"Ca ca, anh đừng nói thêm nữa." Khoang trị liệu không biết đã dừng làm việc từ lúc nào, mặt nạ thủy tinh trong suốt được mở ra, Vương Nhất Bác cũng theo đó đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Kennard cả người đang phát run.
"Ca ca được sinh ra trong chính lúc đó, đoạn thời gian kia quá mức...Thực xin lỗi, thân ái, hôm nay có thể dừng lại ở đây không? Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đem mọi chuyện giải thích rõ ràng với em."
"Tên ngốc này, anh mày chuyện tàn khốc nhất cũng trải qua rồi, giờ nhớ lại cũng không làm được ư? Để anh nói rõ ràng hết đi." Kennard giả bộ điềm tĩnh, nhưng cũng không có đẩy Vương Nhất Bác ra, mà mềm yếu tựa vào người hắn.
"Sau đó là tới anh hùng lịch sử Kennard Gavin tôi, nói là trả thù cũng được, tìm kiếm tài nguyên sinh tồn cũng được. Tôi không quan tâm các cậu nói gì về tôi, tôi chỉ muốn để những người dân còn sót lại của tinh hệ Delta ăn no mặc ấm, có năng nguyên sử dụng, có vũ khí phòng thân, đương nhiên, tốt nhất có thêm mấy viên đạn hủy diệt. Chọc lão tử mất hứng, lão tử liền cho các ngươi banh xác. Sau đó chúng tôi mới bị coi là tinh đạo tội ác tày trời trong mắt Thiếu tướng đây."
"Đừng nghe anh tôi hồ ngôn loạn ngữ, chúng tôi đoạt đồ vật. Nhưng rất ít giết người. Trừ phi là gián điệp Liên Bang cài vào.. Nhưng đám người kia chắc chắn đã bôi đen chúng tôi không ít, làm mọi thứ tệ hại hơn." Vương Nhất Bác nói tiếp.
"Ai nói, anh mày chính là thủ lĩnh tinh đạo giết người không chớp mắt đấy." Kennard trừng mắt nhìn đệ đệ nhà mình.
"Được được, anh giết người không chớp mắt, vẫn là ca ca hung ác nhất."
Vương Nhất Bác tên ngốc kia bắt đầu không màng tất cả dỗ ngọt anh trai hắn, Tiêu Chiến nhìn hai anh em vui vẻ hòa thuận trước mắt, trong lòng chính thức ra quyết định: "Được rồi, nói vòng vo cả buổi, anh hi vọng tôi làm gì."
Kennard đẩy Vương Nhất Bác ra, nghiêm túc ngồi thẳng dậy: "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên có khác. Tôi hi vọng cậu có thể cùng phụ thân cậu, nội ứng ngoại hợp đối phó Liên Bang, kế sách đã được vạch sẵn, cậu chỉ cần làm theo. Trọng trách giải phóng cho toàn bộ Omega trong vũ trụ, đều trông cậy hết vào Tiêu Thiếu tướng vậy."
Không biết là Kennard quá mức kích động hay là do Tiêu Chiến tâm tình quá phức tạp, trong giờ khắc quan trọng và mẫn cảm này, quả trứng luôn được đặt trong lồng ngực Tiêu Chiến đột nhiên có động tĩnh muốn nở, phát ra một tiếng răng rắc.
"Toả Nhi." Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt đem trứng cục cưng của hắn lấy ra, vỏ trứng đã nứt một đường dài.
Ba nam nhân ở trong phòng lặng im mà kích động, chăm chú nhìn quả trứng chậm rãi run run phá vỏ mà ra, đợi tới khi vỏ trứng chính thức vỡ thành hai nửa, ba cái đầu, sáu đôi mắt đều dùng sức nhìn vào quả trứng, chỉ sợ bỏ lỡ mất chi tiết nào. Chỉ thấy một tiểu bảo bảo trắng trắng, non mềm cuộn mình ở trong quả trứng, hai mắt còn chưa mở, chỉ là bé chậm rãi nhích nhích cơ thể mập mạp của mình.
"Bác sĩ, gọi bác sĩ nhanh." Kennard rống to một tiếng, một bác sĩ mặc áo blouse trắng vọt chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng hô to một tiếng: "Thủ lĩnh,...tôi tôi không phải sản khoa."
"Quản ông là khoa gì, cháu ruột ta mà có xảy ra chuyện gì, ông cùng bệnh viện ông đều phải chôn cùng biết chưa."
Một đám bác sĩ và y tá vọt vào đem Toả Nhi và vỏ trứng bế ra, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác: "Anh anh..của anh luôn không bình thường vậy ư?"
"Không, lần hắn không bình thường trước đó là khi em sắp đem tôi giết chết."
"...." Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, người yêu của cậu là Vương Nhất Bác chứ không phải tên không bình thường Kennard kia. Chuyện sui sẻo như vậy xảy ra mà bản thân mình lại cảm thấy thật may mắn? Đây là chuyện gì, là cậu đã hoàn toàn tiếp nhận Vương Nhất Bác rồi ư?
Toả Nhi sinh ra từ túi thai, không giống những đứa trẻ bình thường khác. Túi thai mặc dù có thể cung cấp cho bé đầy đủ chất dinh dưỡng nhưng sau khi rời khỏi túi thai, bé vẫn phải được nuôi trong lồng giữ ấm một đoạn thời gian.
Thế là kế hoạch vĩ đại giải phóng Liên Bang đã bị thay thế bởi việc ngồi trước lồng giữ ấm canh bé con.
"Em xem bé, lông mi thật dài a, giống hệt em. Mũi cũng giống em, ngay cả miệng cũng giống luôn. Bảo Bảo của chúng ta thật là đẹp nhất tinh hà luôn."
Tiêu Chiến nhịn xúc động muốn lườm hắn một cái, tại sao câu này nghe qua cứ như đứa bé là của một mình cậu thôi vậy.
"Tôi tìm thấy rồi." Vương Nhất Bác giống như phát hiện ra lục địa mới, vui tới nhảy cẫng lên: "Tai của bé giống tôi, hô..tôi nói a, nhất định phải có chỗ nào đó giống tôi mới đúng."
Nam nhân này đã chính thức thành một daddy ngốc rồi, trong mắt chỉ có bé con. Nhưng mà, hình như bản thân cậu cũng không khác mấy đi?
Trong lồng giữ nhiệt trong suốt, bảo bối bé nhỏ, trắng trắng mềm nhũn, mỗi tấc đều bé bỏng mà yếu ớt, dáng vẻ cần được người bảo hộ chu đáo.
Tiêu Chiến có chút nhớ bé con, muốn bế bé ra ôm vào lòng hôn hôn, dùng bàn tay huých nhẹ Vương Nhất Bác vẻ mặt si mê ngắm nhìn bên cạnh hỏi: "Khi nào thì có thể ôm ra ngoài?"
"Bác sĩ nói xem tình huống chắc phải tầm hai tuần nữa."
Còn tới hai tuần nữa lận. Cho dù là ngay bây giờ, cậu cũng cảm thấy đợi không kịp. Cho dù đứa nhỏ này có một nửa huyết thống là của Vương Nhất Bác nhưng cũng là đứa nhỏ của cậu. Là người thân thiết và quan trọng nhất trên thế giới này của cậu.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới bản thân nhanh như vậy đã có một đứa con. Thân là một Alpha, còn là một Alpha ưu tú, đương nhiên không khuyết thiếu Omega ưu tú cho cậu lựa chọn. Cuộc sống Tiêu Chiến từng nghĩ qua, có lẽ cậu sẽ chọn một người bạn đời yên tĩnh ôn nhu, ngoan ngoãn nghe lời, sau đó sinh vài đứa trẻ, giống như phần lớn các Alpha khác của Liên Bang.
Cho dù là tam thê tứ thiếp, cậu cũng không có tâm tư đi hưởng thụ mấy thứ đó. Cho nên vẫn là bỏ đi.
Nhưng lại liếc mắt nhìn về phía nam nhân ngốc nhếch đang dán mặt lên tấm thủy kinh nhìn lồng giữ ấm.
Yên tĩnh? Hiểu chuyện? Nghe lời? Thượng Đế trực tiếp đem hắn mang về nhà còn thực tế hơn.
Amen.
Chuyện của bé con để qua một bên, hai người lần đầu tiên làm ba ba, dù mỗi ngày đều ở bên cạnh lồng giữ ấm canh, bé con cũng không có khả năng cho hai người ôm một cái. Cho nên thời gian kế tiếp, Kennard cũng không buông tha Tiêu Chiến, mà để cậu chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, sẽ có một loạt các trận chiến phản kích với Liên Bang cần cậu tham dự.
Tiêu Chiến vốn tưởng rằng, Kennard kêu cậu ra sức sẽ không thoát khỏi chuyện huấn luyện tổng vũ lực, cho nên sau khi cậu được binh sĩ đưa vào phòng chỉ huy của Kennard, nhìn đống quân phục đầy ắp trước mặt, biểu cảm đột nhiên mất khống chế.
May mắn là kinh nghiệm giữ vững hình tượng mặt than vạn năm, thiếu tướng đại nhân vẫn giữ được bình tĩnh hỏi: "Đây là ý gì?"
"Không nhìn ra được ư?" Nam nhân tuấn mĩ cười như con hồ li:
"Tôi thu thập tất cả các loại quân phục, gần như là tất cả các kiểu dáng lưu hành ở tinh cầu nhân loại trước đây. Xem này, quân trang màu xanh lá mạ của tinh hệ Azra, còn có cái này, quân trang màu hồng phấn của tinh cầu Temocin, nga, màu hồng phấn nhìn có chút không đứng đắn. Nhưng ai biết gu thẩm mỹ của mấy người đó lại vậy a, đây là quân trang của Lam Tinh chúng ta, cậu chắc rất quen thuộc...nhiều như vậy, cậu thích cái nào hơn"
"Kennard, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh."
"Tôi cũng không có thời gian đùa giỡn với cậu, chuyện này liên quan tới hình tượng của thiếu tướng đại nhân. Tôi nói rõ ràng và cụ thể hơn nhé, trong thời gian kế tiếp, tôi phụ trách giúp cậu ăn mặc lộng lẫy. Chí ít là trước máy quay, cậu có thể phát huy tài hoa và mị lực không ai có thể thay thế của cậu."
"Trước máy quay?"
Kennard vỗ một tiếng, làm một chỉ lệnh: "Đúng vậy, đủ các loại video tuyên truyền, quay chụp ở các tinh cầu. Cậu đóng vai làm một thiếu tướng không chấp nhận chuyện Omega bị đối xử không công bằng ở Liên Bang. Chất vấn sự sinh tồn và sứ mệnh của các Omega,tuyên dương Omega cũng nên được tôn trọng. Là một cá thể độc lập tự do và có nhân quyền. Mặc dù chuyện diễn kịch quá khó đối với cậu. Nhưng hãy tin tôi, ít nhất sẽ tốt hơn nhiều so với vũ lực chiến tranh. Hơn nữa, tôi cảm thấy Lục thiếu tướng cũng đồng ý với cách nói của tôi đi? Không phải sao."