Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 45: Tiếc nuối



An Tiểu Ly chọc chọc vào Tần Tang đang say mê mỉm cười cao thâm “Có muốn mình gọi điện thoại cho người đàn ông của cậu hay không? Nói cho anh ta biết cậu uống say, để anh ta đến chăm sóc cho cậu.”

“Không cần, có lẽ khi anh ấy giận xong, ngược lại sẽ đến tìm mình.”

“Nếu anh ta không đến thì sao?”

“Thì mình phải đi chứ sao. Cậu cũng nói là mình không đúng. Núi không theo ta, thì ta phải theo núi thôi…” Tần Tang kéo dài âm cuối, cười khanh khách, gương mặt bởi vì sau rượu nên càng xinh đẹp lộng lẫy.

Tiểu Ly siết chặt mặt cô, cảm khái từ tận đáy lòng “Tang Tang, cậu đã thay đổi thật rồi.”

“Hả?”

“Trước đây, cái gì cậu cũng nắm chắc, chưa bao giờ bị rơi vào tình thế khó khăn, chưa bao giờ đau lòng. Có lúc, mình cảm thấy, cậu thật giống như không hề có sức sống. Mà bây giờ, cậu lại biến thành một người sống động mãnh liệt rồi.” An Tiểu Ly ôm đầu gối, một tay cầm chai beer, nói nghiêm túc.

Tần Tang ngửa đầu uống một hớp, từ từ thở dài bùi ngùi “Sao đây ta? Bị cậu phát hiện mình là tiên nữ hạ phàm rồi. Này, An Tiểu Ly, bổn tiên nữ cảnh cáo mi, không được nói với người khác. Nếu không, ta sẽ kêu Lôi Công Điện Mẫu đánh chết mi.”

“Tần Tiểu Tang…” An Tiểu Ly nghiến răng kèn kẹt “Ngu ngốc”

An Tiểu Ly tự mình lĩnh hội, Thượng Đế thật sự là hoàn toàn công bằng. Sở dĩ mấy kẻ xấu xa có thể bình tĩnh kiềm chế được, là bởi vì ngu ngốc nhược trí hơn những người khác mà thôi.

———–

Tần Tống lảo đảo đi ra khỏi hành lang, trái tim đau đớn không thở nỗi.

Tang Tang, Tang Tang…

Chị năm ư?

Cô đã nói nhiều lời cự tuyệt tổn thương anh như vậy. Nhưng lúc đó, anh cho rằng, thật ra cô chỉ là một cô bé không dám đến gần tình yêu. Anh cho rằng, cô không dám yêu. Cho nên, anh tính đánh một cuộc lâu dài. Nhưng thì ra cô không phải không dám, chẳng qua là, người đó không phải anh.

Tần Tống ôm ngực bằng một tay, một tay kia cầm chìa khóa mở cửa xe, thử nhiều lần, nhưng chẳng có phản ứng gì. Anh tức tối ném chìa khóa văng đi rất xa, chạy như điên ra cửa tiểu khu, ngoắc tay kêu một chiếc xe bỏ đi.

Đến Lưu Thệ, anh mở cửa xuống xe không thèm quay đầu lại, tài xế taxi thấy tình huống không phải, vội vàng đuổi theo, la hét níu kéo ầm ĩ tại cổng lớn “Này, này, này! Cậu sao lại như vậy chứ? Lớn con to xác thế kia, mà lại quịt ít tiền xe của tôi.”

Tần Tống thẫn thờ, mặc cho anh ta níu lấy cổ áo mình lắc lắc, nhìn đấm tay anh ta muốn đánh mình.

“Buông ra. Bao nhiêu tiền tôi trả cho anh.” Một nhân viên phục vụ trùng hợp đi về quán, bước đến giải cứu cho Tần Tống đã như người gỗ kia.

Tài xế cầm tiền hùng hùng hổ hổ bỏ đi, Tần Tống thất thần bước đi xiêu vẹo, phục vụ nam còn xinh đẹp hơn cả con gái bước đến đỡ Tần Tống, nói cả nể “Lục thiếu gia, muốn vào phòng riêng không?”

Mặt Tần Tống không hề thay đổi, chỉ giữ im lặng. Phục vụ nam kia cũng rất can đảm, âm thầm chờ đợi.

“Tìm một chỗ yên tĩnh cho tôi, gọi ông chủ các người lập tức tới đây.” Tần Tống gom góp chút sức lực còn lại rất lâu, nói nhỏ vô cùng.

“Ông chủ chúng tôi… đang bận.” Phục vụ nam cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Tần Tống uể oải nhìn cậu ta, tựa như rất quen. Thật giống với thằng nhóc lần đó Yến Hồi kêu cho anh vậy.

“Vậy thì gọi A Lục cho tôi mấy chai rượu, cậu đi đi.” Anh không làm khó người nam trẻ tuổi kia, đẩy cậu ta ra, bóng lưng cô đơn bước lên thang lầu.

————

Chu Yến Hồi chỉnh trang y phục bước vào, toàn bộ đồ trong phòng đã bị đập nát, trên mặt đất còn nhiều mảnh vỡ của chai rượu. Tần Tống ngồi một góc trên đất, một tay cầm một bình rượu, đã uống đến say mèm.

“Ơ, ở đây đang xảy ra chuyện gì?” Chu Yến Hội tự mình dọn ghế salon, kéo Tần Tống lên, rồi mình ngồi xuống.

Anh ta nhặt một chai rượu trên mặt đất, dùng răng mở nắp ra, cụng với Tần Tống, uống một hơi dài, sau đó mới hỏi thăm Tần Tống.

Tần Tống ngửa đầu uống nửa chai rượu, say túy lúy “Tiệc tẩy trần chứ sao… Dĩ nhiên phải uống rượu rồi. Không say không về… Yến Hồi, hôm nay, là tiệc tẩy trần mà… cả đời này tôi cũng vô cùng vô cùng khó quên…” Màu sắc trong mắt anh ngày càng tối sẫm, ánh mắt ngày càng đau thương.

Mắt Chu Yến Hồi lóe sáng rồi biến mất trong phút chốc. Anh ta từ từ uống một hớp, khóe miệng hơi nhếch lên “Sao vậy? Lương Phi Phàm thưởng cho cậu cái gì?” Tay anh ta vỗ vỗ bả vai của Tần Tống “Nói trước, phải chia tôi một nửa. Vì để giúp cho cậu về đây, tôi đã phải tốn không ít đô la để giúp cậu thuận lợi giữa hai nước đấy.” Anh ta giơ tay tính toán, cười cười nói với Tần Tống.

Mắt Tần Tống say lờ đờ, cười vô cùng thê thảm “Nếu biết cậu có thể giải quyết, cho dù thế nào tôi cũng không đi chuyến này. Cho dù có trả giá gấp trăm lần nữa cũng được.” Anh thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt nằm trên ghế sa lon, ánh sáng chiếu vào gương mặt sáng sủa của anh, vô cùng lãng tử. Một anh chàng đẹp trai không ai sánh bằng, lần đầu tiên nếm được nỗi đau tình ái khắc cốt ghi tâm.

Chu Yến Hồi mím môi uống rượu, âm thầm mỉm cười.

“Yến Hồi, nếu như… Tôi nói nếu như thôi. Nếu như cậu thích phụ nữ của anh em mình… Không đúng, nếu như anh em cậu thích phụ nữ của cậu. Aizz, cũng không đúng…” Tần Tống mở miệng, nói không mạch lạc, hai bàn tay nôn nóng vò rối đầu tóc mình.

Chu Yến Hồi cũng tựa lưng vào ghế sa lon, nhắm hai mắt lại, không thấy rõ vẻ mặt “Nếu như tôi muốn, bất kể là của ai hoặc là ai thích, tôi cũng sẽ không cho họ. Tần Tống, một người chỉ có thể sống một trăm năm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rất khó tìm được bao nhiêu thứ mình thích. Cho nên đừng để phải nuối tiếc.”

Lời của anh ta như lượn lờ khắp căn phòng, Tần Tống nghiên ngã, tự rù rì hai chữ “Nuối tiếc”, dần dần cũng mất đi thần trí. Khi Tần Tống té xuống, Chu Yến Hồi mở mắt ngay lập tức, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, và khát vọng u tối.

Tang Tang, quả nhiên em không phụ kỳ vọng của tôi. Từ đây, anh em bọn họ cũng khó có thể thân mật khắng khít như trước đây nữa rồi.

Tang Tang, em thật là một … tai họa.

Chu Yến Hồi uống một hơi đến nửa chai rượu, nhưng cổ họng vẫn khao khát lên xuống.

A Lục đẩy cửa dẫn Lý Vi Nhiên đi vào, Tần Tống vẫn đang ngáy khò, Chu Yến Hồi quần áo chỉnh tề, ngồi ở bên cạnh tao nhã uống rượu.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Vi Nhiên, Chu Yến Hồi cười cười với anh, nhặt một chai rượu trong đống dưới đất, ném cho anh.

“Huynh đệ tương tàn rồi hả?” Giọng điệu Chu Yến Hồi rất nhẹ nhàng, Lý Vi Nhiên nghe thế, cũng cười miễn cưỡng, bỏ chai rượu trong tay ra, đi đến bên cạnh Tần Tống, lay lay anh ta dậy.

“Tôi nói này, cậu sẽ không giết Tần Tống trong cơn tức giận chứ?” Chu Yến Hồi mở miệng uể oải sau lưng Lý Vi Nhiên, trong giọng nói cũng có hơi men.

Tần Tống trong trạng thái mất đi ý thức, nặng nề gục ở trên lưng Lý Vi Nhiên giống một bao bùn nhão. Lý Vi Nhiên cật lực vác thằng em họ lên lưng, nói nhỏ với Chu Yến Hồi “Tính tình nó trẻ con nhốn nháo, tôi sẽ không cho là thật.”

Chu Yến Hồi gật đầu “Ừ, tôi đồng ý. Mặc dù, cậu ấy thật giống như bị đau tan nát cả trái tim. Thật ra, tôi hiểu tâm tình của cậu, tôi cũng xem Tiểu Lục như là em trai mình.” Anh vừa nói, vừa cầm chai rượu tập trung nghiền ngẫm dưới ánh đèn, gương mặt đẹp trai mang vẻ lười nhác. Nếu như Lý Vi Nhiên nhìn kỹ, anh sẽ phát hiện được, lúc này, Chu Yến Hồi lại giống như một con báo đang liếm móng vuốt chuẩn bị sẵn sàng tấn công kẻ khác.

————

Lý Vi Nhiên khiêng Tần Tống về nhà, vừa vào cửa, đã thấy mấy va ly hành lý đặt giữa đường, giấy niêm phong vận chuyển ở phi trường vẫn còn nguyên như cũ. Xem ra, chắc vừa xuống máy bay, đã bỏ hành lý chạy đến chổ Tang Tang.

Nhét Tần Tống lên giường, Lý Vi Nhiên thở hỗn hễn đạp anh ta một cái. Chỉ có điều, Tần Tống ngủ như chết, không hề nhúc nhích gì cả.

Gọi điện thoại dặn dò người làm theo giờ bọn họ thường dùng đến đây vào ngày mai, Lý Vi Nhiên rót một lu nước đặt trên đầu giường, lại đạp thêm con heo chết trên giường một cái nữa, xoay người định bỏ đi. Lúc này Tần Tống lại lật mình, ôm chặt gối ôm, nói lẩm bẩm “Tang Tang…”

Trái tim Lý Vi Nhiên cũng nhanh chóng chìm xuống đáy vực, vì hai chữ nhỏ nhoi này.

———-

Sáng hôm sau, lại một thế giới nhức đầu.

An Tiểu Ly ấn ấn huyệt thái dương, gục xuống bàn rên rĩ buồn bã. Tần Tang buộc tạp dề, bưng bữa ăn sáng thịnh soạn lên, đầu của An Tiểu Ly lập tức hết đau ngay.

“Hôm nay còn phải đến bệnh viện hả?” Tần Tang không ăn gì hết, cầm ly sữa uống từ từ. Thật ra thì tối hôm qua, cô cũng say chếch choáng, nhưng lại không ngủ được đến tận trời sáng, bây giờ đầu cũng đau như búa bổ.

An Tiểu Ly ngốn trứng luộc trong miệng, uống một hớp sữa đậu nành, tranh thủ gật đầu.

“Công ty của các cậu phúc lợi không tệ. Tổng giám đốc ngã bệnh, ai cũng nghỉ theo.”

“Đâu có, đây cũng là công việc của mình. Mỗi ngày mình đọc báo cho Tiểu Bạch nghe ở bệnh viện mà.” An Tiểu Ly vô liêm sỉ cãi lại. Mà trên thực thế, lão Nghiêm đã dặn dò công việc này với cô, cô cũng cảm thấy không ổn. Nhưng lão Nghiêm dùng phân bố ký túc xá uy hiếp cô, cô chỉ phải cố gắng thôi.”

“Còn cậu, chừng nào đi làm?” Tiểu Ly thức thời nói sang chuyện khác.

“Ngày mai mình về nhà nói chuyện với ba mình xong, nếu như ông đồng ý, thì thứ hai đi làm. Chủ nhật chúng ta cùng đi dạo phố được không? Mình cần phải mua vài bộ quần áo công sở.” Tần Tang chịu không được nữa, cũng ấn lên huyệt thái dương.

Tiểu Ly gật đầu, vốn còn muốn hỏi Tần Tang chủ nhật không đến làm hòa với Lý Vi Nhiên sao, nhưng khi nhìn vẻ mặt cô tiều tụy, thì cũng không hề chọc ghẹo Tần Tang nữa.

Đậu đen pha đậu nành uống rất ngon, Tiểu Lý nhớ tới bộ dạng không vui hôm qua của Trần Ngộ Bạch, cố ý uống ít một chút, giữ trong bình ủ ấm, mang đến bệnh viện bắt anh uống.

Tần Tang ngủ ở nhà, Tiểu Ly lái xe của cô ta đi. Đến cửa bệnh viện, kỹ thuật tệ hại của An Tiểu Ly xém chút gây họa. Có một người đi ra khỏi cửa bệnh viện, cô nhất thời không chú ý, thiếu chút đụng phải người ta.

Cô vô cùng lo sợ bước xuống xe xem sao, khi thấy được kẻ đó thì cũng thở phào nhẹ nhỏm.

‘Sở Hạo Nhiên, anh muốn lừa em hả?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv