Tề Vương xông vào gian ngoài hét to lên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đám người làm không ngăn cản, cũng hớt hải chạy theo phía sau
Phía sau bình phong, giọng Ngụy vương vang tới như tiếng sấm rền vang, khẽ quát: "Cút!"
Tề vương không đi, hắn ta căn bản không cảm thấy từ này xúc phạm tới mình. Nhưng hai tên người hầu sợ hãi lập tức lui ra ngoài
Cả người Tiêu Chiến chấn động mạnh, ánh mắt đột nhiên ngừng lại nhìn thấy ngón tay Nhất Bác bị y cắn hằn lên dấu răng đỏ tươi, máu trên đó nhanh chóng chảy ra.
Y không dám lên tiếng, mới vừa rồi chìm đắm trong cực lạc, phía sau đã ngậm vật bên trong đến tơi bời rơi rụng, nó bừng bừng nảy lên hai cái rồi bắn toàn bộ vào bên trong, giờ phút này vẫn còn cảm nhận được dư vị chưa tiêu tan hết. Nhất Bác ôm sát y, mặt dán vào ngực y giống như đang đếm từng nhịp tim đập. Đợi vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, hắn mới giương cao giọng: "Tề vương chờ một lát, để ta thay quần áo."
Ngoài bình phòng truyền đến tiếng quần áo ma sát sột soạt, Tề vương như đang khóc thút thít, khiến người ta thấy thật phiền lòng. Cơ thể Tiêu Chiến vẫn run rẩy không ngừng, hoảng hốt xuống khỏi người hắn. Nhất Bác thuận tay xé áo ngủ bằng gấm phủ lên người y, hắn hôn lên khóe môi y giống như đang muốn an ủi, nhẹ nhàng nói: "Hắn không dám vào đâu."
Tiêu Chiến gật đầu, bảo hắn mau đi. Nhất Bác lúc này mới từ lấy bộ quần áo vắt trên đầu giường xuống khoác lên người rồi đi ra ngoài.
Tề vương đang lau nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn chỉ thấy Ngụy vương từ sau bình phong bước ra, tóc thả, chân để trần, trên người chỉ khoác một chiếc áo dài bằng gấm bạc, che đậy như có như không, vạt áo bên hông buông thõng, lộ ra phân nửa bộ ngực thon gầy như một thanh gươm. Ăn mặc rất tùy ý, mặt vô cùng bình tĩnh, trên má vẫn còn dấu hồng chưa lau hết, từ làn da tái nhợt lộ ra trên cổ còn động lại chút mồ hôi, chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể đoán được hắn vừa mới làm gì.
Nhưng mà Tề vương mù thật rồi, hắn căn bản không để ý mấy thứ này, vừa thấy Nhất Bác liền gào khóc, tiến lên phía trước một bước, nói: "Bác ca, huynh phải cứu ta!"
Nhất Bác chăm chú nhìn hắn, thấy vạt áo hắn lả tả, không mặc áo khoác ngoài, quần áo bên trong bị rách tung ra, vết cắt dứt khoát, chạy xồng xộc đến khiến cho máu huyết hòa cùng mồ hôi, bộ dạng nhếch nhác trước giờ chưa từng thấy, Ngụy vương vội hỏi: "Tề vương sao thế này!"
Tề vương khóc lớn: "Hàn vương......Hàn vương muốn giết ta!"
Bóng người lờ mờ sau tấm bình phong khẽ động đậy
Nhất Bác kinh hãi: "Chuyện này nghe ở đâu vậy?"
Tề vương lấy vạt áo lau nước mắt, trên đó nước mắt nước mũi tèm lem còn lẫn lộn cả máu, vừa ngắc ngứ kể cho Ngụy vương chuyện đã xảy ra, hắn từ trước tới nay chưa từng trải qua chuyện khiếp sợ như vậy, nói năng lộn xộn không đầu đuôi, nhưng Nhất Bác nghe xong liền hiểu
Thì ra đêm hôm qua Hàn vương mời Tề vương đến phủ uống rượu. Huynh đệ hai người bọn họ vẫn như trước đây, uống rất vui vẻ. Tề vương uống đến hơi say, đến canh tư, thì nghỉ lại ở chỗ Hàn vương. Không ngờ nửa đêm tỉnh dậy, thì thấy Hàn vương cầm kiếm đứng ở đầu giường hắn, mũi kiếm đặt thẳng vào ngực hắn, hỏi hắn tại sao lại muốn phản bội mình.
Tề vương kinh sợ hồn bay phách lạc, hắn chịu sự xúi giục của đám người bên cạnh, gần đây thật sự đã nổi lên dã tâm không nên có, Hàn vương hỏi như vậy làm hắn thấy chột dạ. Hàn vương rất hiểu tính cách đệ đệ mình, nên hắn biết phía sau có người cầm chuôi. Tề vương ấp a ấp úng, hắn thế mà lại thật sự nhấc kiếm đâm người, nhưng tay cầm kiếm không chắc, một nhát xoẹt ngang qua vạt áo, dọa Tề vương sợ khiếp phía bỏ chạy rơi cả một chiếc giày, hốt hoảng tới chỗ Ngụy vương.
Hắn siết tay Ngụy vương nói: "Bác ca, lúc đầu là huynh nói, tình cảnh của hoàng huynh không ổn, nếu ta dâng thư lên có thể cứu huynh ấy một mạng. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy......huynh, huynh phải cứu ta, tất cả đều là huynh nói!"
Sắc mặt Nhất Bác thoáng biến đổi, ánh mắt trầm mặc, một bàn tay đặt lên tay Tề vương, thấp giọng hỏi: "Ngươi nói với Hàn vương đây là kế sách của ta?"
Tề vương lạnh sống lưng, hắn chưa từng thấy Ngụy vương nhìn mình bằng ánh mắt như vậy bao giờ, giống như một con mãnh thú chuẩn bị đi săn mồi, ánh mắt ấy còn khiến người ta sợ hãi hơn cả thanh kiếm của Hàn vương. Ngụy vương hơi siết chặt ngón cái làm cho Tề vương đau. Tề vương lắp ba lắp bắp, hoảng sợ lắc đầu: "Ta không nói."
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt đó biến mất, Nhất Bác hơi nhướng mày, giống như thật sự đồng cảm với cảnh ngộ của hắn, bày ra vẻ mặt phiền não: "Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng là ta có ý tốt....."
Lời này khiến Tề vương giật thót, hắn lại bắt đầu khóc: "Ta không làm gì hết cả."
Nhất Bác thở dài "Ngươi cũng không phải không biết tính cách của hoàng huynh ngươi, hắn quanh năm ngày tháng ở trên chiến trường, chuyện chém giết vẫn luôn rất quyết đoán. Lúc trước, chuyện của Lâm phò mã, nếu không phải có công chúa ngăn lại, hắn có lẽ đã chém cả phò mã rồi."
Sắc mặt Tề vương trắng bệch, lẩm bẩm trong vô thức: "Không đâu......Không thể nào, bọn ta là huynh đệ ruột thịt, hoành huynh sẽ không giết ta đâu! Huynh ấy chỉ đang hiểu nhầm ta thôi!" Miệng thì nói vậy, nhưng Tề vương lại giống như không hề tin tưởng vào lời nói của mình.
Nhất Bác: "Ta biết hắn hiểu lầm ngươi, nhưng chuyện này....."
Ngụy vương nói đến đây thì ngừng lại thở dài, làm như bất đắc dĩ
Tề vương hoảng loạn nắm lấy tay hắn: "Bác ca, huynh có cách mà, huynh nhất định sẽ có cách!"
Nhất Bác buông tay: "Ta thì có cách gì chứ? Hoàng huynh ngươi từ trước đến giờ cũng chưa từng xem trọng ta. Ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ không phận sự, còn hắn là người con được Bệ hạ thương yêu nhất......Ngươi nghĩ xem, lúc đó Lâm phò mã đã cáo trạng trước ngự tiền rồi, Bệ hạ chẳng phải vẫn để yên cho Hàn vương như cũ sao?"
"Ngự tiền?" Tề vương ngẩn người, đột nhiên như bị đánh một cái "Ta....."
"Nếu không thì ngươi đi tìm Hoàng hậu nương nương thử xem." Nhất Bác an ủi vỗ tay hắn "Ngươi cũng đã nói Hàn vương sẽ không giết ngươi. Huynh đệ trong nhà đánh nhau cần gì phải làm ầm ĩ trước mặt Bệ hạ chứ? Để Hoàng hậu nương nương đứng ra hòa giải một phen, Hàn vương nhất định sẽ hiểu được nỗi oan ức của ngươi."
"Mẫu hậu?" Mắt Tề vương sáng lên, "Đúng vậy. Mẫu hậu......Ta phải đi tìm mẫu hậu......đợi tới mồng một......"
Bắc Lương có quy tắc, những hoàng tử đã rời cung lập phủ riêng để sinh sống, mỗi tháng chỉ có ngày mồng một mới có thể vào cung, dù là con trai của hoàng hậu cũng không có ngoại lệ.
"Còn đợi tới mùng một làm gì nữa!" Nhất Bác nói "Không có Hoàng hậu hòa giải, hoàng huynh của ngươi sẽ lại đi tìm ngươi thì làm thế nào? Lập tức đi ngay bây giờ, ngươi có lệnh bài không?"
Tề vương mồ hôi đầy trán, Ngụy vương nói cái gì thì chính là cái đó, nghe tới đây vội gật đầu: "Lệnh bài thì ta có, nhưng nếu không có chuyện gì lớn, tự tiện vào cung......"
"Đây còn không phải chuyện lớn ư? Ngươi có tỉnh táo không vậy?"
"Phải phải phải......" Tề vương lau mồ hôi trên trán, quay người muốn rời đi, Nhất Bác ở phía sau gọi lại "Tề vương!"
Tề vương vội vã ngoảnh lại
Nhất Bác nhẹ nhàng nói: "Nhớ kỹ lấy, va chạm giữa huynh đệ trong nhà không thể kinh động tới Bệ hạ!"
Tề vương gật đầu lia lịa, chạy một mạch rời đi.
Nhất Bác vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt sâu thẳm, không ai có thể nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt hắn, một lúc sau hắn mới trở lại sau bình phong, đã thấy Tiêu Chiến khoác chiếc áo mỏng trên người, ngồi ở đầu giường đọc sách.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, không nhịn được bật cười: "Thiên địa tạo hóa, sao lại sinh ra một kẻ ngu xuẩn như Tề vương vậy chứ."
Nhất Bác lắc đầu, hắn cũng cảm thấy Tề vương nực cười.
"Tại sao ngươi lại dặn hắn đừng kinh động đến Bệ hạ?" Tiêu Chiến nhìn hắn "Chuyện này phơi bày ra trước mặt Bệ hạ không tốt sao?"
Nhất Bác: "Hàn vương ngang ngược không phải chỉ ngày một ngày hai, Bệ hạ cũng biết rõ tính cách của hắn. Hơn nữa, Tề vương cũng chẳng bị sao hết, nếu như chuyện này đến tai Bệ hạ, chắc chắn Bệ hạ sẽ gọi Hàn vương tới để hỏi, hắn chỉ nói mình uống rượu xong thì múa kiếm, không nhận không được. Chuyện này cũng giống với chuyện Lâm phò mã khi trước, cuối cùng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Bệ hạ có lẽ vẫn cảm thấy Tề vương chỉ mang lại rắc rối, nếu chán ghét hắn rồi không phải tất cả công sức của ta đều đổ sông đổ bể sao?"
Tiêu Chiến hiểu rõ nhướng mày. Nếu như Tề vương tiến cung vào ngày mồng một, tuần phòng trong cung nhất định sẽ bẩm báo lại cho Bệ hạ. Bệ hạ chỉ cần đi tới chỗ Hoàng hậu hỏi thì tự khắc tra ra được căn nguyên. Còn nếu biết Tề vương bày mưu, hắn ngược lại sẽ cảm thấy đứa con này chín chắn hiểu chuyện, mà Hàn vương lại là một đứa tùy hứng ương ngạnh.
Nhất Bác: "Con người ấy à, nói cho cùng vẫn tin tưởng bản thân mình nhất, Bệ hạ lại càng như vậy. Chuyện này đến tai Bệ hạ nói không chừng hắn lại càng sinh nghi, không bằng để hắn tự mình tra rõ."
Tiêu Chiến gật đầu đồng tình, bật cười, lại hỏi tiếp: "Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Tề vương? Ta thấy ngươi đưa hắn vào hang cọp rồi mà hắn vẫn cung cúc nghe lời ngươi."
"Ta cũng chẳng nói cái gì. Ta chỉ nói với hắn, Hàn vương một lòng muốn đánh Nam Du, đã khiến cho người người trong triều bất mãn. Đại tướng quân lại không để hắn xuất chinh, nếu như muốn cứu người, tốt nhất vẫn là khuyên Bệ hạ thay đổi ý định này."
Nhất Bác ngẫm nghĩ, lại lắc đầu thở dài: "Hễ là người thông minh, hắn cũng sẽ tự nghĩ tới chuyện dâng thư, không cần ta phải dậy hắn từng câu từng chữ như vậy. Thế này lại tốt, nếu như để Hàn vương biết người đứng đằng sau hắn là ta......"
"Lúc này hắn càng có gan bao vây Ngụy vương phủ rồi." Sắc mặt Tiêu Chiến hơi trầm mặc. Kế này quả thực mạo hiểm, "thành" ở chỗ Tề vương ngu xuẩn thì dễ lợi dụng, "bại" ở chỗ đến Ngụy vương cũng không biết được kẻ ngu xuẩn này sẽ nói ra những cái gì.
"Đại tướng quân thật sự sẽ ra tay với Hàn vương sao?"
Nhất Bác cười: "Không chắc. Lời ta nói nửa thật nửa giả, để xem Hàn vương nghĩ thế nào. Nhưng nếu hắn vẫn muốn đánh Nam Du vốn dĩ là muốn đoạt binh quyền từ tay Đại tướng quân. Suy bụng ta ra bụng người, xem như Đại tướng quân vẫn chưa chuẩn bị ra tay thì Hàn vương đã đề phòng rồi. Hơn nữa cô vợ nhỏ kia của Tề vương lại thân thiết với cháu gái Đại tướng quân như vậy, hắn chỉ cần nghe Tề vương tùy tiện nhắc tới thôi liền đã đem tất cả tai mắt của mình gắn lên người Đại tướng quân rồi, sao có thể nghĩ tới ta."
"Nhưng Hàn vương cũng biết Tề vương ngu dốt, lần này chắc chắn là bị kẻ khác lợi dụng. Hắn vẫn sẽ tín nhiệm Tề vương, ngươi không chia cắt được huynh đệ bọn họ đâu."
"Bây giờ chắc chắn là như vậy." Nhất Bác nhìn y chăm chú "Nhưng đợi tới khi Bệ hạ ngày càng ưng ý Tề vương, còn hắn thì ngày càng chướng mắt thì sẽ thế nào đây?"
Tiêu Chiến trầm ngâm suy nghĩ, nói tiếp: "Trước mắt thế lực của Hàn vương lớn mạnh, chuyện Tề vương từng mượn sức ta không thể che giấu nổi, mà mới vừa rồi hắn xồng xộc chạy tới đây, Hàn vương chỉ cần điều tra, chắc chắn sẽ biết hết. Ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Nhất Bác lại trèo lên giường, đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến, cười nhẹ: "Tạm thời để bọn họ đấu qua đấu lại. Ta bây giờ ấy à, chỉ trông mong Nan nan bình yên ra đời thôi."
Nói xong, hắn lại xoa xoa cái bụng Tiêu Chiến. Lòng bàn tay ấm áp giống như mái hiên nhà che chắn trên đầu đứa con còn chưa chào đời của hắn.
"Người là đao thớt, ta là cá thịt*. Nhưng ngươi yên tâm." Lâu sau, Ngụy vương nhắm mắt lại, đột nhiên cất giọng trầm trầm "Đợi tới khi Nan nan ra đời, ta tuyệt đối sẽ không để con phải chịu khổ cực như ta và ngươi hiện tại."
(*Người là dao thớt, ta là cá thịt: : Phép ẩn dụ để chỉ sự sống và cái chết nằm trong tay người khác, như cá nằm trên thớt.)