Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 71: Khoản tiền đầu tiên



"Thập Tam Hương?" Mạc lão bản tỉ mỉ thưởng thức cái tên này, sau đó lại nở nụ cười, "Hảo, tên này hay, đủ vang dội, cũng thông tục, dễ nhớ, cứ vậy đi, chúng ta cứ dựa theo giá một lượng bạc một cân mà giao dịch."

Triệu Hoằng Lâm lén lút nhìn tiểu muội mình cười, liền giơ ngón cái lên.

Nội tâm của Triệu Tương Nghi đang rất kích động, ba lượng bạc chính là ba xâu tiền, lúc tiểu cô cô lập gia đình chỉ thu bốn xâu tiền sính lễ, hôm nay bọn họ kiếm được đến ba xâu tiền, mặc dù không tính là giàu có gì nhưng đối với gia đình bọn họ đây chính một khoản tiền rất lớn.

Cuối cùng sau khi bán hương liệu xong, đạt thành ý nguyện lấy về món tiền đầu tiên.

Cho dù trước đó đã suy nghĩ cả ngày lẫn đêm tìm cách kiếm tiền, cũng đoán được nhà bọn họ sẽ có một ngày như vậy nhưng chỉ khi ngày này chân thật đến, Triệu Tương Nghi vẫn không thể tin được, luôn có cảm giác rằng đây chính là mộng.

Về phần cái tên Thập Tam Hương kia, chính là do Triệu Tương Nghi đã suy nghĩ thật lâu và lấy tên của nó ở kiếp trước làm phẩm bài (tên sản phẩm), mặc dù lúc nghiên cứu loại hương liệu này vẫn chưa làm được đến mười ba hương vị, nhưng cũng hội tụ tất cả phong phú và đa dạng như vị đạo ngon, sử dụng nhanh và bớt việc, lấy một cái tên như vậy không thể nào mà không tốt hơn, lại rất có sức ảnh hưởng.

Mạc lão bản phân phó chưởng quỹ mang riêng ba xâu tiền lẻ hai trăm văn đến đây, tự mình giao vào tay Triệu Tín Lương rồi nói: "Thôn của các vị có thể rất ít sử dụng bạc, nếu ta đưa cho các vị bạc vụn thì các vị lại phải phí sức đến tiền trang [ngân hàng) đổi tiền đồng, như vậy rất phiền phức, nên ta trực tiếp đưa cho các vị tiền đồng, nếu còn lo lắng thì các vị có thể đếm lại lần nữa, ta sẽ chờ các vị."

Triệu Tín Lương nhận tiền, sau đó đem hai trăm văn kia trả lại: "Không cần đếm, ta tin tưởng Mạc lão bản là một iết làm ăn, nhưng mà hai trăm văn tiền này bọn ta không thể nhận, buôn bán phải để ý đến chữ tín và thành thực, nếu ta đem hai trăm văn tiền này của lão bản trở về, thì lần tới sao có thế tìm lão bản để làm ăn buôn bán đây?"

Mạc lão bản vừa nghe, mắt không khỏi sáng ngời, thấy Triệu Tín Lương chẳng qua là một người nông dân, nhưng lại hiểu đạo lý như vậy, không khỏi đánh giá lại một lần nữa, ánh mắt đối Triệu Tín Lương bây giờ khác so với lúc nãy, tăng thêm vài phần hảo cảm.

Bếp trưởng nhận lấy bình hương liệu, Phương thị thấy thế liền hỏi: "Chẳng lẽ các vị không nhìn lại một chút xem sao?"

Mạc lão bản lắc đầu nở nụ cười: "Đại thẩm, ta tin tưởng các vị, thẩm nhìn xem, ngay cả việc ta đưa cho nhi tử của thẩm nhiều tiền hơn một chút tiền mà hắn còn không chịu nhận, thì sao các vị có thể hãm hại bọn ta chứ?"

Nói xong, Mạc lão bản lại nhìn bình hương liệu một chút, suy nghĩ rồi nhìn Triệu Tín Lương nói: "Là như thế này, Huynh đã đem Thập Tam Hương vào Vạn Phúc Lâu của bọn ta, ta nghĩ nên nói một chút điều kiện với huynh trước.

Như các vị đã thấy đấy, sinh ý của Vạn Phúc Lâu ngày hôm nay không còn lớn so với ngày trước, các vị đem Thập Tam Hương đến đây để chào hàng, nếu quả thật có thể khiến cho sinh ý của Vạn Phúc Lâu tăng trở lại, nói vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau lâu dài rồi. Cho nên, ta xin nói một điều kiện với các vị là các vị chỉ có thể bán Thập Tam Hương cho Vạn Phúc Lâu, không nên bán cho các tửu lâu khác, vì đây có thể là bằng chứng cho sự đặc biệt của tửu lâu bọn ta, như vậy mới có thể thu hút được khách nhân, đạo lý này các vị cũng hiểu phải không?"

Triệu Tín Lương suy nghĩ một hồi, thấy Mạc lão bản là một người hào sảng, hắn cũng nguyện ý sẽ cùng ông ta hợp tác lâu dài, liền gật đầu đáp ứng: "Tuy nói phương pháp làm hương liệu không thể bán, thế nhưng điều kiện này thì bọn ta vẫn sẽ tuân thủ, Mạc lão bản cũng biết, bọn ta là nông dân, không có cái gì khác, lại thành thật nên bọn ta nói là sẽ làm."

"Vậy được" Mây đen trên mặt Mạc lão bản dần mất, rất là cao hứng phá cười, "Ta rất thích mua bán với người sảng khoái giống như vị nhân huynh đây, cứ vậy đi, trước tiên ta sẽ mua ba cân hương liệu, các vị trở về xem còn hay không, nếu còn thì có bao nhiêu cứ mang đến Vạn Phúc Lâu bán cho ta là được.

"Chỉ là, ta đoán nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba cân hương liệu cũng đủ để cho Vạn Phúc Lâu dùng trong một tháng rưỡi, chờ lần tới khi hết hương liệu rồi, ta sẽ cử người đến chỗ các vị thông báo một tiếng. "Vừa nói vừa hỏi nơi ở của bọn họ.

Mạc lão bản lần này nói, lần này là muốn xem thử hiệu quả mà Thập Tam Hương gây ra làm sao, nếu như không tốt, ông cũng không thể mua số lượng lớn được.



Đạo lý này Triệu Tín Lương cũng hiểu, liền sảng khoái gật đầu, nói trong nhà không còn nữa, phải nhanh trở về làm thêm một lần nữa.

Tiếp đó, Mạc lão bản lại cùng Triệu Tín Lương nói một chút chuyện hương liệu, cũng không quên khen ngợi hai đứa nhỏ Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm thông minh lanh lợi, ước chừng qua một khắc mới chịu để bọn họ xuất môn trở về.

Vốn còn muốn lưu một nhà bốn người ở lại ăn cơm một bữa, nhưng Triệu Tín Lương lần lượt từ chối, Mạc lão bản cũng không tiện ép ở lại.

Nhìn bóng lưng một nhà bốn người khuất dần, Mạc lão bản rất là vui mừng thở phào một cái, lẩm bẩm: "Chỉ mong bọn họ chính là quý nhân đến giúp đỡ ta, có thể giúp ta lấy lại sinh ý."

Lúc này, một nhà bốn người đã kiếm được tiền rồi, mỗi người mừng đến không kìm chế được, đến Phương thị còn không tin đây chính là sự thật, không ngờ chỉ bán một lần lại thu được tiền lời thế này.

Lúc đi trên trên phố Cảnh Thái, đi ngang qua Bách Vị Lâu, thấy bên trong người đến người đi, cái tên tiểu nhị tiếp khách nhìn thấy một nhà bốn người họ không khỏi liếc mắt xem thường, Triệu Tương Nghi liền cất giọng nói: "Hãy đợi đấy, để xem sau này ai chờ ai. "

Triệu Tín Lương bảo khuê nữ không nên để ý cái tên tiếu nhị tiếp khách, sau đó lại đề nghị: "Ngày hôm nay buôn bán lời nhiều như vậy cũng là nhờ Tương Nghi, chúng ta xem Tương Nghi thích cái gì thì mua cho nó, thuận tiện đặt mua thêm một số thứ."

"Cha, chúng ta trước tìm Hữu Căn thúc thúc, đem tiền mình nợ trả lại cho thúc ấy." Triệu Tương Nghi ngửa đầu nói.

"Ôi, con đúng là đứa hiểu chuyện" Triệu Tín Lương mừng rỡ, khom người ôm lấy Triệu Tương Nghi, "Cha đúng là tu luyện tám kiếp, mới có được một khuê nữ hiểu chuyện như con. " Sau lại không khỏi nghĩ đến mẹ ruột của hài tử, ánh mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh thì biến mất không thấy.

Phương thị thấy Triệu Tương Nghi nói cũng có lý, liền gật đầu nói: "Tín Lương a, mẹ thấy chúng ta nên làm như vậy đi, hôm nay chúng ta buôn bán lời như vậy, trước hết trả cho Hữu Căn hai lượng, số còn lại thì chậm rãi trả sau. Mẹ hôm nay nhìn thấy Vạn Phúc Lâu như thế, nói vậy ngày sau còn cùng liên hệ với chúng ta, chúng ta phải nhanh đi về nhà làm hương liệu tiếp. "

"Vậy cái tên mà tiểu muội đặt hôm nay rất là hay đấy." Triệu Hoằng Lâm cưa đi, vừa đùa giỡn với Triệu Tương Nghi đang ở trong lòng Triệu Tín Lương, "Thập Tam Hương, tên rất hay, cho dù là ai cũng không nghĩ ra được cái tên sang hèn cùng hưởng này."

"Ừ, Tương Nghi là thông minh nhất" Triệu Tương Nghi cười hì hì, không khỏi nói một câu tự luyến.

"Ái chà, mới cho ba phần cháu lại mở phường nhuộm (ý nói được đằng chân lân đằng đầu) à." Phương thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu tương Nghi, sẵng giọng, sau lại nói với mọi người, "Đúng là nhờ phúc của Tương Nghi, nó hô một cái giá như vậy đã giúp chúng ta thu lại không ít tiền."

"Không chỉ có vậy thôi đâu, lúc Tương Nghi hô lên cái giá như vậy, con cũng hồi hộp lắm, căn bản không có nhìn qua sắc mặt Mạc lão bản, chỉ suy nghĩ lát nữa phải hạ giá xuống như thế nào, sợ Mạc lão bản cảm thấy quá mắc, ngại chúng ta là người xảo trá nhân cơ hội này cháy nhà đi hôi của, sẽ không làm ăn với chúng ta." Triệu Tín Lương cũng phụ họa nói.

Triệu Hoằng Lâm chỉ cười nhìn tiểu muội: "Con không cảm thấy như vậy, lúc đó con nghe xong cũng khiếp sợ, nhưng nhìn sắc mặt Mạc lão bản lúc đó, con đã nghĩ đến vụ mua bán này nhất định sẽ thành công. Ai nha, Tương Nghi thật đúng là tiểu Phúc tinh của nhà chúng ta mà."

Triệu Tương Nghi cúi đầu hì hì cười, lòng nói nàng đây đã sớm tính toán xong giá cả rồi, không nghĩ có thể chó ngáp phải ruồi như vậy.



Bốn người cao hứng bừng bừng, một đường cười nói đi đến nhà Triệu Hữu Căn, Triệu Hoằng Lâm bước đến gõ cửa, lập tức có gã sai vặt chạy đến mở cửa, mọi người đều quen biết nhau nên gã sai vặt nhanh chóng mời cả bốn người vào nhà: "Hôm nay có có chuyện vui hay sao, mà trên mặt mỗi người đều hớn hở thế, có thể nói cho tiểu nhân nghe một chút được không, cũng để cho tiểu nhân vui theo cùng với các vị."

"Mau mau, dẫn bọn ta đến gặp lão gia và phu nhân của ngươi đi, đúng là có tin vui, lát nữa sẽ nói cho ngươi nghe một chút." Phương thị cười híp mắt, tinh thần rất là tốt, Triệu Tương Nghi âm thầm quan sát người thần sắc của mọi người, trong lòng cũng dần dần ấm áp.

Bên trong nhà, vợ của Triệu Hữu Căn là Quách thị cũng nghe được giọng nói, liền chạy ra đón tiếp, ngoài miệng cười nói: "Đại thẩm, đại ca, mọi người đến sao không báo cho nhà ta một tiếng? Nhà ta sẽ đi đón mọi người đến."

"Không cần phiền toái như vậy, hôm nay là ngày họp chợ, bọn ta vừa lúc cần lên trấn một chuyến, tiện thể ghé qua thăm mấy đứa." Phương thị cười trả lời, còn thuận tay đem quà mới vừa mua được cứng rắn nhét vào tay nha hoàn theo hầu bên cạnh Quách thị, "Đều là mấy món đồ tầm thường ta mua được, vợ Hữu Căn con đừng có ghét bỏ."

Quách thị lắc đầu liên tục cười nói: "Sao có thể vậy được, ngược lại con phải cảm ơn đại thẩm, mỗi là thẩm ghé qua đây đều khách khí mua mấy món đồ này, con cũng dặn thẩm bao nhiều lần rồi đừng mua chi quà cáp cho tốn tiền, là thẩm không nghe đấy."

"Bây giờ đồ đã mua đem đến, vừa vặn bọn ta mới kiếm được một khoản tiền.

" Tâm tình của Triệu Tín Lương cũng rất là kích động, liên tục cười nói, mọi người lúc này đã đi đến đại sảnh.

"Được rồi, Hữu Căn không có ở nhà sao?" Phương thị nhìn bốn phía một hồi, không thấy Triệu Hữu Căn, liền hỏi.

Quách thị quay đầu lại cười nói: "Phu quân đang làm việc ở nha môn, con sẽ sai người gọi về, hiếm khi mọi người có thể đến đây một chuyến, dù sao cũng phải gặp mặt một lần mới phải, bằng không chàng mà biết mọi người đến đây mà con không gọi chàng về, nhất định chàng sẽ trách mắng con mất."

"Vợ Hữu Căn thật hiền huệ, nó đang làm việc không nên đến quấy rầy, như vậy sẽ không tốt." Phương thị nói.

Quách thị lại lắc đầu liên tục, nói không có gì đáng ngại.

Nha hoàn đặt trà bánh xuống, gã sai vặt kia và nha hoàn ở một bên hầu, chờ nghe tin vui mà họ nói.

Quách thị cũng thật tâm vui vẻ khi thấy bốn người, cũng ngồi xuống, tò mò hỏi: "Được rồi, khoản tiền đó làm sao mà kiếm được, mọi người hãy nói xem.

Phương thị gật đầu, còn chưa kịp nói thì Triệu Tương Nghi cười hì hì giành nói trước: "Lần này nhà con tổng cộng kiếm được ba lượng bạc".

"Thực sự?" Quách thị rất là giật mình, nguyên nghe bọn họ nói kiếm tiền, cũng chỉ tưởng là một chút tiền, không nghĩ tới là kiếm được ba lượng bạc, tuy ba lượng bạc đối với Quách thị cũng không tính là lớn lắm, nhưng đột ngột nghe nhà họ nói đã kiếm được ba lượng bạc, thật đúng là làm cho tâm Quách thị kích động.

Triệu Tín Lương thấy thế, liền cười ha hả nói cho Quách thị nghe về cuộc giao dịch của nhà mình với Vạn Phúc Lâu vào ngày hôm nay.  

Quách thị nghe xong, trước là thật tâm vui vẻ thay cho cả nhà Triệu Tín Lương, sau lại hỏi thăm một lần: "Mọi người nói là Vạn Phúc Lâu? Chính là Vạn Phúc Lâu ở phố Cảnh Thái? Ở sau Bách Vị Lâu mới mở?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv