Rèm cửa sổ bị gió nhẹ nhàng vén lên, cửa gỗ cũ kĩ vẫn đung đưa phát ra âm thanh "kẽo kẹt" quỷ dị. Hiệu ứng che lấp thính giác ở người một lần nữa được Vương Nhất Bác phát huy tác dụng. Bất kì âm thanh kì lạ nào đều không thể lọt vào tai cậu. Đứng trước tình yêu, tất cả yêu ma quỷ quái của《Silent Hill》đều bị trấn áp mạnh mẽ. Chỉ cần Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu sẽ không còn sợ nữa.
Tay Vương Nhất Bác cách lớp quần nắm lấy côn th*t anh vuốt ve hai cái, Tiêu Chiến lập tức cương lên. Sau đó, bàn tay to kia trượt vào quần ngủ rộng thùng thình thăm dò, nhanh chóng giữ lấy toàn bộ dương v*t anh trong lòng bàn tay.
Tiêu Chiến cho rằng phân thân của mình không hề nhỏ. Nhưng tay Vương Nhất Bác rất to, bàn tay nhào nặn hai túi tinh hoàn, nhiệt độ ấm ấp bao bọc toàn bộ vô cùng vừa vặn, ngón cái còn có thể chạm đến đỉnh quy đầu, chỉ mới sờ hai cái đã khiến anh trơn trượt dính nhớp. Một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, từ thân dưới vuốt dọc lên, mò đến hai điểm nhỏ trước ngực, mở rộng lòng bàn tay túm lấy hai nụ hoa, dùng ngón cái cùng ngón giữa thay nhau xoa nắn.
Tiêu Chiến hơi cúi đầu liền có thể thấy được bàn tay Vương Nhất Bác với các đốt ngón tay rõ ràng. Đầu ngón trỏ hếch lên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, vừa ngắn vừa bằng phẳng, quyến rũ nhưng rất mạnh mẽ, tựa như đôi tay của một người đàn ông trưởng thành. Thật khó để liên hệ nó với khuôn mặt thích khóc nhè phúng phính má sữa.
Không chỉ tay lớn, thứ trong đũng quần cũng là cỡ đại. Cậu đã sớm cởi quần mình, lấy ra côn th*t cứng rắn, không ngừng cọ sát ở kẽ mông Tiêu Chiến. Anh nằm nghiêng đưa lưng về phía cậu, từ từ duỗi thẳng thắt lưng. Hậu huyệt dần trở nên ướt át vì bị kích thích, co rút không theo quy luật.
"Vương Nhất Bác, thế này mệt quá, anh muốn nằm sấp làm." Giọng Tiêu Chiến ướt nhão như hậu huyệt dính dấp đầy nước của anh. Vương Nhất Bác đỡ lấy người, giúp anh nâng hông lên. Đồ chơi phía sau không khác gì một cây trụ thô to, không ngừng cương cứng đâm chọc.
"Thế này thì sao?" Hởi thở của cậu phà lên lưng Tiêu Chiến khiến cả người anh nóng lên, vật phía trước tiết ra một ít chất lỏng trong suốt, bị ngón tay thô ráp của Vương Nhất Bác quẹt đi.
Xem ra tư thế này ổn rồi. Vương Nhất Bác trộm cười, anh Chiến đổi tư thế thôi cũng nhạy cảm đến vậy.
Tiêu Chiến không hoàn toàn nằm sấp mà là nửa quỳ, phía dưới chèn gối, mông hơi vểnh lên. Thân thể Vương Nhất Bác dán sát hết mức có thể, không để lộ khe hở nào. Hai tay vuốt ve liên tục từ trên xuống dưới, có nặng có nhẹ, có trước có sau, tựa như một người yêu thành thục. Tiêu Chiến thầm niệm trong lòng, cây gậy của Vương Nhất Bác sao vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.
"Vương Nhất Bác, em làm cái gì cứ sờ tới lui mãi thế. Anh có thể rồi."
"Em sợ anh đau." Giọng Vương Nhất Bác vẫn vô cùng dịu dàng. Nhưng màn dạo đầu nhẹ nhàng chỉ là ảo tưởng. Cậu nghe Tiêu Chiến nói có thể, liền đưa hai ngón tay vào hậu huyệt mở rộng qua loa, sau đó chen quy đầu, đâm thẳng cả cây vào trong. Đỉnh đến Tiêu Chiến không kịp phản ứng, bất giác thét lên một tiếng. Giường gỗ cũ kĩ cũng theo đó lắc lư dữ dội.
"Em đừng làm ầm ĩ quá, phòng này cách âm không tốt." Tiêu Chiến trách móc nhưng nghe vào tai như thể đang làm nũng.
"Vậy anh kêu nhỏ một chút, ca ca."
Sau khi nói xong, chỉ cảm thấy lỗ nhỏ của ca ca siết chặt, kẹp cậu thoải mái đến bùng nổ. Không biết dương v*t của Vương Nhất Bác đỉnh đến đâu rồi. Trước giờ chưa từng gọi Tiêu Chiến là "ca ca", vào lúc này lại ở trên giường, vừa đè người đâm rút liên tục vừa tự động gọi danh xưng này, khiến Tiêu Chiến nghe đến mềm xốp tê người.
Sau này, Vương Nhất Bác vẫn rất thích gọi Tiêu Chiến là "ca ca" lúc trên giường, làm anh trong nhiều năm luôn cảm thấy tiếng gọi "ca ca" này là một từ rất tình thú.
Rốt cuộc, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu mãnh liệt thao vào. Tiêu Chiến còn nhớ phòng cách âm không tốt, ban đầu không dám kêu ra. Vương Nhất Bác không nghe được âm thanh của anh, cho rằng mình làm vẫn chưa đủ, càng đẩy hông ác liệt hơn, khiến Tiêu Chiến chỉ đành thấp giọng rên rỉ.
Giường gỗ cũ cũng không yên phận, đầu tiên lắc lư kêu cót két, sau đó không biết bộ phận nào bị bung ra, rơi xuống đất một tiếng "cạch", theo đó là tiếng gỗ bắt đầu nứt ra. Chiếc giường đã hỏng một phần càng rung chuyển dữ dội hơn, tựa như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào. Vương Nhất Bác muốn thử đi kiểm tra xem giường bị hư chỗ nào, nhưng quả thật không thể dừng lại. Cuối cùng, cậu chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, nhân lúc xoay người Tiêu Chiến lại hôn, đổi chỗ với anh, bản thân dựa nửa người vào đầu giường, để Tiêu Chiến ngồi lên côn th*t mình.
Như vậy, nếu lỡ giường gỗ có sập, Tiêu Chiến đang ngồi trên người mình sẽ không bị thương.
Có lẽ do thay đổi vị trí, điểm chịu lực của giường được phân tán, âm thanh cót két thay đổi một chút, Vương Nhất Bác cũng có thể thấy rõ nét mặt Tiêu Chiến. Đêm cực quang đó, cậu cũng không ngừng ngắm nhìn khuôn mặt anh. Một năm trôi qua, Tiêu Chiến có chút thay đổi, nhưng không thể nói rõ khác nhau thế nào, tóm lại là ngày càng đẹp hơn. Chẳng qua khi đó anh nằm dưới thân cậu, góc độ không giống, biểu cảm của lông mày và ánh mắt cũng có chút khác biệt. Cậu thích như hiện tại hơn, muốn ngẩng đầu lên liền thấy được gương mặt động tình của Tiêu Chiến, phải dùng sức rướn người lên mới có thể hôn được nốt ruồi nhỏ dưới môi anh.
Không biết ngoài cửa sổ bắt đầu mưa nhỏ từ lúc nào. Mưa đánh vào cây cối chỉ có ở vùng ôn đới phía bắc Seydisfjordur, vang lên tiếng xào xạc. Tiêu Chiến không rõ thứ rơi xuống lưng mình là mưa nhỏ hay mồ hôi.
"Vương Nhất Bác, sao em không để anh nằm dưới, anh muốn như lúc nãy."
"Đều nghe anh." Vương Nhất Bác để anh quỳ xuống, hai tay nắm lấy lan can đầu giường. Hạ thân cứng rắn chưa bắn lần nào, rút ra một giây thôi đã khó chịu muốn đòi mạng.
"Nắm chắc chưa?" Vương Nhất Bác lại cắm dương v*t vào.
"Ừm, em nhanh lên."
Vương Nhất Bác cuộn chăn gối thành một đống, nhét vào phía trước Tiêu Chiến: "Tuyệt đối không được buông tay, giường có sập cũng phải tiếp tục nắm."
"Em làm cái quái gì thế Vương Nhất Bác? Giường sập thì em để mông trần mà đi đền tiền."
Vương Nhất Bác không nói nữa, bắt đầu tập trung toàn lực thao Tiêu Chiến. Bây giờ không cần lo gì nữa, lỡ giường sập thì anh cũng sẽ ngã trên chăn.
"Vương Nhất Bác...em lưu manh..." Tiêu Chiến vừa thở gấp vừa nói.
"Làm sao?" Vương Nhất Bác tăng nhanh tốc độ.
Tiêu Chiến đang bị đỉnh sâu, đột nhiên nhớ ra: "Rõ ràng là em gập hết ngón tay trước...em đồng ý...hứa...hứa với anh một chuyện."
"Anh nói gì em cũng đều đồng ý."
Vương Nhất Bác không thể làm nhẹ nhàng như lời dặn của anh. Khung ảnh trên tủ đầu giường bị hất tung, một nửa rơi xuống giường, một nửa nằm ngổn ngang trên tủ. Cậu đẩy hông, khung ảnh gỗ liền phát ra âm thanh, Tiêu Chiến cũng thở hổn hển.
"Em hứa với anh...sau này...ưm a...chỉ khi có anh...a ư..."
Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai Tiêu Chiến: "Lát nữa hẵng nói, bắn trước đã."
Tiêu Chiến cũng không kiềm được giọng nhỏ như lúc trước, từng đợt rên rỉ mềm mại hòa cùng âm thanh giường gỗ kêu cót két, không có chút không gian để thở. Khung ảnh gỗ cuối cùng cũng bị quăng xuống sàn, "bang" một tiếng, cũng không biết mặt thủy tinh bên trên có bị vỡ không.
Toàn bộ căn phòng rung chuyển, có thể bọn họ đã không còn sức nhớ rõ, nơi này là phòng của đoàn phim, cách vách và trên lầu vẫn còn rất nhiều đồng nghiệp.
Vương Nhất Bác dùng sức đâm vào điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến. Cậu cảm nhận được lỗ nhỏ phía sau của anh co rút ngày càng nhanh, tiếng kêu cũng càng lúc càng cao. Biết anh sắp lên đỉnh, liền lấy một tay che kín miệng anh lại. Tiêu Chiến bắn ra trong lúc rên rỉ bị đè nén. Hai người gần như đồng thời đạt cao trào. Một khắc cuối cùng, Vương Nhất Bác mới rút côn th*t của mình ra, bắn đầy tinh dịch lên mông và eo Tiêu Chiến.
Cả hai đều thở hổn hển nằm sấp xuống giường, mặc kệ khắp nơi trên người đến dính đầy chất lỏng trắng đục. Tiêu Chiến sau cơn cực khoái liền cảm thấy trước mắt trống rỗng, một ý nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu.
47
"Anh muốn hút thuốc." Tiêu Chiến nói.
"Em cũng muốn."
"Không được, em vẫn còn nhỏ." Tiêu Chiến đợi thân thể lấy lại chút khí lực, khoác áo chống gió của Vương Nhất Bác, đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Trong phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh, cửa sổ mở toang khiến tiếng mưa rơi xào xạc theo đó tràn vào.
Vương Nhất Bác để mông trần đuổi theo: "Anh Chiến, sao anh lại không vui rồi?"
"Anh không có."
"Anh có."
Cho dù trong phòng tối đen không bật đèn, lớp ngụy trang của anh cũng không thoát khỏi ánh mắt Vương Nhất Bác. Sở trường ngụy trang và giữ khoảng cách anh am hiểu nhất từ trước tới nay, khi đứng trước Vương Nhất Bác, tất cả đều mất hiệu lực.
Tiêu Chiến không phải là thiếu niên mới trưởng thành, không cần thiết cứ mãi giả vờ. Anh hỏi Vương Nhất Bác: "Vì sao em không cho anh kêu lên, rất sợ người khác biết được sao?"
Lời vừa nói ra, anh đã lập tức hối hận. Anh biết rõ bản thân và Vương Nhất Bác không bao giờ lấy được chứng nhận cùng con dấu hợp pháp. Anh sợ Vương Nhất Bác giống như một năm trước, trở về Bắc Kinh liền biết mất không thấy người. Nhưng ân ái dù sao cũng là chuyện riêng tư, cậu không muốn người khác biết cũng rất bình thường.
"Giường kêu lớn như vậy, cái gì nên biết chắc biết từ lâu rồi. Em chỉ không muốn bọn họ nghe được tiếng anh. Anh là của một mình em." Vương Nhất Bác khỏa thân đứng dưới ánh trăng, chớp mắt một cái, tủi thân vô cùng.
"Em sẽ không như năm ngoái, càng sẽ không biến thành giống tên Ngụy Hạo Đông kia đâu. Em hận chết hắn ta lâu lắm rồi." Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, toàn thân trắng nõn tựa như một tinh linh.
"Em qua đây, em đứng ở đó giống như đang bị phạt đứng vậy." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác đứng yên không động: "Anh sang đây, đứng ở cửa sổ dễ cảm lạnh lắm."
Tiêu Chiến dập tắt điếu thuốc trong tay, đi tới nắm lấy cằm Vương Nhất Bác, hôn một cái, hỏi: "Có phải anh quá cẩn thận rồi không? Anh xin lỗi."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em sẽ làm cho anh tin tưởng em."
Tình yêu cũng cần thời gian, tựa như mưa nhỏ ngoài cửa sổ vậy, rạo rực sinh trưởng. Chim bồ câu hoang dã sẽ luôn có ngôi nhà thuộc về riêng mình.
48
Giường của Tiêu Chiến đã trở thành một chiếc giường đầy nguy cơ, anh không biết nó sẽ sập lúc nào, huống chi trên giường rất lộn xộn, không thể ngủ tiếp được nữa. Hai người cùng chen chúc trên chiếc giường còn lại trong phòng.
Giường đối diện với cửa sổ, Vương Nhất Bác vừa mở mắt đã thấy được ánh sáng rực rỡ bên ngoài, giống như vào buổi ban mai ở bán đảo Snæfellsnes, mặt trời mọc giữa những kẽ chân cậu. Lần này, cậu không có lý do gì để phải thưởng thức một mình nữa.
Cậu đánh thức Tiêu Chiến bằng một nụ hôn: "Ngắm bình minh đi anh."
Đêm mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, trả lại cảnh mặt trời mọc hoàn mỹ cho một buổi sáng ẩm ướt. Dưới lầu có rất nhiều tiếng ồn gọi nhau, là đồng nghiệp của đoàn phim đã quay lại.
Mở rộng cửa sổ để đón không khí tươi mát cùng tiếng chim thánh thót từ thung lũng tràn vào phòng, xua đi mùi ẩm mốc của mấy món đồ gỗ trong nhà. Vương Nhất Bác cảm thấy rất thành tựu, đây là ngày đầu tiên cậu cùng Tiêu Chiến chính thức ở bên nhau.
"Mọi người đã đi đâu vậy?" Cậu hét với phía dưới.
"Ra bờ hồ ngắm mặt trời mọc." Đồng nghiệp cũng hét lên với cậu.
"Đẹp không?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Đẹp lắm luôn! Hai người không dậy nổi, thật là tổn thất lớn!"
Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý: "Tôi đã từng nói ở Bãi cát đen rồi, có nơi còn có thể ngắm bình minh đẹp hơn thế này nhiều!"
Bình minh đẹp nhất mà cậu nhắc đến, chính là khi có Tiêu Chiến nằm bên cạnh, cùng nhau ngắm nhìn mặt trời mọc qua những kẽ chân.
Vương Nhất Bác dứt khoát nhấc chân ngồi lên bệ cửa sổ, cùng đồng nghiệp bên dưới tiếp tục tán gẫu.
Tiêu Chiến gần như đã thu dọn xong, mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu, ngoài hành lang cũng là một trận náo nhiệt. Mọi người đang bàn bạc xem đi đâu ăn sáng, uống cà phê.
Biệt thự gỗ tuy cũ kĩ nhưng thiết kế ánh sáng đặc biệt tốt. Ánh mặt trời chiếu vào từ mọi góc độ, bụi trong ánh nắng nhẹ nhàng bay lơ lửng, hoàn toàn không có cảm giác u ám của đêm qua. Quả nhiên là một nơi chụp hình lý tưởng.
"Chúc mừng nha, anh Tiêu."
Tiêu Chiến có hơi ngại ngùng khi thấy trợ lý cười đầy ẩn ý với mình. Không biết câu chúc mừng này là từ đâu ra.
"Dậy rồi sao anh Tiêu? Ngủ ngon không?"
"Được lắm nha anh Tiêu, nhân viên thu âm của chúng tôi không tệ nhỉ."
......
Người đi ngang qua phòng gửi câu chúc phúc ngày càng nhiều. Tiêu Chiến quay đầu nhìn vào trong, Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi trên bệ cửa sổ nói chuyện phiếm, dường như không hề ngạc nhiên đối với phản ứng của đồng nghiệp.
Tận đến khi buổi chụp hôm đó sắp kết thúc, Tiêu Chiến mới nhìn thấy, sáng sớm Vương Nhất Bác đã đăng một tấm hình tự sướng của hai người trong vòng bạn bè. Lúc đó, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh dậy, bọn họ đầu tóc rối bù kề sát nhau. Tấm thứ hai là chụp chân của hai người, đang giẫm lên cảnh bình minh ngoài cửa sổ, chú thích là: "Nhiếp ảnh gia vẫn chưa thức dậy nên tôi đành chụp vậy."
Vương Nhất Bác cứ như vậy mà khoe khoang, tuyên bố tình yêu của mình. Phía dưới có tầm mười mấy vị đồng nghiệp ấn thích cùng chúc phúc. Anh trai tổ đạo cụ thậm chí còn kích động đến mức để lại một loạt tin nhắn, cảm ơn Vương Nhất Bác đã giúp anh ta giữ được địa vị trên bàn đánh cược.
Vương Nhất Bác vẫn giống với trước kia, không quan tâm người khác nói gì. Nhưng cậu biết Tiêu Chiến không thích làm người yêu phải ẩn mình trong bóng tối.
====
Cảnh chụp ở biệt thự thợ săn diễn ra rất thuận lợi. Sau khi đóng máy, mọi người quyết định tổ chức tiệc mừng ở tầng một. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác uống rượu được một nửa liền lén chạy lên phòng, đóng cửa lại, lăn giường. Làm thế nào cũng không cảm thấy đủ, tiếng nhạc dưới lầu rất lớn, Tiêu Chiến càng thỏa sức mà hét, không chút nể nang.
Chiếc giường còn lại trong phòng cũng bị hai người đong đưa đến sắp sập. Lúc sắp đạt cao trào, Tiêu Chiến chợt nhớ ra gì đó. Anh vừa rên rỉ vừa đứt quãng nói, trò gập ngón tay anh thắng, cậu phải hứa với anh một chuyện.
Vương Nhất Bác hỏi anh chuyện gì.
Anh nói, sau này, chỉ khi có anh ngồi trên ghế phụ lái, em mới được chạy nhanh như vậy. Em có biết hôm qua ở trên quốc lộ, anh suýt nữa bị dọa chết rồi không.
dương v*t cứng rắn của Vương Nhất Bác đột ngột bắn ra, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Tiêu Chiến cũng bắn. Anh cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ thật sáng, chiếu đến khiến người hoa mắt, liền đưa tay lên che mặt. Anh chưa từng gặp người nào lưu manh như Vương Nhất Bác, thao người khác xong còn tự mình bật khóc.