Buổi chiều, Tiêu Chiến và Tiêu Khả hẹn nhau ở quán cà phê vắng người, lông mi anh rủ xuống, vẻ mặt có vẻ hơi trầm lắng.
“A Chiến, chuyện này chị có thể đồng ý với em, nhưng chị muốn nhắc em Vương Nhất Bác rất thông minh. Nếu bây giờ em hối hận thì mọi chuyện vẫn còn kịp.” Tiêu Khả nói thẳng.
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, người, lông mi anh rủ xuống, vẻ mặt có vẻ hơi trầm xuống.
Hắn nói rằng hắn muốn có một đứa con, thứ chỉ thuộc về bọn họ. Hắn chuẩn bị một căn phòng trẻ em hoàn hảo. Hắn muốn cho anh và con một cuộc sống tốt nhất.
Thế nhưng, sau bất ngờ tuyệt vời và mơ mộng đó, hắn lại đưa ra yêu cầu để Vương gia có được Yvonne.
Lúc đó, anh chỉ cảm thấy mình như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Anh không khỏi nghĩ đến lời nói của Mộc Mộc: “Ánh mắt của chú ấy sẽ luôn vô thức nhìn cậu, chú ấy rất thích cậu.”
Tiêu Chiến không hoàn toàn rõ ràng về điều gì là đúng và điều gì là sai. Anh luôn biết rằng mục đích cưới anh của Vương Nhất Bác không hề đơn giản, nhưng anh luôn nghĩ nếu ngày qua ngày anh nỗ lực cố gắng, thì Vương Nhất Bác sẽ yêu anh, điều này không phải là không thể.
Tuy nhiên, thời gian càng kéo dài, anh càng phát hiện ra là tình yêu của Vương Nhất Bác dường như có điều kiện, cứ mỗi thứ anh nhận được là phải thưởng cho hắn điều gì đó.
Đây không phải là tình yêu, mà giống như một thỏa thuận.
Nhưng khi đối mặt với Vương Nhất Bác, cuối cùng anh cũng không nói lời từ chối. Anh biết Vương Nhất Bác mục đích cuối cùng không có gì khác hơn là muốn chứng tỏ năng lực của mình, chẳng qua là con đường quá vội vàng, chiêu thức quá lộ liễu, không tránh khỏi bị người khác phát giác.
Vì vẫn còn yêu nên không thể buông bỏ, vậy thì giúp hắn một lần nữa, nếu điều đó làm cho hắn hạnh phúc.
“Chị, em biết chị muốn nói gì nhưng em đã chọn con đường này rồi. Em vẫn muốn thử lại.” Tiêu Chiến cười với cô.
Tiêu Khả nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng thở dài, bỏ lại một câu: “Nhưng mà chị chỉ hy vọng em có thể thực sự hạnh phúc.”
*
Sau khi Tiêu Khả rời đi, Tiêu Chiến cầm ly cà phê hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm vào dãy số đã bỏ qua trong danh bạ bấy lâu nay.
“Xin chào, tôi là Tiêu Chiến. Về những gì cô đã nói với tôi lần trước, tôi muốn gặp và nói chuyện cụ thể với cô.”
Sau khoảng nửa giờ, cửa quán cà phê được mở ra, một người phụ nữ Beta ăn mặc chỉnh tề bước vào, chính là nữ phóng viên đã từng phỏng vấn Tiêu Chiến mấy tháng trước.
“Anh Tiêu, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy.”
Hai người chào nhau, cô phóng viên ngồi xuống đối diện cười nói.
“Cô đoán được là tôi sẽ liên lạc với cô?” Tiêu Chiến hỏi.
“Không thể nói là tôi đã đoán, nhưng tôi có linh tính này.”
Tiêu Chiến dừng lại, cuối cùng nói những gì anh muốn nói: “Vậy cảm phiền cho tôi biết tất cả những gì cô biết về Vương Nhất Bác.”
Cô nhi viện chưa bao giờ là một nơi tốt, chỉ những đứa trẻ vô gia cư mới ở trong đó. Nếu cuộc sống của những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi là chết đói, thì Vương Nhất Bác chỉ đơn giản là bị tra tấn ở đó.
Trong trại trẻ mồ côi, hầu hết những đứa trẻ bị bỏ rơi vì các vấn đề về thể chất, nhưng Vương Nhất Bác là một đứa trẻ khỏe mạnh và vẻ bề ngoài rất thuận mắt, nói một cách logic, nên sớm được nhận làm con nuôi.
Nhưng hắn lớn lên ở đó cho đến khi bắt đầu trưởng thành, nhìn những đứa trẻ khỏe mạnh xung quanh lần lượt được nhận nuôi, nhưng chính hắn lại không bao giờ có người hỏi đến. Điều đáng phóng đại hơn nữa là kể từ ngày được gửi đến cô nhi viện, hắn luôn bị nhân viên đánh đập, mắng mỏ và bạo hành. Dần dần hắn trở thành người bị cô lập trong trại trẻ mồ côi.
Lúc đầu hắn cũng không biết tại sao dù cố gắng thế nào đi nữa, tất cả những gì hắn nhận được chỉ là sự chế giễu và đánh đập. Mãi đến khi trở là một thiếu niên, hắn mới biết được từ một y tá rằng hắn đã được một người đàn bà họ Lương nói với các nhân viên ở trại trẻ mồ côi hãy dùng “chế độ chăm sóc đặc biệt” với hắn kể từ ngày hắn được gửi đến.
Bà Lương đó là nữ chủ nhân của Vương gia- Lương Nguyệt, vợ chính thức của Vương Tông Nguyên.
Tình cờ, nữ phóng viên đến thăm trại trẻ mồ côi này, lúc đó Vương Nhất Bác đã mười lăm tuổi, không những không đến trường mà còn bị buộc phải bắt đầu một công việc dài hạn không công trong trại trẻ mồ côi. Tinh thần cùng thân thể cũng đã chuẩn bị bị tra tấn.
Như nữ phóng viên kể lại, cô nói: “Sau khi biết được những điều này từ Vương Nhất Bác, tôi không thể không cảm thấy tức giận. Trở về toà soạn liền viết một bài báo đưa tin, lên án mạnh mẽ hành động của Vương gia, cũng vì bài báo này, Vương gia đã bị dư luận công kích chưa từng có, cuối cùng Vương Tông Nguyên phải đưa Vương Nhất Bác, một đứa con hoang, về nhà. “
Nữ phóng viên nói, không biết đã nghĩ đến cái gì, cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, Vương Nhất Bác thật khổ sở, thông minh cũng thực thông minh, có thể đem một người trưởng thành như tôi xoay vòng vòng.”
Tiêu Chiến còn đang đắm chìm trong đau đớn khi nghe tuổi thơ của Vương Nhất Bác, nghe xong liền không khỏi kinh ngạc, “Ý của cô là, lời em ấy nói không phải là sự thật sao?”
“Đó là sự thật, nhưng chỉ một phần của nó là sự thật.” Cô gái thở dài và nói: “Đúng là cậu ấy đã bị bạo hành trước khi lên mười, nhưng khi cậu ấy mười tuổi, khi một người chăm sóc bạo hành cậu ấy, cậu ấy đã giật lấy chiếc gậy trên tay người đó và suýt chút nữa đánh đối phương xuất huyết não. Về sau cậu ấy bắt đầu đánh trả, từng chút một, mọi người trong cô nhi viện đều phải kiêng kị hắn ba phần, ngay cả viện trưởng cũng không dám làm gì đến cậu ấy, bởi vì cậu ấy đã uy hiếp. Cậu ấy còn uy hiếp hiệu trưởng viết một lá thư để báo cáo những hành động tàn bạo mà trại trẻ mồ côi đã gây ra trong những năm qua. “
“Thật ra, khi tôi đến thăm cô nhi viện, cậu ấy đã trở thành một bạo chúa thực sự của viện. Cậu ấy là người đầu tiên hưởng tất cả các khoản quyên góp trong bệnh viện. Không ai dám không nghe lời hắn. Bởi vì ai cũng biết cậu ta là kẻ độc ác. Cậu ta trông như một kẻ mất trí, và thậm chí không cần mạng sống của mình. “
“Cậu ấy đã làm đạo diễn và tự đóng một bộ phim truyền hình khốn nạn, không chỉ lừa dối tôi mà còn lừa dối tất cả mọi người. Trong thời gian tôi phỏng vấn, cậu ấy coi tôi như chị gái, tôi còn rất cảm động. Cuối cùng, Vương Nhất Bác đã đạt được nguyện vọng, trở về nhà họ Vương, cậu ấy đã sớm cắt đứt liên lạc với tôi, tôi lúc đó vẫn còn buồn, không hiểu sao cậu ấy lại trở mặt”.
“Sau khi biết chân tướng sự việc, ngay từ đầu tôi đã nhận ra mình là một trong những con tốt của Vương Nhất Bác, tôi đã bị dụ vào bẫy … Bây giờ tôi nói với anh điều này, không phải để nói rằng cậu ta tồi tệ như thế nào, tôi chỉ cảm thấy tâm tư của cậu ta quá sâu, anh khi ở bên cạnh nhất định sẽ không tránh khỏi tổn thương. “
*
Tuy không uống rượu nhưng trên đường về nhà đầu óc của Tiêu Chiến luôn choáng váng, trong lòng nhiều chuyện đan xen phức tạp, khiến lòng anh nhất thời rối bời.
Anh chưa bao giờ trải qua cuộc đời như của Vương Nhất Bác, anh không biết làm vậy là đúng hay sai.
Nếu không có thủ đoạn, không có cách nào, để cho nơi tàn nhẫn đó nghiền nát hắn ra từng mảnh, thì hắn có thể đã bị huỷ diệt ở nơi tăm tối đó.
Vì vậy, hắn muốn mình có chỗ đứng, hắn muốn báo thù, hắn muốn mọi thứ mà hắn xứng đáng được nhận, hắn muốn mọi người đều ở dưới chân mình, vì mục đích này, hắn có thể sử dụng mọi thứ, bao gồm cả bạn bè, bao gồm cả quan hệ, bao gồm cả hôn nhân.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy bất lực trong lòng, anh nghĩ, nếu một ngày, Vương Nhất Bác buộc phải lựa chọn giữa anh và công việc kinh doanh của gia đình, hắn sẽ chọn gì?
Đến lúc đó, liệu anh có trở thành một con tốt bị Vương Nhất Bác tàn nhẫn vứt bỏ hay không?
Càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, không thể không mở cửa sổ xe giữa trời đông lạnh giá, để hơi lạnh thổi qua cơ thể, để hơi lạnh tự xoa dịu đi một chút.
Để gió lạnh thốc vào mặt, nửa giờ sau anh đã biết hậu quả, trở về nhà, nằm ở trên giường, cơn quay cuồng quen thuộc nhanh chóng trỗi dậy.
Không lâu sau khi anh về, Vương Nhất Bác đã đi làm về. Thấy anh lại sốt, Vương Nhất Bác nhanh chóng gọi bác sĩ đến, tiêm thuốc hạ sốt cho anh, đợi anh tiêm thuốc xong liền đỡ vai anh, để anh nằm trên giường.
“Anh rất nóng sao?” Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi hắn.
“Hôm nay làm sao vậy, sao lại bị bệnh?” Vương Nhất Bác trầm giọng nói.
“Em có lo lắng khi anh bị bệnh không?” Tiêu Chiến hỏi.
“Anh có ý gì?” Vương Nhất Bác cau mày, “Lúc em rời đi cũng không có vấn đề gì, ban đêm đột nhiên sốt cao như thế này”.
Tiêu Chiến nhìn hắn một lúc lâu rồi không nói gì, phải một lúc sau anh mới cụp mắt xuống nói: “Hôm nay anh nói với chị rồi, chị ấy đồng ý cho Thịnh Nguyên mua lại Yvonne. Chị ấy nói vậy miễn là khoản đầu tư trước của Kim Thái được giải quyết ổn thoả. “
Vương Nhất Bác im lặng vài giây, cuối cùng ôm chặt lấy anh, hôn lên vầng trán nóng bỏng của anh, thì thầm “Cảm ơn.”
“Vương Nhất Bác–” Một lúc sau, Tiêu Chiến dựa vào vai hắn lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hơi thở nóng rực phả vào tim hắn khi anh nói, “Khi còn nhỏ em có một cuộc sống rất bất hạnh sao?”
Vương Nhất Bác dường như sững sờ một lúc mới nói: “Quên đi, lúc đó em còn không biết hạnh phúc là gì.”
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp long lanh, “Hiện tại em đã biết chưa?”
Vương Nhất Bác ánh mắt thâm thúy nhìn anh, sau một khoảng thời gian không rõ, đột nhiên cúi đầu hôn một cái thật lâu, Tiêu Chiến dường như nghe được hắn đáp lại ba chữ.
“Em đã biết.”