là ngạt thở chết rồi, Vương Nhất Bác mới chậm rãi giơ tay lên vuốt lưng thuận khí cho Tiêu Chiến.

Điều khiến cậu càng bất lực không biết làm sao chính là câu tỏ tình đột ngột kia của Tiêu Chiến, nhiều năm chìm nổi trong những cuộc chơi xa hoa phung phí như thế, cậu đã nghe qua biết bao câu "Thích" với "Yêu" rồi, cậu không còn mong chờ, việc cậu tin hay không tin đã chẳng còn quan trọng từ lâu.

Nhưng cậu biết Tiêu Chiến vì sự tồn tại của Lạc Bùi mà nhận lấy một đấm trực diện nhưng lại không có cách nào để lật ngược tình thế. Vì thế, cậu cũng không hỏi không nói gì nhiều, chỉ nói với Tiêu Chiến đúng một câu.

"Em tin."

Vương Nhất Bác nhổm người dậy, đi ra ngoài lấy thuốc, Tiêu Chiến lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng, một lúc sau liền thấy cậu đi lại vào phòng.

Vương Nhất Bác đưa thuốc đến trước mặt Tiêu Chiến, rồi lại đưa cốc nước qua. ở khoảng cách gần như này Tiêu Chiến mới nhìn thấy rõ những tia máu giăng đầy trong mắt Vương Nhất Bác, "Viện phúc lợi có chuyện gì à?"

"Có một đứa bé tình trạng y như Tiểu Đậu Nha, hôm qua xảy ra sự cố."

Tiêu Chiến ngơ người.

"Thôi được rồi, uống thuốc đi." Chỉ một câu như vậy, Vương Nhất Bác chuyển chủ đề, không nói thêm gì khác về chuyện này, "Em đi tắm đây. Anh nghỉ ngơi đi."

"Không được." Tiêu Chiến kéo ngược Vương Nhất Bác lại, cố sức túm chặt lấy cậu, cho dù chút sức quèn ấy chẳng thấm vào đâu.

Vương Nhất Bác cứ mặc anh ôm lấy mình, "....Hôm nay anh ương ngạnh đến nghiện rồi phải không?"

Tiêu Chiến nói, "Em phải đồng ý ngủ cùng với anh, thì anh mới uống thuốc."

Vương Nhất Bác bật cười bất lực, cậu đưa tay lên gỡ những ngón tay đang vòng lấy tay mình ra, chút sức lực yếu ớt của Tiêu Chiến làm sao có thể giữ được lâu, cuối cùng vẫn bị Vương Nhất Bác gỡ ra hết, ấn người anh về lại chỗ cũ, "Lấy việc anh bị ốm để bắt em phải quay về, giờ lại muốn lấy việc uống thuốc ra để uy hiếp em đấy phỏng?"

"Đúng thế, là anh đang uy hiếp em đấy."

Người đang ngồi trước mắt cả gương mặt đều đang đỏ ửng, bên trên lại tèm lem mấy vệt nước mắt chưa khô hết. Khóe mắt hồng hồng vẫn chứa chan bao nhiêu là nước mắt, hàng mi ướt đẫm tụm thành từng cụm, trên đó còn treo không ít lệ vương, bóng nước ở đáy mắt hiền hòa của anh đều bị sốt cao cùng hơi men hun đến mông lung, mờ mịt hết cả.

Trái tim Vương Nhất Bác nháy mắt mềm cả đi, "Anh cũng thành thật ghê đó. Anh uống thuốc thì đi ngủ trước, em đi tắm xong liền qua."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm lên trần nhà, trước khi Vương Nhất Bác nhắc đến cái tên Tiểu Đậu Nha anh cơ hồ đã gần như quên sạch cô bé ấy, anh cũng đã quên hết những lời Vương Nhất Bác đã từng nói, trong viện phúc lợi, còn có rất nhiều những đứa bé bị bệnh như vậy.

Tiêu Chiến nhớ ra anh đã từng trách móc Vương Nhất Bác tại sao lại lạnh nhạt như thế khi Tiểu Đậu Nha rời khỏi thế gian. Vì thế Vương Nhất Bác chỉ nói đơn giản một câu 'xảy ra sự cố' chính là không muốn nói nhiều về những chuyện chết chóc.

Lúc Vương Nhất Bác đi vào phòng, Tiêu Chiến vẫn còn trừng trừng nhìn trần nhà, nằm trên giường ngơ ngốc. Cậu liền đi qua chặn trước tầm nhìn của anh, "Còn chưa ngủ hả?"

Lúc này Tiêu Chiến mới hồi thần quay sang nhìn cậu, sau đó cười đến cong cả mắt, "Sợ anh ngủ rồi, em đến hay không anh cũng không biết."

Vương Nhất Bác vừa vươn người ra với lấy cái chăn bị Tiêu Chiến đạp qua một bên, gấp lại, vừa tùy tiện nói một câu, "Có khi nào lừa anh đâu."

Cậu trèo lên giường nằm, cái chăn vừa được Vương Nhất Bác gấp đôi lại bỗng nhiên trở thành được phân cách giữa hai người, "Điều hòa có lạnh không?"

"Không lạnh." Tiêu Chiến nhìn cái "đường phân cách" kia một lúc, rồi lại nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm xuống, giơ tay ra kéo một góc chăn từ "đường phân cách" đó đắp lên bụng, cách anh một khoảng cách tầm nửa người nằm, "Em nằm xa thế làm gì?"

Lúc này Vương Nhất Bác vẫn còn đang chỉnh lại cái gối rồi nhích người về phía trên, nghe Tiêu Chiến nói câu này, liền liếc mắt sang nhìn anh, "Sợ không nhịn được."

"....."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, đưa tay lên đầu giường nhấn công tắc tắt đèn, nghiêng người đưa một tay vượt qua cái chăn ngăn cách, đặt lên người Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ về, cậu nói, "Ngủ đi."

Không còn hơi sức để nói cũng chẳng thể mặc cả thêm gì, tầm nhìn của anh chỉ trong nháy mắt đã chìm vào bóng tối. Trong màn đêm, Tiêu Chiến vẫn mở lớn mắt, sau khi dần dần thích ứng thì cũng thấp thoáng thấy được hình bóng như được nghệ nhân nổi tiếng nào đó điêu khắc nên của người nằm bên cạnh, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi, những đường nét sắc bén trên người Vương Nhất Bác trở nên hiền hòa không gì sánh được, như đang âm thầm tan dần ra hòa vào đêm đen tĩnh mịch.

Tiêu Chiến ở trong chăn nhích nhích qua sát bên, ngay khoảnh khắc Vương Nhất Bác vừa mới mở mắt ra thì đã nhanh chóng chui vào lòng cậu.

"Dán lên người em thì mát mẻ lắm đúng không?" Vương Nhất Bác bị cái đầu tròn xoe của Tiêu Chiến dụi qua dụi lại, nhột đến bật cười. Nhưng cơ thể người đang ở trong lòng cậu thực sự vẫn còn nóng bỏng, "Đừng nháo nữa."

Tiêu Chiến không phản ứng lại, tay lại luồn vào trong áo thun của cậu, rất nhanh đã sờ được đến sau lưng Vương Nhất Bác, rồi lại không nhịn được mà bật cười hai tiếng.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống nhìn người đang không ngừng gây sự đang ở trước lồng ngực mình, dứt khoát nhắm mắt lại, chầm chậm nói một câu, "Nháo nữa là em về phòng đấy."

Cái tay đang ở sau lưng gãi gãi khiến lòng người ngứa ngáy kia bỗng dưng dừng hẳn lại.

Vương Nhất Bác buồn cười lại mở mắt ra nhìn lần nữa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt vừa ngẩng lên từ trong ngực cậu.

Đôi mắt của Tiêu Chiến ở trong đêm tối lại sáng đến lạ thường.

Lí trí của Vương Nhất Bác chỉ mới chần chừ có một hai giây ngắn ngủi, liền bị bàn tay nóng hổi níu lấy gáy, sau đó đón nhận một nụ hôn cũng nóng bỏng không kém.

Khoảnh khắc cái lưỡi nóng rẫy tiến sâu vào khoang miệng đối phương, người vừa mới chiếm quyền chủ động, gây sự không ngừng liền bị túm chặt lấy eo, ép chặt vào giường.

Hơi thở mà Tiêu Chiến khó nhọc lắm mới thở ra được phả lên mặt Vương Nhất Bác đều là nhiệt độ cùng hơi cồn, nụ hôn bị cưỡng ép ngược lại này, càng hôn càng sâu, hô hấp của Tiêu Chiến nặng nhọc dần, tay níu chặt lấy phần áo trước ngực Vương Nhất Bác, hai chân dùng sức cọ sát vào giường.

Mãi đến khi Tiêu Chiến không nhịn được nữa mà vươn ngực lên gần với cơ thể Vương Nhất Bác hơn, Vương Nhất Bác mới thả bờ môi anh ra.

Tiêu Chiến hít thở dồn dập, đáy mắt đã trào ra bao nhiêu nước mắt khi bị bức ép đến ngạt thở.

Vương Nhất Bác chống tay đỡ lấy cơ thể ở trên người Tiêu Chiến, nhìn thấy người dưới thân mình hít thở trở lại bình thường mới cất tiếng nói, "Còn muốn nháo hay không?"

Tiêu Chiến ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lật người nằm sang một bên, đưa tay ra kéo người anh lại rồi ôm vào lòng, giống tư thế vừa nãy anh mới dán lên người cậu vậy, "Ngoan ngoãn một chút, có được không?"

Wattpad: Zhubushizhu.

Người trong lòng dường như đã thực sự yên phận, cũng không nhúc nhích gì nữa, Vương Nhất Bác thả lỏng cánh tay đang ôm chặt Tiêu Chiến ra, xê người qua bên cạnh một chút rồi mới nhắm mắt lại.

Nhưng chưa qua được một lúc lâu, khi ý thức của Vương Nhất Bác đã dần chìm vào trong mơ hồ, người bên cạnh lại bắt đầu xột xoạt động đậy. Cậu nhíu mày, "Khó chịu ở đâu à?"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay mang theo hơi nóng đã nhanh nhảu luồn vào trong quần của cậu, nắm chặt thứ kia của cậu vào trong lòng bàn tay.

Nóng rẫy!

Vương Nhất Bác hít một ngụm khí lạnh, sững sờ trừng mắt.

"Bỏ ra!" cậu vừa nói vừa đưa tay túm lấy bàn tay ma quỷ kia, phân thân của anh liền bị khoang miệng ẩm ướt lại nóng hổi bao bọc lấy.

Cậu run rẩy thân mình, muốn giật chăn ra, nhưng lại bị đối phương đè chặt.

Đầu lưỡi nóng bỏng liếm qua linh khẩu, quấn lấy tính khí của cậu cọ sát đến khi nó dựng thẳng đứng. Khoang miệng nóng hổi ngậm chặt lấy thứ đồ kia của cậu, cứ thế nuốt vào nhả ra, hết nông lại sâu, càng nuốt càng nghiện.

Đầu khấc của cậu từng chút từng chút chọc đến phần thịt mềm mại ở sâu bên trong cổ họng đối phương.

Hơi nóng từ dưới bụng dưới mãnh liệt lan tràn ra khắp cơ thể, nóng bỏng đến nỗi từng dây thần kinh của cậu giật nảy không ngừng.

Vương Nhất Bác nằm trở lại gối, khó khăn thở ra một hơi dài, ngón tay luồn sâu vào mái tóc của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng túm lấy, giọng nói đang đè nén ở cổ họng trở nên khàn đục cả đi, "Ngồi dậy."

Vương Nhất Bác dùng sức kéo chăn ra.

Khuôn miệng Tiêu Chiến buông thứ kia ra, tính khí đã cứng đến lợi hại của cậu trượt ra khỏi miệng anh, anh thở hổn hển rồi buông bàn tay đã mất hết sức lực kia xuống, tính khí nóng rẫy không cẩn thận liền đập vào mặt anh, đầu khấc lướt qua mắt anh.

Anh nheo nheo mắt, "Em không thích à?"

"....." Vương Nhất Bác hiếm khi bị nghẹn họng, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, cậu kéo người đang nằm phục lên người cậu kia lên rồi lần nữa ép xuống bên dưới thân mình, "Anh thực sự không biết em đang nhẫn nhịn khó chịu biết bao nhiêu có đúng không?"

Tiêu Chiến lại chỉ nhìn chăm chăm vào cậu không ừ hữ gì. Đôi môi bởi vì sự xâm nhập cường đại nên có chút sưng đỏ, lại bị tính khí như khủng long bạo chúa kia chọc sâu vào cổ họng, khóe mi lại tràn ngập nước mắt, phủ lên một tầng sương mê mang, mơ hồ, dưới ánh sáng lờ mờ không biết từ đâu hắt lại, dường như lại được phủ lên thêm một lớp sắc tình, mị hoặc.

Vương Nhất Bác bóp lấy cằm anh, gương mặt lạnh lùng cấm dục của cậu bỗng lộ ra một ý cười nhẹ, "Đợi lúc nữa thao khóc anh, đừng có mà quay lại nói em bắt nạt anh đó nha."

Cơ thể vì sốt cao nên nhạy cảm hơn bình thường, từng tấc da thịt bị lòng bàn tay chạm vào đều như bị dòng điện nhẹ chạy qua, tê tê, ngứa ngứa.

Ngón tay đã được thấm đượm gel bôi trơn vừa cho vào bên trong cơ thể, Tiêu Chiến đã rên rỉ thành tiếng, không thể kìm nén mà ưỡn eo lên.

Vương Nhất Bác cúi người xuống hôn anh, từ đôi môi căng mọng một đường đi xuống, ngón tay ướt đẫm chậm rãi chuyển động trong cơ thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hít thở không thông, đến tận khi ngón tay chôn sâu trong huyệt động khẽ lướt qua điểm mẫn cảm nào đó, Tiêu Chiến run rẩy kịch liệt, rướn người lên cao, hạt anh đào mềm mại trước ngực liền bị ngậm vào trong khoang miệng ấm nóng.

"Ưm..."

Tiêu Chiến vừa thoải mái vừa không thể kìm chế sự rên rỉ vì khoái lạc, cơ thể như đang bị lửa đốt của anh ở trong tay Vương Nhất Bác, ở trong miệng Vương Nhất Bác càng lúc càng trở nên bùng cháy, khắp nơi trên cơ thể đều bị một cơn châm chích, ngứa ngáy bao trùm lấy.

Ngón tay đang không ngừng công kích điểm nhạy cảm, cứ đút vào rồi lại rút ra, nhanh chóng tạo thành tiếng nước nhóp nhép, trong màn đêm tịch mịch này càng trở nên rõ ràng hơn bội phần.

Anh túm chặt lấy gối khó khăn giữ cơ thể không bị đẩy thụt xuống dưới, các ngón tay càng lúc càng ra sức ghìm chặt, hai chân bị banh rộng không ngừng cọ sát với ga giường, anh ưỡn eo nhưng lại bị nụ hôn của người bên trên đè ép xuống.

Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác càn quét khắp khoang miệng của anh, ngón tay không ngừng đâm chọc vào sâu trong cơ thể, đầu nhũ lại bị chơi đùa đến sưng đỏ, trong phòng ngủ, Tiêu Chiến bị làm tới cao trào, toàn thân run rẩy dữ dội rồi bắn ra từng luồng dịch đặc sệt.

Wattpad: Zhubushizhu.

Tiêu Chiến yếu ớt, điên cuồng hít thở không khí, lại bị bàn tay nhè nhẹ chạm vào liền không kìm được, run rẩy thêm một lúc lâu, trong não anh hiện giờ là từng hồi sấm rền ầm ầm đập vào vỏ não, Vương Nhất Bác cầm lấy thứ đồ kia của mình kê vào cửa huyệt động, "Em còn chưa bắt đầu mà anh đã thế này rồi?"

Cổ họng Tiêu Chiến khô khốc như vừa bị đổ keo dính chặt lại, vừa thở hổn hển vừa nói, "Cảm thấy...thật kì lạ..."

"Không thoải mái à?"

Tiêu Chiến đặt mu bàn tay lên che lấy gương mặt mình, "Không phải..."

Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười, cúi người xuống hôn anh, "Không thoải mái thì phải nói, không thì em sẽ làm đến cuối cùng đó."

Cái đầu tròn xoe ướt đẫm mồ hôi của anh hết lắc rồi lại gật.

Vương Nhất Bác bật cười, "Ngoan!"

côn th*t khủng bố kia chầm chậm tiến vào trong cơ thể. Cái cảm giác chậm rãi lại chân thực như này khiến cả người Tiêu Chiến lần nữa bị đẩy lên, dường như sắp đụng vào cả thành giường luôn rồi.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác giống như đã kiềm chế hết nổi, vừa điên cuồng vừa mạnh mẽ đỉnh thân vào trong, không ngừng tiến vào sâu hơn rồi lại sâu hơn nữa.

Tiêu Chiến bị thao đến mất đi quyền khống chế cơ thể, tính khí ma sát lên thành động, mỗi đợt đều nghiền ép qua điểm mẫn cảm của anh. Cơ thể anh dường như đang đón nhận từng đợt từng đợt điện cao áp chạy qua, lại giống như bị lửa đốt, nóng bừng, ngứa ngáy.

Anh ở dưới thân Vương Nhất Bác bị đẩy tới đẩy lui, toàn thân ướt như bị tạt nước, da thịt đỏ ửng cả lên, cổ họng thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng nức nở, nghẹn ngào.

Anh được ôm lên, ngồi gọn trong lòng Vương Nhất Bác, cậu túm chặt lấy hai bên eo của anh nâng lên một đoạn, thứ vừa rồi còn chôn sâu trong cơ thể anh giờ lùi ra một chút, rồi lại đột ngột xông vào, vừa mạnh vừa sâu.

Tính khí đỉnh vào càng sâu hơn nữa, anh không kìm nén được mà ưỡn cổ về sau, không ngừng ngâm nga, rên rỉ, tiếng khóc nghẹn ngào cũng trở nên lộn xộn cả đi, những giọt nước mắt sinh lý cứ thế trào ra khỏi khóe mi, cả cơ thể như mất đi khống chế, yếu ớt, mỏng manh giống như một con rối gỗ đã bị cắt đứt hết dây, bị Vương Nhất Bác điều khiển trong lòng bàn tay.

Vương Nhất Bác ngừng lại một chút để hôn anh.

Tiêu Chiến giật mình mở mắt nhìn Vương Nhất Bác, rồi ôm chặt lấy cổ cậu, cả người anh mềm oặt, treo trên người Vương Nhất Bác tự bộc phát khả năng mà đung đưa eo, phần hông dính chặt lên xương chậu của Vương Nhất Bác cọ sát qua lại.

Anh run rẩy nhưng lại càng ra sức quấn lấy Vương Nhất Bác không buông, chỗ giao nhau giữa hai cơ thể lầy lội bất kham, dính chặt lấy nhau, phần lông kia của Vương Nhất Bác có chút cứng, chọc vào mông anh khiến anh tê tê, ngứa ngứa, thứ đang chôn trong cơ thể anh cứ nghiền qua điểm mẫn cảm, không ngừng khuấy đảo đến tận sâu trong huyệt động.

Vương Nhất Bác vẫn không quên dày vò đầu nhũ đã sưng đỏ của Tiêu Chiến, ấn chặt gáy, nhấn anh chìm vào nụ hôn sâu đến bất tận, cảm giác ngạt thở cùng khoái cảm đến cùng một lúc khiến anh không kiêng nể gì mà rơi lệ, run rẩy, lên đỉnh, rồi bắn ra.

Anh nghiêng đầu liếm lên môi Vương Nhất Bác, giọng nỉ non, "Vẫn còn muốn nữa..."

Vương Nhất Bác vuốt tóc mái đã ướt nhẹp của anh về phía sau, "Anh đang muốn mấy ngày không thể xuống giường đây?"

Tiêu Chiến ghé đầu dựa vào vai cậu, "Muốn vắt khô em, xem em, còn có thể làm với người khác nữa được không..."

Vương Nhất Bác tức đến bật cười, hung ác đỉnh eo một nhát, nói, "Em cũng không phải là loại dục cầu bất mãn như vậy."

Tiêu Chiến bị đỉnh liền nức nở một tiếng, rồi lại được Vương Nhất Bác đặt người xuống dưới giường.

Vương Nhất Bác nâng một chân của anh cao lên, hẩy eo một cái liền ngay lập tức tiến vào trong, sau đó, trong tiếng nức nở, ỉ ôi, vì khái cảm của Tiêu Chiến nói thêm một câu, "Đã nói với anh từ lâu rồi, em chỉ muốn thao khóc anh thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv