《 Nhân Gian Mấy Mùa Thu 》Chương 12:
Kì sinh của Ngôn Băng Vân ngày càng tới gần, Tạ Doãn vốn còn đang muốn tìm lý do để Phạm Nhàn thả y về. Hắn còn chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì thì Phạm Nhàn bên kia đã hạ lệnh, cho Ngôn Băng Vân tạm đình chức.
Cũng không còn cách nào khác, Trần Bình Bình ngã xuống, Ngôn Băng Vân liền trở thành mục tiêu công kích. Ban đầu quan trong triều đã có thành kiến rất lớn với Giám Sát Viện, lại thêm nửa năm nay Ngôn Băng Vân làm nhiều việc quá ác, lúc này tấu sớ vạch tội y đưa lên nhiều như tuyết rơi. Phạm Nhàn đương nhiên không đến mức thật sự xử lý y, nhưng cũng phải giả bộ là như vậy.
Ngôn Băng Vân lĩnh phạt, hời hợt trở về phủ. Phạm Nhàn lén đến gặp riêng Ngôn Băng Vân, nhắc y không cần quan tâm gì hết, yên tâm chờ sinh hài tử là được.
Vừa khéo được rảnh rỗi, phải nghĩ tên cho hài tử trước.
Trong phủ đã mời bà mụ tới, kinh nghiệm đầy đủ, nói khẳng định đây là nam hài, Ngôn Băng Vân liền nghĩ muốn cho hài tử mang theo họ của Tạ Doãn. Họ Tạ cũng được.
Tạ Doãn nghe xong chỉ cười, chê y toàn lo chuyện vặt vãnh. Loại chuyện này có gì hay để nghĩ mãi.
Ngôn Băng Vân bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là chọn họ Ngôn, trước khi chọn được một chữ "Xước" cho Thập Thất y đã phải liệt kê ra rất nhiều chữ, lần này cũng vậy nhưng y đều không hài lòng. Tâm tư của Tạ Doãn căn bản không đặt trên chuyện này, chỉ nói là chờ đến khi sinh hài tử ra rồi để nó chọn một chữ là được. Hắn càng quan tâm hơn là nên lấy tên gì cho thanh kiếm của Ngôn Băng Vân, lật ra rất nhiều cổ tịch, cuối cùng chọn lấy hai chữ " Vãn Sơn" để khắc lên chuôi kiếm, rất ra dáng đưa đến trước mặt Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân tức giận đến nỗi suýt nữa vỗ gãy cái bàn, "Rốt cuộc thì đâu mới là con của ngươi?"
Tạ Doãn nhanh chóng chạy lại trấn an y, hời hợt nhặt tạm một chữ trong đống chữ mà y viết ra, "Chữ 'Tuy' rất hay, mang ý bình an tuy hòa. Ngôn Tuy, nghe rất hay, nếu là nữ hài nhi cũng có thể dùng được."
Ngôn Băng Vân hoài nghi nhìn vào mắt hắn, luôn cảm thấy cái tên này nghe có chỗ nào không đúng lắm.
Tạ Doãn ôm eo y, cúi người dán sát vào thai phúc tròn trịa đã nhô cao, gọi một tiếng: "Tuy nhi?"
Cũng không biết thế nào mà hài tử bỗng nhiên động đậy, khiến cho Ngôn Băng Vân cũng giật mình. Tạ Doãn vui vẻ, "Nó đồng ý rồi."
Cứ như vậy liền định danh tự.
Chữ này có hơi phức tạp, Thập Thất cũng không học được, buổi tối nàng tới phòng để Ngôn Băng Vân cầm tay dạy nàng viết.
Thập Thất vất vả lắm mới viết được một chữ ngay ngắn, giơ lên trước mặt Tạ Doãn giống như tìm được trân bảo, "Cha! Người nhìn này!"
Tạ Doãn cũng đang ngồi trên án, đang xử lý một vài chuyện, nghe vậy liền đặt bút xuống, ôm nữ nhi ngồi vào lòng, thấy trong tay nàng cầm một trang giấy, vẽ lên một hình người be bé, phía trên viết một chữ "Tuy". Lại vẽ thêm một hình người bé nhỏ khác nhưng lớn hơn hình kia một chút, trên đầu còn có hai vệt mực đọng, trên đó viết một chữ "Xước".
/绥: Tuy. Có nghĩa là yên ổn, bình định; 绰: Xước. Có nghĩa là nữ tính, xinh đẹp, yểu điệu./
Tạ Doãn mỉm cười, chỉ vào vết mực đọng kia hỏi nàng: "Đây là cái gì?"
Thập Thất lắc lắc đầu mình làm cho hai bím tóc nhỏ cũng lắc theo: "Bím tóc của con đó!"
Tạ Doãn càng cười lớn hơn. Hắn biết Ngôn Băng Vân xuất thân thế gia, học vẽ bằng mực từ khi còn nhỏ, chỉ với mấy nét bút đã vẽ ra được một bức tranh thật đẹp. Đáng tiếc đứa nhỏ Thập Thất này không kế thừa được chút nào, giống như Tạ Doãn vậy, vẽ người cũng chỉ bôi ra hai nét bút. Hắn lại hỏi, "Vậy sao con không vẽ cha và phụ thân con?"
Thập Thất nghe vậy cũng cảm thấy đúng, vẫn ngồi trong lòng Tạ Doãn, đặt trang giấy lên bàn, giơ bút vẽ lên hai hình người lớn hơn đứng tại hai đứa trẻ, rất ra dáng viết "Tạ Doãn", "Ngôn Băng Vân", còn biết tên húy nữa, chữ Doãn và chữ Vân đều sửa lại hai nét, chính là sửa thành hai chữ không giống người bình thường viết lắm, hình thù kỳ quái. Tạ Doãn hỏi nàng: "Ai dạy con đổi nét như thế?"
Thập Thất chớp chớp mắt: "Con tự đổi."
Tạ Doãn xoa đầu nàng, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự lanh lợi, trong lòng càng thêm thích thú, "Tặng cho cha bức họa này được không?"
Thập Thất gật đầu, rồi lại giật lại, nhất định muốn vẽ thêm con mèo mà Ngôn Băng Vân tặng nàng, kết quả là lại vẽ thành vòng mực đọng, nhưng Tạ Doãn cũng không chê. Hai cha con náo loạn một hồi, Tạ Doãn liền bế Thập Thất về phòng của nàng, chờ đến khi trở lại đã thấy Ngôn Băng Vân đứng trước án của hắn, ngón tay nhặt bức họa của Thập Thất lên, giống như đang ngắm trân bảo, ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh.
Lòng Tạ Doãn mềm nhũn, tiến lên nhẹ nhàng ôm Ngôn Băng Vân từ phía sau. Đã gần đến cuối mùa hạ, thời tiết cũng dần dần bớt nóng đi, Ngôn Băng Vân vẫn chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc, vải áo mềm mại, còn có một mùi hương rất dịu, Tạ Doãn vùi mặt vào cần cổ của y, thỏa mãn thở một hơi thật dài: "Đang nghĩ gì thế?"
Ngôn Băng Vân có chút nhíu mày, "Thập Thất..."
"Hửm?"
"Vẽ cũng xấu quá rồi."
Tạ Doãn sững sờ, lập tức cười sằng sặc, giành lấy bức họa trong tay y: "Đây là nữ nhi của ta vẽ, ngươi không thích nhưng ta thích."
Ngôn Băng Vân không nói lời nào, trong mắt vẫn là ý cười nhu hòa. Tạ Doãn thu hết mấy phần công báo đang xem dở và bức họa lại, quay đầu kéo tay Ngôn Băng Vân chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Phần công báo kia là đưa tới cho Ngôn Băng Vân xem, mặc dù y tạm thời bị đình chức nhưng cũng không phải bị giáng chức, đại sự trong triều dù sao cũng vẫn phải hồi báo cho viện trưởng của Giám Sát Viện biết. Có điều Tạ Doãn không cho y động vào, đều để hắn làm thay.
Hai người ngồi ở mép giường, Tạ Doãn bưng nước tới hầu y rửa mặt. Ngôn Băng Vân lại có chút lơ đãng, Tạ Doãn vừa nhìn liền biết vừa rồi y khẳng định đã xem phần công báo kia, bất đắc dĩ thở dài, "Sao thế, ngươi đang nghĩ chuyện gì?"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, "Hắc kỵ ta không thể nhận."
Hôm nay trong triều tranh luận một chuyện, chính là hướng đi của hắc kỵ. Trần Bình Bình dẫn hắc kỵ đi mưu phản, tất cả thủ lĩnh đều đã mất đầu theo ông. Quân hắc kỵ cũng có chút thương vong, không đủ để lập một bộ máy quân đội. Nhưng hắc kỵ là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Chiêu, nếu phải chém tất cả Phạm Nhàn cũng không nỡ. Theo ý của Phạm Nhàn, đương nhiên là để y quản lý là tốt nhất, nhưng đám quan kia kịch liệt phản đối, nói thân vương cầm binh không hợp quy củ, tốt nhất vẫn nên nhập vào Binh bộ; Binh bộ lại do Phạm Nhàn nắm giữ, đùn đẩy nói không đủ tiền nuôi nổi nhánh binh này. Vì chuyện này mà triều đình ầm ĩ mấy ngày nay, vẫn chưa có kết quả, đến cuối cùng lại có một nhóm đưa ra đề nghị giữ nguyên như cũ, để hắc kỵ cho Giám Sát Viện.
Mà cho Giám Sát Viện còn không phải là cho Ngôn Băng Vân sao?
Như vậy lại càng huyên náo đến lợi hại hơn.
Tạ Doãn ngại nhất là mấy chuyện phiền phức này, mà loại chuyện vặt vãnh này cũng đáng để làm bộ làm tịch đẩy tới đẩy lui, Ngôn Băng Vân cần chúng sao? Lại dám nhận chúng sao? Cho dù có dám nhận thì y lấy cái gì để nuôi nhánh binh này? Giám Sát Viện bây giờ đã là nơi đứng đầu ngọn sóng, nếu như xóa bỏ nhánh binh này tất nhiên sẽ để lại hậu quả. Chuyện đưa cho y một nhánh binh cũng tương đương với việc đưa y một thanh đao, y có cần thanh đao này hay không cũng đều là một con đường chết.
Đám người này ngoài mặt là bất đồng ý kiến, nhưng thực chất là đều muốn mạng của Ngôn Băng Vân, sau đó mới hủy đi Giám Sát Viện.
Ngôn Băng Vân thở dài: "Tam ca, ngươi cầm giấy bút đến đây cho ta, ta muốn dâng tấu từ chối."
"Muốn dâng tấu cũng để ngày mai hãy nói." Tạ Doãn vắt khăn cho y, Ngôn Băng Vân bị hắn chặn họng, cũng không muốn tranh cãi với hắn, cầm khăn lau mặt, một bên nghe Tạ Doãn nói, "Người khác đều đã bắt đầu ngửa bài rồi, ngươi vẫn còn đứng tại chỗ như con lừa làm gì, chờ người khác đến giết sao?"
Ngôn Băng Vân thầm cười, cắn răng nói, "Ngươi mắng ai là lừa?"
Tạ Doãn thu dọn khăn và chậu nước đi, nhanh chóng đáp lời: "Ta là lừa, ta là lừa, được chưa?" Sau đó hắn cũng ngồi bên mép giường, nhấc hai chân của Ngôn Băng Vân đặt lên đùi mình, không nặng không nhẹ xoa bóp bắp chân và mắt cá chân đã sưng lên của y.
Trên lưng Ngôn Băng Vân đệm hai cái gối mềm, nhìn hắn nói, "Chờ tới khi sinh hài tử xong, chúng ta cũng đến lúc phải quay về rồi."
Bàn tay đang xoa bóp của Tạ Doãn ngừng lại, giương mắt nhìn y, "Lần này ngươi đi, Giám Sát Viện chắc chắn sẽ bị xóa bỏ."
Ngôn Băng Vân: "Vốn nên là như vậy."
Tạ Doãn: "Nếu như..."
Ngôn Băng Vân biết hắn đang suy nghĩ điều gì, "Dĩ nhiên cũng không phải lập tức rời đi, người trong Giám Sát Viện ta sẽ tự mình an bài, để Tấn Vương phân Giám Sát Viện vào Tam ti Lục bộ, tận lực không để cho bọn họ kịch liệt phản kháng. Về sau mới thật sự là triệt để ngửa bài, con lừa như ta cũng nên đi rồi." Ngôn Băng Vân ngừng lại, tựa như nhớ tới cái gì đó, lại cười một tiếng, "Lại nói... ta đã đồng ý với Thập Thất rồi, rất nhanh sẽ đưa con bé về nhà."
Tạ Doãn nghĩ nghĩ, cũng cười: "Được. Đều theo ý ngươi."
Hắn dừng lại một lát, lại cầm tay Ngôn Băng Vân, "Vạn sự còn có ta."
Hai người nói hết chuyện, đêm cũng đã muộn rồi, Ngôn Băng Vân nằm dịch vào bên trong, để Tạ Doãn nằm ngoài. Tạ Doãn đang chuẩn bị thổi đèn, lại không biết nhìn thấy cái gì mà cả người cứng đờ, ánh mắt vẫn nhìn Ngôn Băng Vân chằm chằm.
Ngôn Băng Vân cũng khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Y thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống lồng ngực của mình.
Vốn là không nhìn ra, nhưng hiện giờ y nghiêng người nhìn sang mới thấy rất rõ ràng, không biết từ lúc nào hai đầu ngực đã nhô lên dựng thẳng đứng, còn có hai vết ướt bằng móng tay trên bạch y mỏng manh.
Ngôn Băng Vân cũng bất ngờ, hoàn toàn không dự liệu được. Ngẩng đầu mơ hồ nhìn Tạ Doãn: "Ta..."
Tạ Doãn không nói gì. Hắn nhớ rất lâu trước kia Ngôn Băng Vân không cho hắn đụng vào chỗ đó, nói là đau. Vốn dĩ những lúc hai người thân mật hắn thường đụng vào chỗ đó, tay và miệng đồng thời chạm vào cũng là chuyện thường. Nhưng cẩn thận nhớ lại thì gần đây cảm giác chỗ đó không giống như lúc trước, không hẳn là trở nên mềm mại như nữ tử, nhưng vẫn luôn cảm thấy kì lạ, giống như dưới lớp da thịt mỏng ấy đã phồng lên, hắn động vào Ngôn Băng Vân liền né tránh.
Vốn dĩ còn cảm thấy kì quái, bây giờ nghĩ kỹ dường như cũng hiểu ra chuyện gì.
Tạ Doãn duỗi tay, tựa hồ muốn chạm một chút, nhưng bàn tay lại chỉ đặt trên hư không, cuối cùng là cẩn thận vạch vạt áo của y ra. Chỉ thấy hai viên nhũ châu đã sưng đỏ dựng thẳng, da thịt của y vốn đã rất trắng nên hai viên nhũ châu kia nhìn càng chói mắt, không biết có phải do ánh nến hay không mà nhìn thấy đầu ngực càng rõ hơn.
Tạ Doãn hỏi y: "Ngươi có cảm thấy đau không?"
Ngôn Băng Vân nhíu mày một cái. Hôm nay y quả thật là cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng từ khi hoài thai y luôn cảm thấy chỗ nào cũng không đúng. Eo không thoải mái chân cũng không thoải mái, y vẫn luôn kiên nhẫn nhịn đau cho nên cũng không để ý, bây giờ Tạ Doãn nói như vậy y mới phát giác được ngực của mình có chút căng lên, đầu ngực cũng nhô cao hơn. Trong đầu y vang ầm một tiếng, trong nháy mắt lại nhớ lại lần cho Thập Thất bú năm đó.
Y ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lại ảm đạm, "Đau."
"Ừm." Tạ Doãn lên tiếng, ôm y vào lòng. Ngôn Băng Vân kể lại với hắn lần kia, hắn nghĩ nghĩ một hồi lại nói, "Ngày mai ta đi hỏi A Nhàn xem phải làm sao, có lẽ là do lần này hoài thai được nghỉ ngơi nhiều hơn lúc hoài thai Thập Thất cho nên mới như vậy."
Ngôn Băng Vân có một loại tư vị không nói ra được, y chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ cho hài tử bú, trước kia y cũng chưa từng để Thập Thất làm vậy.
Y vui đầu vào cổ Tạ Doãn, giống như trốn tránh điều gì đó, không chịu nói một câu.
Tạ Doãn chỉ nghĩ là y không thoải mái, "Khó chịu lắm không?"
Ngôn Băng Vân gật đầu, một hồi lâu sau mới nói một chữ: "Trướng."
Tạ Doãn đưa tay luồn vào vạt áo của y, nhẹ nhàng xoa bóp một cái, Ngôn Băng Vân liền vô thức hít một hơi, Tạ Doãn lập tức dừng tay: "Đau sao?"
"... Không phải." Ngôn Băng Vân nhíu chặt lông mày, một tay vô thức cầm cổ tay Tạ Doãn, nhưng lại do dự không biết có nên đẩy ra hay không, nửa ngày sau mới lắc đầu nói, "Kì quái quá."
Tạ Doãn cũng không có kinh nghiệm, dứt khoát xem như điểm huyệt xử lý máu ứ, bắt đầu dùng thủ pháp điểm huyệt, chỉ là nhẹ tay đi rất nhiều, lại xoa nhẹ hai lần, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Ngôn Băng Vân không nói chuyện, giống như đã thư giãn hơn mấy phân, nắm chặt cổ tay Tạ Doãn, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Tạ Doãn dứt khoát vén vạt áo của y lên, chậm rãi cẩn thận dùng tay xoa nhẹ cho y, Ngôn Băng Vân bị hắn xoa đến mềm nhũn, cổ họng bất giác phát ra mấy tiếng rên rỉ nhỏ, Tạ Doãn nghe được khẽ giật mình, ánh mắt tối đi mấy phần, nhìn chằm chằm Ngôn Băng Vân.
Sau đó hắn dùng hai ngón tay dò xét, khẽ vuốt nhẹ lên yết hầu của Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân lập tức quay đầu nhìn hắn, nhịn không được mà cười, "Lại làm gì vậy?"
Biết rõ còn cố hỏi, đã là người làm lễ bái đường rồi, sao có thể thật sự không biết hắn muốn làm gì. Tạ Doãn không đáp, cúi người hôn y, tay lại bắt đầu cử động, lúc này mang theo mấy phần sắc dục, ra tay có chút nặng. Ngôn Băng Vân khàn giọng hít vào mấy ngụm khí lạnh, không nhịn được ưỡn ngực vào tay hắn, hai cánh tay cũng khoác lên cổ Tạ Doãn, hôn đến thỏa thích.
Tạ Doãn không chút để ý, lại dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu ngực cho y, Ngôn Băng Vân lập tức kêu đau, cả người đều rụt lại, muốn khước từ Tạ Doãn. Tạ Doãn sao có thể tha cho y, dứt khoát chế trụ hai cánh tay của đối phương, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm qua. Đầu ngực lại càng sưng đến lợi hại, Ngôn Băng Vân lập tức ngửa cổ lên rên rỉ, cũng không biết là thoải mái hay là đau, hoặc cũng có thể là cả hai, hai chân bất giác đạp chăn hai lần, cũng không có sức giãy giụa cự tuyệt. Tạ Doãn thấy y tình trong như đã mặt ngoài còn e, liền giữ tay y lại, vừa liếm vừa xoa đầu ngực của y, làm cho mắt Ngôn Băng Vân lập tức hiện lên một tầng thủy quang.
Tạ Doãn cũng có chút động tình, hổn hển thở hai cái, ngẩng đầu lên nhìn y, "Ta... có thể chứ?"
Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn hắn, giống như biết hắn đang hỏi cái gì, lại giống như không biết, nửa ngày sau mới ý loạn tình mê gật đầu. Tạ Doãn lại cúi xuống ngậm chặt nhũ châu, dùng sức mút vào một chút.
Người dưới thân lập tức kịch liệt ưỡn lên hai lần nhưng không phát ra âm thanh nào, Tạ Doãn càng gắt gao chế trụ tay của y, lại mút một chút. Thai phúc của Ngôn Băng Vân đã rất lớn, dựa vào người Tạ Doãn mà cọ cọ, không bao lâu sau đã cảm thấy bụng đã chạm phải thứ gì đó vừa nó vừa cứng, khóe mắt bất giác chảy nước, y phát ra tiếng khẩn cầu mà chính bản thân cũng chưa từng nghe qua: "Tam ca..."
Tạ Doãn không nhả ra mà còn dùng sức mút thêm, Ngôn Băng Vân kêu một tiếng ngắn ngủi, toàn bộ thân thể đều căng cứng, ưỡn lên thành một hình vòng cung, một dòng sữa ấm nóng chảy vào miệng Tạ Doãn.
Ngôn Băng Vân há miệng thật lớn thở hổn hển hai cái, thoát lực giống như ngã xuống, sau trận đau nhức vừa rồi lại cảm thấy khoan khoái rất nhiều. Tạ Doãn đã nhả ra, hắn chỉ nếm thử một chút, số còn lại đều thuận hướng chảy xuống lồng ngực Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân hoàn toàn không dự liệu được tình cảnh này, mơ màng nhìn Tạ Doãn, Tạ Doãn cũng nhìn hắn, ánh mắt cũng là vẻ mơ màng như vậy.
Nửa ngày sau, Tạ Doãn mới mở miệng, thanh âm khàn khàn khó hiểu: "Còn khó chịu không?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu, sau đó lại gật đầu, không biết nên nói cái gì. Thời điểm hai người mặt đối mặt, Tuy nhi giống như cảm thấy bị cha ép đủ rồi, tỉnh lại hung hăng đạp một cước.
Tạ Doãn lúc này mới lấy lại tinh thần, không nhịn được bật cười, xoa xoa bụng của y, cố ý oán hận nói: "Cướp của con đấy, làm sao? Chờ đến khi con sinh ra, ta sẽ mời hai nhũ mẫu tới hầu hạ con là đủ rồi, một ngụm của phụ thân con cũng không được uống đâu."
Tuy nhi giống như nghe hiểu được, lại đá một cước nữa, lần này làm cho Ngôn Băng Vân cũng không nhịn được bật cười.
Tạ Doãn đưa tay vuốt một bên ngực khác vẫn căng trướng, nhẹ giọng hỏi: "Còn cần không?"
Ngôn Băng Vân gật đầu, cũng không tiếp tục giãy giụa. Tạ Doãn lại cúi người xuống, cũng không biết mang theo tâm tư ranh mãnh gì, lúc này không dùng sức mút nữa, chỉ liếm liếm một hồi. Ngôn Băng Vân lại không nhịn được rên mấy tiếng, Tạ Doãn vô cùng thích y thế này, hoàn toàn thất thần, y giống như đã đem thân thể này, nhũ châu này, tâm hồn này của y đều giao vào tay Tạ Doãn. Sau đó liền bắt đầu gọi Tam ca, gọi giống như cả người đang chìm trong sắc dục. Tạ Doãn vẫn còn chịu được, tiếp tục giày vò y, không bao lâu sau liền nghe thấy giọng gọi Tam ca có chút nghẹn ngào, y đã triệt để rơi vào sắc dục rồi.
Tạ Doãn đưa tay xuống dưới, chỉ cảm thấy ở khe mông đã hoàn toàn ướt đẫm, dinh dính nhơm nhớp, thậm chí còn làm ướt một mảng chăn. Tạ Doãn dễ dàng tiến hai đốt ngón tay vào dò xét, chỉ cảm thấy nơi đó đã vô cùng trơn ướt, tự mình mở giống như khát nước.
Khí tức của Tạ Doãn loạn hai nhịp, vội vàng lột tiết khố ra nhưng vẫn không tiến, chỉ nhàn nhạt đưa cự vật đến hậu huyệt, cả người quỳ giữa hai chân y, một tay xoa xoa thai phúc cao ngất, một tay vẫn trêu chọc đầu ngực của y. Ngôn Băng Vân muốn tránh, lại không tránh được đi đâu, đầu gối vội khép lại nhưng bị Tạ Doãn dùng sức tách ra; lắc mông muốn cọ thì Tạ Doãn lại lui về sau, trên trán đã nhịn không được nổi ra gân xanh, "... Đừng tự làm ngươi bị thương."
Ngôn Băng Vân cắn môi dưới, nửa người chống đỡ thân thể dậy nhìn hắn, một tay Tạ Doãn vân vê đầu ngực của y, một tay khác cơ hồ dùng sức bóp nát xương cổ tay của y. Y nhìn Tạ Doãn dưới ánh nến mờ tối, trong mắt đã tràn đầy dục hỏa, đem chính mình đốt thành tro, cũng đem Tạ Doãn đốt thành tro. Đầu ngực lại bắt đầu thuận hướng chảy sữa xuống, không bao lâu sau đã chảy đến bụng, lại trôi xuống hông. Bụng của y đã ngày càng căng cứng, kịch liệt thở dốc nhún nhún chống đỡ tại lòng bàn tay của Tạ Doãn, Tạ Doãn đột nhiên cảm thấy rất rõ ràng, đứa nhỏ này thật sự sắp xuất thế rồi.
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, đột nhiên kêu một tiếng, "Tam ca."
Tạ Doãn không nhúc nhích, lòng bàn tay của hắn vẫn đặt trên đầu ngực căng trướng của y, cảm giác như mỗi lần Ngôn Băng Vân ưỡn ngực một chút, nhũ châu sẽ đâm vào lòng bàn tay hắn như một hòn đá nhỏ/
Cổ họng Ngôn Băng Vân phát ra một tiếng rên thật dài, cọ sát hai lần, lại nói: "... Phu quân."
Âm thanh này của y cực nhỏ, nhưng y chưa từng gọi như vậy bao giờ. Tạ Doãn giật mình, giống như nghe không rõ, Ngôn Băng Vân buôn tay hắn ra, giống như kiệt sức nằm xuống giường, nhẹ nhàng ngửa cổ lên một chút, vẫn nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, "Phu quân."
Thời điểm Tạ Doãn tiến vào Ngôn Băng Vân kịch liệt rung động hai lần, Tạ Doãn ấn người y xuống, hắn chỉ bất động ôm Ngôn Băng Vân, mút ngực y hai lần, cảm giác được một cỗ ấm áp văng đến bụng y. Ngôn Băng Vân trong lúc cao trào tuyệt không phát ra tiếng nào, một hồi lâu sau mới nghe thấy y rên nhẹ một tiếng, nghe rất thỏa mãn, sau đó lại thở một hơi thật dài.
Tạ Doãn há miệng ra, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa hai lần, một dòng sữa trắng tràn ra từ nơi đó, cả người Ngôn Băng Vân thoát lực nằm dưới người hắn, trên cổ còn một tầng mồ hôi ẩm ướt đầm đìa.
Toàn thân trên dưới của y chỗ nào cũng ướt đẫm.
Tạ Doãn ôm chặt y, giống như ôm chặt trân bảo quý hiểm nhất trên thiên hạ này. Ngôn Băng Vân thở hổn hển hai lần, giống như là bị hắn ôm không thở nổi, lại không giãy giụa. Y chỉ cười cười, đưa cánh tay mềm mại ôm lấy Tạ Doãn, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng gọi hắn.
"Tam ca."
"Ơi."
"Tam ca..."
"Ta ở đây."
"... Phu quân."