Ngày hôm sau Thái tử cáo bệnh, nói là bị nhiễm phong hàn.
Ngụy Vương nghe xong thì bật cười: "Người bận rộn trên giường tối hôm qua cũng đâu phải y". Sau đó ngoảnh lại phân phó nô tỳ tới hầu hạ bên giường bệnh Thái tử. Còn nghe nói mỗi chén thuốc dâng lên đều bị Thái tử đập vỡ hết sạch.
Lúc Nhất Bác tới thăm, y vội trùm chăn che kín cả mặt, quay lưng lại phía hắn giả vờ đang ngủ. Nhất Bác vẫn không biết nặng nhẹ mà trêu y, lúc đầu thì nói y ghen tuông, lúc sau lại nói y náo loạn khó hiểu như một người vợ nhỏ... Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều không thèm đếm xỉa tới, làm như không nghe thấy.
Lần sau hắn lại tới, phát hiện công chúa cũng đang ở đây, ngồi xổm phía đầu giường khóc lóc. Nhất Bác cũng không tiến lại gần, chỉ đứng ở mãi gian ngoài nghe thấy tiếc khóc xen lẫn cả mối thù nước nhà của công chúa.
Công chúa khóc mãi không ngừng, chẳng là ngày nọ nghe được mấy chuyện, các tỉ muội bị gả đi các vương phủ đều không tránh khỏi bị lăng nhục/ làm nhục, thân thể bị người ta giẫm đạp, còn bị chính thất của các phủ không ngừng ức hiếp, số người tìm đến tự sát không đếm xuể. Vả lại thúc bá cùng đường huynh tỷ muội của bọn họ lại bị đày ra khỏi kinh thành, lao động khổ cực ở nơi còn lạnh hơn nơi đây gấp trăm lần. Thái tử nếu không phải vì được bệ hạ ban thưởng cho Ngụy Vương, chỉ sợ cũng không thoát khỏi vận mệnh như vậy. Nàng đã khuyên ca ca hết nước hết cái, chỉ mong huynh trưởng có thể phấn chấn hơn một chút, từ tình hình trước mắt mà có thêm một tia hy vọng. Nhưng kết quả Tiêu Chiến chỉ im lặng quay vào phía trong nằm, một lời cũng không nói.
Công chúa không thể làm gì khác, đôi mắt lại đỏ lên, vừa lúc nhìn thấy Ngụy Vương đang đứng ở bên ngoài, vội vàng muốn hành lễ. Nhất Bác giơ tay lên ra hiệu không cần, ánh mắt hắn quét qua màn trướng phía trong, công chúa hấp tấp hay lập tức đứng lên phía trước, sợ hãi mở miệng: "Điện hạ..."
Nhất Bác nhìn nàng một cái: "Thế nào hả? Ngươi sợ ta sẽ làm y tức chết sao?"
Công chúa không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại có thể rõ ràng nhìn ra chính là ý tứ này.
Ngụy Vương cười đầy thâm sâu, nói: "Công chúa, khi thành Giang Đô bị lật đổ, thúc thúc của ngươi còn đang dẫn binh đánh phía ngoài Giang Lăng hầu, Nam Du một đường không có chướng ngại, vậy nên Hàn Vương chỉ ép ca ca ngươi đòi một chút tiền rồi quay về, đây đã xem như là trấn an phụ hoàng ngươi, ca ca ngươi cũng sẽ không bị đày đi khổ sai"
Sắc mặt công chúa dần dần chuyển sang trắng bệch, nàng hiểu những lời này của Ngụy Vương có nghĩa gì.
Ca ca là vì nàng nên mới phải chịu cảnh ngày hôm nay, vì cầu tình cho nàng... Đây chính là lời cảnh cáo và trừng phạt mà Bắc Lương đế muốn dành cho huynh ấy. Vậy mà nàng còn muốn ca ca phấn chấn lên, nhìn thấy hy vọng sống sót cuối cùng còn lại trong Ngụy Vương phủ.
Ngụy Vương nhẹ vỗ vai nàng, hơi cúi người xuống tiến đến gần bên tai nàng nói khẽ: "Vận mệnh của nam nhân và nữ nhân không giống nhau". Hắn không nói thêm một lời thừa thãi nào, cũng không vào trong thăm Tiêu Chiến nữa, lập tức quay người rời đi.
Trong đêm hôm đó, Tiêu Chiến bỗng nhiên sốt rất cao, trong lúc ngất lịm đi còn nói mê man, hễ có ai tiến gần lại, y đều muốn vung tay đánh, dọa đám nô tỳ bên cạnh sợ hãi tới độ không ai dám lại gần hầu hạ.
Lúc hắn tới, chỉ thấy Tiêu Chiến tóc tai rối bù, trong tay cứ giơ lên một con dao nhỏ, chính là cái mà chúng nô tỳ dùng để gọt hoa quả. Con dao mặc dù không có lực uy hiếp, nhưng khi phối hợp với đôi mắt đỏ ngầu của Tiêu Chiến, lại thêm dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ, quả thực là làm cho người ta sợ hãi.
Thấy Ngụy Vương tới, Tiêu Chiến vung dao lên chém vào không khí, Nhất Bác ngược lại chẳng cần dùng nhiều sức lực đã có thể thuận lợi hất văng con dao kia rơi xuống đất, dưới đất phát ra âm thanh "leng keng". Nhất Bác nhíu máy, cũng mặc kệ y tung quyền cước lẫn lộn muốn đánh, trực tiếp nhấc người y lên, quăng xuống giường, quay đầu quát: "Lấy dây thừng đến đây cho ta!"
Không lâu sau đã có người mang dây thừng tới, Nhất Bác không nói một lời, trói chặt người lại, lúc tiếp xúc với da thịt dưới lớp áo mỏng của y, hắn chỉ cảm thấy vô cùng nóng, y cũng không ngừng run rẩy, giống như là đang lạnh. Nhất Bác cau mày, đưa tay ra sờ lên trán Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mạnh mẽ ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy những tia máu đỏ dài: " Cẩu tặc...Tại sao ngươi không trực tiếp giết ta luôn đi?"
Nhất Bác mất kiên nhẫn, trách cứ y: "Bớt nói nhăng nói cuội"
Sau đó lại xoay người hỏi nô tỳ bên cạnh: "Sốt cao như vậy mà không mời đại phu tới xem sao?"
Nô tỳ kia nơm nớp lo sợ, thưa rằng thái tử không cho bọn họ gọi, từ thăm bệnh đến kê đơn thuốc, y không cho bất phép bất cứ ai vào.
Nhất Bác nghe xong trong người lửa giận đùng đùng, nhìn Tiêu Chiến vẫn còn đang giãy dụa, hắn nắm lấy cằm y, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn chết như vậy sao?"
Tiêu Chiến bị ép ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt suy sụp cũng mở to. Nhất Bác đột nhiên phát hiện, trong đôi mắt đó đã không còn vẻ phẫn hận, mà sâu bên trong là một mảng tĩnh lặng âm u.
"Người đã mất nước, tính mạng và tôn nghiêm đã không cách nào trọn vẹn đôi đường...Ta lựa chọn tôn nghiêm"
Nhất Bác trong nháy mắt nghẹn lời không nói được câu gì, lời này của y không ngoài nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy như có cái gì đó đâm vào tim mình, rất khó chịu.
Tiêu Chiến bị trói, cả người nằm sấp xuống bên giường, cổ duỗi thẳng, gân xanh phía trên hiện lên rõ ràng từng cái, dáng vẻ thon dài nhưng cũng hiện lên đường cong đầy tuyệt vọng, lúc này y giống hệt như một chú chim nhạn đang thoi thóp, lặng lẽ khóc thút thít.
Bọn họ ầm ĩ một trận cho tới tận lúc ngoài trời rạng sáng, Nhất Bác vẫn cứ khăng khăng như vậy ngồi bên cạnh giường, chặt chẽ ôm người vào trong lồng ngực.
" Ngươi không chịu mặc y phục của Bắc Lương, vậy thì dùng máu thịt của người Bắc Lương để sưởi ấm cho ngươi"
Tiêu Chiến mệt tới mức toàn thân không muốn động đậy, đầu buông xuống, âm thanh nhẹ nhàng như sợi khói mỏng: "Để ta chết đi". Người ở phía sau lưng y gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi đừng hòng."
Tiêu Chiến nhất thời sửng sốt, bật cười: " Đúng rồi... Ngươi không thể để ta chết. Ta chết rồi, bọn họ lại mượn cớ trị tội ngươi..."
Nhất Bác dần co chặt cánh tay đang ôm y, rất lâu sau lời từ trong cổ họng mới thốt ra: "Im miệng"
Tiêu Chiến không chịu im: "Ngụy Vương ơi Ngụy Vương, ta nước mất nhà tan, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cho dù ngươi có đùa bỡn làm nhục ta......Nhưng ngươi thì có chỗ nào tốt hơn đây? Ngươi không phải cũng giống ta sao?"
Bàn tay đột nhiên siết chặt lại ở ngực Tiêu Chiến, bàn tay rộng lớn, mỗi đốt ngón tay cũng trơn bóng thon dài, hành động vừa rồi chỉ như là thuận tay không chút để ý vậy mà trong giây lát khiến Tiêu Chiến cảm thấy lồng ngực thở không thông, nói cũng không nói được. Nhất Bác chậm rãi từ sau lưng tiến lại gần y, tựa vào bên tai y giống như đang thủ thỉ tâm tình, nhưng ngữ khí lại lạnh như lưỡi dao xẹt qua ngang tai Tiêu Chiến: "Ngươi nhầm rồi"
Tiêu Chiến dùng sức thở hổn hển, cái tay kia vẫn như cũ hung hăng đặt trước ngực y, giống như muốn đẩy xương sườn mà trực tiếp moi móc lấy trái tim y ra.
"Mạng của ta là do ta. Mạng của ngươi, cũng là do ta"
Hắn thả tay buông người cứng đờ trong lồng ngực ra, tiếp tục trói lấy y, dùng chăn bông đắp thật kín ở trên người y, mệnh cho đám nô tỳ chăm sóc chu đáo cẩn thận, không để cho y có bất kỳ cơ hội nào để tự sát. Đại y trong cung không lâu sau đã tới phủ thăm bệnh cho Thái tử, nhưng đã khám tới hai ngày rồi, bệnh tình vẫn không khởi sắc. Lúc Nhất Bác hỏi tới, bọn họ chỉ dám ấp a ấp úng. Sắc mặt hắn lạnh lùng gặng hỏi cho bằng được, thái y mới nói tình hình thực tế.
Bệnh của Thái tử quả thực không có gì cả, chỉ là mặc quá ít, tâm tình lại tích tụ lâu ngày vì vậy mới sinh tâm bệnh. Hơn nữa y một lòng cầu chết, mỗi khi đưa thuốc nuốt xuống đến cổ họng, y lại lập tức nhổ ra. Cứ kéo dài tình trạng này, sẽ không có cách nào chữa được gốc bệnh.
Sau lần đó, hắn cũng không tìm đến thái y hỏi nữa.
Ngụy Vương vẫn phóng đãng như trước đây, quần áo lụa là lui tới trong cung cả ngày, mở tiệc vui vẻ ăn uống no say. Vài hôm sau lại hoàn thành xong một tượng đá làm hình dáng nam nữ giao hợp, thứ này tuyệt nhiên không phải điềm lành gì, nhưng Ngụy Vương lại rất hãnh diện, không chỉ thoải mái trưng bày còn mời mọi người tới phủ cùng chiêm ngưỡng.
Lúc thượng yến, Ngụy Vương nhận tội với Tề Vương, giao lại công chúa Nam Du cho Tề Vương, còn biếu tặng một hộc đông châu*. Tề Vương liên tục lôi lôi kéo kéo tay hắn, thân mật nhìn giống y như huynh đệ ruột thịt.
*Hộc (斛): Là một đơn vị đo lường dùng để tính thể tích trong cổ đại. 1 hộc = 1 thạch
*Đông Châu (东珠):Nhà Thanh gọi những viên ngọc trai được sản xuất ở phía đông bắc là Đông Châu để phân biệt với những viên ngọc trai ở phía nam. Chúng được sản xuất ở sông Tùng Hoa, sông Hắc Long Giang,...và các lưu vực của chúng. Các nhà cai trị của triều đại nhà Thanh coi Đông Châu như một báu vật và sử dụng nó để khảm trên vương miện, cũng như quần áo thể hiện quyền lực và danh dự. (Nguồn Baidu)
Đợi đến khi tin tức này truyền đến tai Tiêu Chiến đã là mấy ngày sau.
Y đã gầy đến mức trông giống như bộ xương khô, mỗi ngày đều hấp hối nằm ở trên giường. Chúng nô tỳ rót thuốc cho y, y cũng không còn sức lực mà chống lại nữa. Ngụy Vương cho người mang hai bộ y phục đến bên cạnh giường y, không nói một lời nào, xoay người rời đi.
Tiêu Chiến gắng gượng đứng lên, dựa theo ánh đèn cung đình sáng chói mà Nam Du tiến cống nhìn thấy rõ ràng hai bộ y phục kia. Chất vải thô, đường may nhiều chỗ sai sót, nhưng lại nghiêm túc dựa theo quy định của Nam Du mà làm, so với y phục của Bắc Lương thì khác rất nhiều. Y chợt ý thức được đây là cái gì, thất kinh lần tới chỗ hai bộ trang phục kia, cuối cùng từ dưới vạt áo lấy ra một bức thư, bên trên là nét chữ xinh đẹp quen thuộc của muội muội, mỗi một chữ kia đều là y đã từng nắm lấy tay nàng dạy từng nét một:
"Gia sơn hối đầu tam vạn lý, mục đoạn thiên nam cô nhạn quy*. Muội muội đi trước một bước, huynh trưởng phải bảo trọng sức khỏe"
(*Nguyên văn: 家山回首三千里,目断天南孤雁归: Nhìn lại quê hương cách ba ngàn dặm, trời Nam chẳng thấy, chú chim nhạn cô đơn quay trở về)
Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như cả tiếng hít thở cũng không nghe rõ. Bàn tay Tiêu Chiến run rẩy, bờ vai đột nhiên xốc thẳng dậy, mạnh mẽ nôn ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe lên bức thư. Nước mắt cùng vệt máu nhuộm lấy màu mực nhòe cả ra, từng vết từng vết một như pháo bông yếu ớt, bốc cháy trong âm thầm mà mãnh liệt.
Tiêu Chiến thở hổn hển, cảm giác đau nhức lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ nhưng đanh thép:
"Thuốc đâu?" Y hỏi nô tỳ.
" Ta muốn uống thuốc"