[BJYX] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 27



Ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, thân thể Tiêu Chiến run lên không ngừng, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, như thể đó là hy vọng duy nhất.

“Tiêu Chiến …” anh mơ hồ nghe thấy có người gọi, nhưng đầu óc rối bời, không nghe thấy rõ.

“Tiêu Chiến!” Mãi cho đến khi người nọ lắc mạnh thân thể, Tiêu Chiến mới quay đầu lại.

Anh nhìn thấy ánh mắt vừa vội vàng vừa lo lắng của Vương Nhất Bác, anh muốn nói gì đó, nhưng lại mở miệng, nhưng lại không nói ra được.

“Tiêu Chiến, bình tĩnh! Locke chỉ là bị ngất bình thường, sẽ ổn thôi!” Vương Nhất Bác trầm giọng.

Tiêu Chiến sững sờ nhìn hắn hồi lâu, trong mắt đột nhiên chảy ra một dòng nước mắt, “Làm sao em biết con không sao chứ?” Anh khàn giọng nói.

Vương Nhất Bác nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Trẻ con gầy yếu, chảy máu cam rồi ngất xỉu cũng là chuyện thường. Có thể nhóc chưa thích nghi với khí hậu trong nước.”

“…” Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghĩ đến khoảnh khắc Locke mềm nhũn ngã vào người anh, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, “Con chưa bao giờ chảy máu cam nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ ngất đi đột ngột như vậy, cơ thể con luôn vẫn khỏe mạnh, tại sao … “

Tiêu Chiến nghẹn ngào khi nói chuyện, anh không thể tưởng tượng được nếu có gì xảy ra với Locke.

“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay xoa xoa hai cánh tay của anh, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho anh, “Từ trước đến nay thân thể nhóc luôn khỏe mạnh, lần này sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng quá. Đừng làm tổn thương cơ thể mình. “

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, khiến anh trông mong manh vô cùng.

“Em không có con … Em không hiểu.”

Vương Nhất Bác nhìn đến bộ dáng đau lòng của anh, trái tim như bị rạch ra, cảm thấy đau nhói. Hắn thực sự không biết tình cảm của cha mẹ mình dành cho con cái sẽ sâu đậm đến mức nào, trước khi gặp Tiêu Chiến, hắn thậm chí còn chưa dành tình cảm sâu sắc nào cho bất kỳ ai.

Nhưng trong sáu năm kể từ khi Tiêu Chiến rời đi, cuối cùng hắn cũng hiểu được, hóa ra một người thực sự yêu một người quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu không có Tiêu Chiến, ngay cả khi hắn có được mọi thứ mình muốn, cuộc sống của hắn cũng chìm vào vô vọng kéo dài.

Tiêu Chiến giống như ánh nắng ấm áp tươi sáng trong cuộc đời tăm tối của hắn, hắn đã từng cho rằng mình đã quen với bóng tối, nhưng cuối cùng lại dành ra sáu năm để tìm kiếm ánh sáng.

Mười phút sau, đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu đột ngột tắt, cửa phòng đẩy ra. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng dậy theo phản xạ chạy đến chỗ bác sĩ.

“Cháu bé tạm thời qua cơn nguy kịch. Theo nhận định của chúng tôi, cháu có khả năng bị thiếu máu bất sản. Gần đây cháu có biểu hiện cảm, sốt gì không?”

Tiêu Chiến gật đầu trong tiềm thức, “Đã bị sốt mấy ngày trước.”

Bác sĩ “ừm” với vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy … cháu bé cần được nhập viện để theo dõi, chúng tôi sẽ xác định phương án điều trị dựa trên tình trạng của bệnh nhân.”

“Thiếu máu bất sản… Có phải là bệnh nặng không?” Tiêu Chiến mắt đỏ hoe hỏi.

“Điều này phụ thuộc vào thể trạng của đứa trẻ. Trong trường hợp bình thường, liệu pháp tạo máu hoặc liệu pháp ức chế miễn dịch là đủ, nhưng nếu tình trạng nghiêm trọng … có thể phải ghép tủy.”

Nghe lời của bác sĩ, Tiêu Chiến gần như không tự chủ được lùi lại nửa bước, cấy ghép tủy xương … Nghiêm trọng đến mức nào mà cần ghép tủy? Nếu không thể tìm thấy một kết hợp phù hợp, Locke phải làm sao?

Nhìn thấy cảm xúc của Tiêu Chiến kích động như vậy, Vương Nhất Bác nhanh chóng từ phía sau đỡ lấy anh, “Anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải bác sĩ nói phải quan sát sao, nhất định sẽ không nghiêm trọng như vậy!”

Tiêu Chiến cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng tay anh run lên khủng khiếp.

Sau khi cấp cứu, Locke được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nghe tin bệnh tình của cậu, gia đình Tiêu Khả và cha Tiêu vội vàng chạy đến chăm sóc nhưng Tiêu Chiến đã thu xếp để họ về nhà trước. Anh bây giờ đang rất rối, anh chỉ muốn ở một mình với Locke.

Locke hôn mê rất lâu, mãi đến 7, 8 giờ tối mới tỉnh lại, chỉ uống một chút cháo rồi lại ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến đứng bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, ấm áp của Locke, như thể muốn cảm nhận một chút hơi ấm từ cậu.

Anh không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với Locke nếu tình trạng của cậu nghiêm trọng, anh đã từng từ bỏ tình yêu và trốn khỏi hôn nhân, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc không muốn có đứa con này. Cậu là một sinh mệnh, có quyền được sinh ra và sống trên thế giới này, cậu phải được cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống như bao nhiêu đứa trẻ khác.

Anh dồn hết tình yêu thương cho đứa con này, nhưng sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, chỉ muốn cho đứa trẻ được “khỏe mạnh bình an” điều ước nhỏ nhoi này cũng không thể thỏa mãn anh.

“Cộc cộc…”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến lau mắt, nhìn thấy Vương Nhất Bác bước vào với hộp cơm trên tay.

“Thằng bé ngủ rồi, không ăn nữa.” Tiêu Chiến thì thào.

“Nhưng anh chưa ăn.” Vương Nhất Bác đặt hộp cơm lên bàn ăn cạnh cửa sổ.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, giọt nước mắt ướt đẫm còn đọng trên hàng mi mảnh mai, “Anh không đói, cũng không ăn được.”

Vương Nhất Bác đi tới, vỗ nhẹ vai anh, “Nếu không chăm sóc thân thể cho tốt, thì làm sao chăm sóc Locke? Ăn chút gì đi.”

Tiêu Chiến cúi đầu, trầm mặc vài giây, cuối cùng đứng dậy đi tới bàn ăn.

Vương Nhất Bác mở hộp cơm lấy ra một vài món ăn nhẹ, khi mở hộp đựng cháo ra, Tiêu Chiến sửng sốt, hóa ra là một bát canh đường phèn và nấm trắng mà đã lâu anh chưa được thấy lại.

“Em mượn nhà bếp của bệnh viện để nấu tạm cái này. Không biết anh còn thích hay không.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa bưng bát cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc hắn một cái, mới phát hiện Vương Nhất Bác ánh mắt lúc này phi thường ôn nhu. Anh giật mình, chốc chốc lại cúi đầu, cầm thìa bắt đầu uống canh.

Những năm này ở nước ngoài, anh đã quên mất mình đã bao lâu không uống canh nấm trắng nấu đường phèn rồi, dường như cuộc hôn nhân đó, đã bị Tiêu Chiến cố tình quên đi.

Nhưng bây giờ Tiêu Chiến lại nếm thử mùi vị quen thuộc này, đột nhiên cảm thấy chóp mũi nhức nhối, có lẽ là bởi vì trong lòng quá đắng, uống canh này mới biết trên đời còn có vị ngọt.

“Vương Nhất Bác.” Trong phòng yên lặng, giọng nói của Tiêu Chiến đột nhiên vang lên, “Anh rất sợ.”

“Anh không biết sẽ phải làm gì nếu Locke bệnh nặng … Anh cảm thấy mọi thứ bây giờ thật hư ảo.”

Đây là lần đầu tiên anh tỏ ra yếu đuối trước mặt Vương Nhất Bác, mắt anh đỏ hoe, biểu cảm thậm chí có chút bối rối, như thể anh đang bị bao trùm trong một giấc mơ tàn khốc và hão huyền.

Vương Nhất Bác im lặng vài giây, sau đó đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ anh, ngồi xổm ở mép ghế đẩu thấp anh đang ngồi, nhìn anh từ dưới lên.

“Tiêu Chiến, anh tin em không?”

Tiêu Chiến không lên tiếng, anh lúc này quá mỏng manh, thậm chí còn không có thể nhanh chóng tiếp nhận thông tin trong lời nói của người khác.

Vương Nhất Bác nắm tay anh, ánh mắt trầm mặc nói, “Dù anh có tin em hay không, em có thể cam đoan với em Locke sẽ xuất viện trong tình trạng khỏe mạnh. Em sẽ dùng hết nguồn lực và tài chính của mình để chữa trị căn bệnh của thằng bé, dù gia đình có phá sản, kể cả khi phải hiến tủy của chính mình, em cũng không ngần ngại “.

Nghe hắn nói, Tiêu Chiến trong tiềm thức muốn thu tay lại, nhưng Vương Nhất Bác lại nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh mở miệng, nhỏ giọng nói: “Sao em lại làm vậy? Em biết không … nó chỉ là con của anh, không liên quan gì đến em.”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt gần như ngoan đạo: “Bởi vì là con của anh, bởi vì anh yêu nhóc, cho nên em mới có thể cho nhóc tất cả.”

Tiêu Chiến chưa từng thấy một Vương Nhất Bác chân thành như vậy, một Vương Nhất Bác đã chỉ biết tạo điều kiện tốt đẹp nhất cho mình, một Vương Nhất Bác có thể từ bỏ tất cả vì tiền bạc và địa vị, vậy mà bây giờ lại nói ra những lời chân thành như vậy, có thể là do thời gian sáu năm sao? Thời gian thực sự có thể thay đổi hoàn toàn một người như vậy?

Tiêu Chiến hôm nay vốn đã bối rối rồi, giờ lại càng bối rối hơn, anh không muốn nghĩ đến lời nói chân thành của Vương Nhất Bác, cũng không muốn ép mình đối mặt với tình cảm của Vương Nhất Bác vào lúc này.

“Vương Nhất Bác… Hôm nay cảm ơn em quan tâm, anh hôm nay có chút mệt. Anh muốn nghỉ ngơi sớm. Em cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Anh không nhìn Vương Nhất Bác nữa, đứng dậy thu dọn hộp cơm, muốn mang vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ.

Không ngờ Vương Nhất Bác lấy hộp cơm trong tay ra, trầm ngâm nói: “Anh đi ngủ trước đi, em rửa sạch là được.”

Rửa hộp cơm xong Vương Nhất Bác trở về đã thấy Tiêu Chiến đã ngủ bên cạnh giường của Locke. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn đầu giường, khuôn mặt của Locke xám xịt, Vương Nhất Bác nhìn nét mặt của đứa trẻ, mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, nhưng Tiêu Chiến lại đột nhiên giật mình trong giấc ngủ.

Hắn cúi xuống, cẩn thận bế Tiêu Chiến lên giường bên cạnh, cái mà chỉ phòng VIP mới được sắp xếp, nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến xuống, cẩn thận giúp anh đắp chăn bông.

Có lẽ là bởi vì quá lo lắng, ngay cả trong giấc ngủ, Tiêu Chiến vẫn hơi nhíu mày, môi mỏng mím chặt, dường như ngủ rất nông, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Ngồi ở mép giường, Vương Nhất Bác khẽ vuốt lông mày của anh, trong lòng bất giác thở dài.

Nửa đêm, Tiêu Chiến bị ác mộng đánh thức, vừa mở mắt ra liền nghe thấy ầm ầm tiếng sấm, tiếng mưa va vào kính.

Có nghĩa là, trời đang mưa …

Anh muốn đứng dậy đóng chặt cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm cạnh giường ngủ say.

__Cậu ấy không về nhà à? Cậu ấy trông ở đây suốt một đêm?

Tiêu Chiến cố không tạo ra tiếng, nhưng vừa đưa một chân xuống giường liền nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác cử động, sau đó hắn tỉnh dậy.

Tiêu Chiến ngồi trên giường lúng túng nhìn hắn vài giây, trong cơn giông tố lúc nửa đêm, trái tim anh dường như vô thức đập nhanh hơn.

“Anh… anh đi đóng cửa sổ.” Vừa nói anh vừa muốn xuống khỏi giường.

“Anh không cần dậy, để em đóng.”

Vương Nhất Bác đứng dậy, một đôi chân dài sải ba bước tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ thật chặt, kéo rèm cửa ngay ngắn.

Tiêu Chiến đã bật điện thoại để soi sáng cho hắn.

“Em ngồi đây ngủ à?” Tiêu Chiến trầm giọng hỏi.

“À, không còn giường nữa, chỉ có một giường dành cho người nhà thôi.”

“Sao em không về? Anh đã bảo em về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Vương Nhất Bác không có giải thích nhiều, mà là nói: “Đã quá muộn, em liền không trở về.”

Tiêu Chiến thốt lên một tiếng “Ồ” rồi lại nằm lên giường, nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng nghĩ đến thân thể Vương Nhất Bác to lớn đang nằm bên cạnh giường, trong lòng chợt mềm nhũn.

“Hay là …” anh nhắm mắt lại, trong bóng tối giọng nói đặc biệt rõ ràng, “Em cũng lên giường ngủ đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv