[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 8



Hai người thong thả thức dậy trong tiếng sóng biển. Tiêu Chiến không chịu tỉnh giấc, lầm bầm chui vào lồng ngực của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác một tay ôm chặt Tiêu Chiến trong chăn bông mát lạnh, tay kia cầm điều khiển từ xa của điều hòa, ấn nút "tắt", sau đó dụi mặt vào mái tóc rối bù của người trong lòng. Bên tai nghe tiếng sóng biển rì rào lại muốn ngủ tiếp. Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hắn đưa tay vào ổ chăn, xoa nhẹ eo Tiêu Chiến.

Đến trưa mọi người mới tập trung đông đủ, giải quyết bữa trưa ở một quán ăn gần biển rồi bắt đầu quay về. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi lên đại học đều đã lấy bằng lái. Cả hai đi chung một chiếc xe trở về thành phố H. Những bạn học khác đi xe riêng về lại trung tâm thành phố G.

Tiêu Chiến nói địa chỉ nhà hàng cho Vương Nhất Bác. Ánh mắt đối phương lóe lên tia sáng, không nói gì chỉ nhập hướng dẫn chỉ đường.

"Tối nay ăn ở đây à?"

"Đúng vậy, anh đã đặt chỗ rồi."

Vương Nhất Bác nhếch môi cười, tư thế linh hoạt nhẹ nhàng đánh tay lái. Mái tóc ngắn nửa tấc sau thời gian huấn luyện ở đội đã dài ra thêm. Sáng nay, hắn dùng keo, đem toàn bộ tóc vuốt ngược ra sau. Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang lái xe, anh luôn cảm thấy người này như thể nhấn vào nút tua trưởng thành, từ một cậu nhóc biến thành một người đàn ông chỉ sau một đêm.

"Em đã thấy weibo anh đăng vào nửa đêm hôm qua."

Giọng điệu hắn bình tĩnh, nhưng ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu. Đó là weibo lúc nửa đêm của Tiêu Chiến chúc Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ, sau khi bị vị cảnh sát tương lai dày vò một trận. Phía dưới toàn là những lời chúc mừng của các bạn ở buổi gặp mặt đồng hương trước kia. Vương Nhất Bác không bình luận, trực tiếp chia sẻ bài weibo đó xem như lời đáp lại. Tiêu Chiến biết đây là phong cách của hắn.

Lặng lẽ luồn tay trái vào lòng bàn tay phải của Vương Nhất Bác, khẽ gãi nhẹ vài cái, tay anh bị Vương Nhất Bác bắt được. Mười ngón tay giao nhau, đặt lên hộp số tự động ở giữa xe. Vẫn là không khí yên tĩnh dọc đường đi, cả hai cùng nhau bình lặng trải qua sinh nhật đầu tiên kể từ khi yêu nhau.

====

Sau khi trường học bắt đầu vào tháng 9, Tiêu Chiến dứt khoát chuyển đến phòng trọ nhỏ gần trường của Vương Nhất Bác. Hai tên con trai to lớn chen chúc nhau trên chiếc giường đôi nhỏ, tranh giành ngồi trên chiếc ghế đơn của bàn học, còn một người tắm trong khi người kia đánh răng. Cả hai đều là sinh viên năm cuối, thông thường trường học sẽ sắp xếp lịch học ở học kì đầu tiên, thời gian còn lại đều là đi thực tập. Vì vậy, vừa mới nhập học, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều bận tối mắt tối mũi, ngay cả cuối tuần cũng chỉ dành để ngủ bù.

Sống chung rồi mới biết, thì ra Vương Nhất Bác còn sợ sâu, sợ mọi loại côn trùng.

Một buổi chiều thứ 7 sau khi nhập học không bao lâu, Tiêu Chiến đang chiếm dụng máy tính xem video dạy học, đột nhiên Vương Nhất Bác từ phòng tắm lao ra như một chú heo hoảng loạn, bế Tiêu Chiến lên quăng thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc này, anh mới phát hiện bên cạnh bồn cầu có một con nhện siêu to. Mặc dù Tiêu Chiến không sợ côn trùng, nhưng đối mặt với con nhện to thế này anh cũng bị dọa cho hoảng.

Vì vậy, hai người chỉ có thể bất lực đùn đẩy nhau đi giải quyết con vật được xem là khổng lồ trong mắt một con heo và một con thỏ nhát gan. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Chiến dùng cán chổi đẩy nó xuống miệng cống thoát nước, đổ nước dội đi. Vương Nhất Bác toàn bộ quá trình núp sau lưng Tiêu Chiến, sau khi chắc chắn con nhện đã được giải quyết mới chịu chui ra. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy Tiêu Chiến chính là anh hùng, là một anh hùng vĩ đại có thể giải quyết mọi vấn đề khó khăn trong cuộc sống của Vương Nhất Bác.

Mặc dù việc này sau đó đã bị đem ra trêu chọc suốt khoảng thời gian dài sống chung, đến mức một người bình tĩnh như Vương Nhất Bác vừa nghe nhắc tới đã lập tức tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

====

Vào ngày sinh nhật của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phải trở về thành phố H tham gia huấn luyện của đội. Vì vậy, hai người đã cùng nhau mừng sinh nhật sớm ở trường, cùng cầu nguyện trước bánh kem, cùng tản bộ về phòng trọ nhỏ. Hai người gần như mất liên lạc trong thời gian huấn luyện. Tiêu Chiến một mình quay lại phòng trọ sau khi ăn mừng sinh nhật với bạn bè. Anh cầm điện thoại, tính gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, cuối cùng lại không gửi, ấn tắt màn hình, đợi đến rạng sáng cũng không nhận được tin nhắn nào của người kia. Vì vậy, Tiêu Chiến cũng đăng một bài weibo lúc nửa đêm để chế độ chỉ mình anh xem được, là ảnh chụp hai người bên chiếc bánh kem Hoàng tử bé.

Thật ra Tiêu Chiến có cảm giác rất bất an. Dẫu sao tính cách của Vương Nhất Bác cùng phương thức yêu đương như thế này, trực giác mách bảo anh rằng nó không hợp với anh. Nếu thời gian có thể quay lại, anh chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy.

Vào đêm trước kì nghỉ đông tháng 12, Vương Nhất Bác sau khi kết thúc huấn luyện liền vội vã quay về thành phố G, muốn cùng Tiêu Chiến cùng nhau về nhà. Vào đêm giáng sinh, Tiêu Chiến tham gia buổi họp tuyên dương do học viện tổ chức với tư cách là bộ trưởng bộ tuyên truyền, trong khi Vương Nhất Bác bị Triệu Văn và Hải Đào rủ đi uống rượu, mãi đến rạng sáng mới trở về nhà của hai người. Sau khi đỡ Vương Nhất Bác đang đứng không vững mở cửa nhà, Triệu Văn vừa nhìn qua đã thấy Tiêu Chiến đang quấn chăn ngồi ở đầu giường chờ Vương Nhất Bác. Cậu lập tức đứng thẳng lưng, liên tục nói "thật xin lỗi anh dâu", rất sợ lúc này Tiêu Chiến đang không vui sẽ giận cá chém thớt trên người mình.

Tiêu Chiến đón lấy Vương Nhất Bác đã mềm nhũn như bùn từ tay Triệu Văn, nói cảm ơn rồi quay đầu đỡ người về phía giường. Vương Nhất Bác say rượu liên tục quấy rầy Tiêu Chiến dọn dẹp, không phải nắm lấy khăn bông không buông, thì chính là ôm chặt Tiêu Chiến hôn loạn. Khi cả hai đã nằm lên giường, Vương Nhất Bác cố chấp đem chân của Tiêu Chiến kẹp giữa hai chân mình, muốn giúp anh ủ ấm.

"Tiêu Chiến, anh Chiến, Chiến Chiến a, bác sĩ Tiêu......"

Cứ kêu liên tục không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chiến cuối cùng chịu hết nổi.

"Vương Nhất Bác! Rốt cuộc có muốn ngủ hay không!"

Vương Nhất Bác bất ngờ dùng sức ôm Tiêu Chiến vào trong ngực mình, không để ý đến sự giãy giụa của đối phương, trầm giọng nói:

"Em tham gia vào đội chống ma túy của thành phố H, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức nhận công tác."

Ngay trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến thôi không vùng vẫy nữa, yên lặng nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, rất lâu sau mới đáp lại một câu:

"Đừng để anh gặp em ở bệnh viện số 3."

Giờ phút này, hai người đều hiểu rõ, những người sắp trở thành cảnh sát và bác sĩ như bọn họ rất nhanh sẽ 365 ngày quay cuồng trong công việc, thật không phù hợp với người có gia đình.

Thời gian nghỉ đông, Tiêu Chiến chuẩn bị đăng ký học thạc sĩ y khoa, mà Vương Nhất Bác cũng bận rộn huấn luyện, hai người rất ít khi gặp nhau. Chỉ khi đến mùa xuân, mới xem như dành được chút thời gian rảnh, cả hai lại kéo nhau đi xem "Nhiệm vụ bất khả thi 4". Thời đó chưa có khái niệm "phim chiếu Tết", người thích xem phim điện ảnh cũng không nhiều. Buổi hẹn hò của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến luôn có tiết mục cố định là xem phim, đại khái là vì gần hai tiếng đồng hồ trong không gian mờ tối, bọn họ có thể như các cặp tình nhân bình thường khác, nắm tay, ôm hôn mà không bị người khác bàn tán.

Vào tháng 4 năm 2012, Tiêu Chiến đăng kí học thạc sĩ chuyên ngành tiêu hóa của học viện y thành phố H. Khi mùa tốt nghiệp tháng 6 đến, cả hai đã xác định được hướng phát triển của riêng mình.

Vào đêm tốt nghiệp, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quay về trường mình, uống rượu suốt đêm với bạn cùng phòng. Tiêu Chiến còn đỡ, uống say được bạn đưa về liền lên giường ngoan ngoãn ngủ. Vương Nhất Bác thì khác, hắn là ví dụ hoàn hảo cho chân lý "ngày thường bạn điềm tĩnh bao nhiêu, rượu vào sẽ loạn tính bấy nhiêu". Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhận được đoạn phim bạn cùng phòng gửi, Vương Nhất Bác lập tức hai mắt tối sầm. Chỉ thấy trong đoạn phim, Vương Nhất Bác sau khi được bạn đưa về nhà, tự mình cởi hết quần áo ném loạn, còn lớn tiếng hát "All I want for Christmas is you", xung quanh là tiếng la hét cổ vũ.

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhấn nút xóa, cũng nghiêm cấm lưu truyền video, hắn thật sự không muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy chút nào.

Vào ngày học viện cảnh sát tổ chức lễ tốt nghiệp, Tiêu Chiến phải quay về học viện y của thành phố H để gặp thầy hướng dẫn. Xét cho cùng, tiêu hóa là khoa phổ biến chuyên đào tạo thạc sĩ, Tiêu Chiến cũng phải rất vất vả mới tìm được thầy hướng dẫn, đành phải vắng mặt trong buổi lễ tốt nghiệp của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không cảm thấy có vấn đề, hắn biết phân biệt nặng nhẹ, cũng hiểu đôi lúc phải đưa ra sự lựa chọn. Sau buổi lễ, Vương Nhất Bác đưa ba mẹ đi tham quan xung quanh trường, giữa đường nhận được tin nhắn chúc mừng của bác sĩ Tiêu. Giáo viên của học viện đã đến gặp trực tiếp cha mẹ Vương, báo cáo về quá trình huấn luyện của Vương Nhất Bác trong đội chống ma túy. Sau khi tiễn ba mẹ, Vương Nhất Bác một mình đi dạo trong thao trường, cuối cùng chụp một tấm hình thao trường dưới ánh hoàng hôn, đăng lên weibo.

Sau khi chính thức nhậm chức, Vương Nhất Bác đã xóa sạch weibo của bản thân, chỉ có ảnh chụp màn hình các bình luận của Tiêu Chiến được lưu lại. Như thể khoảng thời gian bình lặng, ngọt ngào nhất trong tình yêu của hai người cũng theo đó mà biến mất.

"Weibo của em bị hack à?"

"Trong cục yêu cầu cẩn thận chuyện riêng tư, em sợ ảnh hưởng đến anh."

Tiêu Chiến ở đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mang theo chút giọng mũi nói:

"Rốt cuộc khi nào mới có thể gặp mặt thế?"

"Bảo bảo ngoan, nghỉ xuân là có thể gặp rồi."

Vương Nhất Bác khẽ hôn điện thoại một cái. Hắn không phải là người biết nói những thứ sến súa, vì vậy hắn đã dùng toàn lực, tranh giành mọi cơ hội để yêu người này, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc có phù hợp hay không.

====

Trong dịp Tết năm 2013, bộ phim "Tây Du Kí: Hàng ma" đã lập kỉ lục 530 triệu tệ phòng vé cho phim điện ảnh mùa xuân, từ đây mở ra thời đại các phim tranh giành ra rạp mở màn đầu năm. Mặc cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi xem xong, mang vẻ mặt như phải chịu sự đả kích lớn, theo dòng người chen chúc đi ra ngoài.

Sau dịp Tết, Tiêu Chiến hoàn thành xong một học kỳ các khóa học lý thuyết cơ bản về phương pháp luận và dụng cụ liền đến khoa tiêu hóa của bệnh viện số 3 tiến hành thực tập bác sĩ nội trú. Trong khi đó, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu tham gia điều tra, truy bắt các vụ án ma túy.

Năm nay, cả hai đều đổi sang Iphone mới nhất, sử dụng wechat mới bắt đầu phổ biến, cũng bỏ qua weibo từng náo nhiệt một thời.

Năm nay, cả hai bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, áp lực tăng đột biến. Bọn họ đã ở bên nhau hai năm, sống trong cùng một thành phố, nhưng lại càng giống với những cặp đôi yêu xa hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv