Liên tiếp vài ngày sau, bầu không khí trong Triệu gia đều rất nặng nề, trái lại Triệu Hoằng Lâm vẫn như mọi khi chăm sóc Triệu Tương Nghi, cùng nàng chơi đùa, làm việc, hoặc đi đến học đường nghe phu tử giảng bài.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người lớn trong nhà đều cho rằng trẻ con chỉ cần trải qua một thời gian là có thể dễ dàng quên dần đi, nhưng tận sau trong đáy lòng của mình Triệu Tương Nghi vẫn rất lo âu, đại ca càng như vậy, lại càng chứng minh trong lòng mình có chuyện, mặc dù bên ngoài nhìn như vô sự bình thường nhưng trong lòng có thể là đang ngầm thương tâm không chừng.
Chẳng qua đây chính là chuyện tình cảm, hơn nữa Triệu tương Nghi không có xác định được trong lòng đại ca đối với Tề Uyến Dao là thứ tình cảm gì, mà Tương Nghi không thể nào can thiệp vào được.
Vi vậy, suốt ngày không thể làm chuyện gì khác hơn là làm tốt việc trên tay mình, ví dụ như tưới rau, giúp đỡ Phương thị làm việc nhà, không thì mang Triệu Hoằng Tuấn đi chơi.
Ngày qua ngày cứ vậy mà trôi qua, nháy mắt đã ngày hai tháng hai, ngày Long Sĩ Đầu.
Hai tháng hai là ngày lễ lớn, rất nhiều người đều chọn ngày này lên trấn đi chợ phiên, thắp hương cầu nguyện năm nay thu hoạch được mùa, cầu xin điểm tốt hay có tiền. Bọn người Phương thị cũng không ngoại lệ, đã sớm chuẩn bị đi lên trấn trên, ngày hôm nay Triệu tương Nghi hết sức kiên quyết đòi phải ở nhà, mọi người trong nhà thấy nàng kiên quyết như vậy cũng không ép buộc nàng nữa, nghĩ rằng tiểu hài tử không đi cũng tốt, có thể tiết kiệm được không ít tâm tư.
Kỳ thực hôm nay triệu tương Nghi muốn ở nhà để chăm sóc rau, cũng thừa dịp tiết trời hôm nay tốt đi đến sau núi lần nữa để kiểm tra, trời bây giờ đang dần ấm nói không chừng đã có không ít thực vật mà nàng chưa thấy qua ở lần trước đã nảy mầm sinh trưởng rồi. Dù sao hiện tại đi lên trấn trên là dùng tiền chứ không phải là kiếm tiền, vì vậy nàng cũng không hăng hái cho lắm.
Ngay sau đó, người đi chỉ có Triệu lão gia tử, Phương thị, còn có Lý thị.
Trong nhà cũng chỉ còn triệu lão nhị, Triệu tín Lương ở lại, Triệu lão nhị phụ trách ở nhà chăm sóc hài tử và gia vụ, Triệu tín Lương thì phụ trách đem công việc hôm nay trên ruộng làm cho xong. Mắt thấy tất cả đất trong ruộng đều đã cắm cây non xuống nhưng phải cẩn thận quan sát cùng chăm sóc.
Lần trước Uông thị lưu cho Triệu lão gia tử và Phương thị mẫu ruộng này, Phương thị đã đem chia ra cho đại phòng và nhị phòng, trong đó đại phòng được hai mẫu ruộng tốt, ba mẫu ruộng hoang, nhị phòng được một mẫu ruộng tốt, một mẫu ruộng hoang. Sau khi phân xong, vẫn như lần trước tam phòng phải đến phòng lớn làm công.
Cứ như vậy, tính luôn lần trước lúc ở riêng, đại phòng bọn họ đã có bốn mẫu ruộng tốt, bốn mẫu ruộng hoang, Triệu Tương Nghi ở trong lòng cẩn thận cân nhắc một chút, một mẫu đất ước chừng sáu trăm mét vuông ở hiện đại, mặc dù ruộng này là loại tốt có thể trồng ra lương thực nhưng cũng không đủ cho cả nhà dùng, thế nhưng chút ruộng hoang này có thể trồng được rau dại và một số thực vật mọc hoang khác, ngày nào đó phạm vi sử dụng những loại rau dại này mở rộng ra khi đó nhà nàng không cần lo vấn đề ăn mặc rồi, đây là phát tài nha.
Lần này ngẫm nghĩ, Triệu Tương Nghi có nằm mơ cũng sẽ bật cười.
Về phần phòng ở, bởi vì Phương thị đã đáp ứng nhóm người Uông thị sẽ coi chừng giúp, liền đem một nữa phân cho các con, chẳng qua là mỗi ngày quét tước, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào căn nhà mà khóc một hồi, không chừng còn muốn Uông thị trở về đây ở chưa biết chừng.
Về chuyện ruộng đất, Dương thị vẫn thường một mình đến nhà lớn nháo một hồi, nói rằng dựa vào cái gì mà không phân cho người trong tam phòng bọn họ một phần ruộng đất, triệu lão tam dầu gì cũng là người Triệu gia, ...
Nhưng đến cuối cùng, Phương thị và Triệu lão gia tử một đồng cũng không cho đám người tam phòng, còn lấy chối hoặc đòn gánh ra đánh Dương thị đang ngồi la lối khóc om sòm đi ra ngoài, Dương thị trong lúc hoảng sợ không cẩn thận bị trượt chân, đúng lúc ngã vào tường đất nhà bọn họ, cả nhà đều cười nàng ta là tự mình gây nghiệt.
Dương thị tức giận muốn há miệng ra nhưng vì vết thương trên đùi không thể không nằm nghĩ trên giường vài ngày, mỗi ngày đều nghe Triệu Tương Liên khóc, liền nghĩ đến việc Dương thị lại đem con ra trút giận.
Phương thị nghe xong trong lòng cũng đau, nhưng ngày ấy Triệu Tương Liên ở ngay trước mặt Triệu lão gia tử làm chuyện như vậy, đã khiến tâm mọi người đều rét lạnh, bây giờ đã ra ở riêng, bà cũng không thể quản nhiều như vậy, đành đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Lúc này, Triệu Tương Nghi ở nhà thấy mặt trời đã lên cao liền biết là đã đến giờ ngọ, vội đổi lại xiêm y cũ năm ngoái, lại gọi đại ca đến nói: "Ca ca, dù sao hôm nay huynh cũng không có đến học đường, không bằng theo muội đi đấu sau núi một chuyến đi?"
Triệu Hoằng Lâm đang đọc sách, thấy tiểu muội đã đổi xiêm y xong, ngẩng đầu cười nói: "Vậy muội chờ ca ca thay quần áo cái đã."
Quần áo trên người hai huynh muội đều là áo xuân mới làm năm nay, mặc dù chất vải không tốt như là của Bùi gia đưa tới nhưng cũng là Triệu tín Lương đã tốn tâm tư đi lên trấn trên chọn mua. Vì vậy cả hai đều không nỡ mặc nó đi đến sau núi, sợ sẽ làm hư hoặc dơ áo, nên mới đổi lại xiêm y cũ năm ngoái.
Lúc đi ra ngoài, Triệu Tương Nghi thấy đại ca đang ở trong phòng cầm túi hương thêu uyên ương hí thủy màu thiên thanh ngây ngẩn cả người, cuối cùng luyến tiếc mang đi đành đem túi hương đặt dưới gối đầu.
Dọc theo đường đi, Triệu Tương Nghi thấy Triệu Hoằng Lâm không muốn mở miệng nói chuyện, liền bắt đầu câu chuyện: "Ca ca, chúng ta đến bãi đến trống kia có lẽ cũng không có hoa cỏ gì hay để chơi, chi bằng đến phía sau núi đi?"
Phía sau núi, chính là chỉ phía sau ngọn núi kia, đó là nơi mà hai huynh muội chưa từng đi qua vì nghe nói đường đi ở đó tương đối cao và nguy hiểm.
Hiện nay, Triệu Tương Nghi thường lấy thói quen ham chơi để viện cớ, để đến đó đào được giống thực vật nào tốt liền đem về mẫu đất hoang nuôi trồng, dù sao đất hoang cũng chưa có trồng gì, mặc dù mấy ngày nay Triệu Tương Nghi cố gắng trồng nhiều rau dại cũng có loại c.h.ế.t rũ đi, nhưng những loại còn sống sót thật là nhiều, ngược lại cũng không tính là lãng phí vài mẫu đất.
Triệu Hoằng Lâm lắc đầu: "Nơi đó địa thế hiểm trở, chúng ta mà đi sẽ rất nguy hiểm, dù không có việc gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ không về nhà kịp, đi về trễ sẽ làm cho và mọi người lo lắng."
Mặc dù Triệu Hoằng Lâm nhất quyết cự tuyệt, nhưng vào giờ khắc này mọi tâm tư của Triệu Tương Nghi đều đặt hết vào phía sau núi, càng là bị ngăn cản thì lòng hiếu kỳ và ham muốn càng tăng.
Triệu Hoằng Lâm chung quy không đánh lại được công phu làm nũng vô địch của tiểu muội, cũng đáp ứng, dặn dò nàng một hồi lâu, bảo nàng không được chạy lung tung, không được ngắt mấy thứ cỏ dại hoặc hoa trên núi, không chừng là có chút độc cũng nên.
Triệu Tương Nghi nhất nhất đáp ứng, chỉ ở trong lòng nói, cái nào có độc cái nào có lợi nàng biết còn nhiều hơn so với hắn à nha, nhưng mà hắn là quan tâm đến nàng nên trong lòng cảm thấy ấm áp, rất là cảm động.
Huynh muội hai người không tốn nhiều thời gian đã đi đến phía sau núi, cũng may mỗi khi rảnh rỗi thôn dân thường đi đến nơi này, vì vậy mở ra một con đường mòn, mặc dù trước sau không có bằng phẳng nhưng con đường này có thể đi được.
"Chúng ta đi thôi?" Triệu Tương Nghi kéo tay Triệu Hoằng Lâm, lần này nàng đã ngầm tỉnh ngộ, nếu không thể tìm được thực vật làm hương liệu nấu ăn thì phải tỉ mỉ quan sát, có thể tìm ra chút dược thảo đem đi phơi nắng đến lúc đó đem dược thảo lên y quán trên trấn bán được cũng tốt.
Có điều là lão thiên gia cực kỳ quan tâm đến Triệu Tương Nghi, vừa mới đến phía sau núi, Triệu Tương Nghi thập phần may mắn phát hiện mấy bụi đậu khấu, đậu khấu là thực vật lâu năm, thân thảo, có công hiệu khu hàn khư thấp (Trừ hàn giải ẩm], vừa có thể làm thuốc, vừa có thể dùng để nghiên cứu chế tạo hương liệu nấu ăn, là đồ tốt.
Hỏi Triệu Hoằng Lâm, biết được ở nơi này cũng gọi cây này là đậu khấu, Triệu Tương Nghi càng vui vẻ, liền mượn cớ đậu khấu nở hoa màu trắng nhìn rất đẹp, nàng thích nên muốn hái về nhà, trồng ở mẫu đất hoang khác.
Mấy ngày qua, việc Triệu Tương Nghi thích nghiên cứu tập quán của mấy loại thực vật hoa cỏ đã không còn là bí mật của Triệu gia, Triệu Hoằng Lâm nghĩ đến mấy thứ này cũng không có gây hại gì cho tiểu muội, trái lại còn có thể tu thân dưỡng tính, cũng đồng ý với nàng rồi thay nàng đào vài bụi mầm cây đậu khấu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước lại phát hiện rất nhiều cây đậu khấu, Triệu Tương Nghi cười đến mắt đều híp, Triệu Hoằng Lâm hiếm khi thấy được tiểu muội hưng phấn như thế, cũng tùy ý mà giúp tiểu muội đào thật nhiều mầm cây đậu khấu, ngoài miệng tán thưởng: "Cổ nhân đều nói 'Đậu khấu niên hoa' [ Tuổi hoa= 13 tuổi, trước tuổi cập kê], nếu trồng đậu khấu ở trên đất hoang nhà chúng ta, nhất định sẽ là căn cơ cho cuộc sống giàu có sau này của nhà chúng ta."
Triệu Tương Nghi làm bộ nghe không hiểu lời nói của Triệu Hoằng Lâm, bởi vì số lượng từ ngữ mà đại ca nàng dạy cho nàng chưa nhiều, nàng không thể biểu hiện mình đã hiểu.
Triệu Hoằng lâm thấy thế bèn vổ đầu Triệu Tương Nghi: "Chờ Tương nghi lớn lên chút nữa, ca ca sẽ dạy cho muội càng nhiều câu thơ hơn nữa."
"Ừ, được rồi" Triệu Tương Nghi di chuyển tầm mắt, kéo tay Triệu Hoằng Lâm, "Ca ca đào đám đậu khấu này cho Tương Nghi, Tương Nghi rất thích."
Chuyến này cuối cùng không uổng công, có lẽ là rất ít người đặt chân đến phái sau núi, bởi vậy nguồn tài nguyên thiên nhiên hết sức phong phú, còn chưa đến giữa sườn núi Triệu Tương Nghi đã phát hiện ra cây đậu khấu, tử đinh hương, làm sao có thế bỏ qua, thậm chí Triệu tương Nghi còn phát hiện một gốc cây cao đến lưng Triệu Hoằng Lâm, toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Mùi hương tương tự giống như cây nhãn, vỏ cây na ná như nhục quế có mùi thơm mát, cành mềm có thể cảm nhận vị đậm nhạt như đàn hương, đây là hương liệu, nếu như có nhiều loại cây như thế này sẽ rất tốt đến lúc đó không cần sầu lo vì không tìm được cây thay thế cho nhục quế.
Nhưng bụi cây âm hương kia hơi to một chút, hơn nữa nếu hai người bọn họ tự ý đào bới sợ là làm bị thương đến rễ cây, Triệu tương Nghi cũng suy nghĩ đến việc ngày mai nhờ Triệu Tín Lương bớt chút thời gian đến đây một chuyến, thay mình nhổ bụi cây âm hương này đem về nhà trồng, nếu có thể mọc thêm được vài cọng càng tốt, mặc dù có mấy loại không sống được khi trồng trên đất hoang, nhưng cũng có thể đem trồng ngay bên cạnh cây đàc trong sân đi.
Triệu Tương Nghi còn muốn tiếp tục đi lên phía trước nhưng Triệu Hoằng Lâm thúc giục nàng phải mau về nhà, mấy thứ này cũng đã biết chỗ trồng rồi, nếu còn muốn thì lần sau trở lại đâu lấy là được. Hơn nữa còn dụ dỗ Triệu Tương Nghi mấy câu nói mấy thứ này ở dưới chân núi cũng có, không gì trở ngại thì ngày mai hai người có thể ở dưới chân núi đào.
Triệu Tương Nghi cũng đành chịu, biết đại ca là đang dạy dỗ tiểu hài tử bốn tuổi là mình, cho là nàng không biết mấy thứ cây cỏ hoa lá này, chỉ nghĩ nó giống như mấy thứ thực vật nàng đã chơi qua. Không biết được mấy thứ mà nàng đang loay hoay có công dụng như thế nào.
Bất quá, nhìn sắc trời cũng đã dần dần tối, mặt trời cũng gần lặn, hai người Triệu Tương Nghi cần tìm đường xuống núi, nên cũng gật đầu đáp ứng.
Lúc hai người đi theo đường núi để về nhà, khi đi qua một khu rừng nhỏ triệu tương Nghi bị một cỗ hương thơm hấp dẫn, mùi hương giống với hương trà, lại có chút không giồng mùi hương của của trà nên có....
Cũng không biết có phải hay không lúc lên núi, nơi này nằm ở vị trí xuôi gió nên mùi hương thối không tới, cho nên nàng không có phát hiện ra mùi hương này.
Triệu Tương Nghi không tự chủ được, liên đi theo mùi hương vào sâu trong rừng nhỏ, nhờ ánh dương quang còn sót lại đã cho triệu tương Nghi thấy hi vọng của mình, đó là một loại cây thân xanh, lá nhọn, cao ngất đúng là -- -
-- Mê Điệt Hương