[BJYX] Khách Quý

Chương 1



Tấn Cung năm thứ tư.

Gió Bắc của phương Bắc hoang vu từ vạn dặm biên sa thổi qua đỉnh núi Quyện Tước trắng xoá rầu rĩ, cuốn theo gió triều phần phật sinh trưởng ngang tàng trên vùng trời sông Hoài, một đường xuống phía Nam, phả qua cỏ cây tươi tốt và dòng nước trong vắt của Hoài Châu, mang đến vài phần mát mẻ của khí trời mùa thu mà dân Úc Triều không hề hay biết.

Trong ngục tù Hoài Châu, ngọn lửa cháy sáng, tiếng than củi không ngừng nổ lách tách, những đốm lửa nhỏ bắn tung toé rơi trên áo giáp mỏng của lính canh ngục, bị hắn vừa phủi bay vừa trầm giọng mắng chửi. Mưa lớn xối xả từ những ô cửa sổ vừa cao vừa hẹp, thế giới bên ngoài ngục tù như một trận hồng thuỷ, trong màn đêm mịt mờ, tên quản ngục có chút bực bội chống nạnh, lạnh lùng mà trào phúng: "Còn không nhận tội?"

Người nằm trên băng ghế gỗ khẽ nhúc nhích, máu bị đánh chảy ra ở sau lưng thấm ướt y bào rách tơi tả của y, kết thành vết máu và vảy mủ trông nhầy nhụa đáng sợ, dính trên vết thương, mùi máu tanh ngấy đến mức khiến người ta buồn nôn.

"Bồ tướng quân ngày ngày bận rộn, làm sao có thể tiêu tốn thời gian trên người ngươi, ta khuyên ngươi sớm nhận tội, còn có thể chết dễ nhìn một chút!"

Ánh mắt tên cai ngục trở nên lạnh lùng, cầm chuôi dao bước đến, hung ác đá lên băng ghế, khiến người kia một cước chấn động bị rơi xuống.

Người nhếch nhác té ngã bò xổm trên mặt đất rên rỉ thành tiếng, thở một hơi yếu ớt, khó khăn chống người dậy "Không phải ta."

Tên cai ngục bước đến bên chân y, nhìn hai vết thương sâu thấu xương ở phía sau cổ chân người này.

Sáng sớm nay bên trên có lệnh, cắt gân chân của kẻ phạm trọng tội này, con dao mới mài đêm qua, hơ trên than lửa, vừa bén vừa sắc, hai dao như vậy chính là không để lại đường lui, giờ thì xem như, người này đã tàn phế.

Trong mắt tên cai ngục nổi lên vẻ đắc ý đầy vặn vẹo, dùng ngón chân giẫm lên trên vết thương kia một cách tàn nhẫn, bất động thanh sắc mà nghiền mạnh xuống.

Đế đôi ủng dính đầy sỏi vụn ma sát trên da thịt hở ra, người dưới chân hắn đau đến co giật dữ dội, nhưng vẫn không thốt một lời.

"Nhận tội đi, vì gia sản, thông đồng với bọn mã phỉ giết cả nhà mình, nếu không phải Bồ tướng quân đi ngang qua, đã để ngươi chạy thoát rồi."

Tiêu Chiến đau đến mức ý thức mê man, tầm nhìn bị mái tóc rối bù chặn lại trở nên mơ hồ, khuôn mặt bẩn thỉu áp sát vào cát trên mặt đất nhà tù, hàm răng sau cắn đến miệng đầy mùi máu tanh. Đầu ngón tay y hung hăng cắm vào trong đất, những viên đá sắc nhọn đâm vào da thịt, khiến giọt máu bắn ra.

Trong ngục tối mờ mịt, Tiêu Chiến mím môi vài cái, mặc ý để hơi thở thoát ra khỏi cổ họng, nước bọt trộn lẫn máu chảy xuống nền đất bùn, giọng nói khàn khàn ngắt quãng: "...Không phải...không phải ta..."

"Thật sự không nhận?!" Chân của quản ngục lại dùng lực mạnh hơn.

Y phải nhận cái gì đây?

Tiêu Chiến từ trong lồng ngực không cam lòng, lặng lẽ phát ra nghi vấn và bác bỏ, mồ hôi lạnh thuận theo sống mũi rơi xuống, thân thể co giật vài cái, nhắm mắt lại, triệt để hôn mê.

Ba tháng trước.

Cuối xuân vài nhánh hoa giã từ cành cây, sông núi xanh tươi, một cơn mưa nhẹ làm dịu đi ngày nắng gắt, gió xuân ấm áp thổi loạn phần lớn những khóm hoa thược dược trong phủ viện Tiêu gia.

Những trang sách phơi trên sàng bị lật tung tạo ra âm thanh soàn soạt, cùng với tiếng chim hót dưới những khóm hoa, từ cửa sổ chạm trổ hoa văn đang rộng mở gửi vào trang giấy Tuyên thành hoa lê nằm trên thư án.

"Cha sao lại đột nhiên từ quan? Chuyện lớn như vậy, cũng không cùng tổ mẫu thương lượng."

Tiêu Chiến đứng sau bàn sách, nghiêng đầu nhìn dòng chữ Tiêu Minh Viễn đang nâng cổ tay cầm bút viết xuống trên giấy, đôi mắt dưới mày kiếm cong lên ý cười, âm thanh du dương đọc thầm: "Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ (1)...Cha, hiện giờ người không muốn đắm mình trong sương nữa?"

Tiêu Minh Viễn đặt bút xuống, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến: "Bắc Địch Nam xâm, bị chặn đường ở phía Bắc núi Quyện Tước, trước mắt, Hoài Châu là ưu tiên hàng đầu của đất nước, tâm lực cha không đủ, tóc mai giờ không còn xanh nữa, nên đổi người có năng lực hơn."

"Vậy sau đó thì sao, khi nào chúng ta lên đường hồi kinh? Hài nhi đối với kinh đô, đã sắp không nhớ rõ nữa rồi."

"Rất nhanh thôi, qua thêm ba tháng nữa, đợi chiến sự vừa kết thúc, chúng ta liền xuất phát."

Tiêu Minh Viễn thở dài một hơi, từ ái mỉm cười: "Con sinh ra là người kinh đô, giờ đây cuối cùng cũng hồi hương, phải ngắm kỹ diện mạo của kinh thành."

"Người ngoài hồi hương, đều là rời khỏi kinh thành, hài nhi ngược lại muốn quay về. Cũng không biết dưới chân thiên tử, có gì khác so với Hoài Châu."

"Thiên tử sao..." Tiêu Minh Viễn bước vào trong sân, cẩn thận nhìn cổ tịch đã phơi xong, cầm lên một cuốn tỉ mỉ lật xem, đầu ngón tay vân vê trang sách, phát giác đã không còn hơi ẩm, mới nhẹ giọng nói: "Bệ hạ hiện tại còn trẻ tuổi, đương lúc hăng hái, ngày sau Trung cung (2) sẽ định, Đông triều (3) cũng phải định, kinh thành sao...thật náo nhiệt."

"Bệ hạ? Cha đã từng gặp hoàng thượng?"

"Đã gặp, nhiều năm trước gặp qua một lần, bệ hạ lúc đó...tính tình còn thiếu niên hơn giờ. Kinh đô quyền thần nhiều, thái hậu giật dây, Nhiếp chính vương cũng vậy, Liệt Nam vương nhỏ hơn bệ hạ một tuổi, bọn họ tuổi nhỏ đã là hậu duệ của thiên hoàng. A Chiến, con có biết Nhiếp chính vương không?"

"Hài nhi có biết, Nhiếp chính vương đương thời nhỏ hơn con hai tuổi, là huynh đệ của nhà Thái hậu. Chín tuổi phong bá, văn thao võ lược đều ở tầm thượng thừa, mười hai tuổi đã theo huynh trưởng Khang Bình Hầu xuất chinh chinh phục phương Bắc, mười ba tuổi xông vào doanh trại Bắc Địch, trực tiếp lấy đầu kẻ cầm đầu Đồ Nhật Căn."

Tiêu Chiến mở song cửa sổ ra, để cái nóng cuối xuân tràn vào phòng, y nhắm mắt hít thở sâu bầu không khí trong lành ấm áp sau cơn mưa bên ngoài, mở mắt ra trước khi cơn gió đầu tiên ập vào mặt, đối mắt với Tiêu Minh Viễn ở trong sân đang phơi sách thở dài lên tiếng: "Thiếu niên anh tuấn, được phong hầu qua một trận chiến...Hắn cũng vì vậy mà bị Tiên đế triệu hồi từ biên ải, tạ chủ long ân cởi bỏ áo giáp, từ đó bước vào Minh Đường làm quan, thẳng đến năm mười sáu tuổi, được phong Nhiếp chính vương, đến nay... cũng bốn năm rồi."

"Ừm, Nhiếp chính vương, tuổi này đã chính thức nhược quán...người ta đồn rằng hắn lạm quyền đảo lộng triều cương."

Tiêu Chiến gật đầu: "Hắn là huynh đệ của Thái hậu, là cữu cữu của bệ hạ, bây giờ thái hậu buông rèm chấp chính, hắn là Nhiếp chính vương, hai người muội đệ cũng xem như cùng chung nhịp thở."

"Cùng chung nhịp thở?" Tiêu Minh Viễn vào phòng, bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, sánh vai với y, nhìn đám hoa thược dược dưới tường sân, cười vài tiếng:

"A Chiến, con thật sự cho rằng, tôn vinh của Nhiếp chính vương, gắn với quan hệ bám váy Thái hậu hay sao?"

"Lẽ nào không phải?" Tiêu Chiến bối rối quay đầu lại: "Thái hậu không có nhi tử, nếu không có hắn, Thái hậu làm sao từ Tinh quý nhân từng bước từng bước đăng cơ hậu vị, tiếp nhận Đông triều, buông rèm chấp chính như hiện tại? Chuyện của hậu cung, tuy con không hiểu, nhưng so với triều đại trước, không thể không liên can."

Tiêu Minh Viễn lắc đầu: "Thái hậu quả thực đem Nhiếp chính vương ra làm trợ lực, hắn là con trai của Vương gia cũng không sai, chẳng qua... A Chiến, con biết không, hắn không phải thân sinh, chỉ là dưỡng tử."

"Dưỡng tử?!"

"Đây cũng không tính là bí mật cung đình gì, chẳng qua con ở Hoài Châu xa xôi, rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Vương gia trước đây chỉ có vị con trai của vợ cả Khang Bình Hầu, nhưng vị Hầu gia này...không có chí lớn. Vương gia bị ép đến tuyệt vọng, vì vậy đã nhận nuôi dưỡng tử, đưa vào dòng đích. Nhiếp chính vương trước đây đi theo Khang Bình Hầu, nhưng công trạng của hắn đều tính trên đầu Hầu gia, nếu không phải lần đó giết chết Đồ Nhật Căn, Tuyên lão tướng quân cũng lĩnh quân có mặt, e rằng quân báo cũng sẽ được viết theo cách khác..."

Tiêu Mĩnh Viễn nhìn đàn chim nhạn bay về trời một cách xuất thần:

"Hắn vốn không được coi trọng, là tiên đế hết lần này đến lần khác cất nhắc, hòng dùng đứa con nuôi của nhà họ Vương để áp chế Khang Bình Hầu. Chỉ đáng tiếc, Nhiếp chính vương là một quân cờ dưỡng không chín, Vương gia và tiên đế đều lợi dụng hắn, nhưng cũng không giam được hắn, thật sự thông tuệ vô song..."

"Cha, Khang Bình Hầu đã chết trong chiến trận từ lâu, vậy hiện giờ, Nhiếp chính vương càng là người duy nhất trong dòng đích của Vương gia...Hy vọng sau này của Vương gia, chẳng phải đều rơi trên người hắn sao?"

Tiêu Chiến nhìn về trong sân, gió ấm thoảng qua hoa lá, khóm hoa thược dược hé nở đúng lúc, quả thật là đẹp ức đào mận, hương đoạt lụa hoa.

Người ta đồn rằng Nhiếp chính vương thích mẫu đơn, trong Vương phủ nằm ở kinh thành hoạ tiết chạm trổ và đồ trang trí đều gắn với hoa văn mẫu đơn. Có thi nhân từng nói mẫu đơn mị hoặc vượt tiêu chuẩn, mẫu đơn thật sự là quốc sắc thiên hương, Tiêu Chiến đang ngắm thược dược trong sân nhà mình, lại không nghĩ vậy.

Thược dược và mẫu đơn rất giống nhau, chẳng qua, cành hoa mẫu đơn, có vẻ cứng cáp hơn thược dược mà thôi.

Y lẩm bẩm: "Thái hậu sẽ không cho phép một đứa ngoại tử..."

"Phải." Tiêu Minh Viễn gật đầu: "Vậy nên con hẳn biết, Nhiếp chính vương ở trong triều, thật sự là một con thuyền độc mộc."

"Người người đều nói, ý khoa thiên hạ vô song diễm, độc lập nhân gian đệ nhất hương (4). Nhưng đoá mẫu đơn ở kinh đô này, trái lại nhi tử chưa nghe bất kỳ lời tán dương nào, đâu đâu cũng là lời nịnh hót tâng bốc, cha, quyền thần xưa nay... dường như hiếm thấy chân tâm."

"Cha cũng rất lâu đã không gặp Nhiếp chính vương."

Tiêu Minh Viễn thở dài một hơi: "Nhưng mà A Chiến, cha đã đọc qua văn chương của hắn, tuy không viết hay bằng con, nhưng thắng ở chỗ ngôn từ xuất chúng, là một kẻ bề trên có lòng từ bi và trí tuệ. Thông qua cách cư xử, hắn có lẽ không như lời đồn, cha luôn cảm thấy, hắn là lương thần." (quan tốt)

"Ai là lương thần?"

Trong sân vang lên âm thanh giòn giã, Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Vi từ sau cái cổng tròn nhảy ra, một thân váy lụa hồng tím hoa văn phỉ thuý, chân mang giày vải đính hoạ tiết mẫu thân mới thêu, trên búi tóc rủ xuống đang dùng chuỗi hạt đồng phiến, cài hai đoá hoa nhỏ nhạt màu.

"Lại nghe trộm!" Tiêu Chiến cong mũi trừng mắt nhìn Tiêu Vi.

"Cha, người nói, kinh thành...có dáng vẻ gì đây?"

Tiêu Vi phớt lờ y, chạy đến nắm lấy cánh tay Tiêu Minh Viễn, xoay người chen vào tách Tiêu Chiến ra, còn không quên đắc ý lè lưỡi với y, quay đầu làm nũng đong đưa cánh tay Tiêu Minh Viễn:

"Con nghe nói, món ngỗng xuân rán trắng của Thuỷ Nguyệt Lâu ở kinh thành đặc biệt ngon! Cha đã ăn qua chưa?"

"Cái này...không nhớ nữa." Tiêu Minh Viễn mỉm cười: "Vi nhi, con bao lớn rồi, đã sắp đến tuổi xuất giá, sao vẫn còn như một đứa trẻ thế này."

"Con không muốn xuất giá!" Tiêu Vi bĩu bĩu môi, chỉ vào Tiêu Chiến: "Ca ca còn chưa thú thê nha, con không vội!"

"Muội đó!" Tiêu Chiến cầm sách gõ nhẹ đầu Tiêu Vi:

"Đến kinh thành không được náo như vậy nữa, nhìn muội thế này, công tử nhà ai dám thú muội!"

"Phải phải phải, ca ca ngoại hình đẹp thế này, lại ngoan như vậy, cũng chưa có cô nương nào muốn gả cho huynh đó sao!"

Tiêu Vi bất mãn xoa đầu, nở nụ cười xấu xa nhào đến cù lét eo ca ca. Tiêu Chiến sợ ngứa, cong người trốn tới trốn lui trong thư phòng, vừa né vừa không quên tìm cơ hội dùng sách gõ vào đầu Tiêu Vi.

"Cha, người xem, ca ca lại đánh con!"

Tiêu Vi che đầu đuổi theo Tiêu Chiến, cuối cùng mệt rồi, mới ôm lấy Tiêu Chiến, làm nũng nói: "Đình chiến! Ca ca không cho phép đánh muội nữa!"

Tiêu Chiến bất lực nhéo mặt nàng: "Muội chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không tuỳ hứng nữa, ngay sau khi đến kinh đô, ca ca sẽ mua ngỗng xuân rán trắng cho muội ăn!"

Hai mắt Tiêu Vi đột nhiên sáng lên: "Thật sao? Ca ca không cho phép lừa người nha!"

Độ cong ở khoé môi Tiêu Chiến vẫn không hạ xuống, đuôi mắt giương lên, sửa sang tóc mai của Tiêu Vi: "Thật, không lừa muội."

"Được rồi được rồi, nhanh buông ra. Lớn thế này rồi, thành cái dạng gì vậy."

Tiêu Minh Viễn bất đắc dĩ kéo Tiêu Vi đến bên người, cắm lại cài tóc cho nàng: "Đều là người lớn cả rồi, ca ca con là nam tử, làm sao còn không hợp quy củ như vậy."

"Cũng không phải nam tử ở bên ngoài, ca ca là ca ca, có chuyện gì được chứ." Tiêu Vi dửng dưng dẩu môi, xoay đầu làm mặt quỷ với Tiêu Chiến.

Bàn tay đang chỉnh tóc mai cho nàng của Tiêu Minh Viễn vô ý run rẩy.

Tiết khí không còn gắt, bị gió thổi xào xạc đuổi về phía trước, hai ngày sau, chiếu lệnh của kinh đô gửi đến nơi ở của Bổ chánh sứ Hoài Châu, Tiêu phủ.

Thánh thượng ra lệnh, chiến sự suy bại, phái Nhiếp chính vương đích thân dẫn quân cầu viện đến núi Quyện Tước, nhanh chóng giải vây.

"Cha quả nhiên không nhìn lầm."

Tiêu Chiến nhìn sắc lệnh, cười nhẹ, cảm thán nói:

"Nhiếp chính vương có quyền từ chối thánh chỉ, nếu hắn thật sự là một quyền thần tham công luyến sạn (5), tham sống sợ chết, sớm đã bác bỏ đạo chỉ này rồi. Hiện giờ Thái hậu và Bệ hạ đang trong tình thế đối lập như lửa với nước, cục diện trong triều có thể đảo lộn trong một sớm một chiều, trận chiến núi Quyện Tước phải mất ít nhất ba tháng, Nhiếp chính vương vào lúc này lại hạ sắc lệnh, dẫn quân tham chiến, bỏ lại biến số quan trường ở phía sau, đủ để cho thấy, hắn giống như cha đã nói, là một lương thần."

"Hắn là Nhiếp chính vương của Úc Triều ta dưới một người trên vạn người, là bề trên biểu tượng cho sự coi trọng phồn vinh phú quý và cuộc sống xa hoa, một kiện ngoại bào của hắn, trị giá hơn ngàn lượng, nhưng trong trận chiến núi Quyện Tử, hắn vẫn phải cưỡi ngựa cầm thương, đối mặt với nguy hiểm sống chết. A Chiến, quốc gia phồn trọng, hiện giờ chúng ta cách kinh thành vạn dặm, ở Hoài Châu xa xôi, cha nói với con một câu bất kính với lời của chủ tử."

Tiêu Minh Viễn đóng cuộn giấy lại, nắm lấy tay Tiêu Chiến:

"Xã tắc giang sơn, quan trọng không phải tên họ của kẻ bề trên, mà quan trọng là việc phụng dưỡng vạn vạn bách tính của bọn họ. Giang sơn vốn không họ, xã tắc vốn vô danh, hướng về vạn dân, mới là nơi nguồn cội long mạch được sinh ra. Vì một chức quan, giống như Nhiếp chính vương...Nếu gặp phải nguy nan mà suy nghĩ né tránh, vậy đất nước này, hà cớ gì lại tồn tại?"

Thược dược vô thanh, sợi tóc bị gió đêm thổi quét qua lông mày Tiêu Chiến, trên con đường Kinh - Hoài cách đó trăm dặm, chiến mã đạp bay bùn đất dính vào y bào màu đen sẫm ẩn dưới bộ giáp lạnh lẽo của Vương Nhất Bác.

———————

(1) Nếu không phải vì quân, hà cớ gì đắm mình trong sương. Ý câu nói của Tiêu Minh Viễn là không muốn vì vua nữa.

(2) Trung cung chỉ vùng trời xung quanh Bắc Cực, tượng trưng cho triều đình trung ương do Thiên đế đại diện. Sau này trong các triều đại nhà Tần và Hán, nó được mở rộng để chỉ cung điện của hoàng hậu, hay chính là để ám chỉ hoàng hậu.

(3) Đông triều là tên gọi khác của cố cung để chỉ thái hậu, thái phi hay chỉ đông cung hoặc ám chỉ thái tử.

(4) Câu thơ nằm trong bài thơ《Mẫu đơn》của Bì Nhật Hưu, dịch nghĩa:

Khoe rằng vẻ đẹp không đâu sánh

Đệ nhất nhân gian một thứ hương

- (bản dịch lấy từ thivien.net)

(5) Tham công luyến sạn: chỉ người ham công danh không muốn rời bỏ chức vị của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv