Vừa qua 1 giờ sáng, trong căn phòng trọ nhỏ ở khu Đông, giữa ánh sáng mờ ảo hắt ra từ máy vi tính, Vương Nhất Bác đang ngồi ngấu nghiến ly mì trong tay. Màn hình hiện lên từng tấm hình nhỏ ghi lại hành tung của Đạt ca, thông tin đang nhanh chóng được gửi lên hệ thống. Vương Nhất Bác húp một ngụm mì lớn, vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện khác.
Hắn ngay từ đầu đã hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Chiến, cũng thừa nhận khi vừa mới ở bên nhau không cách nào nói lên được lời yêu. Vương Nhất Bác nhìn thấu Tiêu Chiến. Hắn biết bác sĩ Tiêu xem qua thì giàu lòng thương người nhưng lại chẳng có khái niệm về "tình yêu". Anh đối với ai cũng ôn hòa lễ độ nhưng lại không thật sự đặt bất kì người nào trong tâm. Hắn cũng biết bác sĩ Tiêu không giống dáng vẻ dễ thương như lúc làm việc, càng hiểu rõ mối quan hệ này có bao nhiêu bấp bênh. Không liên quan đến nghề nghiệp hay gia đình, cũng chẳng phải vấn đề tình yêu giữa hai người con trai, chỉ liên quan đến sự xung đột trong tình yêu từ hai phía. Mà những xung đột này đến từ cách nhìn nhận của mỗi người.
Giống như Vương Nhất Bác rõ ràng đã nhìn ra giữa hai người có rất nhiều điểm không phù hợp, nhưng cuối cùng vẫn như thiêu thân lao vào. Tính cách của Vương Nhất Bác khiến hắn ôm hy vọng có thể lấp đầy khoảng trống của đối phương, cũng mong đợi người kia có thể đem hắn đặt vào trong tim. Nhưng Tiêu Chiến dường như chỉ là bắt đầu một "tình yêu" bình thường như mọi khi mà thôi.
Đây là hố sâu vẫn tồn tại giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cho dù đã ở bên nhau 2 năm, còn cần sự thấu hiểu sâu sắc hơn nữa cùng với trải qua sự mài giũa của năm tháng. Đi sâu hơn, vấn đề không nằm ở phương diện thói quen khác nhau hay bất đồng trong suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, vấn đề ở đây là "yêu hay không yêu".
Suy cho cùng, không phải cứ "chúng ta đã ở bên nhau" là nhất định sẽ yêu nhau. Có nhiều lúc, con người bị hoàn cảnh hoặc dư luận đẩy về phía trước: cần tìm một người ở cạnh sẽ bắt đầu yêu đương; muốn có một gia đình sẽ lựa chọn kết hôn; muốn có người chăm sóc khi về già sẽ nghĩ đến chuyện sinh con; đã ở bên nhau lâu như vậy, chia tay sẽ rất lãng phí thanh xuân......
Vương Nhất Bác trong lòng không hề có ý nghĩ như vậy. Hắn hi vọng Tiêu Chiến cũng có thể hiểu rõ.
Máy tính nhắc nhở ảnh đã tải lên xong, sau khi Vương Nhất Bác nhập mật khẩu vào, các dấu vết đều tự động bị xóa đi. Dưới góc nhìn của đặc vụ nằm vùng, Đạt ca có hình tượng khác xa với các tội phạm tình nghi buôn ma túy khác. Hắn ta chẳng những không có cuộc sống lôi thôi lếch thếch, ngược lại lúc nào cũng bộ dáng ung dung, lịch lãm trong bộ âu phục phẳng phiu.
Mỗi ngày, hắn đều đi chợ gần nhà mua thức ăn, sau đó đích thân xuống bếp nấu bữa tối rồi cùng ăn với con trai đang học tiểu học. Các sạp hàng trong chợ hầu như đều quen biết Đạt ca, lúc nào cũng để dành thịt rau tươi mới cho hắn. Theo quan sát, hắn không gặp gỡ mẹ ruột của đứa bé, ngược lại thường dẫn theo một người phụ nữ đến tòa nhà cũ ở gần khu Đông chăm sóc hai thai phụ đang sống một mình. Vương Nhất Bác đã báo cáo về đội, người phụ trách cũng đang điều tra lai lịch của những người có liên quan. Mà người phụ nữ thường đi cùng kia là Cổ Phúc Nhã - một trong những quản lý của quán bar STARRY dưới quyền Đạt ca. Hai người trừ xử lý công việc trong bar và chăm sóc thai phụ kia thì không còn mối liên hệ nào trong cuộc sống riêng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng xảy ra trước cửa STARRY tối nay, Vương Nhất Bác sẽ cho rằng những gì hắn điều tra được trong những ngày qua chỉ là cuộc sống hàng ngày của một người đàn ông trung niên bình thường. STARRY chia làm hai khu, đều áp dụng chế độ hội viên. Một khu là CLUB cao cấp trong nội thành với độ bảo mật riêng tư cực kỳ cao, người ra vào đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố H. Khu còn lại là địa bàn ăn chơi dành cho người trẻ tuổi, nói chính xác hơn, là nhắm vào những cậu ấm cô chiêu.
Đạt ca xuất hiện trước cửa STARRY vào khoảng 8 giờ tối, bên cạnh chỉ có một tài xế. Bỗng nhiên cách đó không xa, có một bóng người nhanh như chớp lao về phía Đạt ca. Dù tài xế bên cạnh phản ứng nhanh chặn ngang, nhưng một chân của Đạt ca vẫn bị người nọ gắt gao ôm lấy.
"Đạt, Đạt ca, cầu xin anh, tôi thật sự chịu không nổi, cầu xin anh, cho tôi xin một ít! Chỉ một ít thôi!"
Người kia mặt vàng vọt, hai má hóp lại, hốc hác đến độ hai con ngươi lồi ra ngoài. Dưới mũi vẫn còn chất nhầy, nửa bên mặt dính đầy nước bọt. Áo ba lỗ và quần cụt trên người bẩn thỉu vô cùng, còn bị rách vài nơi. Giờ phút này, người đó đang dùng hai tay ôm chặt ống quần của Đạt ca.
"Còn tiền thì sao?"
Đạt ca mỉm cười lịch sự như thể những người đến thăm đều là khách, nhẹ nhàng hỏi người đang nằm bò trên mặt đất.
"Đạt ca, tôi thật sự hết tiền rồi, rất khó chịu, khó chịu vô cùng, cầu xin anh bố thí cho tôi một chút thôi!"
Người trên đất bò dậy liên tục dập đầu "bốp", "bốp", "bốp", "bốp"...... một tiếng nối tiếp một tiếng. Đạt ca chậm rãi vỗ nhẹ ống quần, định làm phẳng các nếp nhăn do bị nắm lấy trước đó, tiếp theo mới từ từ cúi đầu nhìn người vừa ngẩng lên. Hắm túm tóc người kia quăng xuống đất, đối phương chưa kịp kêu đã bị Đạt ca liên tục đạp vào đầu, liền nằm nghiêng không gượng dậy nổi.
Tựa như vừa rồi chưa từng gặp ai, Đạt ca bước ngang qua người nằm trên đất không chút động đậy như bước qua một đống rác, thản nhiên bước vào STARRY.
Trong bóng tối, con ngươi của Vương Nhất Bác co rút lại, các đốt ngón tay dùng sức nắm lại đến trắng bệch, nhìn chằm chằm người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Dáng vẻ kia, Vương Nhất Bác đã từng thấy một lần trong đội, rõ ràng là một kẻ tái nghiện tán gia bại sản, sau này không chịu nổi cơn ghiền ma túy phát tác mới đến xin thuốc.
Mọi đội chống ma túy sẽ cố gắng không bố trí nằm vùng trừ phi bắt buộc phải làm như vậy. Thứ nhất là vấn đề an toàn của đội viên, thứ hai là khả năng đội viên biến thành con nghiện. Cách đây vài năm, để triệt phá một đường dây buôn bán ma túy lớn, đội chống ma túy thành phố H đã cử nằm vùng trà trộn vào hang ổ của chúng điều tra. Kết quả là nhiệm vụ hoàn thành, nhưng nằm vùng kia lại không tránh khỏi việc bị nghiện. Sau này quay lại làm cách nào cũng không thể cai nghiện, mỗi ngày đều phải dựa vào đội chống ma túy nuôi. Vương Nhất Bác từng gặp qua đối phương một lần, từ đó về sau khắc sâu hình ảnh đó trong đầu.
Hắn sâu sắc hiểu được bất kì kẻ nào nằm trong mạng lưới ma túy nhìn qua có vẻ bình thường đi chăng nữa, nhưng nội tâm đã sớm ngập tràn sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Những người bị nghiện nếu muốn cai nghiện không phải chỉ hoàn toàn dựa vào ý chí là có thể chống đỡ vượt qua. Bởi vì ma túy phá hủy cấu trúc sinh lý của con người, đây là một quá trình không thể đảo ngược. Mà những kẻ điều chế, vận chuyển, buôn bán thuốc đều không hề quan tâm đến những thứ này, cả đời chúng chỉ biết đuổi theo tiền tài, lợi nhuận, xem mạng người như cỏ rác.
Vương Nhất Bác nhớ đến vài hôm trước, Đạt ca còn dẫn theo lão Đặng đến ngôi chùa nổi tiếng của thành phố H bái Phật. Hắn ta tựa như những Phật tử khác, thành kính ở trước tượng thần ba quỳ chín lạy cầu mong được che chở, sau đó còn ăn chay trong chùa ba ngày, quyên một số tiền lớn nhang đèn. Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy thật buồn nôn.
Xem mạng người như cỏ rác còn một lòng hướng Phật, đây lẽ nào không phải là đang giết người không dao* sao?
*Nguyên văn: 杀人诛心 (sát nhân tru tâm) thay vì giết người về mặt thể xác thì hủy hoại về mặt tinh thần. Ở đây đang nói đến việc Đạt ca bán ma túy.
Vương Nhất Bác ném ly mì đã ăn xong vào thùng rác, nằm lên giường tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi. Buổi sáng, hắn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, không biết anh đã nhìn thấy chưa.
"《Turbo: Tay đua siêu tốc》 ngày 18/9 công chiếu."
====
Lúc này, Tiêu Chiến căn bản không còn tâm trí lo lắng cho an toàn của đồng chí Vương Nhất Bác đội chống ma túy, cũng không có thời gian đã trả lời về cuộc hẹn xem phim. Lịch trình trực đêm của các khoa đã mệt đến muốn nửa cái mạng của anh rồi.
"A Chiến, tôi có vé xem phim khuyến mãi, cùng đi xem 《Turbo: Tay đua siêu tốc》 không?"
Đừng hỏi anh vì sao Lý Tinh Hà lại bắt đầu gọi anh là "A Chiến", anh thật sự không quản được.
"Tôi có hẹn rồi. Cậu tìm một em gái xinh đẹp đi cùng đi. Tìm tôi làm gì?"
Tiêu Chiến đang chiến đấu với đống bệnh án, tâm trạng không tốt đuổi bác sĩ Lý đi.
"Chẳng phải là tôi đang tìm đây sao......"
"......Lý Tinh Hà, không vui chút nào." Nói không vui, nhưng Tiêu Chiến lại bật cười.
Sáng nay sau khi bàn giao công việc, anh chỉ muốn về nhà lăn ra ngủ ngay lập tức.
====
"Con về rồi."
Tiêu Chiến vừa vào nhà đã thấy mẹ kế ở phòng khách đang tỉ mỉ chăm sóc cho em trai sắp đi học, ngay cả nước cũng đưa sang bằng hai tay hết sức cưng chiều. Hình ảnh ấy không khỏi khiến Tiêu Chiến nhớ lại những ngày tháng tiểu học muốn quên đi ấy. Lúc đó, mẹ kế vừa vào cửa, tất cả tâm huyết của việc làm mẹ đều đặt vào chuyện học hành của Tiêu Chiến. Vì vậy, kì nghỉ hè năm ấy, ngoài việc phải hoàn thành bài tập về nhà của trường, anh còn phải làm thêm một đống bài luyện tập mà mẹ kế giao.
Người lớn ăn dưa hấu ướp lạnh, cười vui vẻ xem chương trình giải trí trong phòng khách, còn Tiêu Chiến bé nhỏ phải vùi đầu trong phòng làm bài tập, hoàn thành xong nhiệm vụ trong ngày mới được xem tivi một tiếng.
"Trước đây không có mẹ nên muốn có một người mẹ. Bây giờ mình không muốn có nữa. Giống như đang đi tù vậy." Tiêu Chiến lúc ấy đã viết một câu như vậy trong cuốn nhật ký nhỏ của mình.
"Sau này con sẽ hiểu, mẹ đều là vì muốn tốt cho con!"
Mẹ kế sau khi xem trộm nhật ký của Tiêu Chiến thì giận đến run người. Bà chỉ tay vào Tiêu Chiến mắng vài câu rồi lại quay sang bắt đầu tát mình, từng cái tát mạnh liên tục rơi xuống trên mặt. Bà không thể xuống tay đánh đứa nhỏ, không phải vì không nỡ, mà là vì bà không chịu nổi tội danh "mẹ kế ngược đãi con chồng".