* Trảo châu (*):
(*): chọn đồ vật đoán tương lai.
Thời điểm Tuy nhi tròn một tuổi, trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ để thằng bé trảo châu. Thập Thất chạy trước chạy sau hỏi trảo châu là cái gì. Khi còn nhỏ nàng đã chọn thứ đồ gì.
Ngôn Băng Vân nghe vậy thì chột dạ, năm đó nàng đầy tuổi Tạ Doãn vẫn chưa tỉnh lại, Ngôn Băng Vân nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này. Y nhớ khi ấy cũng là cuối năm, Phạm Nhàn có tới Đoan Thủy một chuyến, mang đến cho y rất nhiều đồ, còn bắt mạch cho Tạ Doãn, vẫn là câu nói ấy, khuyên y nên từ bỏ đi. Y tựa như phát điên cõng Tạ Doãn ra suối nước nóng ở hậu viện, không chịu từ bỏ, không chịu để cho Tạ Doãn cứ như vậy mà đi. Thập Thất ở trong nhà khóc, y không nghe được, cũng không nhớ rõ ngày đó là sinh thần của nàng.
Ngôn Băng Vân áy náy, cũng không biết nói với nữ nhi thế nào. Tạ Doãn xem xét một lát, nói khi ấy nàng chọn cầm kiếm giả, chắc chắn sau này sẽ là nhất đại hiệp nữ, cầm kiếm xông xáo giang hồ.
Thập Thất nghe vậy liền vui vẻ, nhanh nhảu chạy đi.
Ngôn Văng Vân nhìn Tạ Doãn một cái, dở khóc dở cười.
Sau này Thập Thất dám can đảm trộm kiếm Vãn Sơn trốn khỏi nhà xông xáo giang hồ cũng không thể không kể tới công lao nói xằng nói bậy này của Tạ Doãn.
Ngày đó Tuy nhi làm lễ trảo châu, trước mặt bày rất nhiều đồ vật, mỗi thứ một cái. Tuy nhi nắm lấy cây bút, lại nắm lấy trâm vòng. Tạ Doãn nói: "Thôi xong rồi, Thiên Tuế Ưu có người kế tục thật rồi." Ngôn Băng Vân tức giận lén động thủ với hắn, dùng nội kình đả thương hắn, Tạ Doãn che ngực hô đau, không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa.
Tuy nhi lại đặt trâm vòng xuống, đôi mắt to của nó rất giống Ngôn Băng Vân, đuôi mắt giãn ra, một đứa nhỏ như vậy nhưng ánh mắt lại mang vẻ hiền hòa.
Sau đó Ngôn Tuy bò đến nơi xa nhất, cầm lên một chuỗi phật châu.
Sắc mặt của Tạ Doãn lập tức thay đổi.
Người trong nhà đều im bặt không nói gì. Lý ma ma nói không ít lời cát lợi để an ủi hai người, nhưng chung quy lại vẫn là một ý kia, e là Tuy nhi sau này sẽ xuất gia.
Ngôn Băng Vân cũng nghĩ như vậy, ban đêm không ngủ nổi, vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này. Tuy nhi còn quá nhỏ, nhìn không ra tính cách của nó thế nào. Nhưng thằng bé yếu ớt như vậy, dễ khóc lại khó dỗ, chẳng lẽ thật sự là có phật duyên?
Xuất gia thực tình cũng không phải chuyện gì xấu, Ngôn Băng Vân không có bất cứ yêu cầu gì với hai đứa nhỏ này, càng không bắt buộc phải có con cháu đầy đàn.
Y nghĩ một hồi lại cảm thấy cũng được, một lát sau lại vẫn nghĩ không thông, trằn trọc mãi. Ngôn Băng Vân quay sang nhìn Tạ Doãn, hắn không nhúc nhích, nhưng hiển nhiên là cũng không ngủ được.
Y đưa tay chọc Tạ Doãn một cái, người kia nửa ngày cũng không nói gì, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cuối cùng mới nói một câu, "Đó là chuỗi phật châu của sư phụ ta."
Sư phụ của hắn, Đồng Minh đại sư.
Hai người bọn hắn để tâm quan sát nhiều năm, vẫn không nhìn ra được là Tuy nhi có phật duyên hay không. Về sau Tạ Doãn cũng lười để tâm, chỉ nói sau này nó muốn làm hòa thượng thì cứ để nó làm đi. Từ đó liền quyết định mặc kệ luôn.
Nhưng chuỗi phật châu này vẫn luôn để trên người Tuy nhi, chưa từng rời khỏi người. Tựa như ánh mắt của đại sư trước kia từng bảo hộ Tạ Doãn, bây giờ lại bảo hộ nhi tử của hắn.
\
* Học nghệ:
Năm Ngôn Xước mười hai tuổi, Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn quyết định đưa nàng ra ngoài chơi một vòng.
Tuy nhi còn quá nhỏ, để ở nhà cho Lý ma ma chăm sóc, hai người bọn hắn chỉ dẫn theo nữ nhi, hành lý gọn gàng ra khỏi cửa nhà.
Đoan Thủy là nơi dựa sát Điền Nam, muốn đi đâu cũng đều xa. Thập Thất rất nhanh đã học được kĩ thuật cưỡi ngựa, không cần Tạ Doãn ôm nữa. Tạ Doãn vẫn thấy bồn chồn lo lắng, nói chung là không yên lòng, giống như con gà mãi mỗi ngày đều kêu "cục cục cục". Ngôn Băng Vân ngược lại là không kêu tiếng nào, buông tay ra để Thập Thất giơ roi quất mông ngựa, nghe tiếng cười của nữ nhi giống như châu ngọc rơi trong khay.
Y dạy Thập Thất sử dụng kiếm, dạy rất nghiêm khắc. Thiên hạ võ học ở Giám Sát Viện đều lưu trong đầu Ngôn Băng Vân, y bắt đầu dạy cho nàng từ cơ bản.
Thập Thất có ngộ tính rất cao, tiểu thông minh thích đùa nghịch, ỷ vào khinh công tuyệt thế mà cha dạy nàng, luôn luôn dùng kiếm tẩu thanh phong. Ngôn Băng Vân xuất thủ có chừng mực, ngay từ đầu đã nhẹ tay để xem nàng có thể làm trò gì. Thập Thất lại kiêu ngạo đắc ý, sau đó liền bị Ngôn Băng Vân cầm lưng kiếm đập vào cổ tay hai cái. Cổ tay của nàng sưng vù lên, Tạ Doãn đau lòng vô cùng, nhưng nàng chỉ cắn răng không chịu kêu một tiếng.
Vốn ban đầu còn trách phụ thân tàn nhẫn, nàng cố nhẫn nhịn lòng hiếu thắng của mình lại. Về sau cũng đã hiểu ra Ngôn Băng Vân là đang dạy nàng, tiểu thông minh hiểu ra rất nhanh.
Ngay lập tức học cách định tâm, từng chiêu thức xuất ra đều mạnh mẽ quyết đoán. Mặc dù mỗi ngày đều bị Ngôn Băng Vân đánh ngã, nhưng trong lòng lại cảm thấy chưa từng được thân cận với Ngôn Băng Vân thế này.
Nàng rất nhanh sẽ trở thành một đại cô nương, đã sớm không còn là đứa nhỏ ngày ngày leo lên lưng hai người bọn hắn nữa rồi. Thế nhưng đêm gần đây Ngôn Băng Vân dạy nàng xem tinh tượng, nàng lại bất giác co lại trong ngực Ngôn Băng Vân, Tạ Doãn thấy được mà tức giận không thôi.
Thập Thất cuộn người trong lòng Ngôn Băng Vân, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi. Ngôn Băng Vân cũng không đánh thức nàng, choàng áo choàng lại cho nàng, vừa định ôm con thì Thập Thất lại giống như bị kinh động, mơ hồ kêu hai tiếng, tay lại gắt gao nắm chặt đai lưng của Ngôn Băng Vân, giống như sợ y chạy mất. Ngôn Băng Vân khẽ giật mình, bỗng nhiên bất động.
Lúc Thập Thất còn rất nhỏ, Tạ Doãn vẫn chưa tỉnh lại. Sau đó hai năm tình trạng của Tạ Doãn đã dần ổn định lại, mặc dù vẫn là bất tỉnh nhưng khí tức đã kéo dài, có thể vận chuyển chân khí, không cần Ngôn Băng Vân quá lo lắng.
Ngôn Băng Vân lại ý thức được khi ấy nữ nhi của mình đã biết nói chuyện rồi.
Toàn bộ tâm tư của y đều đặt lên việc làm sao để Tạ Doãn và hài tử yếu ớt này có thể sống sót, dĩ nhiên cũng không có thời gian nghĩ đến việc giáo dưỡng con bé. Ngôn Băng Vân không có sở trường thân cận với người khác, thời điểm đứa nhỏ này bắt đầu nói bí bô với y, phản ứng đầu tiên của y là muốn bỏ chạy.
Lúc đó y đã cố gắng hồi tưởng lại kí ức khi mình còn nhỏ, thế nhưng những kí ức kia đều quá mơ hồ, chỉ có chuyện Ngôn Khâm ôm y đi xem tinh tượng là y vẫn nhớ rõ ràng. Cho nên khi ấy y liền ôm Thập Thất ra ngoài, dạy nàng nhận diện tinh tú. Nhưng Thập Thất thật sự quá nhỏ, y nói cái gì cũng không hiểu, chỉ chớp mắt nhìn y, ánh mắt còn sáng hơn cả sao trên trời.
Khi đó Ngôn Băng Vân đã nghĩ, nếu như Tạ Doãn ở đây thì tốt, Tạ Doãn nhất định sẽ có cách, đem những vì tinh tú trên bầu trời kia kết lại thành một câu chuyện để kể cho nữ nhi nghe.
Thời điểm y nghĩ như vậy, thậm chí y đã quên đi việc tên đầu gỗ Tạ Doãn ngay cả Bắc Đẩu ở đâu cũng không phân biệt được.
Tiểu Thập Thất không biết y đang nghĩ cái gì, ngáp một cái liền ngủ mất, thời điểm ngủ còn nắm đai lưng của y, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ngủ vẫn hiện ra vẻ lo sợ.
Ngôn Băng Vân thầm nghĩ, có phải phụ thân không nên đưa con đến cuộc đời này không?
Chỉ chớp mắt mà đã mười năm qua đi, Ngôn Băng Vân nhìn nữ nhi nằm trong lòng mình, đột nhiên cúi đầu, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.
May thật, may mà y đã đưa nàng đến cuộc đời này.
\
* Đoạn Thủy Triền Ti:
Năm đó Tạ Doãn đã đồng ý với Ngôn Băng Vân sẽ đưa Ngôn Xước đến chỗ Chu Dĩ Đường để bái sư, nói thì phải làm.
Học võ công thì không thể rồi, năm đó Chu Dĩ Đường đã tự phế kinh mạch, trả lại hết những gì đã học cho Lương Thiệu. Nhưng thứ khác, từ đọc sách tập viết đến sách luận binh pháp, Chu Dĩ Đường vẫn có thể dạy tốt.
Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn đưa nữ nhi tới, để Thập Thất dập đầu hai cái trước ông, ông liền đồng ý thu nhận nữ đệ tử.
Những năm gần đây không có chiến sự, đại quân của Chu Dĩ Đường vẫn trú tại Tây Bắc. Tạ Doãn liền để nữ nhi lưu tại Diên Châu. Một tiểu nha đầu mới lớn ăn mặc như một tiểu tử, quân phục thì mặc không vừa, ống tay áo phải xắn lên ba lần mới đến được cổ tay.
Nàng rất lanh lợi, chạy trước chạy sau bưng trà dâng nước cho Chu Dĩ Đường, mở miệng ra liền gọi sư phụ.
Tạ Doãn tặc lưỡi, nói Chu tướng quân cả đời này phải để cho nàng gọi vậy rồi.
Chu Dĩ Đường cũng không so đo, ông rất thích đứa nhỏ Thập Thất này. Ngày thường đều dẫn nàng ra ngoài, tự mình dạy nàng đọc sách tập viết; đi ra ngoài thành tuần sát quân doanh cũng dẫn nàng theo.
Trong quân doanh tất cả đều là tân binh chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhìn không ra đây là một tiểu nha đầu. Chu Dĩ Đường để nàng lên võ đài thử tỉ thí một phen, Thập Thất vậy mà thật sự đi ngay. Kiếm trong tay cao hơn nửa người nàng, đám tân binh nhìn thấy đều chê cười nàng, kết quả chưa đầy một lát liền bị nàng đánh ngã.
Bình thường vẻ ngoài của Thập Thất vẫn luôn giống Tạ Doãn như đúc. Chỉ có lúc giơ cao kiếm lên, lông mày mới mơ hồ có phong thái của Ngôn Băng Vân năm đó.
Chu Dĩ Đường và Văn Dục thì thầm với nhau, cùng cảm khái thật sự là hổ phụ sinh khuyển nữ mà.
Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn cũng không bỏ đi xa, đi dạo chơi một vòng quanh Tây Bắc. Rời xa Thập Thất khoảng nửa tháng lại đến thăm. Nữ nhi chỉ mới mười hai tuổi, chưa từng xa nhà bao giờ, Ngôn Băng Vân vốn còn nghĩ nàng sẽ khóc, không ngờ là rất nhanh nàng đã kề vai sát cánh với đám tiểu tử trong quân doanh kia, mà cũng không thèm giấu giếm kiếm pháp gia truyền, người khác hỏi nàng liền dạy, chơi đến quên cả trời đất.
Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn đợi trong phủ tướng quân ở Diên Châu cả một ngày nàng mới nhớ ra là phải về, con khỉ con này, không nhớ cha, không nhớ phụ thân, cũng không nhớ nhà luôn.
Được, Ngôn Băng Vân bị tiểu vô lương tâm này chọc tức, đứng dậy bước chân về Đoan Thủy luôn. Tuy nhi đang đến tuổi dính người, thấy hai người trở về, nhóc liền chạy đến ôm chặt Ngôn Băng Vân không chịu buông. Ngôn Băng Vân ôm nhi tử lên nói với Tạ Doãn, "Thế này còn trách ta bất công sao?"
Ngôn Xước có sư phụ rồi không cần phụ thân nữa!
Thế là cứ như vậy để nữ nhi ở quân doanh Tây Bắc hai năm luôn.
Năm đó Ngôn Xước mười bốn tuổi, Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn cùng đến Tây Bắc đón nàng. Trên đường đi qua Thục trung, hai người đi vòng qua Bốn Mươi Tám trại.
Năm đó Lý thiếu hiệp nhận lời nhờ vả của Phạm Nhàn, đón Ngô Sở Sở từ Bắc đô về Kim Lăng, trên đường đi kết giao tình sâu đậm. Về sau Ngô Sở Sở từng hầu hạ Tạ Doãn trong Đoan Vương phủ, sau khi Tạ Doãn trải qua một lần suýt chết kia, Ngô Sở Sở cũng không muốn ở lại Kim Lăng nữa, ở lại cũng vô dụng, dứt khoát đi cùng Lý thiếu hiệp về Bốn Mươi Tám trại. Sớm nghe nói Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân sẽ đến Thục trung, người của Bốn Mươi Tám trại liền truyền tin mời bọn hắn đến chơi.
Mấy năm nay Ngô Sở Sở sinh ra chí nguyện vĩ đại, muốn ghi chép lại toàn bộ võ học thiên hạ, không kém gì sổ sách trong Giám Sát Viện. Vì thế nàng vào Nam ra bắc, gặp kỳ hiệp khắp thiên hạ. Thập Thất nghe nàng kể chuyện đến nỗi nhập thần, hận không thể đi cùng với nàng. Ngô Sở Sở lại nói nàng còn nhỏ, phải trở về học hai cha của nàng thêm hai năm nữa.
Lời này cũng không sai, xuất môn tại ngoại, hoặc là giống như Ngô Sở Sở không biết chút võ công nào, sẽ bị người khác bắt nạt, hoặc là võ công trong tay phải nắm chắc. Bên ngoài không tốt cũng chẳng xấu, vừa xuất môn sẽ rất dễ bị người khác chế giễu.
Thập Thất theo hai người trở về Đoan Thủy thì càng hăng hái hơn. Đệ đệ của nàng thì một mực không có chút hứng thú nào với vũ đao lộng thương, ma ma trong nhà thường nói, hai tỷ đệ hoàn toàn trái ngược nhau.
Sau này, đến năm Ngôn Xước bước sang tuổi mười bảy, nàng liền trộm kiếm Vãn Sơn trong nhà chạy trốn.
Lần đó Ngôn Băng Vân phát hiện hộp kiếm trống rỗng, bên trong đặt một trang giấy, Thập Thất ra vẻ nho nhã viết cả trang chữ tự kiểm điểm, còn tự mắng chính mình. Chữ viết cũng rất ngay ngắn, có thể thấy được Chu Dĩ Đường dạy dỗ cũng không tệ.
Lật qua mặt sau còn thấy hình vẽ một tiểu nữ hài đang khóc, tội nghiệp, nét vẽ vẫn xấu y như mười năm trước.
Ngôn Băng Vân dở khóc dở cười mang đi cho Tạ Doãn xem. Tạ Doãn nhìn hồi lâu, cuối cùng lại không nói gì.
Năm hắn mười bốn tuổi cũng muốn đi, chỉ có điều là không đi được. Nữ nhi của hắn may mắn hơn hắn nhiều.
Hắn chỉ là có chút hối hận, chưa kịp dặn dò Thập Thất một tiếng.
Nếu có cơ hội, khi xuất quan nhớ thử đi tìm Đoan Thủy Triền Ty độc nhất vô nhị.
Thế gian vẫn sẽ còn có thiếu niên lang ý khí phong phát, vô câu vô thúc, bốn bể là nhà.
\
* Thiên vị:
Cha và phụ thân đều là thương tỷ tỷ hơn, đây là điều mà Tuy nhi nhận ra từ khi còn nhỏ xíu.
Bởi vì tỷ tỷ có thể khiến người khác yêu thích hơn; cũng bởi vì cha và phụ thân cảm thấy tỷ tỷ thiếu may mắn hơn y.
(Từ đây gọi Tuy nhi là y nhé)
Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì y là nam hài tử.
Cha nói, nam hài tử không thể quá được nuông chiều, được chiều quen rồi sẽ bị người ta chế giễu. Nữ hài tử thì không như vậy, nữ hài tử chính là cần được nuông chiều. Tỷ tỷ có vô pháp vô thiên thế nào thì vẫn được cha chống lưng cho.
Còn phụ thân ấy hả? Cũng không khác lắm. Mặc dù phụ thân không nói rõ là thiên vị ai hơn, nhưng phụ thân biết cha thiên vị tỷ tỷ hơn cho nên đều nghiêm khắc với cả hai tỷ đệ, đối xử như nhau, thế nhưng tính ra thì cũng vẫn là thiên vị tỷ tỷ hơn.
Nhưng nghĩ lại thì y sinh ra đã may mắn hơn tỷ tỷ mấy phần, hai cha thiên vị cũng đúng, mặc dù y sẽ buồn, nhưng đó cũng là chuyện không thể làm khác.
Thời điểm Tuy nhi hiểu rõ đạo lý này là lúc y chín tuổi, quả thực là vừa nói ra liền khiến Ngôn Băng Vân thất kinh, y nhìn tiểu nhi tử của mình giống như nhìn một vật hiếm lạ nào đó, hơn nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Thông minh ắt tổn thương.
Ngôn Băng Vân sầu chết mất.
Tạ Doãn nghe vậy liền cười, cảm thấy Ngôn Băng Vân buồn lo vô cớ.
"Sao chứ, cho Tuy nhi uống một bát thuốc để nó ngốc đi không phải là được sao?"
Ngôn Băng Vân đạp hắn một cước từ trên giường lăn xuống đất.
Tạ Doãn kì thật cũng hiểu.
Tuy nhi lúc còn nhỏ rất nhõng nhẽo, động một tí là khóc rống lên, không dễ nuôi cũng không dễ dỗ. Dần dần lớn lên rồi thì lại an tĩnh —— Chính xác là quá mức an tĩnh, không chịu nói gì.
Đoạn thời gian ấy Tạ Doãn cũng rất lo lắng, hắn lải nhải lắm lời thế này sao có thể sinh ra một nhi tử bị câm được?
Nhưng Tuy nhi không bị câm điếc gì cả, y trực tiếp nhảy qua giai đoạn bí bô tập nói, mở miệng ra liền nói rất lưu loát. Ngôn Băng Vân hoài nghi Tuy nhi đã sớm biết nói chuyện, chỉ là cứ im lặng học thôi.
Khi đó hai người liền biết Tuy nhi không phải hài tử bình thường.
Y không nghịch ngợm. Tĩnh tâm hơn vị tỷ tỷ trên trời dưới đất của y rất nhiều. Lúc còn rất nhỏ, y thường suy nghĩ một chuyện gì đó mà nghĩ tới nửa ngày, một bộ lão tăng nhập định, người bên ngoài không lay chuyển được sự tập trung của y. Tạ Doãn còn nói Tuy nhi có tư chất rất tốt, thích hợp luyện tâm pháp nội công.
"Cái này tùy ngươi nghĩ." Tạ Doãn nói.
Ngôn Băng Vân: "Ta lo tâm tư của Tuy nhi quá nặng, sợ ngày sau nó sẽ tự chuốc phiền khổ."
Tạ Doãn mặt dày bò lên, "Ta biết chứ."
Về sau hắn cũng không nói tới việc nam hài tử không thể làm này làm kia với Tuy nhi nữa.
Ngày ấy Thập Thất rời khỏi nhà, Tạ Doãn là người phiền lòng nhất. Nhưng hắn không nói gì, hiếm khi thấy hắn yên tĩnh cả một ngày như vậy, chỉ ngồi trong thư phòng nhập định.
Hắn được hòa thượng nuôi lớn, đây là việc học cơ bản từ nhỏ của hắn. Dù hắn không thích nhưng thời điểm chân tâm không tĩnh, hắn vẫn theo bản năng lựa chọn phương thức này.
Ngôn Băng Vân không muốn quấy rầy hắn, nhưng Tuy nhi thì không biết đã lén chạy vào từ lúc nào, ngồi ngay bên cạnh hắn, học hắn ngồi kiết già, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Tạ Doãn vừa mở mắt ra, nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình ngồi nghiêm chỉnh thế này liền bật cười.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Thập Thất giống hắn còn Tuy nhi thì giống Ngôn Băng Vân, lúc này mới phát hiện ra tư thế ngồi này của Tuy nhi có chút quen mắt.
Tạ Doãn không hỏi Tuy nhi có trách hắn đã nói những lời kia không. Nhi của của hắn còn quá nhỏ —— Mặc dù thông minh từ sớm, nhưng vẫn là còn quá nhỏ.
Tuy nhi ngồi một lát liền gật gà gật gù, cái đầu nhỏ cứ nghiêng bên này nghiêng bên kia, chẳng được bao lâu đã ngủ thiếp đi trên đùi Tạ Doãn, ngủ đến nỗi nước miếng chảy ra thấm ướt thương phục.
Tạ Doãn có chút ghét bỏ, tiểu nam hài mà, nói thế nào cũng vẫn thoải mái tự tại hơn tiểu nữ hài. Thập Thất khi bé cũng không ngủ chảy dãi thế này.
Hắn ép mình không được nghĩ đến dáng vẻ như con khỉ dính bùn của Thập Thất ở quân doanh Tây Bắc. Hắn cởi ngoại bào ra đắp lên người con, sợ chân mình cứng quá làm đau Tuy nhi, Tạ Doãn còn dùng tay đặt dưới đầu con.
Có lúc Tạ Doãn cũng cảm thấy may mắn vì Tuy nhi hiểu chuyện sớm như vậy, có nhiều thứ y còn hiểu nhanh hơn tỷ tỷ của y.
Tuy nhi có lẽ là một hài tử không tầm thường, có lẽ là thông minh ắt tổn thương, có lẽ ngày sau còn muốn xuất gia.
Nhưng thông minh tức là thông minh, lo lắng cái gì chứ. Tạ Doãn ngắm nhi tử ngủ, thầm nghĩ cũng tốt, Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân có phúc nên mới sinh ra Thập Thất và Tuy nhi đều giỏi thế này.
Hắn cười cười, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái mũi nhỏ của Tuy nhi, nói khẽ, "Thời gian đã trôi qua không có cách nào quay trở lại được, trong lòng ta luôn cảm thấy tỷ tỷ của con cần ta hơn. Xin lỗi con."
Hắn nghĩ nửa ngày, lại cầm ngón tay út nho nhỏ của nhi tử, đơn phương ngoắc tay với Tuy nhi.
"Cha hứa sẽ bảo hộ Tuy nhi của cha bình bình an an, vui vẻ trưởng thành."
(Huhu sao mà đẻ được hai đứa cưng dữ vậy nè ToT)
* Về nhà:
Chuyến về nhà đầu tiên của Thập Thất từ sau khi trốn đi là bởi vì Tuy nhi gửi thư cho nàng, nói là tiểu Thạch Đầu chết rồi.
Tiểu Thạch Đầu là con mèo nhỏ mà Ngôn Băng Vân tặng cho Thập Thất lúc còn ở Bắc đô năm đó, tính ra còn lớn hơn Tuy nhi mấy tháng, nuôi mười bốn năm, thọ hết chết già, không có gì phải đau khổ cả. Đoan Thủy đồi núi bạt ngàn có rất nhiều con báo nhỏ màu xám, tiểu Thạch Đầu cũng có thể coi là một vị anh hùng đi.
Thập Thất gấp gáp trở về, Tuy nhi đã chôn tiểu Thạch Đầu rồi. Thập Thất cũng không biết phải biểu đạt niềm thương nhớ của mình thế nào, cũng không thể thắp nén hương hay hành lễ bái như bái tổ tông được —— Phụ thân sẽ bị nàng làm cho tức chết mất.
Thế là hai tỷ đệ cứ đứng im ở đó, Tuy nhi đi đến bên cạnh tỷ tỷ. Nàng quay đầu nhìn đệ đệ nửa ngày, mãi mới nói được một câu, "Sao đệ đã cao thế này rồi!"
Không thế thì sao, một thiếu niên mười bốn tuổi, chân dài người cao giống như hai cha, ba bốn năm nay nàng đã không trở về, đứa nhỏ này đã cao bằng nàng rồi.
Vừa mở miệng nói chuyện, ngay cả giọng nói cũng không giống nhau.
"Tỷ, phụ thân bảo đệ hỏi tỷ, lần tiếp theo tỷ về nhà có phải là phải đợi tới khi phụ thân chết hay không?"
Xong đời rồi.
Thập Thất vội bay đi quỳ thỉnh tội với Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân không có biểu lộ gì đặc biệt, phụ thân vẫn giống như lúc trước khi nàng ở nhà. Thế nhưng Tạ Doãn vừa thấy nàng liền về phòng đóng sầm cửa lại, dứt khoát không thèm để ý đến nàng.
Thập Thất đảo mắt một vòng, nhìn Ngôn Băng Vân một chút, lại chạy đến bên người y cọ cọ, giật giật tay áo của y, khẽ giọng làm nũng gọi phụ thân.
Ngôn Băng Vân giật tay áo lại, "Cô nương lớn từng này rồi, còn không biết kiêng kị."
Thập Thất nghe xong cũng không tức giận, nhanh chóng dính chặt người Ngôn Băng Vân lẩm bẩm, "Con vẫn là tiểu Thập Thất của phụ thân mà."
Ngôn Băng Vân cũng không đẩy nàng ra, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, lại thở dài, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng một chút.
Thập Thất không vấn tóc lên như nữ nhi bình thường, bởi vì hai người bọn hắn đều là đại nam nhân, từ nhỏ đã không có ai dạy được nàng chuyện này. Về sau đến Bắc đô, Lý ma ma cũng từng chải tóc cho nàng. Nàng lại ngại phiền phức không chịu học. Hiện giờ ra bên ngoài sống một mình lại càng tùy tiện hơn, chỉ buộc thấp sau gáy, nhìn qua từ sau lưng còn nghĩ là một thiếu niên ốm yếu gầy gò nữa.
Ngôn Băng Vân đau lòng. Nữ nhi Ngôn gia vốn nên lớn lên giống như thiên kim tiểu thư, nhưng nàng không bằng lòng.
Thập Thất ban đầu cũng không cảm thấy gì cả, nhưng thấy Ngôn Băng Vân nhìn nàng một hồi như vậy, không hiểu sao mắt lại nóng lên, tự nhiên sinh ra một cỗ ủy khuất, co lại trong ngực y, vùi mặt lên y phục của y, lặng lẽ lau nước mắt.
Ngôn Băng Vân vẫn xoa đầu nàng: "Muốn đi thì đi, có ai cấm cản con đâu. Vì sao đi lâu như vậy cũng không gửi thư về?"
Thập Thất lắc đầu, thanh âm buồn bực: "Sợ phụ thân và cha mắng con."
"..."
Còn dám lý luận.
"Cha con vẫn luôn ra ngoài tìm con đấy."
Ngôn Băng Vân nhìn nàng, rất là bất đắc dĩ.
"Năm trước còn nhờ các huynh đệ của Hành Cước Bang điều tra tin tức của con, đi theo tra được đến Động Đình Hồ. Nghe nói con đi theo thủy phỉ (*), hắn suýt chút nữa còn lật tung Động Đình Hồ lên. Ngôn nữ hiệp bản lĩnh cũng lớn thật, nghe thấy cha mình sắp tới còn dám quay đầu chạy trốn đi mất."
(*): thổ phỉ ở vùng sông nước.
Thập Thất nghẹn lời.
Ngôn Băng Vân: "Cha con đau lòng, dứt khoát trở về đây, nói là mặc cho con tự sinh tự diệt."
Đây đương nhiên chỉ là nói nhảm, Thập Thất đi khắp giang hồ được bao nhiêu huynh đệ của Hành Cước Bang chiếu cố nàng đều biết, dĩ nhiên là vì họ nể mặt Tạ Doãn.
Thập Thất ỉu xìu đi đến trước phòng Tạ Doãn cào cửa.
"Cha, con sai rồi..."
"Cha, người mở cửa ra đi mà..."
"Cha, người không cần con nữa à..."
Cào được một lúc thì cửa đột nhiên mở ra. Thập Thất vốn còn đang dựa vào cửa, lúc này lập tức mất trọng tâm, ngã nhào vào ngực Tạ Doãn.
Tạ Doãn vội vàng đỡ lấy nàng, sau đó lại đẩy nàng ra. Thập Thất phản ứng cực nhanh, sử dụng tuyệt chiêu quấn thân, thoắt một cái đã đu lên người Tạ Doãn.
"Cha, con rất nhớ cha đó!"
"... Hừ."
"Cha, cha không nhớ nữ nhi sao!"
"Xéo đi."
"Cha, cha không cần Thập Thất tâm can bảo bối của người nữa sao!"
"..."
"Cha, người già đi rồi, có tóc bạc rồi đây này... Huhuhu con không đi đâu nữa đâu cha."
"Tóc bạc cái rắm ý!"
Ngôn Băng Vân nghe thấy bên này bắt đầu có động tĩnh cãi nhau ầm ĩ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, xoa đầu nói với Tuy nhi, "Đi lấy bát đũa đến đây, chuẩn bị ăn cơm."
Hoàn.