Nghe những lời này, Tiêu Chiến chỉ thấy vô cùng nực cười. Hắn không biết tình yêu là gì, huống chi là yêu người khác. Cái gọi là không muốn ly hôn của hắn đơn giản chỉ không thể chấp nhận được những lời khiêu khích của người khác đối với tôn nghiêm của hắn, thậm chí có khi hắn còn cảm thấy xót xa vì tại sao dù có kết thúc cũng không thể tự trở về như trước.
“Tùy em. Chuyện gì anh đã quyết, sẽ không dễ dàng thay đổi.” Tiêu Chiến nhìn hắn bình tĩnh nói.
“Khi nào ổn hơn, anh sẽ soạn đơn ly hôn. Nếu em vẫn không đồng ý, anh chỉ có thể nhờ luật sư ra tòa.”
Anh nói xong, xoay người muốn rời đi, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy cánh tay anh. Hắn dùng sức, Tiêu Chiến cảm giác được đau đớn truyền đến, không khỏi nhíu mày, “Em muốn làm gì?”
“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, trầm giọng nói, “Đừng nháo nữa, được không?… Sau này chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ, em sẽ đối xử tốt với anh.”
“Nhưng mà, anh không tin em nữa …” Tiêu Chiến dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, “Từ lúc em để con dao găm đó găm lên người anh, anh đã không thể tin em được nữa.”
“Nếu như em là người bị bắt cóc, anh nguyện ý đem tất cả đánh đổi chỉ để cứu em, nhưng trong lòng em, anh không thể đạt tới vị trí này. Mỗi lần chần chừ, do dự, em sẽ từng bước đẩy anh ra xa. Chuyện này bỏ đi. Năm tháng qua, em đã quên bao nhiêu lần làm anh thất vọng, nhưng lần nào anh cũng tự nhủ không phải lỗi của em mà là do nguyên nhân khách quan. Nhưng hôm nay, anh không còn tự lừa dối mình được nữa … “
“Vương Nhất Bác, bây giờ cuộc hôn nhân này đã đi đến điểm này, chúng ta hãy kết thúc một cách hoà bình… được không?”
Tiêu Chiến nói, nước mắt chảy dài trên gò má, trước đây anh hiếm khi rơi nước mắt, đặc biệt là trước mặt Vương Nhất Bác, anh chỉ muốn thể hiện khía cạnh vui vẻ và lạc quan của mình, anh không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của Vương Nhất Bác.
Nhưng giờ phút này, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, yêu một người là quá mệt mỏi, anh không muốn bản thân sai lầm nữa, nếu có thể lấy lại con người trước đây bằng cách rời bỏ Vương Nhất Bác, thì anh sẽ dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân này.
Nhưng cho dù anh có nói nhiều như vậy, Vương Nhất Bác vẫn mím môi ôm chặt cánh tay anh, không hề buông ra, “Tiêu Chiến … Từ nhỏ em đã không phải là người đàng hoàng. Em chỉ biết mình muốn gì, không muốn gì, cái em muốn thì em không từ thủ đoạn để đạt được. Em bây giờ thể diện cũng không cần nữa, nên bất luận anh có nói gì về chuyện ly hôn, em cũng sẽ không đồng ý “.
Nói xong lời này, hắn tiến lên một bước, mạnh mẽ một tay ôm chặt Tiêu Chiến, đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Chiến bị hắn làm mất cảnh giác, Vương Nhất Bác đặt anh xuống giường, anh mới nhớ ra mình đã không hề giãy giụa.
“Đi ngủ đi, anh hiện tại sức khỏe không tốt, không nên ở bên ngoài.”
Vương Nhất Bác vừa nói vừa cởi áo khoác, ép anh xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh nhắm mắt lại.
Trong phòng ngủ còn không bật đèn, Tiêu Chiến đã bị hắn ôm trong tay, nhìn hắn quen thuộc đường nét tuấn tú dưới ánh trăng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác vô lực khó giải thích được. Dù đã đưa ra quyết định ly hôn nhưng anh không thể làm cho vấn đề trở nên tàn nhẫn, thậm chí không thể đẩy mình ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, trong sâu thẳm trái tim anh vẫn lưu luyến cái nhiệt độ quen thuộc.
Thời gian trôi qua, hơi thở của Vương Nhất Bác dần chậm lại và hắn chìm vào giấc ngủ sâu. Tiêu Chiến nhìn hắn mặt đối mặt, đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ lên gò má của hắn, thấp giọng nói gì đó.
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Anh muốn báo tin vui cho em, nhưng … mọi thứ đã quá muộn.”
*
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác không đi làm ở công ty, ở nhà cùng Tiêu Chiến một ngày. Hắn dường như đã quên mất việc Tiêu Chiến muốn ly hôn, hắn vẫn nói chuyện với anh như trước, cho dù thái độ của Tiêu Chiến lạnh lùng, hắn vẫn như trước.
Bởi vì mang thai, Tiêu Chiến rất uể oải, buổi chiều nhưng vẫn ngủ say. Sau khi Vương Nhất Bác tiếp quản công ty, hắn phải giải quyết rất nhiều công việc, Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi, hắn ở bên cạnh, trả lời các email công việc khác nhau bằng máy tính của anh.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, thư trong máy tính của hắn gần như đã được xử lý xong, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào và đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến khi anh ngủ say, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ.
Thấy Tiêu Chiến không đáp lại, hắn bất giác vươn đầu lưỡi ra liếm môi anh, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, hắn từ từ tiến vào quấn lấy môi răng anh thân mật.
Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy có chút khó thở trong giấc ngủ, vừa mở mắt ra thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô hạn của Vương Nhất Bác, hai mắt mở to, muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn, nhưng Vương Nhất Bác lại đè lên người anh, khiến anh càng thêm khó thở.
“Vương Nhất Bác, em …” Anh duỗi tay muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh đặt ở trên đỉnh đầu.
“Để em hôn đi, em biết anh bị thương, sẽ cẩn thận.” Vương Nhất Bác che lại, nhẹ giọng dỗ dành anh, đôi môi nóng bỏng lan tràn hết sức mà cắn chặt tuyến sau gáy anh.
Tiêu Chiến run rẩy kịch liệt, Omega trong thời kỳ mang thai quá nhạy cảm, một khi các tuyến bị kích thích, toàn thân sẽ giống như bị quá tải, trong thời gian ngắn sẽ mềm nhũn ra.
“Vương Nhất Bác …” anh thở hổn hển, “Anh nói muốn cùng em ly hôn, em không nghĩ làm vậy quá đáng sao?”
Vương Nhất Bác sờ sờ chóp mũi, thì thào hỏi ngược lại: “Nhưng chúng ta vẫn là một cặp, chuyện vợ chồng có thể làm được.” Vừa nói, hắn vừa liếm tuyến sau gáy của Tiêu Chiến, khiến anh nhũn như vũng nước, mềm mại trong vòng tay hắn.
Omega khi mang thai rất cần sự an ủi của Alpha, cho dù Tiêu Chiến có chống cự trong lòng, phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng không lừa được người, mỗi một nụ hôn và sự đụng chạm của Vương Nhất Bác đều có thể khiến anh thoải mái, đây là chức năng tự nhiên của pheromone.
Vương Nhất Bác một tay nắm lấy đôi tay đang giãy dụa của anh, dùng tay kia sờ soạng thân thể mịn màng của anh, định nhào vào trong bộ đồ ngủ, nhưng Tiêu Chiến lại đột nhiên nói: “Đừng … đừng làm như vậy.”
“Tại sao …” Vương Nhất Bác trong mắt lóe lên khát vọng cùng bất mãn.
Tiêu Chiến không muốn nói cho hắn biết mình có thai, mà chỉ quay mặt đi nói: “Anh không muốn.”
“Anh nói dối.” Vương Nhất Bác đưa những ngón tay mảnh khảnh vào trong bộ đồ ngủ, nắm lấy hạ bộ cứng rắn và nóng bỏng của anh, “Đều là cứng như vậy, còn không muốn.”
Tiêu Chiến xấu hổ nhắm mắt lại: “Anh nói không muốn là không muốn.”
“Được, vậy em sẽ không vào.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa cởi quần của mình ra, đồng thời cầm hai cậu nhỏ ma sát với nhau để châm lửa.
Tiêu Chiến không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, nhưng anh không thể kiềm chế được, mỗi lần cái kén mỏng trên miệng hổ của Vương Nhất Bác cọ vào cự vật của anh đều khiến anh ngây ngẩn cả người. Bàn tay thao lộng điêu luyện của hắn làm khoái cảm do da thịt cọ xát khiến da đầu anh tê dại, cơ thể co quắp. Lúc này, anh đã quên mất sự ân oán giữa hai người, chỉ muốn chìm đắm trong cuộc ân ái gần như điên cuồng trong thời gian này.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tiêu Chiến nghĩ rằng mình sắp chết trong tay hắn, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng vuốt mạnh vài phát, dưới sự kích thích quá lớn, não của Tiêu Chiến trở nên trống rỗng, không kịp chuẩn bị, liền bắn lên trên tay hắn.
Dư vị của cao trào bao trùm lấy anh, ai biết Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đột nhiên kéo tay anh xuống, cầm lấy Tiểu Bác Bác vẫn còn cứng và nóng của hắn, nhanh chóng di chuyển mấy chục lần, cho đến khi hai tay Tiêu Chiến gần như đau xót, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không nhịn được nữa, đứng lên bắn vào bụng anh.
Sau khi đạt được cực khoái, hai người đều có chút mệt mỏi, Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau sạch dịch thể, trở mình, dịu dàng ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Vừa rồi bị kích thích quá lớn, thân thể Tiêu Chiến vẫn còn hơi run rẩy. Anh biết khi quyết tâm ly hôn, giữa anh và Vương Nhất Bác lại xảy ra chuyện như thế này, thật giống như một trò đùa. Nhưng anh không thể từ chối sự thôi thúc ban đầu của cơ thể anh, anh nghiện hôn Vương Nhất Bác, cảm giác này giống như nghiện ma túy vậy, một khi đã nghiện sẽ rất khó để bỏ … Ôm tâm lý phức tạp này, Tiêu Chiến dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Những ngày tiếp theo, Vương Nhất Bác không làm chuyện gì quá đáng. Ban ngày hắn đi làm, Tiêu Chiến đang hồi phục vết thương ở nhà, nhưng Tiêu Chiến phát hiện ra trước cửa biệt thự của họ có thêm hai vệ sĩ mặc áo đen, một hôm anh đến một cửa hàng tiện lợi cách nhà không xa để mua vài thứ, các vệ sĩ sẽ không đi theo anh không rời.
Anh biết Vương Nhất Bác sắp xếp để bảo vệ anh, nhưng anh không thể giải thích được, anh luôn cảm thấy ngoài sự bảo vệ, họ dường như có chút trách nhiệm giám sát anh.
Một tuần sau, vết thương dưới xương quai xanh của Tiêu Chiến cuối cùng cũng được cắt bỏ băng, bác sĩ Lý nói với anh vết thương có khả năng để lại sẹo, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, dù sao nơi này cũng có thể dùng một chiếc áo sơ mi che lại.
Sau khi anh đệ đơn ly hôn, hai người ngủ chung giường mười ngày, anh đã từng đòi vào phòng khách ngủ, nhưng dù có đi chăng nữa thì buổi tối anh cũng bị Vương Nhất Bác cõng về. Từ từ anh cảm thấy, việc này cũng không còn cần thiết nữa.
Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác có làm cho anh mềm lòng một chút, nhưng điều này không khiến anh hoàn toàn xua tan ý định ly hôn. Vấn đề giữa họ vẫn chưa được giải quyết, có lẽ họ vẫn cần một thời gian để làm rõ vấn đề của mình một cách thấu đáo, nên chia tay hay hòa giải thì cũng cần cho nhau một câu trả lời rõ ràng.
Đêm đó, Tiêu Chiến đang ngồi bên giường và đọc sách, muốn đợi Vương Nhất Bác tắm xong sẽ nói chuyện với hắn.
Trong phòng ngủ trống rỗng chỉ có tiếng anh lật sách, đột nhiên, di động của Vương Nhất Bác vang lên sau khi chỉ nghe thấy tiếng “Đinh Đoong”. Tiêu Chiến vốn không có thói quen nhìn điện thoại bên kia, lúc này mí mắt đột nhiên nhảy lên. Anh hít một hơi thật sâu và nhìn vào chiếc điện thoại của hắn như một bóng ma, chỉ thấy một dòng chữ được viết trên màn hình:
[Thông tin của cô Tiêu Khả và anh George đã được gửi đến hộp thư của anh, hãy kiểm tra thật kỹ.]
Note: George là chồng của Tiêu Khả.