Sáng sớm Vương Nhất Bác liền cùng Tiêu Chiến ngồi trên xe chuyên dụng của tiến về phòng thu của chương trình, cái đầu nhỏ của Vương Nhất Bác cứ lắc lư lắc lư theo tiết tấu, sau một lúc hình như cậu thấy mệt, lắc một cái thành hình vòng cung chuẩn xác, vững vàng tựa lên vai Tiêu Chiến...
Vương Nhất Bác mong mỏi chương trình này một tuần trời, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác lại sau 5 năm, cậu có thể làm việc cùng Tiêu Chiến tận một ngày đó nha~! Quả thực là đi hẹn hò còn nhận tiền lương mà! Vì vậy tối hôm qua cậu hưng phấn quá thành ra mất ngủ luôn.
Kỳ thật 5 năm này khi ngủ cậu thường xuyên mơ tới Tiêu Chiến, nhưng hình như ngay cả trong mơ Tiêu Chiến cũng không muốn ở lâu với cậu thì phải, rõ ràng giây trước bọn họ còn vui vẻ cười đùa, một giây sau Tiêu Chiến đã không thấy thân ảnh, đêm nào cậu cũng bừng tỉnh trong đêm. Sau khi tỉnh lại cậu không ngủ lại được nữa...
Nhưng hơn một tháng Tiêu Chiến xuyên không đến đây, đặc biệt là lúc có Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu không còn bừng tỉnh lúc nửa đêm nữa, luôn ngủ vô cùng ngon! Tối qua cậu đã một đêm không ngủ, hơn nữa Tiêu Chiến còn ở bên cạnh, do vậy hiện giờ cậu buồn ngủ đến díu cả mắt, đầu tựa lên vai Tiêu Chiến ngọt ngào mà ngủ luôn rồi.
Sáng nay vừa dậy, Tiêu Chiến đã thấy tin nhắn Vương Nhất Bác gửi cho anh lúc 3 giờ sáng: " Chiến ca ơi làm sao bây giờ, em phấn khích lắm, còn có chút khẩn trương nữa! Ngủ không được!"
Trong lòng anh lập tức lộp bộp, anh sợ sáng nay Vương Nhất Bác không thể xuất hiện đúng giờ! Vì vậy thử thăm dò gửi tin lại cho Vương Nhất Bác hỏi: "Tỉnh chưa?"
Không nghĩ tới giây tiếp theo Vương Nhất Bác liền trả lời: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi ca! Yên tâm đi! Em không có ngủ! Lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng!" Khiến Tiêu Chiến càng hoảng sợ...
Bây giờ Vương Nhất Bác thật vất vả lắm mới tựa vào vai anh ngủ một lúc, ngay cả nhúc nhích một chút anh cũng không dám, hơn nữa còn cố gắng thả lỏng cơ thể, sợ Vương Nhất Bác ngủ không thoải mái.
Hơn một tiếng sau, xe dừng ở trước cửa sau phòng thu của chương trình, Tiêu Chiến đành phải đánh thức Vương Nhất Bác dậy, anh ôn nhu vỗ nhẹ tay Vương Nhất Bác:
- Nhất Bác dậy đi nào ~ chúng ta đến nơi rồi!
- Em buồn ngủ lắm ca, cho em ngủ một lát nữa...
Nói xong trực tiếp vòng tay qua ôm lấy cổ Tiêu Chiến, tìm vị trí thoái mái trong ngực anh tiếp tục dựa vào ngủ. Hành động của cậu khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút xấu hổ, tài xế quay đầu lại nhìn hai người, vẻ mặt cổ quái, bên ngoài một đống máy ảnh, camera nhắm ngay vào xe chờ sẵn, cũng không biết vừa nãy có bị quay lại không...
- Dậy đi nào Nhất Bác!! Đang quay đó!!!
Tiêu Chiến không thể không lay Vương Nhất Bác dậy, dựng thẳng đầu nhỏ của cậu lên, đề cao âm lượng gọi cậu.
Lúc này Vương Nhất Bác mới không cam lòng mở mắt, vừa mở mắt ra liền thấy vẻ mặt xấu hổ lúng túng của Tiêu Chiến, cậu kỳ quái xuyên qua Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa xe... lập tức sợ giật mình, đầu óc cũng lập tức thanh tỉnh! Vương Nhất Bác mất tự nhiên gãi gãi đầu, mở cửa xuống xe trước, làm vẻ trấn định mở cốp xe lấy vali, sau đó đẩy vali theo Tiêu Chiến vào cửa sau phòng thu, ấn chuông cửa.
Rất nhanh liền có người tới mở cửa, là Hà lão sư nhiệt tình!
- Ai đấy sao đến sớm thế? Ai dô! Là Tán Tán với Nhất Bác hả? đã lâu không gặp, mau vào mau vào!
Hà lão sư vừa mở cửa liền cho hai người cái ôm thân thiết, sau đó vừa đi vừa hô:
- Na Na~ Thiên Tỉ ~ mau tới đây! Khách mời phòng nhỏ của chương trình tới rồi!
Na tỷ từ bên trong bước nhanh đến, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến liền cao giọng hô:
Trời ạ! Ghê gớm thật ~ tổ chương trình đây là hạ vốn gốc à! Nhất Bác với Chiến Chiến!! Thế mà thật sự mời được!
- Không có không có Na tỷ, là chúng tôi rất vinh hạnh có thể được chương trình mời đến, chúng tôi cũng rất yêu mến chương trình của mọi người, xem xong khiến người khác thư giãn khiến người khác cảm thấy rất ấm áp!
Tiêu Chiến lễ phép trả lời.
- Đúng đúng đúng
Mắt Vương Nhất Bác léo sáng bling bling nhìn Tiêu Chiến, khóe miệng vểnh cao phụ họa.
- Ai da ~ tôi thích câu cậu nói rồi đó! Mau vào mau vào!
Na tỷ nói xong một tay lôi một người vào phòng.
- Nhất Bác, đây là vali của cậu hả? Mau tới, tôi mang mọi người lên phòng xem trước, thuận tiện cất vali luôn
Hà lão sư tỉ mỉ phát hiện trên tay Vương Nhất Bác còn cầm theo vali, săn sóc nói.
- À? Không phải ạ, đây là vali của Chiến ca! Ngày mai em sẽ trực tiếp về đoàn phim nên chỉ mang theo một cái túi!
Vương Nhất Bác cực kỳ ngay thẳng trả lời.
Không khí đọng lại 3 giây... Hà lão sư nhật thời không biết đáp lại như thế nào...
- Ha ha ha ha... Nhất Bác của chúng ta vẫn săn sóc như ngày nào! Hiểu được phải giúp ca ca xách vali, trước kia khi dẫn chương trình tôi đi giày cao gót xuống đài rất bất tiện, cậu ấy thường xuyên vịn tôi đó!
Na tỷ tính giảm bớt xấu hổ...
Hà lão sư lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nói tiếp
- Ha ha ha, chương trình lần trước Hàm ca nói quan hệ các cậu rất tốt, trên mạng còn có người không tin! Bây giờ xem ai còn dám nói các cậu bất hòa đây! Đến đây đến đây ~ đừng đứng đó nữa, chúng ta đi xem phòng trước đi.
Hà lão sư dẫn hai người tới phòng khách kiên nhẫn giới thiệu:
- Đây là phòng khách của chương trình chúng tôi, vì phòng cho khác của chương trình chúng tôi có hai phòng, mỗi phòng đều có hai giường đơn, nam ngủ gian này, nữ sang bên kia, ga giường, vỏ chăn đều là vừa mới thay, cho nên hôm nay hai cậu ngủ gian này, có vấn đề gì không?
Tiêu Chiến còn chưa mở miệng, Vương Nhất Bác đã đoạt lời:
- Không vấn đề ạ!
Hà lão sư nở nụ cười, trong ý cười hình như còn lộ ra hàm ý gì đó:
- Vậy được, các cậu trước sắp xếp đồ đạc đi, chúng tôi ở bên trên chờ các cậu ha ha, cứ từ từ, đừng vội!
Hà lão sư nói xong cũng cười đi trước.
Hà láo sư vừa đi, Tiêu Chiến lập tức nhe răng thỏ cảnh cáo:
- Vương Nhất Bác! Trước khi đi đến đây chúng ta đã nói thế nào!
- Em cũng có làm gì đâu... em chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, vali này vốn là của anh còn gì! Người ta nhiệt tình tiếp đón chúng ta, để chúng ta ngủ ở đây, em còn có thể nói có vấn đề hả?
Vương Nhất Bác cực kỳ vô tội nói.
- Vali là của anh, đúng thế! Nhưng em không trả lời thì sẽ chết à! Còn nữa, em vừa gấp gáp trả lời không có vấn đề như thế để làm gì! Sợ người khác nhìn không ra cái gì à! Từ giờ trở đi lúc nào em cũng phải chú ý ngôn từ cử chỉ cho anh!
Tiêu Chiến hổn hển nói.
- Được rồi được rồi ~ em biết rồi ~ vừa nãy đều là ngoài ý muốn! Đợi tí nữa em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!
Vương Nhất Bác hoàn toàn không có nguyên tắc, chịu thua nói.
Thấy hai người vừa lên đây, Na tỷ liền nói:
- Mọi người đều biết chương trình của chúng ta gọi là, cho nên bữa trưa hai người có gì muốn ăn không? Tôi làm cho các cậu!
- Chiến ca...
Vương Nhất Bác vừa muốn mở miệng liền thấy được ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Chiến, lập tức đổi giọng:
- Chiến ca không kén chọn
- Gì cũng được ạ! Na tỷ làm cái gì chúng tôi cũng thích ăn!
Tiêu Chiến tranh thủ thời gian tiếp lời, sợ Vương Nhất Bác lại nói sai cái gì.
- Để tôi nghĩ xem ~ vậy trưa nay tôi bộc lộ tài năng làm món canh cá- sở trường của tôi nhé ~ các cậu có lộc ăn rồi đó! Hai cậu cứ đi loanh quanh thăm quan trước đi, Hà lão sư giới thiệu quy tắc rồi, mỗi khách quy đều sẽ lưu lại một câu nói ấm áp, đợi chương trình phát song sẽ lật một trang bất kỳ đọc cho người gọi điện tới.
Nói xong Nha tỷ liền bắt tay chuẩn bị nguyên liệu.
Hai người trong lúc rảnh rỗi hiếu kỳ đi đi lại lại trong phòng thu chương trình. Tiêu Chiến lập tức bị hai con mèo bị nhốt trong lồng hấp dẫn:
- Ồ, là Điểm Điểm với A Đài! Chúng đáng yêu quá đi! Em có thể thả chúng ra ngoài không?
Hà lão sư vừa vặn cầm sách đi xuống trả lời:
- Có thể, cậu thả ra đi! Chắc chúng sẽ rất thích cậu, này Nhất Bác, cậu đến ghi lời nói giành cho bạn trước đi!
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận lấy quyển sổ trên tay Hà lão sư, mở ra lời nhắn phía trước, toàn là mấy lời nói cổ vũ, vì vậy cậu ngồi trước bàn bắt đầu suy nghĩ. Một lát sau, cậu âm thầm liếc sang vị trí Tiêu Chiến một cái, nghiêm túc viết lên cuốn sổ: "Bất kể có bao nhiêu chông gai, chỉ cần trong lòng có ánh sáng, luôn sẽ xua tan đêm tối khiến kỳ tích xuất hiện!"
Tiêu Chiến vừa mở cửa lồng, Điểm Điểm ngay lập tức chạy đi tìm Thiên Tỉ, chỉ còn lại A Đài mở to mắt nhìn Tiêu Chiến, tim anh mềm nhũn, Tiêu Chiến lập tức vươn tay ôm A Đài, vì anh cũng đã từng là một sen hợp cách, tư thế ôm mèo rất chính xác, cách vuốt meo cũng rất chuẩn, nhận được tán thành của A Đài cao lãnh, nó dịu ngoan nằm im trong vòng tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vui vẻ ôm mèo đi lại bốn phía, anh không hề chú ý tới Vương Nhất Bác ở một bên đã viết xong, cậu vô thức lộ ra căm hờn băng lãnh, tựa như bạn nhỏ tận lực hy vọng thu hút sự chú ý mà la lớn:
- Chiến ca! Đừng chơi với mèo nữa! Nhanh nên! Đến ghi đi!
Tiêu Chiến không hề phát hiện ra cảm xúc nho nhỏ của Vương Nhất Bác, một tay ôm A Đài, không nhanh không chậm đến chỗ Vương Nhất Bác ngồi xuống lật tờ phía trước ra, nhìn thấy dòng chữ bên trên liền sửng sốt một chút, trong lòng động một chút hỏi:
- Câu trên này là em viết hả?
Vương Nhất Bác lộ vẻ mặt mê mang đáp:
- Vâng, làm sao vậy?
- Viết rất tốt
Tiêu Chiến sẽ không nói anh vừa nghĩ tơi bài
của Vương Nhất Bác...
- Em đừng nhìn lén!
Tiêu Chiến vừa định viết thì lại phát hiện Vương Nhất Bác ở bên cạnh xem, anh ngây thơ dùng tay che lại quyển sổ.
- Nhưng mà em vừa cũng cho anh xem đó thôi!
Vương Nhất Bác bĩu môi.
- Em đi chơi đi! Ngoan! Em ở đây anh không viết được!
Tiêu Chiến xua xua như đuổi ruồi, không ngừng vung tay ý bảo Vương Nhất Bác đi ra.
Lúc này Vương Nhất Bác mới bày ra vẻ mặt: "Hứ?, không thèm để ý đến anh nữa!", thở phì phì ủy khuất bỏ đi.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nở nụ cười, lắc đầu cảm thán bạn nhỏ nhà anh sao có thể đáng yêu thế này cơ chứ? Lúc này mới cầm bút chậm rãi viết lên trang giấy: " Em có lẽ không biết rằng: bản thân em chính là ánh sáng, cũng đã từng soi sáng con đường người khác đi."
Tiêu Chiến viết xong ngẩng đầu lên liền phát hiện tuy Vương Nhất Bác đứng ở xa xa, nhưng cậu còn chưa từ bỏ ý định, thỉnh thoảng giả vờ lơ đãng liếc mắt qua bên này, bộ dạng lén lén lút lút kia còn tự cho là che giấu rất khá nữa chứ. Vì vậy anh quyết định thật nhanh trả lại quyển số cho Hà lão sư, sau đó liền ngồi trên sofa vuốt mèo.
Thẳng đến lúc Na tỷ gọi ăn cơm Tiêu Chiến mới lưu luyến thả A Đài lại, chuẩn bị đi rửa tay...
- Nhất Bác, ngồi xuống ăn cơm đi? Còn đứng đó làm gì? Đợi ai à?
Na tỷ trông thấy Vương Nhất Bác đứng ngốc trước bàn ăn, một lúc lâu cũng không có ý ngồi xuống mới kỳ quái hỏi.
- Tất cả mói người còn chưa tới...
Vương Nhất Bác giải thích.
- Tới rồi tới rồi ~! Đồ ăn đến rồi đây! Coi chừng bị phỏng! Thiên Tỉ đi phân bát đũa đi, ây, Tán Tán, mau tới ăn cơm thôi!
Hà lão sư bưng đồ ăn ra, thấy Tiêu Chiến rửa tay xong đi ra liền nhiệt tình hô.
- Dạ! Vâng!
Tiêu Chiến đáp.
- Anh còn rửa tay xong ra đến nơi rồi đấy, sao lão Vương em vẫn còn đứng thế?
Tiêu Chiến nghi hoặc.
- Ca ca còn chưa ngồi, đệ đệ nào dám ngồi!
Vương Nhất Bác vẫn còn bày ra vẻ mặt giận dỗi vừa nãy.
- Lại bắt đầu rồi hả Vương Nhất Bác!
Nói xong Tiêu Chiến liền chọn lấy một chỗ khuất ngồi xuống, vừa Vương Nhất Bác còn ngại ngùng không chịu ngồi xuống bây giờ thì cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, tốc độ cực nhanh như thể sợ có người cùng cậu đoạt chỗ ngồi ấy.
Đợi Na tỷ mang ra món cuối rồi ngồi xuống mọi người mới bắt đầu động đũa, ai cũng không ngừng khen tay nghề của Na tỷ, Na tỷ lập tức cười tươi như hoa, vui tươi hớn hở nói:
- Đoàn các cậu tranh thủ thời gian ăn đi ~ ăn xong còn có một việc quan trọng phải làm!
- Hả? Có chuyện quan trọng gì mà đến tôi còn không biết thế?
Hà lão sư dẫn dắt đặt câu hỏi.
- Ha ha ha ha ha ~ Mọi người đều biết Lạt tỷ tôi ( giống cách gọi như gọi anh chiến là ớt cay ấy mà tui k biết dịch) cũng có một địa vị nhất định trong giới nhảy đúng không? Trước kia còn thắng hiểm Thiên Tỉ đệ đệ trong trò chơi nhảy đó! Hôm nay tôi muốn lần nữa khiêu chiến người cũng có địa vị không tầm thường ở phương diện nhảy này là Vương Nhất Bác! Đánh bại cậu ấy! Địa vị của tôi liền ổn định trăm phần trăm rồi!
Na tỷ giải thích nói.
- Na tỷ... Chị xác định muốn đấu với em hả? Vậy nếu thắng thì có thưởng gì?
Vương Nhất Bác yếu ớt nói.
- À há ~ khẩu khí lớn lắm! Vậy thế này đi! Người thua thì trong chương trình đêm nay lúc vừa bắt đầu sẽ nói trước tôi nhảy không bằng ai đó! Hơn nữa không được giải thích! Ví dụ như tôi thắng Nhất Bác, Nhất Bác phải nói tôi nhảy xác thực không bằng Tạ Na~ ha ha ha ha ha ha ha ha...
Na tỷ phảng phất hoàn toàn không cảm thấy mình sẽ thua, bắt đầu vì chính mình đào hố.
- Em không vấn đề!
Tính háu thắng của Vương Nhất Bác đột nhiên nổi lên.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một hồi, Na tỷ thổi lên kèn đấu:
- Nhất Bác, cậu muốn chọn bài nào?
- Em gì cũng được, Na tỷ chị chọn đi!
Vương Nhất Bác khiêm nhường nói.
- Ha ha ha ha ha, tôi đây là nghĩ lần đầu tiên cậu chơi trò này mới để cậu chọn trước, đã như vậy tôi chọn đây, tôi chọn điệu nhảy của nhóm nhạc nữ kia.
Na ty vô cùng tự tin chọn nhóm nhạc nữ, hình như Kiệt ca nhà cô không nói với cô rằng Vương Nhất Bác cũng đã làm đạo sư ở 101 thì phải, các điệu nhảy của nữ nhảy còn phong tình vạn chủng hơn cả nhóm con gái...
Kết quả chung quy lại, tuy rằng Na tỷ cực kỳ xuất lực, không biết sao điểm số vẫn thua xa.
- Aiz ~ đáng tiếc... Còn thiếu một chút! Cảnh Cảnh! Ông lên đi! giành lại mặt mũi cho tôi!
Vì vậy Hà lão sư cũng hũng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bắt đầu khiêu chiến, sau đó không ngoài dự đoán, Hà lão sư cũng bại trận.
- Không sao! Chúng ta còn có Thiên Tỉ! Thiên Tỉ ~ chúng ta có thể lấy lại danh dự hay không thì phải xem biểu hiện của em đó!
Na tỷ đem hy vọng cuối cùng ký thác vào trên người Thiên Tỉ.
Bởi vì là cùng Thiên Tỉ đấu, Vương Nhất Bác nhảy so với hai trận trước nghiêm túc hơn, nhưng Thiên Tỉ cũng luyện nhảy từ nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn điểm số cũng không kém cạnh nhiều.
- Thiên Tỉ ~ Cố lên ~ Thiên Tỉ ~ Cố lên
Na tỷ cùng Hà lão sư kích động cổ vũ, vì Thiên Tỉ trợ uy, Thiên Tỉ tựa hồ thật sự nhận được cổ vũ, bắt đầu phát lực, điểm số thoáng cái đã kéo ra khoảng cách.
Tiêu Chiến thấy Hà lão sư cùng Na tỷ đều cổ vũ cho Thiên Tỉ, bạn nhỏ của mình lại không ai cổ vũ, so sánh với bên kia liền thấy có chút lẻ loi, lập tực đứng ngồi không yên. Anh âm thầm trong lòng nghĩ tốt xấu gì cũng là cùng đi, bạn bè với nhau hô câu cố lên cũng rất bình thường!
- Nhất Bác cố lên nào Nhất Bác!!
Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy hét lên.
Vương Nhất Bác vừa nghe được Tiêu Chiến cổ vũ cho minh, lập tức như uống thuốc kích thích! Không ngừng tự nói với bản thân rằng Chiến ca sùng bái nhất là điệu nhảy của mình, về nhảy thì tuyệt đối không thể thua! Rất nhanh Vương Nhất Bác lại đuổi kịp điểm số, cuối cùng cậu dùng 2 điểm thắng hiểm Thiên Tỉ.
- A, ngay cả Thiên Tỉ cũng thua... Vậy không có người nào thắng được Nhất Bác rồi
Na tỷ có chút thất vọng nói.
- Chưa chắc đã không có, còn có Tán Tán mà! Để cho hai người họ đấu một trận đi!
Khóe miệng Hà lão sư ngậm cười vi diệu nói.