Đoan Vương đã nhiều năm không trở về Kim Lăng, Đoan Vương phủ cũng bỏ trống nhiều năm, nghe nói cỏ dại đã mọc um tùm. Dùng lời của Đoan Vương điện hạ để nói, không chừng dọn lại hậu viện biết đâu còn có thể thấy được mấy con hồ ly tinh mất.
Lúc hắn nói lời này là đang ở bên cạnh Chu đại nhân, lại nghe nói, nếu không phải có Chu đại nhân ở đó, không khéo còn có người mang mỹ nhân tới tặng cho Đoan Vương điện hạ rồi.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là Ngôn Băng Vân nghe được từ bên ngoài.
Sau khi Ngôn Băng Vân trở về Kim Lăng liền bị giam lỏng trong Giám Sát Viện, trong một tháng mỗi ngày đều phải nghe những lời tra hỏi, buộc y phải khai tất cả những gì y biết liên quan đến Bắc triều. Tình hình hiện tại cũng không khác lúc sa lưới ở Bắc triều là bao, cũng may lần này Ngôn Băng Vân không bị ai dụng hình tra khảo.
Mà Ngôn Băng Vân cũng đã trở về mẫu quốc, tự nhiên cũng biết gì nói đấy. Nhưng sự thẳng thắn của y cũng không phải để đổi lấy tự do cho chính mình. Lại nhắc đến, Phạm Nhàn bỏ chạy rồi, mà nguyên nhân cũng vì y đã từng tương trợ Phạm Nhàn ở Bắc đô. Vị này là Đề Ti tiền nhiệm của Giám Sát Viện, hiện giờ đã bị định đại tội mưu nghịch phản quốc, Ngôn Băng Vân cũng có chút liên lụy, tẩy cũng không thể tẩy sạch, chỉ có thể tiếp tục bị giam cầm.
Cái gì y cũng đều có thể nói, duy chỉ có hỏi đến Phạm Nhàn liền trở thành dạng hỏi cái gì cũng không biết.
Bàn về thủ đoạn tra hỏi, trên dưới Giám Sát Viện không có người nào hơn được Ngôn Băng Vân, mặc cho bọn họ có dùng đủ các thủ đoạn vẫn không thể hỏi được thêm cái gì, ngược lại còn bị y hỏi thêm mấy tin tức ở bên ngoài.
Mấy tin tức khác y cũng không quá để tâm, nói tới nói lui, vẫn là hỏi về Đoan Vương.
Mặc dù đại điển sắc phong Thái tử chính thức phải chờ tới cuối năm, nhưng tin đã sớm truyền ra, trên dưới trong triều không ai là không biết, tự nhiên sẽ nghị luận ầm ĩ.
Ngôn Băng Vân đã có ý, chỉ dùng đôi ba câu cũng đã có thể chắp vá lên không ít chuyện.
Nghe nói Đoan Vương đã mời Chu đại nhân vào phủ.
Bởi vì Chu đại nhân đã nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài cho nên vẫn chưa có phủ đệ ở Kim Lăng. Hiện giờ bởi vì có công lớn ở Tây Bắc mới được phong làm nhất phẩm đại tướng quân, phủ tướng quân bây giờ mới bắt đầu dựng. Chu đại nhân —— Hiện tại là Chu tướng quân —— nhất thời không có chỗ để đi, đành ở nhờ tại phủ của Đoan Vương.
Nhưng có người lại nói, đây là đang thị uy với Bệ hạ.
Năm đó khi phong Đoan Vương đã từng nói sau này muốn để hắn kế vị, kết quả là một thiếu niên anh hùng vô duyên vô cớ lại trúng Thấu Cốt Thanh, trở thành một phế nhân. Nhiều năm như vậy Đoan Vương không trở về Kim Lăng, khẳng định là giận Bệ hạ. Chu tướng quân này thì càng không cần nói, gây dựng nhiều công lao như vậy, lại bởi vì bất hòa với Lương Thiệu nên không được lòng Bệ hạ. Hiện giờ hai người này ở chung một nơi, có ý gì vẫn còn không rõ sao? Dựa theo lời này, còn càng có thêm phỏng đoán đại nghịch bất đạo.
Ban đầu Đoan Vương điện hạ trực tiếp đi theo Chu tướng quân trở về từ Tây Bắc, ngàn dặm hành quân, cũng không biết gấp gáp cái gì mà bỏ qua cả đội quân, chủ soái trấn thủ hai mươi tư thành biên cảnh đều phái thân tin theo hộ tống, đi theo Đoan Vương trực tiếp trở về Kim Lăng, ngày thứ hai đã truyền đến tin tức lập trữ quân, thế này còn muốn nói là không phải Đoan Vương mang theo thuộc hạ bức thoái vị thì ai mà tin?
Nhưng nếu thật sự là bức vua thoái vị, vì sao lại chỉ lập làm Thái tử? Càng đừng nhắc đến chuyện đại điển sắc phong còn không sớm không muộn kéo dài tới tận cuối năm, chẳng lẽ không sợ Bệ hạ hoãn quá khí lai tính sổ sao?
...
Thật thật giả giả, dư luận xôn xao khắp Kim Lăng rơi vào tai Ngôn Băng Vân, y cũng chỉ có thể nhặt từng mẩu để nghe.
Tỉ như thì ra Đoan Vương chính là Thiên Tuế Ưu.
Chuyện này đã truyền đi rất nhiều năm, chỉ có chính chủ là một mực không chịu nhận. Thẳng đến khi có một gánh hát nói là đang hát tân tác《 Khốc Trang 》của Thiên Tuế Ưu, là truyền đến từ Bắc đô, Đoan Vương điện hạ mới khẳng định nói đây không phải do Thiên Tuế Ưu viết —— Nói đúng ra thì Thiên Tuế Ưu chỉ viết vài đoạn trong đó.
(Cho ai không nhớ thì là do bé Mây bán ra đó. Chắc cũng là do bé thêm vào mấy đoạn cho hoàn chỉnh bài)
Còn có Điện hạ thích ăn đồ nhiều dầu và cay nồng, người ở Kim Lăng lại có khẩu vị nhạt hơn, nghe nói người ở trù phòng không đáp ứng được, cuối cùng vẫn là Chu tướng quân mời trù tử ở Thục trung tới.
Còn có còn có, trận tuyết đầu đông mấy ngày trước, Điện hạ đột nhiên nổi ý muốn tìm một tấm áo choàng lông chồn. Thế nhưng Đoan Vương phủ đã bỏ trống nhiều năm không ai trông coi cai quản, sớm đã bị đạo chích vét sạch rồi, đâu còn lông chồn lông cáo gì nữa. Kết quả là chọc Đoan Vương điện hạ nổi giận, thế là các trọng thần trong triều lại nhao nhao lên tìm các loại da lông hiếm có may thành áo choàng tặng cho người.
Ngôn Băng Vân thích nghe những chuyện này hơn là những động thái lớn trong triều của Đoan Vương. Đến tận khi vào đông Ngôn Băng Vân cuối cùng cũng dần dần được thoát khỏi cái gọi là "hiềm nghi", Trần Bình Bình tựa hồ như đã từ bỏ chuyện đề ra nghi vấn với y về Phạm Nhàn, nhưng vẫn không chịu thả người. Đợi đến thời điểm có thêm một trận tuyết rơi nữa đổ xuống, trong cung lại truyền ý chỉ xuống, nói trong trận đại thắng Tây Bắc, Ngôn Băng Vân có công với Nam triều, cho nên lệnh cho y đảm nhiệm vị trí quan trọng trong Giám Sát Viện, thậm chí còn thăng lên hai cấp so với ban đầu.
Trần Bình Bình tiếp chỉ, không nói gì, lúc này mới hạ lệnh thả Ngôn Băng Vân ra. Một người khác đến thông báo cho Ngôn Băng Vân, nói thì ra là Chu tướng quân cầu xin cho y.
Ngôn Băng Vân đến Đoan Vương phủ để cảm tạ Chu Dĩ Đường.
Đoan Vương phủ sớm đã được tu bổ lại, ngay cả đại môn cũng rộng rãi hơn mấy phần so với trước kia, lính canh cửa xem ra cũng là người dưới trướng của Chu Dĩ Đường, trang nghiêm túc sát, còn mang tới huyết khí giống như vừa từ chiến trường trở về. Nhưng người không phận sự cũng rất nhiều, đều là đến cầu kiến Điện hạ, hai bên cửa còn đặc biệt điều thêm hai gã hầu đứng nhận danh thiếp. Cũng may là Ngôn Băng Vân tới gặp Chu Dĩ Đường, bị hỏi qua vài câu liền được cho vào. Ngôn Băng Vân đã nghe qua đại danh của Chu Dĩ Đường, kì thật cũng chưa từng gặp qua vị "Cam Đường tiên sinh" trong truyền thuyết. Trời sinh y tính khí lạnh lùng, trùng hợp là Chu Dĩ Đường cũng không phải người thích những người luồn cúi. Ngôn Băng Vân khô khan cảm tạ xong liền không còn gì để nói. Bọn họ đều hiểu đối phương đã biết bí mật bên trong khối An Bình lệnh kia, rất ăn ý không đề cập đến dù chỉ một chữ.
Cả hai người ngồi yên bất động một lát, Chu Dĩ Đường đành phải chủ động tìm một câu chuyện để nói, lại cùng y nói đến chuyện chiến sự ở Diên Châu. Ngôn Băng Vân bị giam lỏng trong Giám Sát Viện đã lâu, lại hoàn toàn không biết nội tình trong trận chiến này. Thì ra đúng là Trần Bình Bình tự thân ra chiến trường, dẫn đầu hắc kỵ lao vút ngàn dặm, chém đầu Vinh Vương Tào An, hai bên hiện giờ đã tự động lui binh. Đơn giản là Tào Ninh cố ý đưa đệ đệ của mình đến trước đao của Trần Bình Bình.
Ngôn Băng Vân nghe được một nửa liền minh bạch, cái này còn không phải là Tào Ninh và Trần Bình Bình bắt đầu nhập vai diễn một tuồng kịch sao. Mặc dù là Nam triều đắc thắng, thế nhưng chiến thắng này không có gì đáng nói. Nói một lát liền nói hết, Ngôn Băng Vân đành phải đứng lên cáo từ.
Chu Dĩ Đường đứng dậy tiễn y, thấy y đi từng bước đều rất chậm, rốt cuộc cũng cảm nhận được chút ý tứ của y, chủ động xuống một bậc nói: "Kỳ thật lời của Chu mỗ chỉ như gió thoảng, có điều cũng nhờ có Đoan Vương điện hạ nói đỡ hai câu, nếu Ngôn đại nhân muốn tạ ơn, vẫn nên đi tạ ơn Điện hạ."
Ngôn Băng Vân quay người lại, trong mắt lập tức sáng lên, thậm chí cũng không che đậy nổi: "Vậy xin làm phiền tướng quân."
Tạ Doãn đang ở trong đình gần hòn giả sơn tại hậu viện nghị sự.
Ngôn Băng Vân chưa nói với Tạ Doãn, lúc trước hắn thấy y ở giả sơn trong hậu viện thực ra là khi ấy y đang tìm tẩm phòng của Đoan Vương, tìm cách hạ độc. Chỉ là còn chưa tìm được đã gặp trúng Đoan Vương điện hạ.
Y vẫn nhớ, ngày đó cũng là một ngày tuyết rơi lớn thế này. Y cúi đầu xem xét, phát hiện ra vị trí đang đứng cũng không khác hôm đó là bao.
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy góc mặt của Tạ Doãn, khoác áo choàng lông chồn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, giống như một viên ngọc sáng, mũ quan cao ngất, quý khí không gì sánh bằng, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ Tạ Tam cà lơ phất phơ, lôi tha lôi thôi hành tẩu giang hồ như trước kia.
Chu Dĩ Đường: "Điện hạ đang nghị sự cùng mấy vị đại nhân của Hộ bộ và Binh bộ, Ngôn đại nhân e là phải chờ thêm một lát nữa."
Ngôn Băng Vân gật đầu: "Không sao."
Một bên đáp lời nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Tạ Doãn. Trong đình tứ phía gió lùa, tuyết rơi không ngừng, mấy vị đại nhân râu tóc bạc phơ kia co rúm thành một đoàn trong gió tuyết. Thị lực của Ngôn Băng Vân vô cùng tốt, nhìn một lát liền thấy được toàn cảnh trong đình, phát hiện bàn trà kia hoàn toàn làm bằng đá, ngay cả một chậu than cũng không có.
Giọng nói của Ngôn Băng Vân có pha chút kinh ngạc: "Vị Trần đại nhân của Hộ bộ kia, có lẽ cũng bảy mươi rồi nhỉ?"
Chu Dĩ Đường nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy. Nếu không phải bị nhi tử làm liên lụy thì hiện giờ chưởng sự của Hộ bộ có lẽ vẫn là Phạm lão đại nhân."
Cũng chẳng bõ mời lão nhân gia đã nửa thân xuống mồ xuất sơn nữa.
Ngôn Băng Vân hiểu rõ cười một tiếng: "Tâm thành khẩn của lão nhân gia thật sự khiến cho người khác phải cảm phục. Có lẽ trong triều vẫn có địa phương cần đến ông ấy."
Chu Dĩ Đường khẽ gật đầu: "Ngôn đại nhân lúc trước cũng bất tiện, chắc là vẫn chưa nghe nói."
Ngôn Băng Vân cung kính hướng ông chắp tay một cái: "Thỉnh cầu tướng quân giải đáp nghi hoặc của Ngôn mỗ."
Chu Dĩ Đường khoát khoát tay, ý muốn nói y không cần đa lễ: "Cũng không có gì, gần đây Điện hạ thượng triều có đề ra tân chính, là chuyện liên quan đến lương thảo binh mã, cho nên hôm nay mới mời mấy vị đại nhân tới nghị sự... Những chuyện này đều đã công báo đến tất cả phủ nha, hiện giờ ngài đã có thể tự do hành động, đến xem công báo của Giám Sát Viện liền biết được tường tận."
Ngôn Băng Vân đáp một tiếng, cũng cảm thấy không cần thiết phải đứng đây nói mấy lời vô nghĩa này, nghĩ lại lại nói: "Chu tướng quân cũng là người trong binh nghiệp, chuyện về lương thảo binh mã sao có thể không hỏi đến tướng quân?"
Chu Dĩ Đường khẩn trương ho một tiếng, siết chặt áo choàng của mình: "Cái này... Điện hạ trẻ tuổi, chịu lạnh giỏi, nói là bị lò than trong phòng sưởi đến hồ đồ rồi. Chu mỗ không chịu được lạnh, cũng nói không lên lời, liền mạn phép không tham gia náo nhiệt."
Vừa nói vừa sợ Ngôn Băng Vân lại kéo mình lại hứng gió lạnh, nhanh chóng quay người từ biệt.
Ngôn Băng Vân tiếp tục đứng ở đó, cũng không để hạ nhân thông báo, vẫn an tĩnh đứng chờ.
Nói cái gì mà trẻ tuổi, chịu lạnh giỏi.
Khóe miệng Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng hiện ra ý cười. Ngươi a...
Tạ Doãn dường như bị mấy lão đầu này nói dông dài đến phát chán, đột nhiên xoay cổ một chút. Ánh mắt hắn hoàn toàn không nhìn xuống, nhẹ thì chỉ hơi xoay người một chút, nặng thì điều chỉnh tư thế ngồi khác, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe. Dáng vẻ đó vừa rơi vào mắt Ngôn Băng Vân, y liền hiểu được Tạ Tam lại đang giả vờ.
Tạ Tam người này a, thời điểm càng chăm chú thì trông càng lơ đãng, thời điểm lơ đãng thì lại rất dụng tâm. Ngược lại là khi chau mày, thần sắc nghiêm trọng thế này, tức là hắn căn bản đang không hề nghe.
Quả nhiên, Tạ Doãn giả bộ được một hồi liền vẫy tay gọi thị nữ bên cạnh qua, nói thầm vào tai nàng hai câu. Thị nữ kia bỗng nhiên ra khỏi đình, đi vòng qua giả sơn, đúng thật là Ngô Sở Sở.
Ngôn Băng Vân giật mình: "Ngô tiểu thư sao lại..."
Ngô Sở Sở hành lễ với y: "Ngôn đại nhân, biệt lai vô dạng." Nói xong lại đưa tay ra đặt một cây dù vào tay Ngôn Băng Vân, "Điện hạ sai ta đem dù tới cho Ngôn đại nhân, người nói tuyết lớn rồi, Ngôn đại nhân quen vận y phục đơn bạc, đừng ngốc nghếch đứng đây hứng tuyết, sẽ bị lạnh đấy." Cổ họng Ngôn Băng Vân bỗng nghẹn lại, sững sờ quên luôn việc nhận lấy dù. Ngô Sở Sở bung dù ra, nhón chân đi đến bên cạnh che lên đỉnh đầu Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nhận cầm cây dù, lại nói: "Đa tạ Điện hạ."
Ngô Sở Sở cười một tiếng: "Vương gia còn đang nghị sự, nếu Ngôn đại nhân không vội thì chờ thêm một lát được chứ?"
Ngôn Băng Vân: "Không vội. Ta chờ được."
Ngô Sở Sở không còn lời nào muốn nói, hành lễ rồi xoay người muốn rời đi.
Ngôn Băng Vân: "Ngô tiểu thư...!"
Ngô Sở Sở quay người lại, nghi hoặc nhìn y.
Ngôn Băng Vân: "Ngôn mỗ... Từng đáp ứng với lệnh tôn sẽ chăm sóc tiểu thư chu toàn, nhưng giờ lại không giữ lời, tự thấy hổ thẹn... Không biết Ngô tiểu thư vì sao lại đến được Đoan Vương phủ?"
Ngô Sở Sở cười nói: "Ngôn đại nhân không cần cảm thấy hổ thẹn như vậy, ngài cứu mạng ta, Sở Sở xin ghi lòng tạc dạ. Ngài có chuyện quan trọng hơn phải làm, Sở Sở hiểu."
Nàng nói đến đây lại thấp giọng hơn, gần như kề đến bên tai Ngôn Băng Vân để nói, "Phạm đại nhân hiện nay bất tiện, Vương gia đành thu nhận ta, Phạm đại nhân cũng rất cảm kích."
Lời này chính là nói Tạ Doãn biết Phạm Nhàn đang bỏ trốn.
Xem ra Phạm Nhàn cũng không vì chuyện Đoan Vương được phong Thái tử mà ly tâm với Tạ Doãn, thậm chí ngay cả ngôi vị Thái tử đột nhiên xuất hiện của Đoan Vương cũng đều có ngụ ý khác.
Trong lòng Ngôn Băng Vân hiểu rõ, nhịn không được lắc đầu. Tạ Doãn chính là như vậy, chuyện gì cũng ôm về người mình.
"Ngô tiểu thư là tiểu thư khuê các, được che chở ở Đoan Vương phủ cũng tốt, nhưng chỉ làm một thị nữ như vậy, thật sự là..."
Ngô Sở Sở cười cười: "Vương gia thay ta an táng cho cha, còn để lại cho ông ấy chút thể diện, chính là có ân với ta. Ta hầu hạ người hai năm liền coi như báo ân. Huống chi, Vương gia cũng chưa từng bạc đãi ta."
Ngôn Băng Vân gật đầu. Chuyện này là hiển nhiên, Tạ Doãn cũng đâu phải người như vậy. Giữ Ngô Sở Sở ở bên mình rồi nói để nàng ấy hầu hạ hắn không bằng nói hắn đang chiếu cố Ngô Sở Sở đi.
Ngô Sở Sở: "Chính là đạo lý này. Vương gia vốn không định làm vậy, ta chỉ là được hưởng chút phúc phần của một vị cố nhân của Vương gia mà thôi."
Ngôn Băng Vân khẽ giật mình: "Cố nhân?"
"Ta cũng không biết. Có điều lần trước Vương gia uống say từng nói với ta, người có một vị cố nhân cũng giống như ta, là hậu bối trung liệt, toàn gia đều bị Tào cẩu hại chết. Chỉ còn lại một mình y được đưa đến Kim Lăng chịu không ít cực khổ. Năm đó người không giúp được y, cho nên hiện tại mới giúp ta, vì thế ta mới được người giữ lại bên cạnh."
Bàn tay nắm cán dù của Ngôn Băng Vân đột nhiên run lên một cái.
Ngô Sở Sở cũng không nói gì nữa, hành lễ xong liền trở về mái đình. Có điều nàng quay lại chưa được bao lâu, mấy vị đại nhân rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhao nhao đứng dậy cáo lui. Tạ Doãn giả bộ nói hai câu giữ khách, xác nhận được mấy vị đại nhân thật sự không muốn thảo luận nữa, mà mấy ngày sau cũng sẽ không đến làm phiền hắn nữa hắn mới thong dong đứng dậy, tiễn mấy vị đại nhân ra về. Ngôn Băng Vân đứng bên cạnh giả sơn, thời điểm Đoan Vương đi qua liền lui về sau một bước, có chút khom người xuống, là lễ của triều thần đối với chủ thượng.
Khi y vừa tỉnh lại ở thành Hoa Dung cũng từng hành lễ thế này với Tạ Doãn, chỉ có điều khi đó làm rất qua loa, không có nửa điểm cung kính với chủ thượng.
Đoan Vương cũng không buồn liếc y một cái, trực tiếp sải bước đi qua.
Những bông tuyết rơi càng dày hơn.
Cuối cùng Tạ Doãn cũng tiễn hết người về, hiện ra vẻ ngột ngạt trên gương mặt, sắc mặt kém như người chết. Nếu như hắn không bị trúng Thấu Cốt Thanh, khả năng thật sự là sẽ chịu lạnh rất tốt. Nhưng hiện giờ kịch độc nhập thân, thân thể của hắn cũng không được như người thường, chịu lạnh lâu như vậy, kì thật cũng không khá hơn mấy lão đầu kia bao nhiêu.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, tân chính bắt buộc phải làm, Nam Bắc ngưng chiến chính là thời cơ tốt nhất. Ý hắn đã quyết, mấy lão đầu này có muốn dông dài thế nào cũng đều vô dụng.
Tiễn đã lên dây không thể không bắn, không thể thiếu chút thủ đoạn âm hiểm.
Tay của Tạ Doãn sớm đã cóng đến nỗi mất cảm giác, được người hầu hạ bên cạnh lo lắng dìu về phòng. Trong phòng sớm đã đốt một chậu than, than đã nung đến đỏ hồng. Ngô Sở Sở vắt một cái khăn ấm tới chườm tay cho hắn, Tạ Doãn tiện tay nhận lấy, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi bảo ngươi mang dù qua, sao lại trì hoãn lâu như vậy?"
"A, không có gì, Ngôn đại nhân hỏi ta sao lại ở đây, ta liền kể lại theo sự thật thôi."
Động tác xoa tay của Tạ Doãn bỗng dừng lại: "Kể lại theo sự thật? Sự thật nào?"
Ngô Sở Sở bị hắn hỏi liền sững sờ, còn nghĩ lại xem liệu mình có tiết lộ thiên cơ gì cho y không, mơ hồ nhìn những người bên cạnh một chút, thấy mấy thị nữ khác đều đã lui ra, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Chuyện của Phạm đại nhân... không thể nói cho y biết sao?"
"Ngươi nói cho y biết Phạm Nhàn đang ở đâu rồi?"
"Ta không có!" Ngô Sở Sở nhanh chóng lắc đầu, "Ta không dám. Ta nói là Phạm đại nhân đã biết ta ở đây, còn nói Vương gia thu nhận ta là vì một vị cố nhân."
Nói xong lại có chút không phục, nhỏ giọng nói: "Không phải người nói là Ngôn đại nhân và chúng ta cùng một phe sao?"
"..."
Tạ Doãn nghẹn họng một chút, nhất thời không biết nên nói Ngô Sở Sở lanh lợi hay không lanh lợi nữa. Thật lâu sau mới giả bộ tức giận nhét lại cái khăn vào tay nàng, "Chỉ toàn nói mấy thứ vô dụng."
Ngô Sở Sở ủy khuất gấp khăn lại: "Vậy Vương gia nói xem hỏi cái gì mới có tác dụng?"
"Sao ngươi không hỏi thử xem vết thương của y đã lành chưa? Khi ấy ở Bắc đô không phải ngươi cũng thấy thương thế của y rồi sao? Còn nói ngươi cảm kích y vì y đã cứu mạng ngươi, cảm kích thì sao ngươi không hỏi xem Trần Bình Bình có làm khó y không, có thêm vết thương nào mới không..." Tạ Doãn nói được một nửa, lại tựa như chợt nhớ tới cái gì đó, sau đó liền không nói nữa.
Ngô Sở Sở nói: "Vương gia đã quan tâm Ngôn đại nhân như vậy, không bằng tự mình đi hỏi đi, Ngôn đại nhân vẫn đang chờ đấy."
Sắc mặt của Tạ Doãn càng trầm xuống, dứt khoát ngã xuống giường, cầm tạm một cái bình sưởi, cũng không biết đang giận ai, rầu rĩ nói: "Không đi."
"Vậy cứ để Ngôn đại nhân chờ vậy sao?"
"Cứ để y đợi đi."
Ngô Sở Sở đáp "Ò" một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Vừa muốn thu dọn chuẩn bị lui ra lại thấy Tạ Doãn bò dậy từ trên giường, vội vàng đi đến trước cửa sổ.
Tẩm thất của Đoan Vương điện hạ ở đối diện hậu viện, bình thường nếu mở cửa sổ ra đều sẽ nhìn thấy giả sơn và cây hoa trong viện, thật sự là rất biết sắp xếp.
Ngô Sở Sở đi đến: "Vương gia! Gió lớn lắm, người đừng mở cửa..."
Nàng còn chưa dứt lời, Tạ Doãn đã đẩy một bên cửa sổ ra.
Gió lạnh cuốn lấy bông tuyết bỗng nhiên thổi vào, giống như thanh đao thù hận nhiều năm không quên được đâm vào lư hương trong phòng.
Đối diện cửa sổ quả nhiên là giả sơn, hiện tại đã phủ một tầng tuyết trắng, long lanh phảng phất như ngọc lưu ly.
Nhưng trước hòn giả sơn có một khoảng đất nhỏ vừa rồi có người đứng đó, vì đứng quá lâu nên tuyết không thổi tới, lưu lại một khoảng trống bắt mắt giữa nền tuyết trắng muốt.
Một cây dù lẳng lặng tựa bên cạnh giả sơn, không có người cầm.