Cùng một người thiên trường địa cửu
[Về những năm tháng ở bên nhau]
Ba giờ sáng, bóng đêm bao phủ thành phố H với vài ngọn đèn leo lét, tựa như con mãnh thú đang cuộn mình say ngủ trong chiếc chăn bông màu đen, mà chút điểm sáng lấm tấm kia là lớp lông lộng lẫy đang ánh lên. Giờ phút này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang say giấc trong chăn ấm nệm êm. Hiếm khi có được một đêm thế này, bỗng điện thoại hai bên đầu giường đồng loạt đổ chuông, kéo người đang ngủ say khỏi giấc mộng ngọt ngào. Từng người tỉnh dậy, theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trả lời.
Sau khi im lặng cúp máy, cả hai nặng nề nằm xuống hít thở sâu, rồi không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau giữa bóng đêm đen kịt. Khoảnh khắc đó, tinh thần vì dân phục vụ đã hình thành nên một sự ăn ý ngầm giữa cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu. Bọn họ chỉ cần một cái liếc mắt đã biết một vòng nhiệm vụ gian nan mới lại bắt đầu.
"Tối hôm qua, em còn nói với anh có hơi bất an, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi."
Tiêu Chiến xoay mình, nửa nằm trên người cảnh sát Vương.
"Đúng vậy, vừa mới phân công nhiệm vụ, ngay khi có chẩn đoán chính xác, toàn bộ sẽ lập tức ra tuyến đầu. Một cuộc điện thoại báo tập hợp."
Một tay Vương Nhất Bác ôm lấy bờ vai Tiêu Chiến, tay kia dịu dàng vuốt ve trán người yêu, trầm giọng nói:
"Thật trùng hợp nha, em cũng phải lên tuyến đầu."
"Nghịch ngợm."
Cả hai cười khẽ trong bóng tối.
Vào một đêm bình thường mà đặc biệt thế này, cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu tham luyến, trân trọng từng giây phút ngắn ngủi ôm lấy nhau, hưởng thụ từng khoảnh khắc âu yếm. Vì chỉ chốc lát nữa thôi, bọn họ phải chuẩn bị lên đường, lao đến tuyến đầu chống dịch. Từ giờ phút này, tình yêu chân thành mãnh liệt sẽ không thể chỉ dành riêng cho đối phương nữa. Ở "chiến trường" chống dịch, cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu đều trở thành những "chiến sĩ" bảo vệ người dân. Vào thời điểm đó, họ sẽ cống hiến hết sức lực và tâm trí của bản thân không chút do dự, hoàn toàn gạt bỏ sống chết sang một bên. Cho nên, hai người không dám nhắc đến sinh ly tử biệt, vì họ là những người dễ dàng gặp cảnh sinh ly tử biệt nhất.
"Những lời kia, anh sẽ không nói nhiều nữa. Để anh ôm em thêm một chút nào."
Trong bóng đêm, Tiêu Chiến cố kiềm nén nước mắt như những lần trước đây, hai tay ôm chặt lấy cơ thể người yêu, muốn cảm thụ nhiều hơn nữa chút ấm áp quý giá kia. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều đã trải qua hàng trăm trận chiến, cả hai đều hiểu rằng họ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu chia xa là chuyện không thể tránh khỏi, vậy thì hãy trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên nhau. Hai người đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Rạng sáng 3 giờ 30 phút, cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu đã đến đơn vị của mình báo danh xong. Cả hai đi theo đội đến cùng một địa điểm, sau đó chia ra, bắt đầu chiến đấu một trận chiến cam go quyết liệt.
Thành phố H đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ.
====
"Bạn nhỏ đừng sợ, nào, mở miệng to ra, đúng rồi, ngoan lắm."
Thấy bạn nhỏ bướng bỉnh, sống chết trốn trong vòng tay mẹ, không chịu cho mình lấy mẫu dịch, Tiêu Chiến phải liên tục dịu dàng dụ dỗ nhóc. Thật may, cuối cùng, thằng bé cũng chịu phối hợp với việc kiểm tra. Tiêu Chiến mỉm cười, đưa ngón cái lên với hai mẹ con. Cho dù bị quần áo bảo hộ trên người che kín, chỉ lộ ra một cặp mắt đầy tơ máu, xung quanh vành mắt còn có quầng thâm, vẫn không thể ngăn được cảm giác ấm áp mà đôi mắt ấy mang lại. Bác sĩ Tiêu liên tục bị quấn trong quần áo bảo hộ suốt 12 tiếng, đã sớm không còn biết thế nào là khó chịu. Cho dù không phải mùa hè, nhưng từng giọt mồ hôi lớn không ngừng tuôn ra chảy xuống. Quần áo từ đầu đến chân đều ướt đẫm, dán vào da càng khiến khó hít thở.
Vì những ngày gần đây, số ca nhiễm mới ở thành phố H liên tục tăng lên, cấp bậc nguy hiểm leo thang, phải không ngừng tiến hành các đợt kiểm tra mẫu dịch quy mô lớn. Lúc đội ngũ chi viện chưa tới, tất cả các nhân viên cố thủ ở tuyến đầu phải luân phiên ca trực, vì vậy hầu hết đều cố gắng tranh thủ uống nước và ăn nhẹ trong vài phút ngắn ngủi. 24 giờ kiểm tra mẫu dịch, 24 giờ đứng gác, các nhân viên y tế và cảnh sát chỉ có thể trông chờ vào lượng người giảm bớt vào ban đêm mà chia nhóm nghỉ ngơi và lấp đầy bụng. Lúc này đã gần 10 giờ rưỡi khuya, không có người dân nào ở địa phương đến kiểm tra mẫu dịch. Khi nghe đồng nghiêp gọi, Tiêu Chiến mới từ từ đứng lên, cả người đau đớn khó thả lỏng. Anh phải đứng yên một lúc để cơn đau qua đi mới có thể cử động một chút. Anh xoay người đi về phía thư viện tiện lợi* được dùng làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho nhân viên.
Tiêu Chiến cố chịu đựng cơn đau, từ từ ngồi xuống ghế. Anh nhanh chóng một tay bỏ mũ trùm đầu xuống, tay kia mở một chút phần cổ của lớp áo bảo hộ, giúp cảm giác ngột ngạt đeo bám suốt 16 tiếng đồng hồ tan đi. Bác sĩ Tiêu không vội ăn chút gì đó hay chợp mắt nghỉ ngơi mà lấy điện thoại di động sắp hết pin ra.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiêu Chiến nhìn thấy yêu cầu gọi video của Vương Nhất Bác. Không để ý trong miệng còn ngậm nắm cơm cứng ngắc, anh vội vã ấn nút chấp nhận. Đối phương rõ ràng đang ở trong một môi trường khá ồn ào với đủ loại ánh đèn nhấp nháy sau lưng. Tiêu Chiến phải rất tập trung mới có thể nghe rõ giọng nói của Vương Nhất Bác.
"Chiến Chiến."
Vương Nhất Bác cố gắng hét lên, bác sĩ Tiêu bỗng nhiên bật khóc. Nhớ mong, đau đớn, kiên trì......Vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại khiến anh mệt mỏi gấp bội, nhưng Tiêu Chiến chỉ có thể lựa chọn bỏ qua cảm xúc chủ quan mà tập trung vào chuyện quan trọng. Giờ phút này, nghe giọng người yêu hét lên, những mặt trái bi thương bị kiềm nén bấy lâu trong lòng liền cuộn trào như nước lũ thiếu hụt bờ đê. Anh chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
"Anh đây. Bên em có ổn không?"
"Vẫn ổn, điều tiết giao thông, chỉ vào không được ra, tụi em canh gác ở giao lộ."
"Không đúng, đứng trên đường xe chạy khắp nơi dãi gió dầm sương. Anh đoán em bây giờ mới được ngồi xuống đúng không?"
Nhìn Vương Nhất Bác trong màn hình cười ngốc với bộ râu lởm chởm, Tiêu Chiến tự biết mình đã đoán đúng.
"Cảnh sát Vương liều mạng vậy sao? Muốn làm một ví dụ điển hình cho việc xả thân nơi tiền tuyến à?"
"Bác sĩ Tiêu đây là đang chó chê mèo lắm lông? Anh mới là không có thời gian rảnh đấy."
Cả hai lúc này bỗng im lặng, lặng lẽ nhìn nhau qua màn hình, như thể chỉ cần nhìn thấy là có thể đến bên đối phương vậy. Đột nhiên, Vương Nhất Bác quay đầu đáp lại tiếng gọi của đồng đội ở phía xa, lại quay về nhìn màn hình thở dài. Hắn cong tay phải che lại, thu hẹp khoảng cách giữa miệng và micro để bác sĩ Tiêu có thể nghe rõ.
"Tiêu Chiến, em yêu anh."
Vương Nhất Bác rất ít khi nói những lời yêu đương thẳng thắn như vậy, phần lớn đều mang chút hài hước hoặc triết lý. Tiêu Chiến cũng không cần người yêu phải kiểu cách, cường điệu nhấn mạnh có yêu mình hay không. Nhưng khoảnh khắc này, anh bỗng nhiên cảm thấy đây là lời tỏ tình dịu dàng nhất trên đời. Đôi mắt Vương Nhất Bác tỏa sáng lấp lánh mà kiên định, trong nháy mắt xoa dịu mọi vết thương thể xác lẫn tâm hồn. Những đau buồn mới vừa rồi anh còn cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, đã tan thành mây khói nhờ lời thì thầm thâm tình của Vương Nhất Bác.
"Anh rất yêu em."
"Em biết, phải cúp máy rồi."
"Ừ."
Sau khi Vương Nhất Bác ngắt video, hắn cắn chặt quai hàm, bắp tay căng lên, siết chặt điện thoại di động, đồng thời nhắc nhở bản thân phải kiềm chế cảm xúc. Sau đó, hắn cẩn thận bỏ lại điện thoại vào túi đồng phục, vuốt phẳng chiếc áo khoác dài xám tro nhăm nhúm rồi hai chân phóng nhanh về phía đường lộ.
====
Một số người luôn than phiền rằng họ không có sự lựa chọn, thường bị buộc làm những chuyện bản thân không thích, sống một cuộc sống họ không mong muốn; trong khi có một số người vì trách nhiệm mà không cho phép bản thân chùn bước, không còn sự lựa chọn nào khác. Họ không quan tâm đến việc có thích hay không, họ chỉ biết hoàn thành tốt nhiệm vụ công tác, không ngại xông pha đến bất cứ đâu. Cho tới bây giờ, họ không hề muốn lặp đi lặp lại câu hỏi có đáng hay không, mà ở giây phút đưa ra sự lựa chọn đã tự lập lời thề, một lời nói ra cả đời giữ vững. Họ cũng chưa bao giờ lùi bước, dù đối mặt với khó khăn hay cám dỗ, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ tỉnh táo nhất. Trên đời, từ trước đến nay, nói "không" thì dễ, nói "được" luôn khó, sẽ phải trải qua đợt trở ngại và thất bại cũng như có hết lý do chính đáng này đến lý do chính đáng khác khiến mọi con đường đi càng trở nên khó khăn. Thế nhưng, liệu có thật sự tuyệt vọng như vậy không?
Vào một đêm đầy sao, lao vào công việc rồi bận rộn, cảnh sát Vương cùng bác sĩ Tiêu thoáng chỉnh lý suy nghĩ của mình một chút, rồi lại hòa vào đám đông đang cần họ. "Tình yêu nhỏ" không là gì khi đứng trước "nghĩa lớn", nhưng "nghĩa lớn" lại do vô số "tình yêu nhỏ" chống đỡ, có như thế mới khiến sinh ly tử biệt không còn đáng sợ, yêu nhau cùng giúp đỡ lẫn nhau càng thêm đáng quý.
Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: "Cảm ơn vì khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng ta đã cùng nhau trải qua."
Khi ấy, Tiêu Chiến không biết phải đáp lại như thế nào. Hiện tại, anh đã nghĩ ra rồi.
"Anh muốn cùng em thiên trường địa cửu."
Hãy cùng trở thành ánh sáng mãi soi rọi cuộc đời nhau.
Toàn văn hoàn.
*Lời của tác giả: Đã lâu không gặp, cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu của tôi. Mỗi khi cuộc sống quá mệt mỏi, tôi đều muốn đến xem hai người một chút. Nói tôi viết ra câu chuyện, chi bằng nói hai người mới là anh hùng thật sự của tôi. Vào lúc hạ bút rồi ngừng bút, mỗi lần đều giúp tôi được chữa lành.