"Vương Nhất Bác, em có chắc là muốn nghe không?"
"Ừ, em nghe."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến. Anh vẫn đang đeo kính râm, nhìn thẳng phía trước mà đi.
"Anh ly hôn rồi. Chuyện này cũng không có vấn đề gì, chẳng qua phải giải thích rõ ràng với ba mẹ phía bên kia. Bọn họ đều là người rất truyền thống."
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chờ Tiêu Chiến nói tiếp. Cậu chưa từng yêu ai cũng chưa từng kết hôn, thậm chí những ngày tháng sống cùng ba mẹ cũng chưa từng được trải qua. Tình yêu là điểm mù kiến thức lớn nhất của cậu.
"Anh và cô ấy là hôn nhân về mặt hình thức."
Vì vậy, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm, hôn nhân hình thức, hợp đồng hôn nhân: "Giống như hai bên cùng kí hợp đồng?"
"Đúng, giống như vậy."
"Cô ấy phản bội anh sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Cô ấy phản bội anh làm gì. Anh và cô ấy ở cùng chiến tuyến."
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, rất khó để trở mặt. Người phản bội anh chính là bên không kí hợp đồng. Đối với người ngoài mới cần đến hợp đồng, còn những người thân thiết mà bản thân tin tưởng thì không cần, chẳng hạn như bạn trai đã gắn bó với anh sáu năm.
====
Lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp Ngụy Hạo Đông là lúc tốt nghiệp đại học. Hắn cùng học cấp 3 với bạn đại học của Tiêu Chiến, quen biết nhau qua một bữa cơm. Hai người vừa gặp đã hợp, ngay ngày hôm đó đã ở bên nhau. Ban đầu còn che giấu, không cho người xung quanh biết, nhưng thời gian lâu dài, giấy không gói được lửa. Bạn học cấp 3 là một thẳng nam sắt thép, căn bản không chấp nhận nổi chuyện này, đoán chừng trong lòng chán ghét đến cực điểm, dần dần không còn liên lạc với bọn họ nữa.
Sau đó, Tiêu Chiến và Ngụy Hạo Đông có rất nhiều bạn chung mới, cứ như vậy ở bên nhau sáu năm. Đã từng trao nhẫn, mượn rượu lạy trời đất, lên giường, chỉ duy nhất không có được lời chúc phúc của ba mẹ. Tiêu Chiến lớn lên trong gia đình công chức, ba mẹ rất truyền thống. Nhà Ngụy Hạo Đông cả hai đều là giáo viên trung học, càng thêm khó khăn, căn bản không thể có chuyện chúc phúc cho bọn họ.
Những năm đó, Tiêu Chiến cũng đã thử thú nhận với ba mẹ, nhắc đến Ngụy Hạo Đông với gia đình anh. Thật ra con trai mình như thế nào, trong lòng ba mẹ đã sớm biết rõ, chẳng qua là không chấp nhận. Cả hai cũng không muốn nghe Tiêu Chiến nói, đề cập đến một chút sẽ khóc, gây gổ sau đó không ngừng giới thiệu các cô gái cho anh xem mắt. Gia đình Ngụy Hạo Đông cũng thế, chỉ có hơn chứ không kém. Hai người cứ như vậy kiên trì sáu năm. Người trẻ tuổi một khi yêu đương còn lớn hơn trời, lúc cùng ba mẹ cãi nhau gay gắt nhất có khi dịp lễ tết cũng không về nhà.
Ngày đó, Tiêu Chiến nằm trong vòng tay Ngụy Hạo Đông, bỗng nhiên nói chúng ta kết hôn hình thức đi.
Anh quen biết với Trần Hân qua một lần xem mắt lấy lệ, do gia đình sắp xếp. Vừa gặp mặt, hai bên đã nói rõ vì ba mẹ mà đến, không cần gọi thức ăn, trực tiếp nói tạm biệt. Lúc rời đi, Tiêu Chiến theo trực giác gọi Trần Hân lại: "Này, cô thẳng hay cong vậy, có nghĩ đến kết hôn hình thức chưa?"
Chuyện kết hôn này cũng không phải ý nghĩ bộc phát. Ngay một tuần trước, mẹ Ngụy Hạo Đông vừa bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn giữa. Bà nói nếu hắn còn tiếp tục ở bên Tiêu Chiến, sẽ không tiếp nhận chữa trị. Tiêu Chiến biết, điều sợ nhất là bệnh nhân tâm trạng không tốt, có lẽ bệnh này của mẹ hắn cũng là do bọn họ ở bên nhau nhiều năm mà tức giận đến phát ra. Vì vậy, khi Ngụy Hạo Đông ấp úng đề cập đến hôn nhân hình thức, mặc dù anh không đồng ý ngay lập tức, nhưng dường như đã biết không còn sự lựa chọn nào khác.
Có bệnh mới cuống lên tìm bác sĩ. Tiêu Chiến không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy, không ngờ Trần Hân thật sự là người đồng tính, có một người yêu bên nhau đã lâu, tên Lý Tịnh. Trùng hợp hai người cũng đang suy nghĩ đến kết hôn hình thức, sự xuất hiện của Tiêu Chiến càng thúc đẩy bọn họ đưa ra quyết định nhanh hơn.
Tiêu Chiến cho rằng anh và Ngụy Hạo Đông tuyệt đối không có chuyện chia tay. Tìm một người phụ nữ, lãnh một tờ giấy hôn thú để qua cửa ải gia đình. Núi cao hoàng đế xa, sau này ai sống với ai, ba mẹ cũng không can thiệp được. Ngày tháng tốt đẹp mới có thể bắt đầu.
Hôm đăng kí kết hôn, bốn người giống như bạn bè cùng nhau có lợi trong Liên Hợp Quốc, hoàn thành toàn bộ quá trình với hiệu suất vô cùng cao, trong lòng không hề có một chút áp lực. Hình trên giấy đăng kí đỏ thẫm, Tiêu Chiến chụp chung với Trần Hân, Ngụy Hạo Đông cũng chụp cùng Lý Tịnh.
Đăng kí xong, bốn người cùng ăn một bữa lẩu. Trân Hân dẫn Lý Tịnh, Ngụy Hạo Đông dắt Tiêu Chiến, ai về nhà nấy. Trên đường về, Tiêu Chiến nói không được, chúng ta cũng phải chụp chung một tấm. Không kịp đợi giao hàng trực tuyến, ghé vào cửa hàng mỹ thuật đối diện mua một tờ giấy đỏ lớn, về nhà treo lên tường. Hai người chụp chung bằng máy ảnh có chân chống tự động, rửa ra sau đó dán lên tủ lạnh. Nụ cười của Tiêu Chiến trong bức ảnh vô cùng đẹp.
Sau khi nhận giấy hôn thú nửa năm thì phải tổ chức đám cưới, Tiêu Chiến dẫn Trần Hân về Trùng Khánh. Toàn bộ hôn lễ đều rất đơn giản. Quê Ngụy Hạo Đông ở Chiết Giang có nhiều quy củ, gia đình phải tổ chức lớn, bày tiệc rượu mời mọi người, chuẩn bị mất hơn nửa năm. Thời gian đó, tử vi nói Tiêu Chiến tài vận tốt, sẽ kiếm được không ít. Vì vậy, anh không từ chối bất kì hợp tác nào, cả ngày vác máy đi khắp nơi chụp, số ngày trở về Bắc Kinh trong một tháng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày trước khi ngủ gọi video với Ngụy Hạo Đông, nói đùa mình kiếm nhiều tiền một chút để dành làm tiền mừng cưới cho hắn. Ngụy Hạo Đông cau mày than phiền với anh hôn lễ thật phiền phức, hắn rất nhớ anh.
Mấy lời yêu thương luôn khiến người cảm động. Đáng tiếc, tình cảm không có khế ước không thể mãi mãi bền vững như nụ cười trên tờ giấy hôn thú đỏ thẫm. Giống như trái cây để trong tủ lạnh lâu ngày, bề ngoài thì nguyên vẹn, nhưng bên trong chẳng biết đã âm thầm thối rữa tự lúc nào.
Bệnh tình của mẹ Ngụy Hạo Đông nhanh chóng chuyển xấu, nhưng vẫn cố gắng tham gia hôn lễ của hắn. Hôm đó, Tiêu Chiến cũng đến, đứng ở phía xa nhìn một cái rồi rời đi, sợ khiến mẹ hắn không vui. Cho dù chỉ nhìn từ xa, cảnh tượng kia rung động hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng, cô dâu chú rể ôm hôn, trao nhẫn... Biết rõ chỉ là đang diễn kịch, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn không tránh khỏi mất mát.
Cho đến bây giờ, anh cũng không biết là ai nghĩ ra ý tưởng đi Iceland hưởng tuần trăng mật, dù sao anh và Ngụy Hạo Đông cũng chưa từng nhắc đến Bắc Âu. Khi anh xong việc quay về nhà ở Bắc Kinh, Ngụy Hạo Đông đang sắp xếp hành lý, nói phải đi Iceland chụp hình cưới, đối phó với nhà.
Vì sao chụp hình cưới phải chạy đến tận Iceland? Studio ở Bắc Kinh không tốt sao? Anh là nhiếp ảnh gia, chi bằng hắn thuê anh chụp đi? Anh sẽ không tính tiền phí.
Ngụy Hạo Đông nói Tiêu Chiến đừng như vậy. Chuyện này do gia đình sắp xếp. Hắn không có cách nào khác.
Gia đình, gia đình, lại là gia đình.
Cuối cùng, Ngụy Hạo Đông lựa chọn tour du lịch chụp ảnh đắt nhất, chụp một vòng Iceland, từ đồng rêu, thác nước đến xác máy bay, còn có cực quang. Tiêu Chiến liếc nhìn những tấm hình kia, bĩu môi nói chụp không giỏi bằng anh, chỉnh ảnh cũng không tốt bằng anh. Cuối cùng, chỉ vào Lý Tịnh nói, người này không đẹp bằng anh.
Thật ra, những bức ảnh kia chụp không đến nỗi nào. Lấy tiêu chuẩn nhiếp ảnh gia như anh để đánh giá, quả thật không tệ. Bất kể là kết cấu hình hay ánh sáng, điểm nổi bật hơn cả là nắm bắt thời cơ. Khoảnh khắc máy ảnh nhấn xuống đã bắt trọn ánh mắt hạnh phúc của Ngụy Hạo Đông và Lý Tịnh.
Lúc này, Tiêu Chiến mới chậm chạp ý thức được Ngụy Hạo Đông đã cùng một người phụ nữ đi du lịch riêng. Mặc dù cô ta là đồng tính, nhưng bọn họ có giấy hôn thú, hơn nữa có khả năng chỉ đặt một phòng.
"Hai người đi du lịch ngược chiều kim đồng hồ đúng không?" Tiêu Chiến hỏi. Bởi vì có thể nhìn ra hành trình dọc theo bản đồ Iceland từ những bức ảnh. Nụ cười của cặp đôi mới cưới trong đó từ gượng gạo đến tự nhiên, từ qua loa lấy lệ đến động tâm.
Một quá trình phát triển tình cảm hoàn chỉnh.
Đêm đó, Tiêu Chiến đã lâu mới được chạm vào cơ thể người yêu. Nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy không thoải mái, không thể nói rõ sai ở đâu. Nhưng chính là không còn giống với trước kia.
Ở trên giường, anh hỏi Ngụy Hạo Đông có phải đã ngủ với Lý Tịnh rồi không, khiến bầu không khí phút chốc khó chịu. Ngụy Hạo Đông ra ban công hút thuốc, Tiêu Chiến cũng hút. Anh vào nhà bếp bật máy khử mùi. Chính vào hôm đó, Tiêu Chiến đã học được cách hút thuốc.
Sự thật chứng minh Tiêu Chiến đoán không sai. Mấy tháng sau, Trần Hân đến tìm anh, vừa nhìn thấy đã hét lên: "Cái thứ đó của bạn trai anh vươn dài thật đấy! Không phải nói kết hôn hình thức sao? Tại sao Lý Tịnh lại mang thai!"
Miệng nói nhớ anh, quay lưng đi đã lên giường với người khác.
Nói đúng hơn, Ngụy Hạo Đông và Lý Tịnh ngủ với nhau hẳn là ở lần du lịch Iceland. Một nam một nữ, cưới trước yêu sau, hôn nhân hạnh phúc, giấy trắng mực đen ghi rõ trên hôn thú, chẳng có gì sai trái cả.
Còn hai người thừa ra thì thế nào? Chính là hai kẻ ngu ngốc chứ còn gì nữa. Dường như Trần Hân còn khó chấp nhận sự thật hơn, dù sao người bị làm lớn bụng cũng là bạn gái của cô. Ngụy Hạo Đông chủ động nói chia tay với Tiêu Chiến, hắn không thể chấp nhận việc mình lừa dối người mẹ mắc bệnh nan y đang hấp hối. Tiêu Chiến nói bà sẽ không biết được, chúng ta có thể che giấu, chỉ cần hắn vẫn còn muốn ở bên anh.
Tiêu Chiến nhất thời quên mất, đứa nhỏ không phải là chó con, không muốn nuôi có thể đem tặng cho người khác. Một khi nuôi dạy trẻ là phải chăm lo cả đời. Một người đàn ông xấp xỉ 30 tuổi sẽ không cho phép một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống khóc nháo, gọi hắn baba.
Lúc này, anh mới nhận ra, đây không phải là thỏa hiệp sau khi ngoại tình và mang thai ngoài ý muốn. Mà là sự lựa chọn của Ngụy Hạo Đông sau khi đã suy nghĩ kĩ.
Ngụy Hạo Đông khóc nói cùng Tiêu Chiến ở bên nhau rất hạnh phúc, nhưng cả hai đều không dễ dàng gì. Hạnh phúc này phải trả giá quá đắt, quá nặng nề. Tìm một người phụ nữ để sinh con, sống những ngày tháng quang minh chính đại, mỗi ngày yên bình. Mặc dù không thú vị nhưng dễ thở hơn một chút.
Tiêu Chiến hỏi hắn chỉ cần phụ nữ là được sao? Hay nhất định phải là Lý Tịnh. Ngụy Hạo Đông cúi thấp đầu im lặng một lúc lâu, nói Lý Tịnh rất tốt.
Tiêu Chiến lại hỏi hắn bắt đầu từ khi nào. Ngụy Hạo Đông nói là vào đêm nhìn thấy cực quang.
Hợp đồng chính thức có đóng dấu kí tên kia của anh và Trần Hân hoàn toàn vô nghĩa. Hai người chọn một ngày hẹn nhau ở cục Dân chính, đổi sổ đỏ thành sổ xanh, sau đó xóa Wechat, đều đã bị phản bội đến mức này, chỉ có thể giải trừ hợp tác.
Mấy tháng sau khi chia tay, anh tiêu tiền như nước, mua túi mua đồng hồ, làm ra bộ dạng phấn chấn tham gia đủ loại tiệc tùng. Đem tiền kiếm được suốt nửa năm xài không chút tiếc hận, chỉ muốn thể hiện dáng vẻ chia tay không có gì to tát. Nhưng từ đầu đến cuối, anh không thể hận Ngụy Hạo Đông, càng không thể hiểu được, rốt cuộc tình cảm sáu năm không bằng nổi mấy vệt ánh sáng ở phía xa chân trời hay sao?
Ngày con của Ngụy Hạo Đông và Lý Tịnh ra đời, Tiêu Chiến mua vé máy bay, bay đến Iceland. Anh muốn xem thử nơi này rốt cuộc có thứ gì mê hoặc lòng người đến vậy. Nhưng đáp xuống Iceland mấy ngày, không những không có cực quang xuất hiện mà còn mưa liên tục.
====
Tiêu Chiến chọn ý chính để kể, Vương Nhất Bác lại nghe đến có chút ngốc. Cậu đã quen với cuộc sống tự lo ăn mặc một mình. Những chuyện gà bay chó sủa thế này quả thật có hơi vượt quá tầm hiểu biết của cậu.
Tiêu Chiến nhìn biểu cảm đơ như khúc gỗ của Vương Nhất Bác, có chút hối hận vì đã kể với cậu quá nhiều: "Haizz, anh kể với em những chuyện này làm gì chứ. Xin lỗi, lỡ xem em thành nơi trút bầu tâm sự rồi."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc: "Thì ra anh tới Iceland là để tự mình tìm khổ. Chẳng trách lần đầu tiên gặp ở chỗ xác máy bay, em đã cảm thấy tâm trạng anh không vui."
Còn không phải sao. Chính là tự mình tìm khổ. Tiêu Chiến cắn chặt môi.
"Vậy bây giờ anh đang đau lòng sao?"
Lần đầu tiên Tiêu Chiến bị người khác hỏi câu này.
"Đau lòng thì có thể làm được gì?" Tiêu Chiến bị hỏi đến bật cười.
Anh cười lên thật sự rất đẹp, khóe mắt cong cong rũ xuống, lông mi mịn như tơ cực kì dịu dàng. Nhưng mấy ngày nay ở Iceland, Tiêu Chiến không cười được mấy lần, khiến Vương Nhất Bác nhìn anh chăm chú, không sao dời mắt được.
"Vốn dĩ cũng khá đau lòng. Nhưng hôm đó ở Bãi cát đen bị sóng đánh một trận suýt mất mạng, chợt nhận ra chút chuyện nhỏ này chẳng là gì."
Tiêu Chiến lại mỉm cười: "So ra, giữ được mạng là tốt lắm rồi."
Vương Nhất Bác mạnh mẽ gật đầu vài cái. Thật ra, hôm ấy ở Bãi cát đen, cậu mới là người cận kề cái chết hơn. Cậu giống như Tiêu Chiến, ném đi máy ghi âm đắt tiền trên tay mình, móng tay dùng sức bám chặt vào lớp cát đen. Nếu như chết ở Đại Tây Dương, trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến cậu nữa.
Cậu vẫn luôn cho rằng Đại Tây Dương không cuốn trôi mình đi, là vì đang thương xót cậu ngàn dặm xa xôi tìm đến đây nhưng vẫn chưa kịp nhìn thấy cực quang.
17
Đoàn người rất nhanh đã xuống đến chân núi, dừng lại nghỉ ngơi. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn đi từ từ ở phía sau, hướng dẫn viên vẫy tay với bọn họ. Ở đây có một căn nhà gỗ đơn sơ, nhóm người đổi sang một chiếc mũ bảo hộ bền chắc hơn, vì đi lên phía trước nữa chính là động băng xanh (1).
Tiêu Chiến nói ra hết mọi chuyện xong, tâm trạng rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng theo Vương Nhất Bác tiến vào động băng. Giống như chìm trong một đôi mắt xanh biếc. Bốn phía tường băng bị ánh sáng mặt trời xuyên thấu, hấp thu toàn bộ màu sắc khác của quang phổ, chỉ trừ mỗi màu xanh. Vì vậy, vảy lên hoa văn của mặt băng ánh ra sắc xanh lam nhạt. Anh tháo bao tay, chạm nhẹ trượt theo tường băng, không hề lạnh thấu, mát mẻ tựa như da em bé.
Nghe nói để vào đến nơi sâu nhất của động băng còn khó hơn so với leo lên đỉnh sông băng. Vào mùa hè, sông băng tan chảy, bị dòng nước cắt qua từng lớp liên tục, tạo thành một hang động ẩn dưới đáy. Khi mùa đông nhiệt độ hạ xuống, nước ngưng kết lại mới hình thành nên tất cả động băng lớn nhỏ ở đây. So với đỉnh băng không thay đổi suốt hàng nghìn năm, động băng có thể nói là thiên biến vạn hóa, lặng lẽ hình thành rồi lại âm thầm biến mất. Cho dù là người Viking có kinh nghiệm cực kì phong phú trên băng tuyết, cũng phải rất vất vả mới có thể tìm ra.
"Vương Nhất Bác, em sờ thử băng này xem! Thật thoải mái." Anh vừa nói vừa quay đầu, phát hiện Vương Nhất Bác đã dang hai tay áp vào mặt băng. Gò má đè lên khối băng làm phồng lên lớp má sữa, chóp mũi đỏ rực.
Sự mệt mỏi của Tiêu Chiến khi nãy trên sông băng hoàn toàn biến mất. Trước mắt xuất hiện khung cảnh như vậy, khiến anh không nhịn được âm thầm tính toán trong lòng, với ánh sáng thế này thì nên chỉnh thông số máy ảnh bao nhiêu mới thích hợp. Đáng tiếc, máy ảnh đã cứu anh một mạng ở Bãi cát đen. Nhiếp ảnh gia hiện tại như người chỉ huy mà không có lính, căn bản chẳng làm được gì.
Cặp đôi Nam Mỹ cầm máy ảnh lấy liền, nhờ các cô gái Đài Loan giúp họ chụp hình. Nữ sinh nhiệt tình, tốn rất nhiều thời gian để tìm được góc độ ánh sáng tốt. Tiêu Chiến im lặng mỉm cười, nhường cho họ vị trí khung hình đẹp, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác.
"Anh Chiến, có thể cho em mượn điện thoại không?" Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến lấy điện thoại trong túi ra. Vương Nhất Bác cũng không nhận lấy, chỉ bảo anh mở ra ứng dụng thu âm, hướng micro lên trên, giúp cậu ghi lại âm thanh xung quanh. Ở đây có trường âm thanh đặc biệt.
"Làm thế này sao, Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến đưa điện thoại qua đỉnh đầu.
"Suỵt, anh đừng nói chuyện, bị thu vào hết rồi." Vương Nhất Bác trừng anh.
Sau đó đi qua rất nhiều nơi, máy ghi âm của Vương Nhất Bác vẫn không sửa được. Cậu vẫn luôn để Tiêu Chiến đưa điện thoại lên đỉnh đầu, giúp cậu thu lại âm thanh.
Lại đi vào sâu thêm một đoạn, đến một cung điện băng càng rộng lớn hơn, ánh sáng rực rỡ, sắc xanh cũng đậm hơn. Bởi vì trên đỉnh có lỗ hổng hình tròn nên có thể nhìn thấy bầu trời. Tiêu Chiến thì thầm, nơi này không thích hợp để chụp hình, ánh sáng quá mạnh, nhưng nếu dùng mắt thường thưởng thức sẽ cảm thấy đẹp hơn rất nhiều.
Vương Nhất Bác đột nhiên ngồi xổm xuống, nheo mắt lại nói: "Ai nói không thích hợp?". Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái của hai tay tạo thành khung hình, giả vờ chụp ảnh cho Tiêu Chiến. Đồng thời nghe thấy tiếng máy ảnh vang lên, cặp đôi Nam Mỹ bên kia lại đang chụp hình.
Trong khi mọi người đang trầm trồ trước vẻ đẹp của động băng, hướng dẫn viên đã lấy từ trong balo ra vài chiếc ly giấy và một chai rượu mạnh Iceland. Cô nói người ở trong động băng quá lạnh, cần rượu để làm ấm cơ thể. Các cô gái Đài Loan nhìn thấy rượu lại bắt đầu một trận xôn xao.
Hướng dẫn viên phát ly nhỏ, rót cho mỗi người một ít rượu, sau đó dạy họ nói một từ tiếng Iceland, nghĩa là "cạn ly". Phát âm nghe hơi lạ, nhưng rất có khí thế, giống với tính cách người Viking. Cô còn nói dòng khí lạnh đông Greenland sắp tới sẽ khiến động băng trở nên vô cùng nguy hiểm. Từ ngày mai, nơi này sẽ đóng cửa cho đến khi đợt rét qua đi. Nếu như mưa tuyết quá lớn, có thể khiến động băng bị sập. Vì vậy, họ chính là những du khách cuối cùng đến tham quan động băng xanh này.
Mọi người tụ họp thành một vòng tròn, nâng ly rượu lên thật cao, cầu nguyện động băng có thể chống chọi với dòng khí lạnh đông Greenland và cầu mong cho nơi tuyệt đẹp này có thể tồn tại lâu hơn một chút. Vương Nhất Bác không chỉ nâng ly rượu mà còn nâng điện thoại đang ghi âm của Tiêu Chiến, bắt trọn giây phút tiếng "Cạn ly" Iceland vang lên.
Trước khi rời động băng, cặp đôi người Nam Mỹ kia tặng cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một bức ảnh. Trong hình, Vương Nhất Bác đang nửa ngồi, dùng máy ảnh không khí chụp hình cho Tiêu Chiến. Bị chói sáng, xung quanh hai người là một mảng trắng muốt, căn bản không nhìn ra được chút xanh lam nào. Cặp đôi Nam Mỹ nói lúc ấy đúng lúc thấy được cảnh này, liền giơ máy lên chụp lại.
Hai người cảm ơn cặp đôi kia, nhận lại được mấy câu chúc phúc kiểu như mãi mãi ngọt ngào, trăm năm hạnh phúc, khiến Tiêu Chiến lúng túng không thôi. Vương Nhất Bác ngược lại ngốc đến ngây người, nhanh chóng giải thích với người ta không phải, bọn họ mới quen biết mấy ngày trước, không phải loại quan hệ đó.
Cặp đôi kia càng vui vẻ, cười nói, vậy thì chúc hai người có thể nhìn thấy cực quang.
Trên đường về, Tiêu Chiến than phiền tấm hình kia chụp không đẹp, mắc lỗi quá nhiều. Nhiếp ảnh gia chính là khó tính như vậy, đến nỗi Vương Nhất Bác phải cất vào túi mình.