*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Edison tôi nhắc nhở cậu, tôi không phải bản sao cũng không phải thú cưng để cậu xem xét" Tiêu Chiến quay lại khinh thường lòng hiếu kì của tên thủ lĩnh tinh đạo kia.
" Không giống cậu nghĩ đâu, có điều trước tiên cậu có thể nào đừng suy nghĩ mâu thuẫn vậy để đối mặt với chuyện này không, đây là mệnh lệnh quốc hội ban bố, cậu là một quân nhân...."
" Tôi là người quân bộ" Ý là Tiêu Chiến căn bản không muốn tham dự cái yến hội nghênh đón địch nhân đáng chết kia.
" Cho nên, thiếu tướng thân ái, cậu tính làm mối quan hệ đã như nước với lửa giữa quân bộ và quốc hội càng xấu thêm sao? Làm ơn đi, cậu chỉ là đi lộ cái mặt thôi, ta đảm bảo không có người dám làm khó dễ cậu"
Edison càng ngày càng vô lực tổ chức ngôn ngữ, ai cũng biết, hắn nói ra lời bảo đảm này chả có lí hiệu lực gì cả, hơn nữa Tiêu Chiến cũng không sợ bị ai gây khó dễ.
Mắt thấy hắn không hoàn thành được nhiệm vụ này Tiêu Chiến lại ra lệnh với người máy:
" Được rồi, được rồi, dù sao thiếu tướng chính trực đại nhân cũng sẽ không đồng tình với lão binh đáng thương như ta. Ta làm việc không thuận, trở về còn phải trả lại tiền, không có thu nhập ổn định, vợ và con ta sẽ phải dọn ra khỏi căn nhà lớn kia, công ty sinh học ta mở ra cũng sẽ mất bảo hiềm mà đóng cửa, xem ra ức chế tề trong kì động dục của Omega đời này không có cơ hội sản xuất rồi..."
Mấy từ ức chế tề trong kì động dục nhảy vào lỗ tai Tiêu Chiến làm tâm cậu cũng nhảy lên. Quá khứ ở tinh tế cậu cũng có nghe qua Edison ngoài công việc đáng ngưỡng mộ ở chính phủ còn là ông chủ của một công ty dược phẩm tư nhân.
Mà ức chế tề trong kì động dục cho Omega lại là sản phẩm chủ yếu mà bọn họ nghiên cứu phát minh, lần trước xem tin tức, nghe nói đã vào giai đoạn thí nghiệm lâm sàng cuối cùng.
Dù ý nghĩ này thật hoang đường, nhưng biết đâu ức chế tề trong kì động dục kia có tác dụng với cậu không chừng.
" Tôi nghĩ chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch"
************
Vương Nhất Bác nhàm chán một ngày, sau khi Tiêu Chiến rời đi ghế sinh học đã tự động buông lỏng dây trói, nhưng có điều trên tường không gian cách hắn hai mét vuông quanh đều bị che kín bởi dòng điện, cho nên hắn y như bị nhốt trong một nhà tù độc lập.
Tiêu Chiến không phải tên thích ngược đãi tù phạm, cho dù mình có làm nhiều chuyện quá đáng vậy thì cậu vẫn cho hắn cơm canh ba bữa, chỉ thiếu mỗi việc thiếu tướng đại nhân không hy sinh thân mình diễn hoạt động giải trí làm người kích động mà thôi.
Nghĩ đến thân thể mỹ diệu cùng phản ứng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền cong khoé miệng lộ ra nụ cười tà khí, hắn dám cá, không quá nửa tiếng, hoạt động giải trí hôm nay lại sắp bắt đầu rồi.
Lần này chắc sẽ dỗ cậu mở tường điện bên ngoài ra, lúc nào cũng làm tình một chỗ thật nhàm chán. Dù sao chỉ cần bước vào giai đoạn động dục, lí trí thiếu tướng bảo bối của hắn sẽ lập tức trở về con số không.
Quả như hắn dự đoán, vào lúc Vương Nhất Bác đếm tới giây thứ 1798 cửa tầng hầm liền bị mở ra, Tiêu Chiến mặt lạnh, không chút biểu tình nhìn hắn, cậu ấn điều khiển cảm ứng từ xa tường điện biến mất nhưng ghế sinh học lại trói chặt hắn.
" Em yêu, tôi thật vui khi nhìn thấy em nha" Vương Nhất Bác cười sáng lạn loá mắt như thần mặt trời Apollo tràn ngập tự tin, mà loại tự tin này trong mắt Tiêu Chiến trở nên thật quá đáng.
Hai chân đạp giày quân đội, từng bước tới gần hắn:" Phải không? Hi vọng vui vẻ này sẽ kéo dài"
" Đó là đương nhiên chúng ta mấy ngày nay đều rất vui vẻ không phải sao? À đúng rồi, trước khi làm chuyện người vui vẻ kia tôi phải nói xin lỗi em trước. Vì hành động thô lỗ hôm qua của tôi xin lỗi, nhìn thấy ta thành tâm thành ý như vậy, hôm nay em có thể nào cho tôi một cái quần"
Nói rồi Vương Nhất Bác vặn vặn cái cổ - phần duy nhất có thể hoạt động, ánh mắt nhìn xuống phía dưới làm Tiêu Chiến nhìn thấy cả thân thể trần trụi của hắn.
Khí quan dũng mãnh thuộc về Alpha lúc đầu chỉ lẳng lặng nằm trong bụi cỏ, nhưng sau khi nghe chỉ dẫn của chủ nhân mà hơi hơi ngẩng đầu lên, nho nhỏ đong đưa một chút, cái bộ dáng đó thật làm người không dám nhìn thẳng.
Thiếu tướng trẻ tuổi mặt hơi hơi đỏ lên, lạnh mắt trừng hắn một phát:" Nếu anh cứ hạ lưu như vậy thì cả đời đừng mong mặc được cái quần"
" Rõ là oan uổng, là em không cho tôi mặc quần rồi giờ lại trách tôi hạ lưu, tôi cũng muốn thượng lưu hơn một chút nhưng mà tại em không cho cơ hội mà" Vương Nhất Bác khuôn mặt khổ não nói, được nước lấn tới, bộ dáng trông thật ủy khuất biết bao.
Giả bộ đáng thương xong lập tức trở về cái bộ mặt lưu manh xấu xa kia, ánh mắt phong lưu khiêu khích nhằm Tiêu Chiến hướng tới:" Có điều nếu thiếu tướng đại nhân muốn cho tôi quần thì cũng đợi chúng ta thân thiết xong rồi tính ha. Mỗi lần em lại gần tôi, đầu óc nóng lên phía dưới chảy càng nhiều d*m thủy vậy thì dù tôi có mặc quần vẫn sẽ bị em làm cho ướt rồi dơ mất nha"
" Câm miệng" Tiêu Chiến vì giận mà đỏ mặt lên, cậu rốt cục lưu lạc đến mức nào mà trơ mắt nhìn tôn nghiêm bị tên hạ lưu hỗn đản này nhục mạ bằng mấy lời dâm loạn đó.
" Được rồi, bảo bối luôn luôn đúng, dùng miệng em lấp kín miệng tôi nè, lúc chúng ta hôn môi tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn câm miệng " Vương Nhất Bác ngoài miệng không ngừng chiếm tiện nghi của Tiêu Chiến nhưng trong tâm đã không còn tự tin như lúc đầu nữa. Trực giác và quan sát nhạy bén nói cho hắn biết, Tiêu Chiến hôm nay có chút khác lạ.
Ít nhất Tiêu Chiến không giống lúc trước vì ở góc nhỏ hẹp cảm nhận quá nhiều hormone của mình mà gấp gáp chịu không nổi muốn cởi sạch quần áo rồi chủ động ngồi trên người hắn, khí lực nói chuyện tuyệt đối không vượt quá ba câu như lúc trước.
Vương Nhất Bác hiểu rất rõ sức ảnh hưởng của khí tức bản thân đối với Tiêu Chiến, cho nên lần này cậu bình tĩnh đứng trước mặt hắn lâu như vậy, quả thật làm hắn không thể không sinh ra chút nghi hoặc.
" Hôn môi, anh đừng nằm mơ nữa" Tiêu Chiến cười lạnh một cái, sự thật là cậu đã sắp không chịu nổi nữa, cậu muốn thử nghiệm phương pháp Edison cũng cấp dưới tình huống bị hormone của Vương Nhất Bác tra tấn đến mất hết tôn nghiêm như lúc này,Vương Nhất Bác không hề có sức phản kháng đương nhiên là đạo cụ thử nghiệm tốt nhất rồi.
Từ túi quần quân trang móc ra một ống tiêm, Tiêu Chiến cất bước tới trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác cười có chút miễn cưỡng, trong hai tháng nay lần này cậu mới tìm lại được sự thoả mãn làm chủ tất cả.
" Bảo bối, đây là cái gì vậy, em sao lại muốn dùng kim tiêm. Đừng đừng tôi không muốn chơi coslay cảnh bác sĩ làm tình đâu a, quân trang em mặc đã rất dụ hoặc với tôi rồi! "
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cách Vương Nhất Bác càng ngày càng gần, cậu càng cảm nhận được nhịp đập bất qui tắc của trái tim cùng khô nóng phát ra từ thân. Thậm chí không đợi Vương Nhất Bác nói hết, Tiêu Chiến đã cầm lấy kim tiêm nhắm cánh tay trái Vương Nhất Bác đâm vào.
Kim tiêm chuẩn xác tìm được tĩnh mạch của hắn, chỉ qua hai phút một ống tiêm đã tràn đầy máu đỏ sậm của Vương Nhất Bác. Không hề do dự thậm chí còn không khử trùng cho kim tiêm, Tiêu Chiến ngay lập tức đem kim tiêm chứa máu của Vương Nhất Bác đâm vào tĩnh mạch của mình.
Vương Nhất Bác trợn mắt há mồm, chuyện này là thế nào? Tại sao thiếu tướng của hắn lại không giống trước kia gục trên người hắn cầu giao phối, ngược lại còn đâm kim tiêm lấy máu của mình.
Máu theo ống tiêm hoàn toàn tiến vào cơ thể Tiêu Chiến, sắc mặt Tiêu Chiến đã khôi phục rất nhiều, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác khô nóng phát cuồng trong người bị một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng trấn an.
Cảm giác này không giống lúc bị làm tình đến cao trào, nhưng dù sao cũng đã đạt được mục đích, từ giờ phút này trở đi, cậu sẽ giữ vững ý chí, sẽ không cần cởi quần áo dáng vẻ khát cầu bị đánh dấu trước mặt Vương Nhất Bác, thậm chí cậu sẽ lạnh nhạt hơn, không có nhu cầu tính dục.
Phương pháp này vậy mà lại có tác dụng, khối đá trong lòng Tiêu Chiến rốt cục cũng bỏ xuống, ném ống tiêm đi cậu lạnh đạm nói:" Vương Nhất Bác, tôi sẽ không bao giờ bị anh khống chế nữa, không bao giờ"
" Từ từ" Vương Nhất Bác từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại:" Em lấy máu của tôi để trung hoà hormone trong người em? Cái tên đáng chết nào nói cho em cách này"
" Không liên quan tới anh" Tiêu Chiến lạnh lùng nói xong quay người bỏ đi.
" Em đứng lại" Vương Nhất Bác tức đến hộc máu dùng sức lực toàn thân thoát khỏi dây trói của ghế sinh học, dây trói cởi ra, dù biết phía trước có tường điện Vương Nhất Bác vẫn không quan tâm mà bước lên, tê một tiếng, lực điện làm cả người hắn tê liệt một hồi, khẽ rên một tiếng lại càng tức giận, hắn không có biện pháp nào cả.
" Thật ra cách này không hề làm tôi vừa lòng" Tiêu Chiến không quay đầu lại mà dừng chân mở miệng nói:" Nếu có thể tôi thật muốn không chút do dự giết chết anh, có điều dù sao phương pháp này vẫn có thể làm người ta chấp nhận được"
" Tiêu Chiến quay trở lại cho tôi" Lần nữa bị tường điện làm bắn trở lại căn phòng, nhưng lần này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Tiêu Chiến biến mất trước mắt, tức giận xông lên não, còn đâu bộ dáng tự tin mười phần trước đó.
Đáng giận, nếu để hắn biết là ai nói cho Tiêu Chiến phương pháp này hắn nhất định đem người đó thiên đao vạn quả, nghiền xương tên đó thành tro.
Anh: Nếu mọi người thấy fic hay thì cho em xin 1 bình chọn ? nha. Bình chọn là 1 trong những cách đề cử fanfic đến với nhiều người hơn trên Wattpad.
Chúc mừng 5 năm kỉ niệm lần đầu BJYX gặp nhau 14/3/2017 - 14/3/2022 ❤️??