*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời tác giả:
Trực tiếp nhảy vọt về thời gian, sau đó sẽ liên tục bổ sung các đoạn hồi ức sau.
Từ một ánh nhìn nghìn thu, đến đường đi vạn núi trùng điệp, phải đi làm sao đây, chỉ có thể thương thảo trong tiếng thở gấp, chỉ có thể học hỏi từ người.
-
Yến tiệc trong cung đêm nay đầy rượu, Vương Nhất Bác uống thêm vài ly, lúc này đã say, chống đầu ngồi sau trác án, nhìn thấy La Sinh đang đẩy Tiêu Chiến sắp sửa đi ra ngoài, liền nhíu nhíu mi tâm, hơi mệt mỏi gọi bọn họ lại:
"Đi đâu vậy?"
Tiêu Chiến mím mím môi: "Tiểu nhân...đi giục trà tỉnh rượu cho Vương gia."
"Không phải nói muốn trợ giúp bổn vương nắm vững quyền lực sao? Đã là phụ tá, thì đừng vượt quá phép tắc làm mấy việc này. Làm sao, ngươi rất sợ bổn vương?"
"Không có, tiểu nhân..."
"Đừng gọi mình như vậy." Vương Nhất Bác mở mắt ra, xua xua tay, La Thịnh biết ý, khom người lui sang một bên.
"Hôm nay đã đắp thuốc chưa?"
Vương Nhất Bác bước đến bên xe lăn, từ trên nhìn xuống Tiêu Chiến, nhìn từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của Tiêu Chiến, đầu mũi xinh xắn, vầng trán nhẵn bóng và mi mắt khẽ rung như phiến quạt.
"Vẫn chưa..."
Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến một hồi, ánh mắt kia không giống đang đánh giá, mà như thưởng thức hơn, như thể đây là một viên ngọc bích quý hiếm vô khuyết, khiến đầu tim của Vương Nhất Bác ngứa ngáy, nhịn không được muốn kéo người ôm vào lòng.
Đúng lúc La Sinh dâng túi thuốc bốc khói mù mịt lên, đặt ở trên trác án, lập tức khom người cúi đầu lui ra khỏi phòng, đóng chặt cửa phòng.
Tiêu Chiến sững sờ, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Đôi mắt ấy vốn đã giương cao, đuôi mắt hơi rũ xuống, long lanh khoé nước đến mức khiến Vương Nhất Bác luôn cảm thấy như y đã chịu ngàn uỷ khuất, có lời muốn nói, ẩn tình ướt át, đáy mắt rõ ràng trong veo, tâm tư sáng ngời đều hiện lên trên bề mặt, nhưng vẫn khiến người ta không khỏi mơ màng, trong đó có phải chứa sự câu dẫn, hay là vẻ ôn nhu.
Vương Nhất Bác tránh né ánh mắt y.
Hắn xưa nay bạc tình, nhân duyên cũng phong phanh, gặp dịp thì chơi hoặc có mỹ nhân đồng hành, nhưng sau khi tàn kịch không ai có thể đến gần, huống hồ là bước vào tim hắn.
Cột hiểm khó tựa, cây cao nhiều cành, ở trên chỗ ngồi của hậu duệ Thiên Hoàng, Vương Nhất Bác dường như vẫn luôn bước đi trên lớp băng mỏng. Thế nhân đều biết, khắp thiên hạ, gió ở kinh thành là khó lường nhất, mà hắn chính là người đi trong luồng gió, nhiều năm như vậy, không cầu che chở, cũng không che chở người khác, tình cảm đối với Vương Nhất Bác mà nói, là điểm yếu trong tương lai, cũng là dây leo độc hại trói buộc tay chân hắn.
Tân triều đã trải qua bốn năm, hắn chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Vương Nhất Bác cầm túi thuốc, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, rủ mắt kéo cổ tay Tiêu Chiến qua, đắp túi thuốc nóng trên băng quấn quanh cổ tay y.
"Để bổn vương, đừng động loạn."
Dược khí bốc lên, hắn theo bản năng nheo mắt, đầu ngón tay đỏ bừng vì nhiệt, nhưng không buông tay ra.
Vinh hoa của thế gian, thất tình lục dục, Vương Nhất Bác sớm đã nhìn thấu, nhưng vài ngày ngắn ngủi này, có thể khiến hắn trước khi ngủ không ngừng nghĩ đến, chính là đôi mắt của Tiêu Chiến. Hận thù và đau khổ trong đôi mắt kia phơi bày không chút che đậy, không có bất kỳ vỏ bọc nào, nhưng hắn ở trong đó, nhìn thấy sự sáng ngời và thuần khiết.
Hắn vốn không phải người bị dục vọng khống chế, Vương Nhất Bác bất động thanh sắc mím môi, nhưng hắn vẫn không quên được.
"Làm phiền Vương gia rồi."
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thiếu niên đang hạ mình trước mặt y, đây là sự dịu dàng của kẻ bề trên đang cúi đầu, nếu nói thật không có chút rung động nào, là chuyện không thể nào.
"Đau sao?"
"Hả?" Đầu ngón tay Tiêu Chiến khẽ run.
"Ta đang hỏi ngươi, đau sao?"
Tiêu Chiến lắc đầu, cân nhắc kỹ một lát mới biết Vương Nhất Bác đang gọi mình, qua một lúc sau, bỗng nhiên bật cười.
Sau khi ở trong ngục bị đứt gân tay gân chân, lão cai ngục nói chuyện với y tuy rằng tốt bụng, nhưng chưa từng hỏi qua y có đau hay không. Sau đó y sư của Vương phủ đến khám và chữa trị cho y, y thuật quả thật xuất sắc, nhưng chưa từng hỏi qua y có đau hay không. La Sinh ngày ngày hầu hạ y, bưng trà rót nước, săn sóc chu đáo, nhưng cũng chưa từng hỏi một câu đau hay không đau. Mà câu nói này của Vương Nhất Bác hôm nay, xem như là một sự đền bù muộn màng, giống như một chiếc đèn lồng, tuy không thể kéo y ra khỏi vực thẳm, nhưng cũng soi sáng con đường xung quanh cho y.
Chỉ có Vương Nhất Bác là vẫn đang nghĩ, bản thân mình sẽ đau hay không.
"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác đỡ cổ tay y, bắt gặp đuôi mắt cong cong của Tiêu Chiến, trong con ngươi hiện lên ý cười.
"Không có gì." Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay chọc vào túi thuốc, giọng nói như lung linh thanh khiết, vô cùng thông thấu: "Nóng, Vương gia, đều đỏ cả rồi."
"Đừng cử động loạn." Vương Nhất Bác thấp giọng khiển trách, nhưng không hề có ý trách cứ, ngược lại ngữ khí nhẹ nhàng, dáng vẻ tâm tình rất tốt.
"La Sinh nói, hôm nay Tưởng học sĩ lại đến."
"Ừm, chuyện dâng tù binh vừa xong, bệ hạ liền thích tung hoành, tính toán tới lui lòng người, Tưởng Tri Toàn vị Thừa chỉ này cũng vất vả theo hắn."
Tiêu Chiến nhướng mắt: "Sau giao thừa, quân viện trợ thật sự sẽ hồi kinh sao?"
"Ai nói cho ngươi biết?" Vương Nhất Bác mỉm cười lắc đầu: "Đây không phải chuyện ngươi nên lo lắng, hiện tại ngươi chỉ cần dưỡng tốt tay mình, tránh để sau này lưu lại bệnh tật."
"Nếu bệ hạ không muốn tranh giành, quân viện trợ thật sự...có thể trở về đi."
Tiêu Chiến không để ý đến lời nói của Vương Nhất Bác, nghĩ nghĩ một lát, lờ mờ hỏi bật thành tiếng.
Lần này Vương Nhất Bác không cự tuyệt y, ngược lại nhướng mày hỏi: "Bắc Địch còn sót vài tàn quân ở dưới chân núi Quyện Tước, sau mùa đông năm nay còn không biết sẽ thành thế nào, lúc đó viện binh của bọn chúng liệu có Nam xâm hay không, đều không nói trước được. Nếu ngươi là bổn vương, thì nên làm thế nào?"
"Binh này của Vương gia, thuộc họ Vương đành không có cách nào, lại không thể mang họ Triệu."
Tiêu Chiến di chuyển cổ tay nóng đỏ, nhưng bị Vương Nhất Bác cau mày ghì lại. Y rũ mắt, thấp giọng oán trách, lời nói bộc lộ vẻ làm nũng:
"Nóng, đổi sang tay khác."
Vương Nhất Bác có chút đành chịu đặt túi thuốc lên cổ tay còn lại của Tiêu Chiến, ngẩng đầu, ra hiệu cho y tiếp tục nói.
"Ý định ban đầu của bệ hạ là muốn lấy mạng Vương gia, nhưng không ngờ sai một ly đi một dặm, Vương gia đã bình yên quay về kinh thành, để lại quân cứu viện trấn thủ biên cương ở Hoài Châu, nếu ta là bệ hạ, cũng sẽ vội vàng triệu hồi quân cứu viện. Vương gia và quân cứu viện trong ứng ngoại hợp, bệ hạ có thể an giấc mới lạ."
"Càn quấy, ai nói cho ngươi độc này là của Hoàng thượng? Thánh ý cũng chỉ là suy đoán của ngươi!" Vương Nhất Bác giả vờ tức giận vỗ vào mu bàn tay Tiêu Chiến, nhưng không thẳng thắn bác bỏ điều gì.
Tiêu Chiến không hề sợ hãi, rũ mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Vương gia, ta chỉ biết, phi điểu tận, lương cung tàng (1). Nếu Bắc Địch chết sạch, tác dụng của quân viện trợ đối với bệ hạ, đối với Úc Triều, nằm ở đâu chứ?"
"A Chiến dường như rất thích quân viện trợ của bổn vương."
"Là quý trọng, Vương gia."
Tiêu Chiến bị tiếng "A Chiến" của Vương Nhất Bác làm cho sửng sốt, nhớ tới Tiêu Minh Viễn cũng gọi y như vậy, con ngươi hằn lên nét bi thương, ý cười vừa mới nổi lên liền vụt tắt, ánh mắt trống rỗng như gió nhẹ mây bay nổi lên:
"Bên ngoài có thể bảo vệ giang sơn, bên trong có thể ổn định quyền bính. Bảo bối như vậy ai mà không thích? Bệ hạ cũng không phải...rất quý trọng sao?"
Vương Nhất Bác nhận ra vẻ bi thương cuồn cuộn trên người Tiêu Chiến, cúi đầu ngăn cách túi thuốc khẽ xoa xoa xương cổ tay Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói:
"Bảo đao cũng phải cần sắc bén, đáng tiếc bây giờ vẫn chưa thể xuất bao."
"Vậy thì mài thôi, mài càng lâu, sẽ càng sắc." Tiêu Chiến cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác.
Chim hót ngoài cửa sổ, những sợi tóc bên trán Tiêu Chiến bị sắc chiều lôi kéo, không an phận chạy theo cơn gió chạng vạng, vướng trên đỉnh môi, lại lướt xuống cằm như rơi xuống dốc núi, quét qua nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến.
Ở trong ngục tù Hoài Châu bị thương quá nặng, khí sắc của y từ đầu đến cuối chưa hồi phục nổi, sắc môi vẫn trắng bệch. Theo như trong sách nói, người môi mỏng bạc tình, nhưng đôi môi mỏng của Tiêu Chiến, lại là đôi môi mỏng đầy đặn.
Y đã bạc tình với ai chưa, có ai đã trao cho y ân huệ khắc cốt ghi tâm ở trong cuộc đời tình ý mỏng manh này?
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.
Người trước mắt cùng với những hoa nhi vốn gặp dịp thì chơi với hắn kia, tạm đánh giá có khác biệt rất lớn.
Ngoài vườn chạng vạng trầm lắng, hạt giống tình yêu được chôn, đã ngọ nguậy trong lòng Vương Nhất Bác, sắp ló đầu ra ngoài mà đường hoàng sinh trưởng.
"Bổn vương trước đây nói không sai, lá gan của ngươi thật sự rất lớn."
Vương Nhất Bác giơ tay lên, bỗng khựng lại, vén những sợi tóc trên mặt Tiêu Chiến. Hắn cong môi, dịu dàng nói: " Trước đây khiêu khích quan hệ giữa bổn vương và Hoàng thượng, hiện tại lại xúi giục bổn vương kẹp địch trọng mình (2). Tiêu Chiến, ai đã cho ngươi can đảm vậy?"
Tiêu Chiến mặc cho đầu ngón tay hắn vén tóc trên mặt mình không mảy may sợ hãi:
"Lời ta nói, không đúng sao?"
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ gọi một tiếng: "Tây Nam!"
Tây Nam đẩy cửa bước vào, khom người hành lễ, cụp mắt không nhìn người khác.
"Đi truyền lệnh của bổn vương, kéo dài chiến sự với tàn dư Bắc Địch ở núi Quyện Tước. Không đánh, chỉ kéo dài, đừng làm bị thương bách tính, cũng đừng để những quân sĩ vô tội phải chết."
"Vâng!"
Mãi đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Vương Nhất Bác mới cầm túi thuốc lên, đứng dậy rửa tay.
Nước lạnh chạm qua đầu ngón tay đã nóng đến đỏ ửng, cảm xúc tê dại thuận theo xương tay leo lên trên lồng ngực của Vương Nhất Bác, khiến hắn cảm thấy khó chịu kỳ lạ, vì vậy đã tìm một chủ đề khác vội vàng lên tiếng: "Tưởng Tri Toàn đã đến hai lần rồi, cũng không chê phiền phức."
"Lựa chọn mà thôi, Vương gia đối mặt với chuyện này, cũng không phải chỉ mới một lần."
Tiêu Chiến cúi đầu nắm lấy xương cổ tay vẫn còn hơi ấm của mình, cố gắng cử động ngón tay, ánh mắt chuyên chú, như thể đang nhìn mức độ linh hoạt của xương ngón tay đã khôi phục được mấy phần.
"Ừm, bọn họ luôn thích để cho ta chọn lựa." Vương Nhất Bác không xoay người lại, khuấy nước lạnh bên trong chậu đồng mỉm cười một cách vô nghĩa: "Dường như chỉ cần ta không tranh giành, ta buông tay, ta thuận theo, tất cả mọi chuyện sẽ thái bình."
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng của Vương Nhất Bác ở trước song cửa sổ, như một cái cây đẹp đẽ, bờ vai rộng nặng trĩu một thân hào hoa phong nhã.
Y xuất thần một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Nhưng người phải tranh giành xưa nay không phải Vương gia. Người phải đưa ra lựa chọn, cũng không nên là Vương gia."
Vương Nhất Bác tay ngừng nghịch nước, xoay lại, ngã người vào đôi mắt trong veo kia.
***
Ba năm sau.
Tấn Cung năm thứ bảy, ngày mồng 7 tháng năm âm lịch, Tuyên lão tướng quân qua đời ở phủ tướng quân, Thiên tử đau lòng khổ não, truy phong ông làm An Dương Hầu.
Trong Nhiếp chính vương phủ, song cửa sổ đều đang mở, ngọc lan đã nở rộ.
Sau khi vào mùa cây hoè, sắc xuân ở kinh đô càng thêm dâng trào, thỉnh thoảng có xoay chuyển, rơi vài giọt mưa mát lạnh, nhưng cuối cùng tự mình nảy nở, ngày tháng càng tươi sáng hơn.
Chỉ là mồng 5 Đoan Ngọ vừa qua, cây xương bồ bên cửa còn chưa dọn xong, lại bị đại tang quét đi dáng vẻ trăm hoa tươi đẹp.
"Tin tức về lão tướng quân không ngừng, cái chết này, thực sự đáng tiếc."
Bên trong Nhiếp chính vương phủ, Hình bộ thượng thư Thôi Nhất Hoa đứng trong phòng khách, khom người hành lễ với Vương Nhất Bác đang ngả lưng trên giường La Hán (3):
"Vương gia, phần lớn quân ngân phân bố cho biên thành Thành Châu lại bị khấu trừ, thư tay xin mở Tam Ti hội thẩm đã giao đến viện Đốc sát, công văn lập án đã chuyển giao đến bộ phận của thần, Thái hậu lệnh cho thuộc hạ bác bỏ rồi."
"Ừm."
Thôi Nhất Hoa nhìn nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác, thấy hắn đang hết sức chuyên chú chơi đùa với chung trà, trên mặt không hề quan tâm, giờ mới cẩn thận dè dặt nói:
"Thành Châu bây giờ do tiểu Tuyên tướng quân trấn giữ, nếu ngoại triều không có ý kiến với chuyện này, quân ngân không thể phân bổ, hạ quan sợ y không kịp dự đám tang của Tuyên lão tướng quân thì bệ hạ sẽ làm ầm ĩ."
"Thôi Thượng Thư muốn bảo bổn vương làm gì đây?"
Thôi Nhất Hoa mỉm cười lấy lòng: "Hạ quan nào dám. Chỉ là...nếu bệ hạ biết chuyện này, cái này...chung quy sẽ khiến hạ quan có chút khó khăn."
"Thái hậu nói thế nào?" Vương Nhất Bác ném chung trà xuống, tìm một tư thế thoải mái ngồi thẳng người dậy.
"Thái hậu nương nương chỉ nói với hạ quan, Vương gia tự mình có cách."
"Thái hậu đã nói đến vậy, Thượng thư còn chưa yên tâm, đặc biệt chạy một chuyến đến Vương phủ làm gì?" Vương Nhất Bác nhướng mắt, nhìn Thôi Nhất Hoa một cách nực cười:
"Không tin tưởng bổn vương?"
"Hạ quan sợ hãi, hạ quan không dám." Thôi Nhất Hoa lau mồ hôi dưới vành mũ quan, cúi đầu hỏi: "Chỉ là hạ quan ngu dốt, thực sự không biết bây giờ nên làm gì. Ý của Vương gia...không thể chỉ thị sao?"
"Thôi Thượng thư nghĩ nhiều rồi." Giọng nói phía sau bình phong thánh thót thanh tuyền, hoà vào gió xuân, khiến người ta nghe ra ý cười.
"Chỉ An công tử cũng ở đây."
Thôi Nhất Hoa xoay người hướng phía bình phong khẽ gật đầu.
"Hiện tại Tuyên lão tướng quân mới có tang, bệ hạ bên ngoài bi thương quá rồi, sao có thể thần khí vui vẻ đi tra mấy chuyện này. Hơn nữa...xin mở Tam Ti, không phải bởi vì, nếu vụ án đi đến nội triều, sẽ bị Thiên tử đè xuống sao. Thượng thư đã dừng Tam Ti, Bệ hạ và vị kia ở Hộ Bộ đúng là sẽ niệm tình Thượng thư."
Tiêu Chiến nhìn bóng dáng của Thôi Nhất Hoa qua bình phong, cười nhẹ:
"Chẳng qua...Hộ Bộ phụ trách thuế quan thuế ruộng, đánh thuế công trái Úc Triều, bệ hạ hiện nay vẫn đang lúc hành động theo cảm tính, khó tránh khỏi tính tình thiếu niên, việc quan trọng như vậy, không phải lúc nào cũng đặt trong tay Bệ hạ. Tiểu nhân thấy, Cung Tuế An thích hợp hơn, Thượng Thư đại nhân nghĩ thế nào?"
"Thái hậu nương nương đây là muốn..."
Thôi Nhất Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Nhất Bác.
"Có cách nào, cứu người xuống khỏi đoạn đầu đài, hơn là có thể chiếm được nhân tâm?"
Giọng nói của Tiêu Chiến bình tĩnh, vẫn trong veo, giống như một thiếu niên ngây thơ, nhưng từng chữ đều châm vào đầu tim Thôi Nhất Hoa:
"Thượng thư không cần làm nhiều, động tĩnh đã náo lớn đến vậy rồi, người của Đốc sát viện không biết cách uyển chuyển, công văn lập án bị bác bỏ, nhất định sẽ khuyên nhủ, lúc đó Thẩm Thượng thư mới biết, con dao ở trên cổ hắn, thế nhưng đã bị Vương gia lấy đi rồi. Mọi hành động, đều không liên quan đến Thôi Thượng thư, Thôi Thượng thư hà cớ gì phải kinh sợ."
Thôi Nhất Hoa suy nghĩ một chút, ấn đường bừng sáng, vội vàng khom người hành lễ với Vương Nhất Bác nãy giờ chưa từng nói một lời: "Hạ quan, xin tuân lệnh Vương gia."
Đợi Thôi Nhất Hoa rời đi rồi, đám người hầu mới vào phòng, gỡ bỏ bức bình phong. Tiêu Chiến một thân bạch y, không buộc tóc, dường như mới ngủ dậy, đáy mắt trong vắt như cành tùng rầu rĩ vẫn còn mang theo chút buồn ngủ.
Y lấy trà từ La Sinh đưa qua, khẽ nhấp một ngụm:
"Xuân năm ngoái lũ lụt dữ dội, Yên Bắc hạn hán rồi lại động đất, dân tị nạn đi xuống phía Nam. Thu xếp cho dân gặp nạn vốn cần bạc, lại là vì thiên tai, lương thực và bông chỉ bằng 50% năm trước đó. Trước sau Lưu Tây cũng có vài trận chiến, tuy đều là chuyện nhỏ, nhưng cũng phải phân chia quân ngân, lễ Niên Lệ ở tiền tuyến và bổng lộc, gạo, bạc của triều đình đều đang đè ép Thẩm Đồng. Dưới con mắt của quan viên kinh thành, Thẩm Đồng không thể quá càn rỡ, không còn cách nào khác, chỉ có thể khấu trừ quân ngân."
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến từ xe lăn đến trên giường La Hán, ôm vào lòng nhìn y nhấp từng ngụm trà nóng, khoé môi không ngừng mấp máy, trong đôi mắt có chút bi thương cũng hiện lên vẻ ấm áp:
"Tuyên lão tướng quân đã qua đời, theo ý chỉ của Hoàng thượng, trong cung cũng phải phục tang, năm nay vốn đã tiêu hao quá độ, lúc này hạ gục Thẩm Đồng, ai đến thay hắn gánh hết mấy chuyện phiền muộn này đây, há chẳng phải quá oan ức."
Tiêu Chiến bưng chung trà thổi hai cái, xoay đầu nhìn Vương Nhất Bác:
"Tấu chương của Thành Châu đều đang ở trong tay ngươi, chỗ bệ hạ không biết truyền đi tin tức, nhưng thậm chí một văn tiền cũng đòi không được. Làm sao, Vương gia thật sự định sử dụng oan hồn tướng sĩ chết đói ở tiền tuyến để kéo Thẩm Đồng xuống ngựa?"
"Chiến tranh không nhiều, chẳng qua chỉ là vài tấu chương giục quân ngân, quốc khố hiện giờ trống rỗng, cho dù triều sớm dâng đến chỗ bệ hạ, cũng không đưa bạc ra được, hắn sẽ hạ chỉ giục Hộ Bộ, trên dưới cùng diễn trò, đến cuối lại quay về nơi bắt đầu, vẫn không có bạc."
Hắn cong khoé môi, vươn tay xoa mũi Tiêu Chiến:
"Ngược lại vụ tham ô của Đốc tra sứ Bắc Tân Cương năm ngoái vẫn ở chỗ ta, ta đã để Tây Nam gửi thư cho y, tham ô nhiều bạc như vậy, quân ngân lần này nếu y không bù vào được, thì đành cởi bỏ mũ quan mà chịu trói, đưa đến chiến trường Lưu Tây để ngựa giẫm chết."
"Hiếm thấy nha." Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Sao trước đây ta không biết, Vương gia là một người thích nuôi chuột lớn?"
"Ngươi đây là đang ghét bỏ ta sao."
Vương Nhất Bác bất lực lắc đầu, trong ngữ khí mang theo sủng nịch, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc tổ quạ của Tiêu Chiến:
"Y trái lại đối với ta cảm kích rơi nước mắt, đáng tiếc ta đang giữ chiết tử của y không vì cái gì khác, chỉ đang nhắm vào bạc của y. Người này lá gan nhỏ hay sợ sệt, chiết tử bị dâng lên rồi, không còn gan tham lam nữa, một năm nay cũng xem như thành thật. Y cho rằng ta đã bỏ qua cho y, chẳng qua nhầm rồi, giữ y lại cho đến hiện tại, chỉ vì lúc này thôi. A Chiến, nhiều bạc như vậy, không cần dùng đến lưỡi đao cũng phải sung cho quốc khố, rơi vào trong tay Hộ Bộ, từ tay con chuột lớn này chuyển sang con chuột lớn khác, vậy ta chẳng phải tốn công vô ích sao?"
"Thái hậu đã muốn Hộ Bộ, vậy thì cho bà ta, một ổ rắn chuột, mai sau khơi lên mới có thể ít tốn tâm tư."
Tiêu Chiến nghĩ một lát, yên lặng đặt chung trà xuống, ngước mắt hỏi:
"Tuy nhiên, Đốc tra sứ Bắc Tân Cương...tính tình thế nào? Vương gia không sợ y truyền thư cho Thẩm Đồng sao?"
Một cơn gió thổi qua song cửa sổ, thổi một sợi tóc lộn xộn đang xoã trên trán Tiêu Chiến quét qua lông mày, quấn lấy lông mi y trong chốc lát, cuối cùng lại men theo gò má chui vào trong cổ áo, mềm mại dính vào cần cổ mướt mờ như ngọc, ngọn tóc đậu trên xương quai xanh y.
Vương Nhất Bác mắt quét qua, lại nhìn trà và bánh ngọt trên sạp, không muốn uống nữa, vung tay gạt loạn khay thức ăn, mấy chung trà rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, trong âm thanh hỗn loạn, hắn đột ngột đứng dậy, bế Tiêu Chiến khỏi giường La Hán, hung hãn đè y xuống giường, chóp mũi vuốt ve trên vành tai Tiêu Chiến, thấp giọng đáp:
"Truyền thư sau lưng ta, phải có kỹ năng. Nếu y thật sự có thể truyền tin tức ra ngoài, cũng xem như bổn vương đã nhìn nhầm người, đánh giá thấp y rồi."
"Vậy thì Vương gia cũng phải có khả năng nhìn người mới được."
Dái tai Tiêu Chiến nhạy cảm, lúc này bị Vương Nhất Bác cắn, âm tuyến bất giác hổn hển, kéo lấy ngón tay Vương Nhất Bác làm nhăn mãng bào của hắn.
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng thở dốc của người dưới thân mình, có chút đắc ý mỉm cười:
"Bổn vương có khả năng hay không, ngươi không phải biết rõ nhất sao, hử? A Chiến?"
"Vương gia...Triều phục của Vương gia đã mặc xong rồi...ta còn chưa tỉnh ngủ..."
"Vậy thì để ngươi ngủ thêm giấc nữa."
Cổ Tiêu Chiến kéo căng, áo choàng vừa mặc vào đã bị xé toạc, giọt mồ hôi được đôi môi mềm mại hôn qua. Vương Nhất Bác nhớ tới vết thương cũ trên cổ tay y, không dám dùng lực, chỉ nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến đặt lên trên đỉnh đầu, tay còn lại nâng chiếc eo đã mềm thành nước đường của Tiêu Chiến, thẳng thừng chiếm hữu người trong tiếng thở dốc.
Màn trướng lặng lẽ được hạ xuống, La Sinh đóng cửa lại, đám ám vệ trong sân cũng rút lui.
———————
(1) 飞鸟尽良弓藏 (Phi điểu tận lương cung tàng) thuộc "Sử ký - Việt Vương Câu Tiễn Thế Gia". Cả câu gốc là " 飞鸟尽,良弓藏;狡兔死,走狗烹。", ý nói chim đã chết thì có cây cung tốt cũng vô dụng, con thỏ quỷ quyệt chết, thì chó săn nên đem đi hầm. Ở đây ám chỉ một người đã mất đi giá trị lợi dụng, liền bị giết hoặc rơi vào kết cục bi thảm hơn.
(2) 挟寇自重 hay còn nói "养寇自重", ý chính là bỏ qua cho kẻ địch mà không đánh, cố ý giữ cho thế lực đối địch hoặc phe đối lập, kìm hãm bên còn lại, tự bảo vệ mình khỏi thế cục.
(3) Giường La Hán:
Tui thử thách độ thông minh của mình đi dịch cổ trang quyền mưu, rồi nhận ra nếu xuyên không tui sẽ chít ngay lập tức vì quá ngu?