Vương Nhất Bác không gặp qua nhiều người có học, lúc nhỏ thầy giáo ở trường là một lão nghiện thuốc gầy gò đến mức da bọc xương, nợ tiền vẫn không trả bị bọn thổ phỉ đánh chết.
Tiêu Chiến nói chuyện ôn nhu, vẻ cười khách sáo, đi bên cạnh anh, có thể ngửi thấy cỗ mùi hương, cậu còn ngỡ như mình đã bước vào một cánh đồng hoa dại mùa xuân, quanh quẩn đến thư đường cuối làng, mới hiểu ra là mùi hương trên người lão sư đang khoác lên mình bộ y phục sạch sẽ.
Mùi thơm của hoa nhài, không đến gần không ngửi ra được.
Người có học thực sự đẹp đẽ, chẳng trách khiến người người yêu thích.
"Tại sao anh muốn đến đây làm lão sư? Người trong làng mấy đời đều mù chữ." Cậu hỏi Tiêu Chiến.
"Vậy để họ từ thế hệ này bắt đầu học chữ, học nhiều hiểu biết nhiều, hiểu biết thì cuộc sống mới có thể phát triển."
Tiêu Chiến nói xong liền đi đến gian phòng gạch, Vương Nhất Bác cùng các lão gia khác trong làng đứng ở cửa xem náo nhiệt, nhìn Tiêu Chiến đứng nghiêm chỉnh ở bục giảng, trong tay cầm viên phấn ở trên bảng đen viết xuống tên mình.
Cậu biết mặt chữ, lúc nhỏ bị đánh bắt đi học, liền không thích viết chữ, nên đã không viết trong nhiều năm.
Tinh thần ham mới mẻ của dân trong làng chưa được nửa canh giờ liền tiêu tan, mấy người lưu lại toàn là các cô nương, chỉ có Vương Nhất Bác là một nam nhân đứng ở cửa, chen người vào xem đến cuối cùng.
Ngày đó khi trở về thị trấn cậu đến phòng thu chi xin giấy bút, cầm bút vẽ vòng tròn trên giấy mất nửa ngày, trong bụng không có kiến thức, chỉ năm chữ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến viết tới viết lui, viết đến mấy tờ giấy lớn.
Lúc mất hứng, quăng bút đi bất động một hồi lâu.
Cậu đến làng làm việc, cùng Tiêu Chiến có thể chuyện trò mấy câu. Tiêu Chiến người này nói có lúc nhiều lúc ít, mới đầu vẫn luôn có phần ý vị nho nhã, lâu ngày cũng bị bọn trẻ trong làng dẫn dắt chệch hướng, Vương Nhất Bác mới cảm thấy thân thiết hơn.
Trên người Tiêu Chiến luôn vương mùi hoa nhài, có ngày trời nắng gắt, Tiêu Chiến đưa cậu về phòng trốn ánh nắng chói chang buổi trưa, cậu ở phòng Tiêu Chiến nhìn thấy bánh xà phòng hương hoa nhài mới biết mùi thơm trên người anh ở đâu ra.
Thứ này trong làng không có, ở thị trấn cũng không phổ biến, đồ đắt tiền, nhìn anh đặt hai đồng tiền lên bệ cửa sổ, lại nhìn anh mỗi ngày mặc y phục sạch sẽ tươm tất, cậu đoán anh là thiếu gia của một nhà giàu có.
Thật môn đăng hộ đối.
Vương Nhất Bác đột nhiên bị ý nghĩ của bản thân làm cho sửng sốt.
"Em nhìn gì vậy?"
"A?" Vương Nhất Bác quay đầu lại, Tiêu Chiến đang hỏi, cậu liền chỉ vào nửa miếng xà phòng còn lại: "Anh mỗi ngày đều dùng thứ này?"
"Đúng a."
"Tại sao?"
"Thích a."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngoại trừ thích còn có thể là gì, cậu có chút ngốc.
Tiêu Chiến ở làng cực kỳ tiếng tăm, giống như một bảo bối giá trị, rất nhiều người nhìn chằm chằm. Bà mai không yên, nói cô nương nhà này thông minh, cô nương nhà kia xinh đẹp, bọn họ ở trong làng quen biết cũng nhiều tiểu thư khuê các, không ngừng nhún nhảy xung quanh hối thúc Tiêu Chiến thành hôn.
Cũng may Tiêu Chiến không gấp, Vương Nhất Bác ngồi trên giường nhìn anh cầm quyển sách trên bàn lên đọc, hỏi anh sao lại không gấp, trong làng cũng có rất nhiều cô gái khoảng hai mươi ba tuổi.
"Thời đi học trong trường có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, anh cũng không đáp lại."
"Vậy anh thích người như thế nào?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện của sau này a, ngày tháng nửa đời sau quá dài, nếu nói cũng không nói được, khó quá rồi."
Ngày hôm đó Vương Nhất Bác quay về nhà nằm trên giường không ngủ được, lại đi đến phòng cha bới tìm mấy cuốn sách lúc nhỏ đi học được phát, may thay lúc cậu định đốt sách cha đã đánh đòn một trận, những cuốn sách này mới còn đến ngày nay.
Cậu ôm chạy về phòng lại nằm trên giường đọc, sách che trên mặt lập tức ngủ luôn.
Sau đó trong nhà không hiểu sao liền có rất nhiều sách, còn có một chồng báo, cha cậu cầm báo đi đốt lửa, khiến Vương Nhất Bác tức giận, ngoan cố làm ổ trong phòng cả một ngày, cũng không đi nấu rượu.
Cậu đi vào làng nghe thấy có người buôn chuyện, nói Tiêu lão sư người này, không có gần gũi với mọi người, cô thấy anh ta cười với mình, nhưng anh ta chính là không để tâm đến cô.
Bọn họ đang khuyên giải một cô gái, cô được làm mai, nhất định có chết không lấy chồng cũng phải đợi được Tiêu lão sư, khóc đến thở không ra hơi.
Tiêu Chiến lúc này vẫn đang ngủ trong nhà, cậu gọi cửa, Tiêu Chiến mặc quần áo vào đi ra mở cổng, mở xong anh nằm lại đắp mền ngủ tiếp, nói cậu đừng làm ồn.
Vương Nhất Bác cầm lấy sách trên bàn lên xem, xem được hai trang nằm nhoài lên bàn ngủ một giấc, tỉnh lại mở mắt đã thấy Tiêu Chiến nấu cơm xong.
Vương Nhất Bác ngậm màn thầu, cho tỏi rang thơm lừng kẹp cùng tống vào miệng, ậm ờ kể cho anh nghe chuyện hôm nay, hỏi anh có cần đi khuyên giải không. Tiêu Chiến liền khẽ lắc đầu, ăn xong mới nói cậu là không đi, anh nói nhiều với cô ấy một câu chính là đang cho cô ấy hy vọng.
"Bọn họ nói anh với người khác không thân thiết, anh thật là nhẫn tâm."
"Anh với em không thân sao? Vậy em đừng đến nhà anh ăn cơm nữa."
Vương Nhất Bác như cũ vẫn nhét màn thầu và ăn súp của anh, một chút cũng không khách khí.
Mùa xuân năm sau đúng lúc hoa nở rộ, cậu ở bệ cửa sổ Tiêu Chiến nhìn thấy vài bông hoa nhài, là cô gái nào đó lén lút đặt ở đây. Đặt xong liền lặng lẽ chạy đi, cô gái bị mấy người trêu chọc e thẹn mà đỏ mặt.
Cậu lấy hoa trên bệ cửa sổ xuống, mở khoá đi vào, đặt trên bàn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đang cùng trưởng làng nói chuyện, đưa chìa khoá cho cậu về trước. Cậu tự mình ở trong phòng nhàn rỗi không có gì làm, xem thơ mà Tiêu Chiến chép trong tập vở.
Vở đã sử dụng gần hết một nửa, có một số đoạn cậu không hiểu, nhưng phần lớn mấy bài thơ này đều không sâu xa gì, cậu nhìn chữ liền nhận ra hầu hết là thơ tình.
'Hương thung thanh mộng hồi thời kiến, hoa hướng mỹ nhân đầu thượng khai.' (*)
"Hương thơm từ giấc mộng trong trẻo quay về, hoa nở trên đầu người đẹp."
Sau đó không còn nữa, đây là câu cuối cùng. Vương Nhất Bác đang vân vê hoa nhài chơi đùa, tự hỏi liệu Tiêu Chiến sẽ thích một cô gái trắng trẻo trên bím tóc cài một đoá nhài hay không.
Có lẽ trong tâm anh đã có một cô gái.
Cậu mua một phong thư ở thị trấn, chạy mấy cửa hàng hương liệu mới mua được một bao hoa nhài khô, viết thư để vào trong đó hai bông, dậy sớm trên thư toàn là một hương hoa nhài. Cậu đặt lá thư vào một chiếc hộp gỗ phía sau thư đường, túm lấy một đứa trẻ đưa cho nó vài đồng bạc, bảo nó đi nói với Tiêu Chiến rằng, có người gửi thư cho anh.
Sau đó cậu liền mỗi tuần viết một phong thư, Tiêu Chiến đều hồi đáp, sau này không biết từ bức thư thứ mấy Tiêu Chiến bắt đầu không trả lời nữa, cậu vẫn mỗi tuần một lá thư, sấm đánh cũng không động. (**)
Một ngày nọ Tiêu Chiến đột nhiên mặt mày đăm chiêu nói với cậu, có người vẫn luôn viết thư cho anh, nói thích anh, anh có chút động tâm rồi, người ấy tên gọi là Tiểu Mạt Lị.
Vương Nhất Bác lúc đó vẫn vui vẻ, niềm vui kéo dài không lâu khi quay về nhà mới tự thấy hồ đồ.
Cậu nghĩ bản thân nhất định có bệnh, thích một nam nhân thích đến mức trong quần có phản ứng, cậu chưa từng thấy điều này trước đây, cũng chưa nghe nói về nó bao giờ.
Cậu liền biết nhà cậu qua bao đời độc đinh, đến mình xem như là kết thúc.
Điều khó chịu là cậu vẫn không mong Tiêu Chiến tốt hơn, muốn lôi kéo anh cùng mình mắc bệnh, lại sợ không với tay đến. Cậu nằm dài trên chiếc bàn trong phòng mình, cây bút trong tay cũng không nghe theo sự sai khiến, lòng tham vô đáy viết những gì mình yêu thích.
Lúc Tiêu Chiến hồi đáp lại thư có nói qua cậu viết chậm chút, chữ viết sẽ đẹp hơn, cậu trong lòng lén lút nổi lên chút vị chua xót.
Làm sao vậy? Trong tâm anh nghĩ Tiểu Mạt Lị có bao nhiêu tốt đẹp.
Cậu phiêu xong vài câu đoạn cuối lại nghiêm chỉnh viết xuống, dù vẫn còn xấu, cũng nỗ lực viết ba chữ nghiêm túc chút, sợ Tiêu Chiến không thích, đi nhớ nhung cô gái khác.
Cậu gửi thư đã hơn nửa năm, có khi bị cha bắt làm việc không đến được, ở trong làng túm lấy một đứa trẻ, đưa cho nó vài đồng bạc, bảo nó đến ngày thì nhét thư vào hộp.
Cậu cũng không rõ Tiêu Chiến biết chuyện này lúc nào, Tiêu Chiến đối với cậu càng gần gũi thì cậu càng không chịu nổi.
Nếu đây là một cô gái, kia chính là nói rõ đang trêu chọc mình.
Cậu nằm trên bàn viết rồi xé mấy lần, cuối cùng buông một câu, đột nhiên thay đổi từ ngữ, để lại lời cáo biệt hư hư thực thực.
Ở đâu nói muốn gặp anh, ở đâu nói thích anh.
"Anh đang giả vờ cái gì vậy?"
Hai người họ không thể diễn vở kịch này được nữa.
(*) Trích từ thơ vịnh "Hoa nhài" của hoạ sĩ Vương Sĩ Lộc cuối thời nhà Minh đầu nhà Thanh. Câu thơ có nghĩa là tỉnh lại từ một giấc mộng, hương hoa vây quanh, thất thần không biết đang ở trong hay ngoài mộng, tìm khắp nơi cuối cùng ở trên đầu mình nhận ra, phát hiện vài bông hoa nhài cài trên mái tóc- (giải nghĩa theo baidu).
(**) Câu gốc là "Lôi đả bất động" ý nói ngày ngày kiên trì không bỏ cuộc.