Thiếu tướng nghiêm cẩn chính trực, tỉ mỉ sao có thể để chuyện hồ nháo như này xảy ra, cậu trừng mắt về phía Vương Nhất Bác, nhìn hắn vẻ mặt vô tội giơ tay, lại kế tiếp, cả đám mấy đứa nhỏ chạy tới chỗ Tiêu Chiến, trên áo, quần, mặt thậm chỉ ngực cậu quệt một đống kem trắng.
Hổ không phát uy, hắn liền tưởng cậu là mèo bệnh? Nhìn Vương Nhất Bác một mặt tiện dáng "Em tới đánh tôi a, đến đánh tôi a" Tiêu Chiến liền nhịn không được, lấy bánh kem trên người vo thành một cục, ném lên người Vương Nhất Bác.
"Thúc thúc mặt than cũng đến chơi a, chúng ta tiếp tục chọi cậu ấy, bạn nhỏ nào chọi trúng nhiều nhất sẽ có kẹo ngôi sao ăn nha." Vương Nhất Bác như đại sơn vương, ra lệnh một tiếng, một đám tiểu hầu tử ào ào chạy tới vây quanh Tiêu Chiến, tiếp tục tấn công cậu.
Cả đời này hình như cậu chưa từng chơi tận hứng như vậy qua, quên chính mình là ai, quên thân phận cùng địa vị của mình, xem bản thân như một đứa nhỏ, không cần gánh trách nhiệm, không cần đắn đo hậu quả, hai đứa trẻ to xác mang theo một đám tiểu hài tử làm một trận đại chiến bánh kem. Phòng chơi đồ hàng loạn thành một đống, trong không khí khắp nơi đều là mùi kem ngọt ngào thơm ngon.
Mãi đến khi viện trưởng trở về, hét lên một tiếng thượng đế ơi, trận chiến này mới xem như dừng lại và đi vào hồi kết.
"Cho nên, Vương Nhất Bác điện hạ, mong ngài sau này đừng tới chỗ ta chơi nữa. Cậu biết tôi nhìn thấy nhiêu đó bánh kem bị lãng phí, đau lòng cỡ nào không?"Một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt đau đớn nói.
"Hây hây, lâu lâu cũng nên để mấy bạn nhỏ thả lỏng chút. Không cởi bỏ mặt nạ, sao nhìn thấy bản thân một cách chân thật nhất." Vương Nhất Bác ý tứ ám chỉ, nhìn nhìn Tiêu Chiến đứng bên cạnh.
"Mặt nạ cái đầu cậu, bọn nhóc mới có năm sáu tuổi có cái đầu mặt nạ" Viện trưởng vừa phát điên vừa lấy chổi quét hai người ra cửa, đuổi. "Tạm biệt, không tiễn. Sau này không gặp lại."
Hai người cứ như vậy bị xem như ôn thần đuổi đi, Tiêu Chiến lại lần đầu tiên không có cảm giác xấu hổ hay áy náy, ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhàng...
"Xem đi, tôi cho em cái gì nè"
Bức tranh hai người nắm tay nhau được đưa tới bên tay Tiêu Chiến, cậu nhìn một cái, tai có chút đỏ lên: "Không vẽ xấu anh tí nào, đáng lí ra không nên cho nhóc đó kẹo ăn mới đúng"
"Tôi để em chơi tới cao hứng như vậy, có phải nên cho tôi kẹo ăn hay không?"
Nam nhân chỉ môi chính mình, nhắm hai mắt lại, giống như hoa quý thiếu nữ mong chờ người trong lòng tới hôn mình.
Tiêu Chiến tiện tay lấy ra vài viên kẹo ngôi sao lấp đầy miệng hắn, nghe thấy Vương Nhất Bác vừa ho khan vừa mắng cậu lừa gạt tình cảm của hắn, cong lên ánh mắt nở nụ cười, trong mắt lo lắng làm Vương Nhất Bác xem có chút ngây người.
Thiếu tướng của hắn, quả nhiên là biết cười, hơn nữa, cười rộ lên như vậy, thật làm người ta kinh diễm, xinh đẹp tới mức hắn sắp...
Cứng rắn.
Nhìn ra suy nghĩ quen thuộc trong ánh mắt của hắn, tươi cười của Tiêu Chiến lập tức ngừng, khôi phục lại lạnh lùng: "Trở về đi, ngày mai còn phải đi nơi khác."
Không phải chứ, mới nở nụ cười một chút đã thôi? Vương Nhất Bác trong lòng có chút thất vọng, ngựa không ngừng vó theo Tiêu Chiến từng bước chân, lần sau nhất định phải nhanh tay lẹ mắt chụp lại bức ảnh thiếu tướng nở nụ cười kia, dùng để tự sướng cảm giác khẳng đỉnh sướng chết người.
Tiêu Chiến đương nhiên không biết Vương Nhất Bác cả đầu đều là mấy hình ảnh xấu xa đen tối, hai người về tới nơi nghỉ tạm, cậu còn chưa kịp đi tắm thì đã bị Vương Nhất Bác ấn xuống giường, tiếp nhận Alpha cao lớn đòi hỏi không ngừng, đêm nay hai người hòa hợp một cách kì lạ.
Trong mấy ngày tiếp theo Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi qua những nơi quan trọng nhất của Lam Tinh, mãi đến trạm cuối cùng, kho vũ khí của Lam Tinh.
Nói thật, Tiêu Chiến chưa từng nghĩ qua Kennrad có thể không chút phòng bị cậu như vậy, ngay cả trung tâm vũ khí quan trọng như vậy cũng để cậu vào tham quan. Có điều qua quá trình mấy tháng thích nghi này, Tiêu Chiến đối với tinh cầu phong cách nguyên thủy cổ xưa, mà xinh đẹp này đã sớm không còn mâu thuẫn và oàn hận như trước kia nữa.
"Tôi không thích chỗ này, giống như không thích chiến tranh. Có điều thân ái, tôi nghĩ em hẳn biết nam nhân của em có thực lực thế nào." Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến vào phòng điều khiển kho vũ khí, đợi người chịu trách nhiệm nơi này cúi người lui ra xong, nhập một mệnh lệnh, bức tường trong suốt phía sau đột nhiên tách mở ra, nam nhân vẻ mặt đắc ý nhìn thiếu tướng của hắn: "Năm đó ca ca tôi không nỡ dùng mấy thứ này với em, em cũng biết, em chỉ mới thương tích có ngần đó tôi đã đau lòng gần chết"
Tiêu Chiến không có tinh lực quan tâm hắn, cảnh tượng trước mắt làm cậu quá mức rung động. Cậu chưa từng nghĩ tới kho dữ trữ vũ khí của Lam Tình gần như bắt kịp một phần ba số vũ khí của Liên Bang, này đã rất lợi hại rồi. Phải biết rằng, Liên Bang đã khống chế hai mươi tám cái tinh hệ, tinh vực bát ngát, ở mỗi khu vực đều phải phân tán dữ trữ vũ khí, bởi vậy mỗi khu vực có thể lấy ra số lượng vũ khí không nhiều lắm.
Hiện tại Tiêu Chiến có chút tin tưởng, trận chiến năm đó, Kennard thật sự đã thủ hạ lưu tình với mình.
"Những thứ kia có thể phá hủy một nửa Liên Bang." Tiêu Chiến nhìn kho vũ khí bên trong đựng vài viên đạn hủy diệt, nhàn nhạt nói.
"Chúng tôi không hiếm lạ hủy diệt liên bang, nhưng luôn phải đề phòng những kẻ muốn tiêu diệt chúng tôi. Nơi này là Kennard mất mười năm để dựng lên, đừng nhìn chúng tôi mang danh xấu của tinh tặc, tên gia khỏa kia vẫn không nỡ dùng chúng đấy."
Vương Nhất Bác cười cười đặc biệt khiêu khích hỏi: "Thế nào, có niền tin với tôi chưa?"
Tiêu Chiến nhíu mày: "Có niềm tin gì"
"Niềm tin cùng kề vai tác chiến a, tôi có năng lực có thể bảo vệ em. Cho dù em gặp phải sự tập kích của Liên Bang tôi cũng có thể đấu một trận một mất một còn với bọn chúng, trước khi tôi chết, tuyệt đối sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương gì."
Ánh mắt nam nhân sáng như đuốc, khó có được thu lại vẻ mặt bất cần đời hằng ngày, nghiêm túc cẩn trọng làm người khác khó tin.
Lời hứa đến một cách bất ngờ làm Tiêu Chiến mặt có chút phát nhiệt, trên thực tế, lời thề này trên một mặt ý nghĩa nào đó có cả sự trào phúng, nhưng cậu cũng không sát phong cảnh mà phản bác lại, chỉ nói một câu: "Tôi không phải Omega cần anh bảo vệ"
"Nhưng em là miếng thịt đầu quả tim của tôi, là cha của Toả Nhi, thân ái, tôi lấy danh nghĩa Thượng Đế thề với em, sinh mệnh của tôi và em đã gắn chặt với nhau, sẽ không để em một mình đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào. Trong tương lai, cũng là chúng ta cùng nhau kề vai tác chiến, nhưng tôi cũng sẽ một tấc không rời bảo vệ em, em đồng ý tin tưởng tôi không?"
Trái tim mạc danh kì diệu bị một dòng nước ấm chảy qua, chắc cả vũ trụ này cũng không có ai có thể cự tuyệt một lời thề như vậy, Tiêu Chiến mặc dù không đáp lời nhưng cũng đem lời thề của Vương Nhất Bác bỏ vào tai.
Số mệnh tương lai phức tạp và khó đoán, cậu không biết mối quan hệ của mình với Liên Bang sẽ thế nào, cũng không biết sẽ gặp chuyện gì ở Lam Tinh, càng không rõ quyết định của phụ thân mình. Nhưng mà những lời của Vương Nhất Bác thật làm cậu an tâm, sự an tâm chưa từng có thật muốn mạng người mà. Cậu hình như bắt đầu sa đọa rồi.
Cũng may không khí này không suy trì lâu lắm, bởi vì phòng chỉ huy của kho vũ khí cách 10 phút sẽ đổi một lần mật mã, mà quyền hạn xin vào phòng của Vương Nhất Bác cũng chỉ được mười phút mà thôi.
Chuyện sau đó không liên quan tới Tiêu Chiến nữa. Cửa phòng chỉ huy kho vũ khí đóng lại, phi hành khí đã dựng sẵn ở sân đợi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, qua một đoạn thời gian phi hành. Cũng là tuyên cáo hành trình dài hơn bốn tháng của bọn họ kết thúc rồi.
Ai cũng không ngờ tới sẽ có vụ tập kích ở một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt như khu nghiên cứu và bảo vệ vũ khí này. Có lẽ tên sát thủ biết ở gần phòng chỉ huy kho vũ khí sẽ không có cơ hội tập kích, cho nên đổi chủ ý sang bệ phóng của phi hành khí.
Lúc hai người bắt tay chào tạm biệt với trưởng quan chỉ huy kho vũ khí Bailey, một binh sĩ bình thường giơ khẩu súng hỏa quang thương lên, tia laser màu đỏ lúc ẩn lúc hiện nhắm tới lồng ngực Tiêu Chiến