Mùa đông Bắc Lương, năm Thiên Phúc thứ chín, trời bỗng nhiên có tuyết rơi.
Rẽ lối băng qua con đường đầy tuyết đọng, một nam thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi ngồi trên lưng ngựa chầm chậm đi về phía cửa cung.Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông cáo vây quanh trước cổ giúp hắn che chắn những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống. Khuôn mặt dường như bị một màn trắng xóa nhuyễn mịn kia bao lấy, càng lộ rõ dáng vẻ suy nhược, đôi môi không hề có chút huyết sắc. Cả người toát lên vẻ lạnh lẽo, không nhìn ra nổi một phần sắc khí.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa cung, hắn mới xoay người xuống ngựa. Hộ vệ đứng hai bên đều chắp tay cung kính, miệng hô Ngụy Vương điện hạ.
Chàng thanh niên trẻ tuổi tùy ý giơ tay lên, làm ra hiệu miễn lễ, sau đó cầm dây cương ném sang bên cạnh cho một tên lính khác, cũng không dừng lại mà trực tiếp đi vào phía bên trong cung thành. Dáng người hắn cao lớn, thân hình lại thon gầy đến đáng kinh ngạc, còn gầy hơn cả binh lính thủ thành, mỏng manh giống như một tờ giấy, nhưng dáng đứng lại vô cùng cao ngạo, thẳng tắp, lúc bước đi áo choàng ngoài bị gió thổi bay, vạt áo lại tung lên như còn muốn vương vấn cuốn lấy những bông tuyết, từ trên xuống dưới đều toát lên dáng vẻ phong trần mệt mỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra khí phách hơn người.
Tên lính gác cửa vẫn chưa từng gặp qua hắn, nhìn thấy bóng dáng hắn liền ngạc nhiên hỏi: "Ngụy vương? Ngụy vương là người con nào của bệ hạ?" Tên còn lại nói: "Không phải là người con nào cả, ngài là đích trưởng tôn của Tiên đế, trước kia là con trai của Ngụy quốc công."
Ngụy quốc công là trưởng tử của tiên đế, cũng là huynh trưởng của hoàng đế đương triều, đáng tiếc lại mất sớm, nên cũng chỉ còn lại một dòng duy nhất kia. Nghe nói hắn tên là Nhất Bác, cái tên này cũng là do Tiên đế tự mình ban cho, mong hắn một mai nắm trong tay thiên hạ, lại thông tuệ uyên bác, có thể thấy được kì vọng cực cao.
Hôm nay bệ hạ ban thường yến, đón Hàn Vương đi viễn chinh từ nước Thục xa xôi trở về, con dòng cháu chắt đều tới đủ cả, mặc dù nơi đây chẳng có chỗ dành cho hắn, nhưng vẫn phải tới tham dự.
Lúc Nhất Bác tiến vào trong điện, thấy thúc thúc cùng các huynh đệ đều đã có mặt gần như đủ cả. Hắn hành lễ từng người một, sau đó rất nhanh đi về phía cuối ngồi xuống. Vốn dĩ mọi người chẳng có ai để ý tới hắn, bởi tất cả đều đang vây xung quanh Hàn Vương mà nịnh hót.
Nhất Bác tự rót cho mình một ly rượu, vừa ngước mắt lên, hắn đột nhiên phát hiện một nam nhân trẻ tuổi chưa từng gặp qua ngồi trong bàn tiệc. Người nọ cực kì bắt mắt, một đôi mắt thụy phượng đang quan sát xung quanh, tư sắc vô cùng sinh động, thoạt nhìn không phân biệt được rõ ràng là nam hay nữ. Nhưng đường nét khuôn cằm sắc bén kia, lại lộ ra phong duệ của một nam tử trưởng thành.
Có điều, thứ thực sự hấp dẫn Nhất Bác phải là bộ đồ trên người y đang mặc, màu sắc đó không giống với loại mà các vị Hoàng tử thường dùng. Thời tiết mùa đông lạnh như thế mà vẫn chỉ mặc một chiếc đơn y trắng thuần khiết. Mặc dù chỉ là màu trắng đơn giản nhưng lại được gia công tinh tế, vải dùng để may cũng là loại được in ẩn hiện hoa văn tường vân lân long
Lân long tường vân, là loại được hoàng gia Nam Du sử dụng làm đồ vật. Nhất Bác nhếch khóe miệng cười thầm, hắn đã biết người này là ai rồi.
Hoàng thành Nam Du ở Giang Đô sau khi bị Hàn Vương đánh sụp đổ, liền vội cúi đầu xưng thần, dâng lên không ít vàng bạc châu báu, mỹ nữ hoàng tộc cũng lên tới gần hai ngàn người, đến cả thái tử cũng bị mang ra làm vật thế chấp, tất cả thuận theo Hàn Vương quay về phương Bắc
Thế nên người này, chắc hẳn là Nam Du thái tử trong truyền thuyết.
Nhất Bác nét mặt không thay đổi, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người ta đều nói nước Thục xuất mỹ nhân, quả nhiên không phải là nói ngoa.
Mọi người lại đợi thêm một lát nữa, Bắc Lương đế cuối cùng cũng bước vào điện, vui vẻ nhận hành lễ của mọi người, tâm trạng hắn thoạt nhìn vô cùng tốt, cả một bàn ăn uống linh đình, không ngừng ban thưởng đồ ăn cho Hàn Vương.
Hàn Vương chính là vị hoàng tử mà Bắc Lương đế cưng chiều nhất, hiện giờ đại thắng trở về, lại càng thêm phần nổi bật. Đợi qua ba lần nâng rượu, Hàn Vương đột nhiên hướng về phía bệ hạ tâu lên, ý muốn nói với danh xưng đi nam hạ một chuyến lần này, đã vì chúng huynh đệ mà mang về rất nhiều lễ vật quý báu.
Nói xong, Hàn Vương liền nhẹ nhàng vẫy tay một cái, lập tức có đám thị vệ dẫn mười mấy nữ tử cung trang chỉnh tề tiến vào. Đồ mặc trên người các nàng đều đã đổi thành trang phục của Bắc Lương, nhưng người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt, bên này kéo tay bên kia, qua qua lại lại cho dựa sát vào nhau. Nhỏ nhất trong chỗ đó, nhìn lướt qua bất quá cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi mà thôi.
Hàn vương tiếp tục nói: "Phụ hoàng, đây đều là những thiếu nữ trong hoàng tộc chưa tới tuổi cập kê ở Nam Du. Con đặc biệt đưa họ về đây, mỗi huynh đệ đều có thể chọn lấy 5 người". Bắc Lương đế nghe thấy vậy cười lớn, yến tiệc cũng nhất thời sôi nổi hẳn lên. Những nữ tử này lập tức co rúm lại thành một đám, tiếng khóc nức nở vang lên bên tai không dứt.
Hàn vương này cứ như vậy mà đưa người vào tất nhiên là đã được phụ hoàng hắn cho phép. Không lâu sau, ngay cả thánh chỉ cũng ban xuống, tên mỗi một nữ tử lần lượt xướng lên, nữ nhân hoàng tộc Tiêu thị cứ thế từng người, từng người được ban cho các hoàng tử ngồi phía dưới.
Nhất Bác không nghe thấy tên mình thì hết sức thong thả, đối với chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn. Từ trước đến nay, nếu có ban thưởng thì hắn cũng sẽ là người cuối cùng nhận được, mà thưởng thì cũng chẳng phải đồ tốt lành gì.
Vì thế hắn vô cùng nhàm chán với loại chuyện này, lại tiếp tục rót thêm một chén rượu nhìn các huynh đệ vui mừng hớn hở lôi lôi kéo kéo những mỹ nhân kia. Bọn họ chân tay cũng càn rỡ không chịu yên, trên miệng thì thốt ra những lời trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngay cả Bắc Lương đế cũng gọi hai vị sủng phi tới để mỗi người ngồi một bên mình.
Những nữ nhân hoàng tộc này cứ thuận theo xuất thân mà xếp thứ bậc, càng tôn quý thì càng được giữ lại lâu hơn. Đọc đến tên người cuối cùng, chính là đích công chúa do chính hoàng hậu Nam Du sinh ra, nàng ta được ban thưởng cho đệ đệ ruột của Hàn Vương là Tề Vương.
Trong lòng Nhất Bác hiển nhiên hiểu rõ điều này, chỉ cười cười, quả nhiên không có phần dành cho hắn.
Thị vệ đang muốn giữ lấy vị công chúa của vong quốc xui xẻo kia, nàng ta lại hung hăng vung mạnh một cái tránh được cánh tay đó. Rồi nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, bước nhanh về phía gần cuối của yến tiệc, "phù phù" một tiếng quỳ xuống trước mặt vị thái tử nọ, khóc lóc kêu lên: "Ca ca, cứu muội!"
Đúng rồi! Nàng ta là công chúa mà Hoàng hậu thân sinh, cũng chính là muội muội ruột của người kia. Nghĩ đến đây, Nhất Bác liền ngước lên nhìn, cực kì có hứng thú với một màn trước mắt này.
Thái tử không nói lời nào, hắn chỉ nhìn muội muội ruột của mình, đầu lông mày cau lại, trước mắt hoàn toàn mờ mịt ánh lên một tia ưu phiền.
Vẻ mặt của Hàn Vương lúc này rất không vui, hắn liếc nhìn về phía thị vệ một cái, liền có hai người xông lên muốn bắt công chúa lại. Vừa muốn kéo công chúa dậy, nàng ta lại thống thiết hét ầm lên, ôm chặt lấy thắt lưng ca ca của mình. Thái tử cũng theo bản năng vươn tay ra, tay áo giống như cánh chim rộng lớn bao lấy người muội muội bất lực trước mắt. Nhưng cánh tay của y sớm đã không chịu được sự hung hăng của hai tên thị vệ, bọn họ một mực kéo công chúa dậy, khiến y bị hất ngã văng ra mặt đất.
Những nữ tử còn lại tận mắt nhìn thấy thái tử của mình bị coi khinh, lại khóc càng thêm thảm thiết.
Bắc Lương đế nghe bọn họ khóc đến phiền lòng, nhướng mày lên quát: "Tiêu Chiến, ngươi muốn làm cái gì hả?"
Nhất Bác nhíu mày, ồ, tên của y là Tiêu Chiến.
"Gả thê?" Hàn vương xéo xắt cười lên một tiếng, "Thế nào hả, lẽ nào ngươi cho rằng bọn ta sẽ cưới những tỉ muội này của ngươi sao?"
Tiêu Chiến mặt cắt không còn một giọt máu, bị ác ý trong lời nói của Hàn Vương dọa cho kinh sợ, cả người run lên.
Hàn Vương lại tiếp tục: "Vẫn chưa cập kê thì sao chứ, có thể hầu hạ trên giường là được rồi. Ta thấy muội muội ngươi nhìn cũng không tệ, nếu không sao có thể nói đất Thục dưỡng thành mỹ nhân chứ? Chưa cập kê mà thân người đã đầy đặn thế kia...."
Ánh mắt Tiêu Chiến nhất thời đỏ găm lên, tức giận gằn một tiếng: "Ngươi......!"
Tất cả mọi người đều cười lên ha hả, có kẻ còn chẳng kiêng dè gì mà chìa tay ra làm mấy trò đáng xấu hổ trên người những nữ tử Tiêu thị kia, nghiệm chứng cho lời Hàn Vương vừa mới nói. Đám nữ tử hoảng sợ kêu lên, tiếng thét cùng tiếng khóc phát ra càng thêm thảm thiết, hòa lẫn cùng những tiếng cười khinh miệt, giống như lưỡi dao ở trên mặt Tiêu Chiến rạch xuống một đường nhuề nhòa máu thịt lẫn lộn. Y nghiến chặt hàm răng, chiếc cằm dường như cũng muốn rạn nứt. Thế nhưng rất nhanh trên mặt đã xuất hiện một tia dứt khoát, sau đó hướng phía Bắc Lương đế, vén vạt áo lên quỳ xuống.
"Cộp" một tiếng, đầu gối hắn hung hăng đập xuống những viên gạch trên đại điện Bắc Lương: "Bệ hạ, thần....cầu xin người, tha cho muội muội của thần"
Công chúa hét lên một tiếng: "Ca ca, không cần quỳ! Huynh là thái tử của Đại Du, huynh không thể xưng thần!"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, không biết là bởi vì rét lạnh, hay là vì đau đớn mà cả người nhè nhẹ run lên
Nhất Bác chợt nhớ lại, mình từng nghe qua vài lời đồn đãi nói rằng vị Nam Du thái tử này bản tính rất kiên cường, y còn từng tự mình dẫn đại quân đi phòng thủ long châu, đánh chiến đến không còn sót lại một binh lính nào, cũng chưa từng lui bước. Lúc thành Giang Đô sụp đổ, cũng là y tự mình xuất thành đi thương lượng giảng hòa với Hàn Vương.
Dù bị Hàn vương lấy việc binh đao ra uy hiếp, thái tử cũng một mực thủy chung, không chịu xưng thần, không quỳ bái, mặc dù không được ích lợi gì nhưng y cũng kiên quyết giữ lại sự tôn nghiêm của một người kế vị đất nước.
Công chúa đã bị thị vệ ấn xuống, nhếch nhác quỳ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi thể hiện mà một công chúa nên có, nàng cuồng loạn vừa hét vừa khóc kêu ca ca mau đứng dậy.
Nhưng Tiêu Chiến lúc này đã không cách nào có thể đứng lên được nữa rồi.
Tiêu Chiến dập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, lại một tiếng "Cộp" nữa nghe rất rõ, lấn át cả tiếng khóc cùng tiếng nói cười lúc bấy giờ:
"Cầu xin bệ hạ khai ân! Để cho muội muội ở lại bên cạnh thần!"
Bắc Lương đế đánh giá Tiêu Chiến một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt so với sắc trời âm u của ngày mùa đông càng thêm thâm trầm. Không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì, rất lâu sau mới làm bộ dáng mệt mỏi tùy ý phất phất tay.
Hai tên thị vệ lập tức thả công chúa ra, công chúa tiến tới nhào mạnh vào trong ngực Tiêu Chiến, khóc tới mức tâm tê phế liệt.
Tiêu Chiến ôm lấy muội muội của mình, hận không thể đem nàng giấu vào trong lồng ngực, không để cho bất kì kẻ nào nhìn thấy. Các nữ tử hoàng thất khác thấy vậy càng khóc to hơn, bọn họ cũng muốn có được sự bảo hộ của thái tử như vậy, nhưng thái tử lúc này thật sự là không thể làm gì khác, bờ vai gầy yếu đó của y bây giờ cũng chỉ đủ làm chỗ dựa cho một người mà thôi, hơn nữa vận mệnh u ám kia vẫn như cũ mà đè nặng lên đôi vai y.
Ngoài trời lại một trận tuyết nữa đột ngột rơi xuống.
Hàn vương sắc mặt không tốt, đang định nói cái gì đó thì Bắc Lương đế đã khoát khoát tay, ngăn lại âm thanh trong cổ họng còn chưa kịp phát ra.
"Ngươi lại chọn thêm vài mỹ nữ khác bù cho đệ đệ ngươi là được rồi"
Hàn vương ngay tức khắc kìm lại lửa giận, đành lui xuống vài bước, căm hận liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái.
Bắc Lương đế lại tiếp tục mở lời: "Ban thưởng mỹ nhân, cớ gì lại thiếu phần Ngụy Vương?"
Nhất Bác không ngờ hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới mình, vội vàng đứng dậy nói: "Thần..."
Hàn vương nở nụ cười thâm sâu, nói: "Phụ hoàng, thứ Ngụy Vương thích từ trước đến nay so với các vị huynh đệ đều không giống nhau, tặng mỹ nữ về phủ hắn, há chẳng phải là phí phạm đồ tốt sao?"
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều thì thầm xôn xao. Ngụy Vương thích nam tử, chuyện này trên dưới thiên hạ còn có ai không biết, nhưng cũng chỉ là người ta ở sau lưng bàn tán, không có ai dám khẳng định chắc chắn. Hàn Vương nói như thế, còn không phải là muốn đem chuyện này ra úp mở nói trước mặt mọi người ư.
Nhất Bác không để ý tới bọn họ, ngược lại cử chỉ phong độ cười sảng khoái, vuốt vuốt cằm nói: "Điện hạ nói rất có đạo lý, thần quả thật không có phúc được hưởng thụ"
Bắc Lương đế nghe xong, mặt mày hết sức khó coi, bộ dáng tức giận nói: "Dù sao cũng không thể làm hời hợt! Như vậy đi, các huynh đệ của ngươi đều được ban thưởng công chúa, còn ngươi..."
Lúc này trái tim trong lồng ngực Tiêu Chiến đập lên dữ dội, y mơ hồ ý thức được chuyện gì, cổ họng lại như bị ai đó bóp nghẹn, hoàn toàn không thể nói ra được lời nào, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt lên nhìn theo ngón tay Bắc Lương đế chậm rãi giơ lên rồi cuối cùng dừng lại trên người mình, ngữ khí tùy ý giống như đẩy đi một món ăn:
"Nhận lấy Nam Du thái tử đi"
Tiêu Chiến hoàn toàn sợ đến ngây người. Y quỳ gối ở nơi đó, thấy vị Ngụy vương điện hạ kia bình thản quay đầu lại, ánh mắt quét qua người mình, quả thật giống như đang "kiểm hàng". Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Nhất Bác thản nhiên nở nụ cười:
"Thần, tạ ơn."