Vương Nhất Bác trở về nhà, Tiêu Chiến đã ngủ gật trên chiếc bàn thấp trước cửa sổ, mặc một chiếc áo len màu trắng kem và một chiếc quần tây màu rượu vang đỏ.
Vương Nhất Bác bước tới trên thảm lông ngỗng rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, cúi người muốn ôm Tiêu Chiến lên giường, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên cử động, mở mắt ra.
Anh cứ như vậy nhìn Vương Nhất Bác, không có lên tiếng, ánh trăng phản chiếu lên hai má của hắn, có một loại trong suốt lạnh lẽo màu trắng.
“Sao lại ngủ quên ở đây?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.
“Uống một chút rượu, anh vô tình ngủ quên mất.” Tiêu Chiến cụp mắt nhìn tấm thảm lông ngỗng dưới chân.
Nhìn thấy bộ dạng cô độc của anh, Vương Nhất Bác thở dài, nới lỏng cà vạt, ngồi vào bên cạnh Tiêu Chiến, giải thích: “Tô Thanh đang ăn cơm với đạo diễn thì bị đánh thuốc mê. Nếu em không đi, cô ấy có thể gặp nguy hiểm.”
Nếu là Tiêu Chiến năm xưa, hẳn là sẽ bày ra vẻ quan tâm ân cần hỏi han: “Cô ấy không sao chứ, sao lại gặp chuyện như vậy?”
Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng này, anh ích kỷ lắm, lúc buồn anh không thể làm người tử tế được.
Anh quay mặt lại nhìn Vương Nhất Bác hỏi: “Cô ấy có phải là người quan trọng với em không?”
Vương Nhất Bác không nói có hay không, chỉ nói: “Khi em ở cô nhi viện, cô ấy ở đó với em vài năm. Cô ấy hơn em hai tuổi, chăm sóc em rất tốt. Sau này…” Hắn ta nói như nghĩ đến chuyện không vui, khẽ nhíu mày, “Dù sao sau khi cô ấy rời khỏi cô nhi viện, bọn em rất ít liên lạc với nhau, cũng chỉ biết thông tin liên lạc của bên kia.”
Tiêu Chiến nhìn hắn, thật lâu không lên tiếng, một lúc sau mới nói: “Hôm nay anh tự mình đi xem biểu diễn. Khi biểu diễn kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ. Xem ra chỉ có mình anh không hề cảm thấy hạnh phúc. Lúc đó anh…nghĩ đến cuộc hôn nhân của chúng ta. “
Giọng điệu của Tiêu Chiến rất phẳng lặng, ngay cả ánh mắt cũng không dao động quá nhiều, thậm chí còn giống như nói chuyện với chính mình sau khi say rượu, nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe cảm thấy buồn bã, “Mọi người đều nghĩ chúng ta là một cuộc hôn nhân thương mại, vì nó là một cuộc hôn nhân thương mại, cứ mở một mắt nhắm một mắt là được, thậm chí ra ngoài chơi đùa cũng là chuyện bình thường. Nhưng anh … nhưng anh không thể làm được. Kể cả một số việc nhỏ, cũng vậy... Anh như đang tự khiến bản thân rắc rối. “
“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến vừa nói vừa nhướng mi, trong mắt lộ ra vẻ bối rối buồn bực, “Em nói xem, anh không nên kết hôn, phải không?”
Khi Vương Nhất Bác quyết định kết hôn với Tiêu Chiến, gần như 100% là vì lợi ích, hắn không có tý ấn tượng nào mà vị thiếu gia họ Tiêu đã lưu lại khi còn nhỏ, thậm chí ở lần gặp mặt trước hôn lễ, ban đầu hắn cũng không nhận ra Tiêu Chiến. Sau đó, sau một thời gian sống chung, hắn mới dần nhận ra Tiêu Chiến thích hắn, rất có thể là do tai nạn lúc nhỏ.
Thành thật mà nói, cho dù là Tiêu thiếu gia, Lý thiếu gia hay những thiếu gia khác gặp khó khăn với hắn lúc đó, hắn đều có thể sẽ cứu, bởi vì chỉ có cứu được vị thiếu gia thanh tú kia thì hắn mới có cơ hội.
Nhà họ Vương hy vọng hắn chết như vậy, lẽ nào bọn họ lại muốn bỏ tiền ra cứu hắn?
Tuy nhiên, hắn cũng thừa nhận rằng Tiêu thiếu gia quả thực rất khác, anh cao quý, xinh đẹp và ngây thơ, là kiểu người mà hắn chưa từng thấy ở cô nhi viện.
Nhưng hắn lúc đó cứu anh, nếu một phần là bởi vì sự xinh đẹp của anh, chín phần còn lại đều là bởi vì chính mình ích kỷ.
Người không vì mình, trời chu đất diệt.
Đặc biệt là đối với những người như hắn, quá rẻ mạt.
Hắn rõ ràng là một kẻ lạnh lùng tuyệt tình như vậy, nhưng tại sao lúc này khi nghe những lời của Tiêu Chiến, hắn lại cảm thấy khó chịu và áy náy?
Hắn không bao giờ có thể mang lại cảm giác mà Tiêu Chiến muốn, có lẽ người không nên kết hôn không phải Tiêu Chiến, mà là hắn.
Cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu đã được hắn coi như vũ khí và con bài mặc cả, nhưng tại sao đến lúc này, hắn lại thực sự thấy hối hận?
Vương Nhất Bác bóp vai anh, im lặng một lúc, nhưng chỉ nói một câu: “Không phải chuyện của anh, là lỗi do em. Em xin lỗi.”
“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến nhìn hắn, ánh mắt có chút cố chấp, “Anh không thích nghe ba chữ ‘Em xin lỗi’, cũng hy vọng không bao giờ nghe thấy ba chữ này nữa, được không?”
Vương Nhất Bác ánh mắt sâu thẳm nhìn anh một hồi lâu: “Được,” hắn trầm giọng nói, “Em sẽ không làm cho anh buồn nữa.”
Có lẽ một đêm mệt mỏi có thể kích thích ham muốn tình dục của con người. Khi con người không thể đo được khoảng cách giữa trái tim và trái tim, thì chỉ có tình dục mới đem lại sự thoải mái. Ít nhất trong khi quan hệ, họ có thể thực sự cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể nhau, và có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ và thở dốc không hề ngụy trang.
Chỉ khi làm tình, họ mới hoàn toàn thuộc về nhau.
Họ ngồi trên tấm thảm lông ngỗng mềm mại, hôn nhau im lặng, không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến trên thảm để anh nhìn Tiểu Bác mãnh liệt của mình xâm nhập cơ thể anh từng chút một.
Vào lúc hắn hoàn toàn nhập cuộc, Tiêu Chiến rên lên. Đây thực sự là một điều rất bất thường đối với anh. Anh thường kiểm soát bản thân và cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Tiếng rên trong khi quan hệ khiến anh hơi xấu hổ, anh ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.
Nhưng hôm nay, anh chỉ muốn giải phóng bản thân, chỉ muốn đắm chìm trong vòng tay nóng bỏng của Vương Nhất Bác, phát ra những tiếng kêu rên vô nghĩa trong những va chạm mạnh mẽ của hắn.
Đối diện cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của biệt thự là những ngọn núi trập trùng, ánh trăng và bóng người in xuống núi non, khiến người ta như đang ở trong một thế giới hư ảo.
Thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác bế anh lên, đè anh trần truồng lên cửa sổ, mạnh mẽ nâng Tiểu Bác đút vào từ phía sau.
Phía trước là khung cửa sổ cao từ sàn đến trần lạnh lẽo, phía sau là thân thể nóng bỏng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bất giác rơi nước mắt dưới sự kích thích cực lớn.
Vương Nhất Bác sờ sờ mặt của anh, cảm thấy ẩm ướt, thở hổn hển hỏi: “Sao vậy? Có khó chịu sao?”
“… Không khó chịu …” Tiêu Chiến thở hổn hển, giọng nói ngắt quãng: “Cửa sổ … quá lạnh…”
Vương Nhất Bác cười trầm, lật người anh lại, nhấc chân, để anh kẹp đùi vào eo hắn, trực diện tiến vào.
Hắn đâm lên trên thật sâu và mạnh mẽ rồi hôn lên mắt Tiêu Chiến, sau khi nếm nước mắt, hắn lại hôn lên môi anh, Tiêu Chiến nếm một chút vị mặn từ lưỡi hắn.
“Nước mắt của anh… có ngon không?” Anh thở hổn hển hỏi Vương Nhất Bác.
“Ngon.” Vương Nhất Bác ngửi lấy tuyến thơm sau gáy, không nhịn được nói: “Anh chỗ nào cũng ngon.”
“Vì anh rất thích em…” Tiêu Chiến đưa hai tay lên bờ vai rộng của hắn, kéo ra xa hắn một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn nói: “Vậy nên để anh sinh con cho em.”