Chú dường như là … cha ruột của con. Con đã cảm nhận được điều đó khi thấy biểu cảm của ba lúc gặp chú ở quảng trường”.
Nghe con trai nói, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy IQ của mình đã bị bóp chết, hắn không ngờ Locke, một đứa trẻ năm tuổi lại tinh tế và thông minh đến mức một người trưởng thành như hắn phải xấu hổ.
“Ba ba của con đã xảy ra chuyện gì vào ngày con gặp chú, có phản ứng gì bất thường không?” Vương Nhất Bác hỏi.
“Dù sao thì con cũng chưa từng thấy ba như vậy bao giờ. Ba lạc lõng và cảm thấy mình như một người khác. Nhưng đáng ngờ nhất là lần con đến nhà chú. Con đã thấy ảnh cưới của hai người.” Locke nghịch chiếc xe trên tay, cậu nghiêm túc phân tích: “Bà Trương nói ba ly hôn sáu năm trước, con năm nay mới hơn năm tuổi, cho nên có khả năng con là con của cha.”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác không thể không thở dài một lần nữa bởi khả năng tư duy logic mạnh mẽ của Locke. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, từ khi gặp lại Tiêu Chiến, tâm trí hắn luôn hướng về Tiêu Chiến, hắn không hề phân tâm để nghĩ đến những chuyện khác, cho dù Locke không phải là con của hắn, hắn cũng sẽ coi cậu như con ruột của mình.
“Nếu cha là cha của con, con nghĩ như thế nào, con sẽ thất vọng sao?” Vương Nhất Bác cười hỏi.
“Không đâu.” Locke nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
“Làm sao con biết rằng ba ba của con thích cha?” Vương Nhất Bác quan tâm hỏi.
“Nhìn sơ qua là có thể biết được. Mỗi lần gặp cha, tâm trạng của ba ba luôn thăng trầm. Con hiểu rõ nhất về ba ba. Mặc dù ba trông rất phong độ và thành đạt, nhưng thực ra là đang diễn.”
Nghe Locke nói, nụ cười nơi khóe miệng Vương Nhất Bác dần dần tắt ngấm trong vô thức, hắn nghĩ rằng chính hắn là người đã bị hành hạ suốt sáu năm qua, nhưng hắn không ngờ Tiêu Chiến cũng sống không tốt hơn hắn.
“Ba ba luôn tránh mặt con và hút thuốc trên ban công.” Locke cúi đầu khi nói, có vẻ hơi thở dài.
*
Vì Locke là bệnh thiếu máu bất sản quá nặng nên thời gian hồi phục dài hơn so với những bệnh nhân bình thường. Cùng với đó, nên tiếp tục dùng thuốc chống thải ghép trong một năm sau khi phẫu thuật. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng và thải ghép, có thể về cơ bản được xác định là một phương pháp ổn định bệnh.
Mặc dù vết dao của Vương Nhất Bác trông nghiêm trọng nhưng nó không làm tổn thương đến các cơ quan nội tạng, hắn có thể lành lại trong khoảng một tháng. Tuy nhiên đổi thuốc nửa tháng nhưng vết thương luôn rỉ máu, Tiêu Chiến có hỏi bác sĩ tại sao lại bị như vậy, nhưng bác sĩ chỉ nói rằng cơ địa của mỗi người là khác nhau, và do độ dài của vết thương nên thời gian phục hồi cũng khác nhau ở mỗi người.
Thời gian trôi nhanh, hai tháng sau, bác sĩ cuối cùng cũng thông báo Locke có thể chính thức xuất viện. Sau gần 100 ngày bị bao vây bởi những bức tường trắng và chất khử trùng, cậu rất vui dù chỉ nhìn vào đám đông, xe cộ lướt qua bên ngoài qua cửa kính xe, như đang du ngoạn trong một danh lam thắng cảnh.
Sau khi xuất viện, cả gia đình ba người đã đến Tiêu gia để ăn tối sum họp, mặc dù Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn chưa tái hôn nhưng về cơ bản gia đình họ Tiêu đã đồng ý cho sự đoàn tụ của họ. Hơn nữa, dù có bất đồng quan điểm thì tình yêu dành cho Vương Nhất Bác trong mắt Tiêu Chiến cũng không thể che giấu được, vì họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm nên việc gây khó dễ cho hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Buổi tối, sau khi kể cho Locke nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ, họ trở về phòng ngủ của mình.
Sau khi tắm xong, Tiêu Chiến lấy trong tủ rượu ra một chai rượu đỏ, rót cho mình một ly, đứng trước cửa sổ nếm thử.
Anh đã quên mất bao lâu rồi anh không được tận hưởng khoảng thời gian yên bình như thế này, kể từ khi họ gặp nhau, quá nhiều chuyện bất ngờ đã lần lượt xảy ra, sau khi cát bụi đã lắng xuống, anh mới có thời gian cảm nhận cảnh sắc. Lúc này, nhìn núi rừng xa xa ngoài cửa sổ, lòng anh như cảm thấy bình yên đã lâu.
Anh đang trong cơn mê, đột nhiên, anh cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang đến gần, và sau đó anh bị một cánh tay mạnh mẽ ôm từ phía sau.
“Em muốn gì?” Dầu gội của Vương Nhất Bác lưu lại trong mũi anh, hòa cùng hương vị pheromone Alpha càng ngày càng nồng nặc, khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó thở.
“Vết thương của em có dính nước không? Bác sĩ nói khi tắm phải cẩn thận.”
Vừa nói, Tiêu Chiến xoay người, mở cổ áo ngủ rộng ra, nhìn vết thương chưa lành hẳn của hắn
“Không sao đâu.” Vương Nhất Bác ôm lấy eo anh mặt đối mặt thì thào: “Không đau chút nào, chỉ là có chút xấu xí.”
“Vậy thì phải nghe kỹ lời bác sĩ nói, đề phòng nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.” Tiêu Chiến không khỏi cau mày, “Nhưng tại sao vết thương của em lại chậm như vậy? Nói không chừng nên lành lâu rồi …… “
“Tất cả là do thể chất, nên đừng lo lắng.”
Vương Nhất Bác đến gần, cầm lấy rượu đỏ trong tay anh, tự mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.
Dưới ánh trăng sáng, hai người đón nhận một nụ hôn dài nồng nặc mùi rượu đỏ.
“Anh thật là ngọt ngào.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với đôi má ửng hồng, nhẹ nhàng nói.
Tiêu Chiến đang thở hổn hển, và khuôn mặt đầy cảm xúc của Vương Nhất Bác thể hiện trong đôi mắt sáng lấp lánh của anh, “Đó là mùi rượu vang đỏ,” anh nói.
Nhưng Vương Nhất Bác nói, “Không, rượu vang đỏ là chất xúc tác, anh mới là ngọt ngào.”
Nói xong, hắn lại hôn, nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi liếm hôn lên đôi môi hồng hào của Tiêu Chiến, ngón tay mảnh khảnh xoa nắn tuyến mẫn cảm sau gáy anh, làm cho Tiêu Chiến không tự chủ được mà rên rỉ.
Ngay sau đó, môi hắn từ từ di chuyển xuống, hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cuối cùng, nó đáp xuống vết sẹo đỏ sẫm dưới xương quai xanh của anh.
Tiêu Chiến lùi lại trong tiềm thức, nhưng Vương Nhất Bác đã giữ chặt anh đến nỗi anh gần như không cử động được.
“Đừng hôn chỗ đó …” Tiêu Chiến thở hổn hển, “Không đẹp đâu.”
“Em nhìn chỗ nào của anh cũng thấy đẹp.” Vương Nhất Bác ghé vào tai anh nói: “Em yêu anh, Tiêu Chiến.”
Nói xong, hắn lại cúi xuống hôn anh, vết sẹo từng khiến Tiêu Chiến đau đớn và tuyệt vọng nay đã trở thành nơi mẫn cảm nhất của anh, mỗi lần Vương Nhất Bác hôn liếm đều khiến anh rùng mình, khiến anh run rẩy, tiếng rên rỉ mị hoặc phát ra trong vô thức.
Ngay khi Vương Nhất Bác áp thân thể trần trụi lên người anh rồi mãnh liệt đâm vào làm anh không nhịn được mà kêu lên, “A … Vương Nhất Bác…”
“Em ở đây.” Vương Nhất Bác đan hai bàn tay vào nhau, thở hổn hển trả lời: “Em ở đây, Tiêu Chiến.”
“Vương Nhất Bác …” Từng cú thúc của Vương Nhất Bác vừa nhanh vừa mạnh làm toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, giọng nói khàn khàn, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và sáng ngời, “Em sẽ mãi yêu anh chứ?”
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt anh, ghé sát bên tai Tiêu Chiến mà trả lời vô cùng nghiêm túc: “Đúng, em sẽ yêu anh mãi mãi. Anh đã dạy em thế nào là tình yêu.”
*
Kể từ khi Tiêu Chiến và Locke chuyển đến biệt thự trên đỉnh đồi, ngôi biệt thự bỏ hoang sáu năm cuối cùng cũng trở nên sôi động trở lại. Chỉ trong nháy mắt, đã đến lễ Giáng sinh, quản gia, chú Dương và dì Trương biết Tiêu Chiến thích Giáng sinh đã đặt mua một cây thông Noel cao hai mét chuyển đến biệt thự trước lễ Giáng sinh vài ngày.
Sau khi trả lại Thịnh Nguyên cho Vương Thần, Vương Nhất Bác đã trở nên nhàn rỗi hơn trong những ngày gần đây, không cần xử lý công việc nữa nhưng nửa kia của hắn lại bận rộn vì studio của Tiêu Chiến đã tiếp quản dự án mới. Hắn chịu trách nhiệm đưa đón vợ đi làm hàng ngày. Khi vợ đi làm, hắn cùng con trai chơi trò đua xe ở nhà. Những ngày đó trải qua vô cùng vui vẻ.
Gần đây, hắn cũng đã đề cập với Tiêu Chiến về việc làm thủ tục tái hôn vài lần, nhưng Tiêu Chiến không quá vội vàng về điều này, thay vào đó, anh tập trung cho dự án mới của mình, thậm chí có lúc làm thêm giờ suốt đêm, điều này khiến Vương Nhất Bác vừa buồn tủi vừa cảm thấy bị bỏ rơi.
Hơn mười ngày trôi qua, bây giờ Vương tổng cuối cùng đã cảm nhận được cái cảm giác khi nửa kia của mình nghiện sự nghiệp sẽ như thế nào.
Trước Giáng sinh một ngày, dự án mới của Tiêu Chiến cuối cùng đã kết thúc. Vào buổi chiều của ngày Giáng sinh, một gia đình ba người vui vẻ trang hoàng cho cây thông Noel trong phòng khách. Locke đang cầm một chiếc băng đô nhung và một chiếc băng đô người tuyết, và không thể quyết định được đeo cái nào sẽ đẹp hơn.
“Ba ba, ba thấy cái nào đẹp hơn?”
Đứa trẻ đeo từng cái một cho Tiêu Chiến xem, có lẽ là do nhóc có đôi môi đỏ và hàm răng trắng cực kỳ xinh đẹp, nên cái nào Tiêu Chiến cũng thấy đẹp.
“Cái có sừng, trông có không khí Giáng sinh hơn.” Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói.
Locke quay lại hỏi Vương Nhất Bác, ” Cha thì sao?”
Trước khi xuất viện, Tiêu Chiến đã nói mối quan hệ huyết thống của Locke và Vương Nhất Bác, mặc dù đứa trẻ đã đoán ra từ lâu nhưng để hợp tác với Tiêu Chiến, cậu vẫn giả vờ vô tình ngạc nhiên. Điều này cũng khiến Vương Nhất Bác, cha của cậu, một lần nữa cảm thấy EQ siêu cao của con trai mình.
Vương Nhất Bác nói: “Ba ba con nói cái nào thì chính là cái đó.”
Đáp lại điều này, Locke bé bỏng ngay lập tức biểu cảm tê tái nói: “Cha là người không có lập trường nhất thế giới này!”
Có thể là bởi vì Vương Nhất Bác đã cùng Locke chơi game và đua xe mấy ngày nay, hai cha con rõ ràng đã thiết lập một tình đồng chí cách mạng sâu sắc. Nhìn thấy bộ dạng quen thuộc giữa họ, Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đang lúc tâm trạng vui vẻ thì đột nhiên nhận được tin nhắn trên điện thoại, anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt bất giác thay đổi:
[Xin chào, anh Tiêu, tôi là Tô Thanh, hôm nay có thời gian gặp mặt không?]