Đột nhiên bị Phương thị hỏi như vậy khiến cho Dương thị hết sức sửng sốt, vội cười hì hì nói: "Nói như vậy, mẹ đã đồng ý?"
Thấy Phương thị không nói chuyện, Dương thị mới nói tiếp: "Thực ra, hai chuyện này cũng không có khác nhau là mấy... Nếu như đại ca nguyện ý giúp Hoằng Nhân đến học đường, tất nhiên đây là chuyện rất tốt... Còn nếu như mọi người vẫn còn lo lắng đến tiền vốn, cũng không muốn lấy ra, chẳng bằng cho con và cha đứa nhỏ hùn vốn vào đi? Dù sao nhiều người thì lực lượng càng tăng, hơn nữa vợ chồng con vẫn còn chút tiền vốn, có thể lấy ra đưa cho đại ca làm vốn để buôn bán, đến lúc kiếm được tiền rồi, mọi người liền chia cho vợ chồng tụi con một phần, tụi con đương nhiên sẽ có tiền cho Hoằng Nhân đi học."
Nói như vậy, cũng đã chứng minh Dương thị có hai mục đích, một là cho tiểu tử Hoằng Nhân kia đến học đường, đương nhiên, nàng ta mong tiền là do đại phòng bỏ ra. Hai, để hai vợ chồng họ hùn vốn với mọi người đi buôn bán, chờ khi cả nhà kiếm được tiền rồi, đương nhiên có phúc cùng hưởng.
"Chồn đến chúc tết gà, bà nghĩ muốn dựa vào nhà bọn ta để kiếm sống sao?
Không có cửa đâu" Triệu Tương Nghi đột nhiên phun ra một câu, lời như vậy mà Dương thị cũng có thể nói ra, nàng ta dựa vào gì mà muốn đại phòng phải đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của mình chứ, rốt cuộc có biết thẹn là gì không?
Phương thị dùng tay bắt lấy hai vai của Triệu tương Nghi, sau đó nhìn sang Dương Thị: "Ngươi muốn không làm mà hưởng sao, vừa được trả công, vừa có cơ hội kiếm tiền, cũng không cần phải làm việc. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bọn ta sẽ đáp ứng?"
Vừa vặn Lý thị mới dỗ tiểu Hoằng Nhân ngủ xong, cũng chạy đến bên này, mới vào cửa đã đến bên người Phương thị ôm lấy Triệu Tương Nghi.
"Nhị thẩm hảo" Triệu Tương Nghi ngọt ngào kêu một tiếng.
Lý thị mỉm cười, hôn Triệu Tương Nghi một cái, "Ngoan. "
Dương thị cúi đầu phun một ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Lý thị nói thầm: "Phi, đúng là hồ ly tinh đầu thai mà, hèn gì mọi người trong nhà đều bị ả mê hoặc, chả trách cái con nha đầu kia mỗi lần nhìn thấy mình là làm như muốn ăn thịt người, chính là do thân thiết với ả ta."
"Được rồi, ngươi đi đi." Phương thị bắt đầu đuổi người, "Cho dù mỗi ngày ngươi có đến đây nháo thì bọn ta cũng sẽ không đồng ý đâu, từ lúc ở riêng ta cũng đã nói sau này chuyện của tam phòng các ngươi, ta cũng sẽ không quan tâm đến, các ngươi tự lo liệu đi, ta cũng chẳng mong các ngươi sẽ đến đây hiếu kính với ta, các ngươi sống không được thì đó cũng là chuyện của các ngươi, tự mình cầu phúc đi."
"Có nghe thấy không, đi mau" Triệu Tương Nghi trừng mắt nhìn Dương thị quát.
"Mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn tam phòng tụi con phải sống như vậy sao, lẽ nào cha đứa nhỏ là do mẹ nhặt được, mẹ chỉ thương hai người kia còn cha đứa nhỏ thì không thương ư."
Dương thị không chịu buông tha, thừa dịp nam nhân ở đại phòng, nhị phòng không có ở đây, liền bắt đầu nằm vạ, khóc la om sòm, quậy đến cho bọn họ không yên được.
Cũng uy h.i.ế.p Phương thị, nếu như vẫn không đáp ứng yêu cầu của tam phòng bọn họ, thì nàng ta sẽ đem chuyện cha mẹ chồng khắc nghiệt với vợ con trai như thế nào đi rêu rao ra bên ngoài.
Nói cũng đều nói xong, Phương thị cũng không có vì nể mặt tình thân với Dương thị mà trực tiếp tát một cái lên mặt nàng ta: "Ta là vẫn hi vọng trong nhà sẽ yên ổn, cho nên vẫn không có làm căng cùng ngươi, bây giờ ngươi cũng đã nói như vậy thì ta cũng chẳng cần nể mặt ngươi nửa, ta nghĩ ngươi vẫn không có lo lắng đến chuyện mê dược lần trước, Lý Chính vẫn còn giữ nguyên bản án, bây giờ đi theo đến chỗ Lý Chính, ta sẽ nói cho Lý Chính biết cái người đàn bà chanh chua như ngươi có lòng dạ hiểm độc ra sao."
Dương thị sợ đến tim và mật muốn rớt ra, không nghĩ đến Phương thị vẫn còn chưa xuất hết thực lực ra, thấy Phương thị muốn đôi co cùng mình, liền hạ mình cầu xin: "Con, con biết sai rồi, con sẽ đi, con đai đây." Nói xong, giống như làn khói biến mất.
Triệu Tương Nghi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng chật vật của Dương thị, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một đường cong, không nghĩ đến bà nội Phương thị còn là một người hung dữ như thế, ngày thường hay mềm lòng, giờ lại không khách khí chút nào, chỉ dựa vào lời nói đã dọa cho Dương thị chạy mất dạng.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay a.
Mặc cho Dương thị khóc lóc chạy đi như thế nào, cuối cùng không đánh đã bị hù dọa chạy đi.
Đương nhiên, trong lòng Triệu Tương Nghi rất rõ, Phương thị nói đến bản án còn giữ chính là nói dối, kỳ thực là muốn dọa Dương thị thôi, vụ án đã chấm dứt từ lâu, không có khả năng lật lại bản án. Trước đây Phương thị vì tình thân mà bảo vệ người tam phòng, cũng là vì nghĩ đến hai đứa nhỏ còn cần đến cha mẹ chiếu cố, khi đó chỉ muốn tự mình ở trong nhà xử phạt họ thôi, lúc ra ở riêng, lại để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
"Đúng là nghiệp chướng." Phương thị tức giận đến cả người run, "Ta niệm tình một đứa là con ruột, một đứa là con dâu, cho nên không muốn cả hai đứa nó ở chuyện lần trước rước họa sát thân vào người, chỉ nghĩ rằng người trong nhà xử phạt tụi nó là được, không ngờ được, nàng ta cư nhiên ngày một thậm tệ hơn, chẳng biết ơn, mỗi ngày đều ầm ĩ đến không yên, ta thực sự hối hận khi cho lão tam cưới nàng."
"Mẹ, quên đi." Lý thị khuyên nhủ, "Mặc kệ thế nào, nàng ta không thể gây khó dễ với chúng ta nữa, chúng ta không để ý thì nàng ta vẫn nháo đấy thôi, nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ nàng ta sao."
"Thà đem tiền cho nhị thẩm cũng không cho bà ta đâu." Triệu Tương Nghi đúng lúc nhắc tới.
"Đúng vậy." Phương thị gật đầu, "Coi như hai nhà chúng ta hùn vốn, thì cũng là người trong nhà chúng ta hưởng, không đến phiên nàng ta, nàng ta nằm mơ giữa ban ngày hay sao mà muốn hưởng điều tốt như vậy, thế thì nhà hai vợ chồng con thì sao đây?"
"Mẹ nói gì vậy, mẹ còn có cha, đại ca đối với bọn con đều rất tốt." Lý thị cười nói.
Lúc chạng vạng, Triệu lão gia tử về nhà trước, nghe Phương thị nói chuyện xảy ra vào lúc sáng, tức giận muốn tìm đến cửa thì bị Phương thị kéo lại khuyên can vài lần.
Lúc ăn cơm tối, đại gia nghe thấy tiếng khóc thê lương của Dương thị từ bên tam phòng truyền đến, còn nữa có tiếng quát tháo hài tử, cùng giọng mắng chửi người của Triệu lão tam, toàn bộ tam phòng loạn thành một đoàn.
Triệu Tương Nghi nhíu mày chậm rãi ăn cơm, nghĩ thầm nếu tiếp tục như vậy sẽ không ổn, nàng còn tưởng rằng sau khi ra ở riêng, sau này ai nấy tự lực cánh sinh không còn liên quan đến nhau nữa. Nhưng hôm nay, cả nhà bọn họ không để ý muốn để ý đến người trong tam phòng, nhưng không thể không để ý tam phòng mỗi ngày đều làm ầm ĩ trước mặt họ, còn tiếp tục như vậy, không phải sẽ bị phiền c.h.ế.t sao?
Cho nên, trong vấn đề này, Triệu Tương Nghi ở trong lòng khó nghĩ, giải quyết chuyện trong nhà hay mau mau kiếm tiền, hay là sau này xây một căn nhà mới, cách xa tam phòng. Dù sao phòng ở bây giờ cũng đã cũ, tuy nói diện tích không phải nhỏ, cũng có khí chất cổ xưa, coi như có sửa nhà lại cũng không thể có phòng mới sạch đẹp được, lại uống phí tiền bạc, không bằng dùng tiền đi mua một căn nhà mới.
Triệu Tương Nghi thị càng nghĩ càng thấy rất cần thiết, vì vậy ngẩng đầu nhìn phụ thân: "Cha, chờ chúng ta kiếm được tiền rồi thì mua một căn nhà mới, không cần ở cùng một chỗ với nhóm người tam thẩm nữa."
Tay cầm đãu của Triệu Tín Lương hơi ngừng lại, sau đó nhìn con gái chua xót nói: "Tương Nghi đi theo chúng ta chịu không ít khổ, cũng không ít ủy khuất, mọi người nhìn đi, con bé lại hiểu chuyện nói như thế."
"Đúng vậy, hài tử càng như vậy, càng khiến người lớn yêu thương nó cũng phải xấu hổ, nếu như chúng ta có thể cho bọn trẻ điều kiện cuộc sống tốt hơn, thì bọn nhỏ đã có thể vui vẻ chơi đùa đúng với tuổi của mình, đâu có giống như lúc này, cả lời nói và việc làm là vì suy nghĩ đến cái nhà này, mọi chuyện đều quan tâm giống như một tiểu đại nhân vậy." Phương thị đặt đũa xuống, giúp Triệu lão gia tử xới một chén cơm, sau đó thở dài một hơi.
"Không quan trọng, bà nội." Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, nhìn sang Triệu Tín Lương, Cha, không phải bây giờ cuộc sống nhà chúng ta đã tốt hơn trước rồi sao, chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng là tốt thôi, tiểu muội hiểu chuyện như vậy khiến cho người ta phải học hỏi theo, so với hài tử yêu hồ nháo lại không hiểu chuyện tốt hơn rất nhiều lần."
Triệu Tín Lương gật đầu, sờ đầu Triệu Tương Nghi: "Cha đây rất thương con bé."
Triệu Tương Nghi rũ xuống mắt xuống, ăn một miếng cơm trong bát, cảm thấy được hương vị ngọt ngào.
Thấy Triệu Tín Lương hạ quyết tâm tuyên bố: "Tương Nghi nói rất đúng, đây cũng là chuyện mà gần đây ta hay suy nghĩ đến nhất. Ta luôn cảm thấy, cứ tiếp tục làm ầm ĩ như vậy, không bằng chờ khi kiếm được tiền rồi, chúng ta liền mua một căn nhà khác, thứ nhất được thoải mái, thứ hai không cần phải cùng ở chung một chỗ với tam phòng, cũng thư thái không ít."
Nói xong, lại nhìn Nhị lão: "Còn có cha mẹ nếu như sau này không muốn ở cùng một chỗ với tam phòng, có thể đến ở cùng với tụi con, chỉ cần nhi tử ở nhà một ngày một đêm cũng có thể chiếu cố cha mẹ thật tốt."
Trong mắt Triệu lão gia tử như có nước mắt, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác lau đi, sau đó lại làm như tức giận nói: "Cái tên tiểu tử thúi này, bây giờ kiếm được tiền cũng chỉ nghĩ đến cả nhà, sao không biết giữ lại cho Hoằng Lâm cưới vợ."
Cả người Triệu Hoằng Lâm khựng lại, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Phương thị trong lúc vô tình nhìn thấy động tác này của hắn, khó được lúc như vậy liền trêu ghẹo: "Ái chà, Hoằng Lâm đang xấu hổ ư?"
Triệu lão gia tử muốn điều chỉnh lại không khí, cũng rất là phối hợp: "Ta thấy Hoằng Lâm đã chín tuổi, đợi mấy năm nữa cũng đã đến tuổi cưới vợ? Nhớ năm đó, ta bị bà nội con hút hồn...."
"Khụ, khụ, khụ, đừng có nói, tôi thấy ông uống rất nhiều rồi. " Hai gò má Phương thị nổi đỏ lên, cực kỳ mất tự nhiên dụng vai Triệu lão gia tử.
"Oa? Ông nội bị bà nội hút hồn là lúc bao nhiêu tuổi?" Triệu Hoằng Lâm lập tức hỏi, tránh sang chuyện khác, Triệu Tương Nghi nhìn thoáng qua ca ca, sau đó cười trộm, đại ca đúng là giỏi biện bạch.
Triệu lão gia tử cười đến mặt nở hoa, nhìn thẳng Phương thị: "Khi đó ông nội con chỉ mới có mười ba, bà nội con khi đó đi theo cha mẹ đến nhà thúc thúc ăn cưới, không nghĩ đến thúc thúc cưới vợ lại giúp ta kiếm được một người vợ."
"Không nghiêm chỉnh." Phương thị đẩy mạnh Triệu lão gia tử, không được tự nhiên đứng dậy, nói muốn đến trù phòng xem nồi canh đang nấu.
Cả nhà liền cười, cho là Phương thị đang thẹn thùng.
Triệu lão gia tử chưa thỏa mãn nói Phương thị một câu: "Đều lớn tuổi như vậy còn x61u hổ cái gì." sau đó lại tiếp tục kể tiếp, "Khi đó bà nội con mặc một cái xuân sam mà xanh nhạt, đẹp cực kỳ, ta vừa nhìn thấy bà ấy đã bị hớp hồn, đi đường cũng không nhúc nhích, sau đó lại hét thắng nói rằng nếu không phải bà ấy thì ta sẽ không cưới ai hết, mẹ ta bảo sẽ đi cùng bà nội của ta đến nhà cầu hôn cho.."
Mấy lão nhân gia thường hay lộ vẻ thần bí khi nói về chuyện gì đó, Triệu Tương Nghi ở một bên chống cằm lắng nghe, Triệu Hoằng Lâm không ngừng gắp rau cho Triệu Tương Nghi, dặn nàng phải ăn nhiều vào. Triệu Tín Lương lại rót đầy rượu vào chén của Triệu lão gia tử, ngoài miệng lại nói tốt hơn là nghe bằng tâm...
Phương thị thì trốn ở trong trù phòng nghe lén, cười thật lâu, khóe mắt cũng có nước mắt.
Hình ảnh ấm áp cảm động như vậy, cước bộ tựa hồ dần chậm lại, chậm rãi, ôn nhu, như đọng lại trong lòng mỗi người.