Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 77: Dương thị chưa từ bỏ ý định



Lúc Triệu Tương Nghi đến học đường, liền ngồi lại một lúc nói chuyện cùng Triệu Hoằng Lâm, lúc trở về Triệu Hoằng Lâm còn không có yên tâm dặn dò nàng rất nhiều lần, không được đi đâu đó một mình, muốn đi cũng phải có người lớn đi theo, tránh cho người làm đại ca như hắn không yên tâm.

Không có biện pháp, Triệu Tương Nghi chỉ đành đáp ứng, cũng bảo Triệu Hoằng Lâm quay về lớp học, đỡ phải chậm trễ giờ lên lớp.

Trên đường về, Triệu Tương Nghi nhìn ánh nắng buổi chiều, chậm rãi đi về phía trước, lúc nàng tới đây cũng đã tám tháng rồi, gần một năm nay chưa có một lúc nào lại thanh thản như bây giờ, hảo hảo mà tĩnh tâm, tinh tế thưởng thức thôn xóm miền Nam.

Sông nước gần kề, khói bếp lượn lờ, tạo nên một bức tranh yên tĩnh đến hiền hòa.

Hầu như phải dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp trong đầu mới diễn tả được nó, phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể chậm rãi đem thôn xóm ấm áp biểu đạt ra, hình như còn thiếu thiếu cái gì đó.

Có lẽ là cuộc sống viên mãn, mới cảm thấy những gì xung quanh mình tốt đẹp như vậy. Mấy ngày nay, nhìn thấy bộ dạng đầy tiếu ý của cả nhà, cái bộ dáng xuân phong đắc ý đấy, khiến cho lòng Triệu Tương Nghi cũng ấm áp và có một loại thỏa mãn chưa từng có từ trước đến nay, nàng rất thích loại cảm giác này, nhìn người một nhà ở cùng một chỗ, bộ dáng thật vui vẻ khoan thai tực đắc, giống như không có khó khăn gì có thể quật ngã được họ, bọn họ chung quy đều không phải là rất cố gắng vươn lên?"

Quả nhiên, mùa đông hồn nhiên đi qua, mùa xuân tới.

Giữa lúc Triệu Tương Nghi híp mắt vui sướng chìm trong ánh sáng hạnh phúc, thì ở đằng trước giọng nói líu lo của Dương thị truyền đến: "Ai nha, Tương Nghi đang định về nhà sao?"

Triệu Tương Nghi dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Dương thị khoanh hai tay miễn cưỡng nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia tham lam giảo hoạt.

Trong nháy mắt, chỉ nhìn cái bộ dáng của Dương thị, thì Triệu Tương Nghi đã nghĩ ngay tới hồ ly, chỉ là dựa vào tướng mạo và vóc dáng của Dương thị, không thể nào so sánh nổi với một linh vật xinh đẹp kia.

"Tam thẩm thẩm." Triệu Tương Nghi lễ phép chào một câu.

Dương thị gật đầu rồi nói: "Con muốn đi về nhà? Vừa lúc ta cũng vậy, chúng ta đi cùng đi?" Nói xong liền thân mật đi tới bên cạnh Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi không để ý nàng ta, nghĩ muốn đi về nhà một mình, cũng mặc kệ nàng ta có đi theo hay không.

Hai người một trước một sau đi về nhà, Dương thị thấy Triệu Tương Nghi không để ý tới mình, liền đổi trọng tâm câu chuyện, chỉ chốc lát sau liền cười nói: "À, ca ca cháu bây giờ có thể đến học đường đọc sách, là do ông bà nội cho tiền sao?"

Lúc này, hai người đã đi tới trong viện đại phòng, Triệu Tương Nghi đột nhiên ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Dương thị: "Đó là tiền của nhà bọn cháu."

Lúc phủ nhận, Triệu Tương Nghi lập tức đã đoán ra ý định trong bụng Dương thị, lại nói thêm, "Ông bà nội có tiền để cho Hoằng Nhân ca đến học đường."

Vốn muốn nói Phương thị không có khả năng lấy tiền ra cho triệu Hoằng Nhân đi học, nhưng nói như vậy lại sợ Dương thị làm ầm lên, nàng liền trực tiếp đổi thành Phương thị không tiền cho Triệu Hoằng Nhân đến học đường.

"Ngươi đúng là yêu quái mà, ta cái gì còn chưa nói mà ngươi lại đoán ra được dự định trong lòng ta." Dương thị không ngờ Triệu Tương Nghi lại nói đúng ý định của mình, có chút xấu hổ.



"Tóm lại con trai thấm muốn đi học thì thấm tự bỏ tiền ra, đừng có đến đây nhờ vả nhà cháu." Triệu Tương Nghi hai mắt trợn to, mắt đen càng thêm tròn trĩnh phát sáng.

"Hừ, hai lão nhân đó không có tiền mới lạ." Dương thị nhỏ giọng khẽ mắng, sau lại nói thầm, "Tuổi nhỏ như vậy mà mồm miệng lại lanh lợi như thế, lớn lên nhất định sẽ không có ai thèm lấy, ta biết ngay không hỏi được gì từ tiểu oắt con hỉ mũi chưa sạch như ngươi mà, được, ta sẽ tự mình đi vào trong hỏi lão thái bà kia."

"Không cho phép thẩm vào làm phiền bà nội, không cho phép thẩm bước vào nhà ta." Triệu Tương Nghi đột nhiên chạy đến trước mặt Dương thị, giang hai tay ra ngăn cửa, bộ dáng thập phần hung ác.

Dương thị nhất thời bất khả tư nghị [khó tin], bắt lấy tay Triệu Tương Nghi tinh tế nhìn, sau đó cắn môi dưới nói lầm bầm: "Hừ, ta nói mới có ở riêng không bao lâu, lá gan của ngươi cũng lớn hơn rồi nhỉ, tránh sang một bên, đừng cản trở ta đi gặp người. "

Lúc này, Phương thị nghe thấy động tĩnh liền bước đi ra nhìn, vừa bước ra thì thấy là Dương thị, không thể nào cao hứng được. Chỉ giận tái mặt bước tới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Dương thị đã đoán được Phương thị sẽ có thái độ này với mình, nhưng để cho Triệu Hoằng Nhân có thể đi học thì đành phải nhịn, vừa đem tay Triệu Tương Nghi bỏ ra, vừa đổi sang một bộ mặt lấy lòng nói: "Ôi, mẹ, ngài bây giờ đã thành người giàu có rồi, nghĩ muốn gặp ngài một lần cũng cảm thấy khó khăn quá."

Phương thị thấy thế, chuyển sang nói chuyện với Triệu Tương Nghi: "Tương Nghi, mau tới đây, đừng có đứng ở trước cửa, không phải Tam thẩm con lại không biết nặng nhẹ làm tay con bị đau chứ."

"Mẹ, tại sao lại nói như vậy, con ngày thường đều rất thương con nít, Tương Nghi, đúng không?" Dương thị thay một bộ mặt khác, dường như nàng ta không biết thẹn là gì.

Triệu Tương Nghi liếc nàng ta một cái, rồi xoay người chạy tới trước mặt Phương thị.

"Ngươi tới rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói nhanh, ta còn phải đi vào nấu cơm tối."

Phương thị vuốt nhẹ khuôn mặt Triệu Tương Nghi, không mặn không lạt nhìn Dương thị nói.

"Cái này à... Hắc hắc." Dương thị cười hì hì bước vào cửa, nhìn Phương thị một lúc lâu, sau thấy bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, trực tiếp nói ra chính sự, "Nếu mẹ đã nói như vậy, con đây cũng không dám lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nói chuyện. Cái kia... Con thấy Hoằng Lâm ở đại phòng có thế đến học đường, vậy Hoằng nhân của tụi con có thể đi theo được không?

Dù sao đều là người một nhà, mẹ cũng không có hẹp hòi, có thể đem tiền ra cho Hoằng Lâm đến học đường, thì không thể không quan tâm đến Hoằng Nhân a."

"Bây giờ ngươi nói chúng ta là người một nhà, vậy trước kia thì sao, không phải la hét đòi ở riêng, đã phân gia ra rồi, hôm nay lại đến trước mặt của ta cầu xin làm gì? Ngươi không biết xấu hổ, hai đứa nhỏ kia còn biết xấu hổ đó"

Phương thị chỉ vào mặt Dương thị mắng, Triệu Tương Nghi nhân cơ hội lập lạ lời nói lúc nãy:

"Đi ra ngoài, ca ca đi học được là do cha ta kiếm tiền, hài tử nhà thấm muốn đi học thì thẩm tự bỏ tiền đi."

"Có nghe thấy không?" Phương thị nhìn về phía Dương thị, "Nghe hiểu thì mau biến nhanh đi cho dùm ta, đỡ phải khiến ta nhìn thấy bực bội "

"Ai mà tin chứ." Dương thị thấy thế đột nhiên không quan tâm bắt đầu làm ầm lên, "Ai, mọi người phân xử dùm a, bà chỉ xem Hoằng Lâm là tôn tử của mình, còn Hoằng Nhân thì không phải sao, bà chỉ lo chiếu cố đến đại tôn tử còn tiểu tôn tử thì bỏ mặc. "



"Cút." Phương thị lười giảng đạo lý với nàng ta, có cùng nàng ta giảng đạo thì nàng ta vẫn tiếp tục làm ầm lên thôi, không c.h.ế.t thì tinh thần cũng bị thương tổn, còn không bằng trực tiếp đuổi người đi ra ngoài, Phương thị lập tức cầm lấy cây đòn gánh trong nhà, nhắm ngay Dương thị đánh một trận, Dương thị một đường bị đánh ra khỏi nhà, chạy vào trong viện.

Chỉ thấy Dương thị ngoài miệng như trước tiếp tục la hét: "Ôi, bà không phải là bà nội của Hoằng Nhân à, sau này Hoằng Nhân nếu như tiền đồ, bà đừng có trách nó bất hiếu mà không gọi bà là bà nội. "

"Cút đi ra ngoài cho ta ngay lập tức, ta không cần các ngươi hiếu kính, sau này các ngươi có thăng chức lên làm quan, có đắc ý thì cũng không có quan hệ đến ta, ta không cần các ngươi chăm sóc." Phương thị rống giận, Lý thị ở nhị phòng cũng bỏ công việc xuống chạy đến xem tình hình.

Thấy thế liền khuyên nhủ ngay: "Mẹ, làm sao vậy, sao lại đem người chọc tức thành thế này."

"Đi sang một bên, ta không nhìn nổi cái bộ dạng giả tốt bụng trước mặt người khác, sau lại một bộ dáng khác của ngươi." Dương thị thấy mục đích của mình không thành, liền đem hết tất cả cơn giận ném lên người Lý thị.

Lý thị nghe xong, lập tức ngẩng đầu trừng Dương thị: "Đừng cho là ta từ trước đến giờ đều sợ ngươi, ta chính là không muốn cùng ngươi tính toán cái gì.”

"Hừ, các ngươi hôm nay là muốn tranh cãi cùng ta đúng không?" Dương thị thấy thế liền làm bộ vén tay áo lên, tùy thời đều có thể nhảy đến đánh.

Phương thị đem chuyện xảy ra đơn giản nói cho Lý thị nghe một lần, Lý thị nghe xong liền mắng Dương thị: "Ngươi còn biết xấu hổ hay không, tiền là do đại ca cực khổ kiếm được, ngươi lại không biết xấu hổ lấy chuyện Hoằng nhân muốn đến học đường đến đây đòi tiền mẹ, ngươi tự bỏ tiền ra đi, không có tiền sao, không phải mỗi ngày trong nhà các ngươi đều bay ra mùi thịt. "

Dương thị bị Lý thị mắng trong lúc nhất thời còn không có mở miệng đáp lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời Lý thị nói không có khả năng, ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: "Làm sao có thể, đại phòng nghèo như vậy, lại thiếu nợ bên ngoài thì tiền đâu mà cho hài tử đến học đường, không phải cha mẹ cho tiền thì là cái gì, các ngươi còn cho ta là kẻ ngu dốt sao."

"Người ngu dốt như ngươi trong nhà đã có tiền, lại muốn đến nhà người khác xin tiền." Giọng nói của Triệu tín Lương vang lên ở đằng sau Dương thị, cũng không biết có phải là giọng nói quá lớn hay không mà khiến cho người ta không kịp đề phòng mà bất ngờ, Triệu Tương Nghi rõ ràng chú ý tới thân hình Dương thị run lên.

Một khắc sau, Dương thị liền khôi phục nguyên hình, xoay người chỉ vào mặt Triệu Tín Lương nói: "Vừa lúc ngươi đã trở về, cả nhà liền đông đủ, mau nói cho rõ tiền ở đâu ra cho Hoằng Lâm đi học? Nói mau."

Triệu Tín Lương buông cái cuốc trong tay ra, dùng sức đấy Dương thị một cái, đẩy sang một bên, sau đó đến trước mặt Phương thị khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng có chấp nhặt với cái loại người như vậy nữa, mẹ mau cùng với Tương Nghi đi vào nhà trước đi, chuyện ở đây giao cho con là được rồi."

"Không được đi, nếu hôm nay không đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, người nào cũng đừng có nghĩ đến cuộc sống thoải mái. " Dương thị thấy bọn họ nhiều người trong lòng cũng rất hoảng, bất quá cũng không quản việc nàng ta ngồi xuống khóc lóc om sòm, ăn vạ, mắt thấy nàng ta bắt đầu ngồi xuống đất khóc thì Triệu Tương Nghi đã vội vã bịt chặt tai mình lại.

"Tiền kia là của bọn ta, ngươi không tin thì cứ tùy tiện đi trong thôn hỏi mọi người xem." Triệu tín Lương tức giận nói, nghĩ thầm chuyện này ở trong thôn hiện tại cũng không còn là bí mật nữa, vừa lúc nói ra.

Dương thị thoạt đầu hơi sửng sốt, sau đó lại kinh ngạc.

Đại phòng kiếm tiền?

"Còn không mau cút đi, chẳng lẽ muốn ta vác cuốc ra đánh sao." Triệu lão gia tử làm bộ giơ cái cuốc trong tay mình lên, Dương thị nhất thời sợ đến có chút mất hồn mất vía, những người còn lại rất sợ thực sự xảy ra chuyện không may, cũng là xông lên ngăn cản.

Cho đến bây giờ, Dương thị chưa thể tiêu hóa hết toàn bộ lời nói của Triệu Tín Lương, đại phòng từ khi nào kiếm được tiền?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv