Cuộc sống lộn xộn này phải tốn hết một tháng mới có thể cân bằng.
Vương Nhất Bác cố ý xin nghỉ ở đoàn phim, chạy ra đến sân bay đón Tiêu Chiến. Nhìn bóng người quen thuộc xuất hiện từ lối ra, Vương Nhất Bác cảm giác tim mình bỗng chốc hồi hộp.
Bỏ qua trợ lý phía sau Tiêu Chiến, trực tiếp chạy đến chỗ anh.
Tiêu Chiến nhìn thấy 'người nuôi ong' trước mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
"Tiêu lão sư, chúng ta bây giờ..." Trợ lý hình như không nhận ra trước mặt là ai, nhưng rõ ràng thấy ông chủ đang rất vui.
"Về nhà." Tiêu Chiến nhanh chóng đáp lại, mệt mỏi cũng bị đá văng.
"Được."
Vương Nhất Bác lên xe sau Tiêu Chiến, không để ý đến người từng hợp tác chung – thiên kim tiểu thư Kỳ Mỹ Hợp của tập đoàn Diệu Lai, bên cạnh là các phóng viên đợi đã lâu.
Lần duy nhất hắn và Kỳ Mỹ Hợp xuất hiện cùng nhau chính là khi cùng hát chung điệp khúc của một sản phẩm âm nhạc, sau đó không có bất kì liên quan gì đến nhau nữa, nhưng chẳng hiểu tại sao lại bị nổ ra scandal tình ái.
Vương Nhất Bác không để trong lòng. Dù sao vòng giải trí này quá phức tạp, hắn không quản nổi.
"Em không phải vẫn còn quay phim sao?" Khi Tiêu Chiến gửi tin nhắn nói anh sẽ về, Vương Nhất Bác chỉ hỏi khi nào về, không hỏi thêm.
"Xin nghỉ rồi, cả người em không thoải mái, cần bồi dưỡng." Vương Nhất Bác kề sát vào Tiêu Chiến, cánh tay ở bên cạnh luồn qua áo khoác ôm lấy eo anh.
"Khó chịu chỗ nào? Sao không nói với anh?" Vừa nghe hắn nói không thoải mái, lòng Tiêu Chiến cũng nhói lên.
Nhìn thấy Tiêu Chiến vì mình mà khẩn trương, trong lòng Vương Nhất Bác được ấm áp lấp đầy, tỏ ý Tiêu Chiến nhìn trợ lý ngồi phía trước, cười cười không đáp.
Nhìn Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng, Vương Nhất Bác đến gần bên tai anh thì thầm: "Tiêu lão sư đừng lo lắng, anh quay về thì dù em có bệnh cũng sẽ không trị mà khỏi."
Trên mặt Tiêu Chiến xuất hiện một tia không vui, có chút tức giận tên nhóc này hại mình lo lắng, nhưng khi nhớ đến việc Vương Nhất Bác đặc biệt xin nghỉ để đi đón mình thì sắc mặt khá hơn.
Xe dừng dưới lầu, trợ lý thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vừa nói vừa cười đành im lặng, chỉ có thể nhắc nhở Tiêu Chiến sắp xếp lịch trình hậu kỳ rồi rời đi.
Chân trước vừa bước vào nhà, Tiêu Chiến liền bị Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy. Từ đốt ngón tay trắng bệch có thể thấy Vương Nhất Bác đang dùng sức, Tiêu Chiến muốn xoay người nhìn hắn nhưng động một cái cũng không nhúc nhích được.
"Tiêu Chiến, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không?" Mặc dù ngày ngày ở đoàn phim bận bịu công việc, nhưng chỉ cần có một khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi, Vương Nhất Bác vẫn sẽ làm đảo lộn tâm trí mình, đầu óc cứ quay mòng mòng. Nhiều lần nhờ đạo diễn thúc giục hắn mới tỉnh lại, sau đó lại nghĩ thầm, nếu bây giờ Tiêu Chiến ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, khi về đến nhà, chào đón hắn vẫn là gian phòng trống rỗng, mặc dù hơi thở của người kia vẫn còn lưu lại nhưng không đủ ngăn cản Vương Nhất Bác nhớ nhung.
"Nếu để lâu thì mùi vị của anh sẽ biến mất." Vương Nhất Bác tủi thân khiến hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên.
Thấy cánh tay hắn nhẹ nhàng buông lỏng, Tiêu Chiến quay người chui vào trong ngực hắn: "Vậy sau này nếu không có lịch trình sẽ đến ở cùng em, mùi vị sẽ không biến mất."
Vương Nhất Bác ngẩn người, sau đó nhếch lên dấu ngoặc đơn: "Sai rồi, là nhà của chúng ta."
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến cười không thấy mi mắt: "Ừ, nhà của chúng ta."
Không biết là ai bắt đầu trước, hai người dần không thể khống chế dục vọng của mình được nữa, thâm tình hôn nhau, cảm thụ hô hấp nóng bỏng, thân thể cũng tự nhiên tiếp nhận tình yêu từ đối phương.
Hai cá thể hòa thành một, Tiêu Chiến trực tiếp nhận được luồng nhiệt nóng như lửa của Vương Nhất Bác, hô hấp càng gấp gáp hơn.
"Tiêu Chiến." Bởi vì kiên nhẫn hết mức, ánh mắt của Vương Nhất Bác đỏ dọa người, "Chiến ca, em yêu anh." Sau đó dùng hai tay đỡ lấy Tiêu Chiến, dùng lửa trên người châm lửa đốt anh...
- ----- [kéo rèm, xem phim xin hãy chờ mua vé] ------
Sau khi được thả ra, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả người mình như đứt ra từng mảnh vụn, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nằm bên cạnh đang cười mặt đầy gió xuân kia, ai oán nói: "Vương Nhất Bác, em... em quá đáng lắm biết không?"
Vương Nhất Bác nhìn ca ca của hắn nhịn đau, trong lòng tuy không nỡ nhưng giọng điệu vẫn trêu ngươi, thậm chí còn đắc ý nhướng mày, "Biết."
"Biết mà em còn..." Nếu không phải không có sức lực, Tiêu Chiến thật muốn dẫm chết hắn.
"Em biết làm sao đây? Sớm muộn gì anh cũng phải trở thành người của em." Âm thanh tiếng ngỗng quen thuộc vang lên.
"..."
Nhìn điệu bộ mất nết kia, Tiêu Chiến chớp mắt một cái, ngây thơ hỏi: "Vậy em lúc nào thì trở thành người của anh?"
Vương Nhất Bác nghe xong liền cảm thấy ca ca của hắn đang ám chỉ điều gì đó, hắn cười cười bò lại gần Tiêu Chiến, trầm giọng hỏi: "Thử không?"
Tiêu Chiến nhìn hắn uốn éo đến gần mình, trong lòng sợ tụt đường huyết. Anh thật sự kiệt sức rồi mà tên oắt con này muốn điên cuồng một lần nữa.
Sau đó Vương Nhất Bác chỉ là hôn một cái rồi đứng dậy, cười nham nhở: "Em đã là người của anh, là bạn trai của anh đó."
"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến nhe răng thỏ cảnh cáo.
Vương Nhất Bác lập tức ngậm miệng, không tranh cãi nữa.
Bị dày vò một trận oanh liệt khiến Tiêu Chiến nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, Vương Nhất Bác nhìn anh ngủ, bước chân dè đặt hơn.
Nhìn xung quanh vì điên cuồng mà quần áo bị ném xuống đất, vương vãi khắp nơi, Vương Nhất Bác bắt đầu thu dọn tàn cuộc trong nhà.
Vừa làm Vương Nhất Bác vừa lén lút nghĩ, mình phải đi sát hợp yêu cầu lựa chọn 'ôn uyển cư gia' với Tiêu Chiến (yêu cầu chọn bạn đời của Tiêu Chiến =]]]])