"Ồi! Vòng tay tốt thế này làm sao vỡ nát rồi!" Triệu lão tam tiếc rẻ chiếc vòng tay quý giá, nhất thời oán giận vợ mình cầm không chắc, liền trừng mắt với.
Dương thị, lớn tiếng nói!
Dương thị mắt thấy đồ tốt của mình bị vỡ làm ba mảnh, cũng là đau lòng cả buổi, trực tiếp dùng mưu kế khóc nháo của mình trước mặt Phương thị và Lý thị nói: "Ai ôi, vòng tay thúy ngọc này là thượng phẩm do đệ đệ ta mua tặng đó nha! Đã bị các ngươi làm hư rồi! Người mau đền cho ta, đền vòng tay lại cho ta!" Dương thị không dám đả động đến Phương thị, trái lại kéo lấy xiêm y của nhị tấu Lý thị, giống như một nữ nhân phát điên liều mạng gào thét.
"Tất cả im miệng cho ta!" Ban đầu, Phương thị còn tưởng tay chân của hai người Dương thị và Triệu lão tam không sạch sẽ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ đến chuyện Uông thị từng nhắc nhở qua bà, đêm hôm đó Dương thị cùng với người khác ở dưới gốc đào nói chuyện, lúc này Phương thị càng khẳng định chuyện Triệu Tương Nghi bị hôn mê là có liên quan đến Dương thị, hơn nữa Dương thị còn âm thầm cấu kết với Trương quả phụ, vòng tay thúy ngọc này chính là bằng chứng tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Phương thị ngồi xổm xuống nhặt ba mảnh vỡ của vòng tay thúy ngọc trên sàn, dùng giọng điệu nghiêm khắc ép hỏi Dương thị: "Đừng có giả bộ nữa! Nói, ngươi cùng với Trương quả phụ lén lút ở cùng một chỗ rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì! Ngày hôm nay mà không nói rõ cho ta nghe, thì từ nay về sau các ngươi không còn là người Triệu gia nữa!"
Hai người Dương thị và Triệu lão tam nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, miệng mở thật to không cách nào khép lại được, tim hai người đập bình bịch, ngẩn cả người ra, không hề nghĩ đến vì sao Phương thị có thể liên tưởng việc này có quan hệ đến Trương quả phụ!
Đúng lúc, những thành viên khác trong Triệu gia cũng đã chạy đến, Triệu lão gia tử vừa nhìn thấy sắc mặt của người trong tam phòng không được tốt lắm, nhịn không được nhìn bọn họ nói một câu: "Làm sao vậy? Không có việc gì sao lại chọc cho mẹ các ngươi mất hứng vậy!"
"Đúng, đúng, đúng! Xem như con dâu có ngàn vạn lần không đúng đi nữa thì cũng xin mẹ tha thứ, con dâu, con dâu xin chịu tội với mẹ!" Dương thị sợ đến mức run lẩy bấy, tâm treo ngược lên, ngoài miệng nói những lời trái với lương tâm, mọi người nghe xong đều sửng sốt cùng hiếu kỳ, sao hôm nay Dương thị nói chuyện hay vậy, đương nhiên là ngoại trừ Phương thị và Lý thị.
"Đứng lại cho ta!" Nhìn bộ dáng muốn bỏ chạy thật nhanh của Triệu lão tam và Dương thị, Phương thị tức giận đến run, trực tiếp phân phó Triệu lão nhị đóng cửa lại!
Lúc cửa đóng chặt lại, tim Dương thị và Triệu lão tam đều đập nhanh hơn một nhịp, tâm nói đại sử không ổn!
Triệu Tín Lương nhận ra có gì đó không đúng, vội vã hỏi Phương thị kỹ càng: "Mẹ, người đã tìm được chứng cứ rồi sao?"
"Ôi này, ôi này, đại ca, nhìn huynh nói lời này xem! Đêy chẳng khác nào là nói hai người bọn đệ là hung thủ hại người đâu!" Triệu lão tam không phục, còn tùy tiện nói một câu, nhưng bị Dương thị âm thầm kéo tay lại! Lúc này, không cẩn thận mà nói sai là c.h.ế.t chắc, tốt nhất là câm miệng lại!
Đợi mọi người yên lặng lại, Phương thị mới chậm rãi mở miệng nói suy nghĩ trong lòng mình ra cho mọi người biết: "Mọi người nhìn xem, mặc dù chiếc vòng đã vỡ ra thành ba mảnh, nhưng ta dám khẳng định với mọi người rằng chiếc vòng này không phải là của ai khác mà nó là của Trương quả phụ đấy!"
"Mẹ! Người hiểu lầm rồi, vòng tay này căn bản không phải của Trương quả phụ, đây là đệ đệ của con mua cho, loại vòng tay thúy ngọc này ở khắp nơi đều có bán, giống nhau đều không có gì kỳ quái nha!" Dương thị tâm hoảng hốt, liên tục xen mồm vào giải thích!
"Vậy à, nếu không ta phái lão đại hoặc lão nhị qua nhà mẹ đẻ của ngươi bên kia chứng thực một chút được không? Dù sao cũng không xa lắm!" Phương thị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương thị, Dương thị không nói nên lời,
Phương thị mới lớn tiếng khiển trách một câu, "ít ở trước mặt ta mà xen mồm vào! Chuyện trong nhà này còn chưa đến phiên ngươi nói đến!"
"Vòng tay này nhất định là của Trương quả phụ!" Ngay sau đó, Phương thị lại mở miệng nói, trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ cùng thất vọng, mặc dù bà khẳng định chuyện này chính là do người trong nhà làm, nhưng bây giờ biết được chân tướng rồi, trong lòng là vô tận mất mác cùng tuyệt vọng, "Cho nên, chuyện Tương Nghi bị hôn mê, chắc chắn là do vợ lão tam làm!"
"Oan uổng à mẹ, con không có làm! Ta là trong sạch, con không có làm!"
Dương thị nghe xong, cảm giác tim mình đập lên một cái rồi ngừng lại! Kinh hách qua đi, tiếng cầu xin tha thứ cùng biện bạch vang lên!
"Mẹ không phải nói ngươi im miệng rồi sao!" Triệu Tín Lương đã sớm khẳng định việc này là do Dương thị làm, bất quá Lý thị vẫn có điểm hiềm nghi, lại chưa tìm được chứng cứ, hắn không thể trực tiếp buộc tội Dương thị để tránh cho nàng ta tóm lấy Lý thị làm tấm bia đỡ mà nháo lên! Hiện tại,
Phương thị đã xác định được là do Dương thị làm, chắc chắn là đã có được chứng cớ gì đấy, cho nên giờ phút này oán hận trong lòng Triệu Tín Lương đối với Dương thị và Triệu lão tam đều bày ra không bỏ sót, cũng không chút nào che giấu lại!
Dương thị và Triệu lão tam hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao lại bị dọa cho sợ, chỉ run rẩy, dè dặt cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, lo giống như là đang chờ đợi hình phạt.
"Ta biết ngay là tam phòng các ngươi không làm cái chuyện tốt gì mà!" Cả người Triệu lão gia tử run lên vì tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Dương thị, một bàn tay khác cầm lấy tẩu thuốc nhằm ngay Dương thị đánh tới.
Triệu lão nhị biết được chuyện này cũng đã tìm được chứng cứ rồi, không khỏi vui mừng vỗ vai nương tử nhà mình, ý bảo là mấy ngày này khổ cho nàng rồi.
"Lúc này, ngươi còn có mặt mũi ngụy biện nữa ư?" Phương thị nắm thật chặc ba mãnh vỡ của vòng tay, phần bén nhọn của mảnh vỡ kia đ.â.m vào tay bà mà bà cũng hồn nhiên chưa phát giác ra cái cảm giác đau đớn, "Lòng ta thật là đau à! Nhà của chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng chưa từng làm qua cái chuyện xấu nào như là ngáng chân hại người cả! Không nghĩ đến, Triệu gia bị các ngươi làm cho thành cái bộ dáng đáng xấu hổ này! Các ngươi, thực muốn làm cho tâm ta lạnh à!"
Lý thị thấy thân thể Phương thị chịu không nổi, vội bước nhanh đến an ủi bà một phen.
Dương thị cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, đối với đám người Lý thị sớm hận thấu xương, cho rằng chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài là do đám người Lý thị xúi giục hoặc là do bọn họ đi vào trong phòng của mình lục lọi tìm ra được chứng cứ!
"Mẹ, con muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mặc dù đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Triệu Tín Lương vẫn còn bình tĩnh hỏi một câu, hắn vẫn muốn biết người trong tam phòng rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì rồi!
Trên gương mặt tiều tụ của Phương thị rơi xuống một giọt nước mắt, bà vô lực lắc đầu, giọng nói rất trầm thấp: "Con đàn bà đanh đá không còn mặt mũi này nhận đồ tốt của Trương quả phụ, thế nhưng cũng ngờ rằng con đàn bà này lại đi hợp tác cùng người ngoài đối phó nhà chúng ta, sao tâm ta lại không lạnh cho được! Không ngờ những năm gần đây, mẹ và cha con lại nuôi hai cái đứa vô tình vô nghĩa này!"
Hai người Triệu lão tam và Dương thị vừa nghe xong, thân thể nhất thời khuyu xuống, trong lòng biết rõ hôm nay vô luận là như thế nào đi chăng nữa cũng không gạt được mọi người!
Nhưng Dương thị vẫn như trước ôm hẳn quyết tâm cố ý ngụy biện:" Chỉ bằng một chiếc vòng tay bị hư, các ngươi sao có thể định tội được ta! Xem như ta cùng với Trương quả phụ có giao hảo đi nữa, nàng, nàng ấy tặng cho ta thì nàng rồi.
"Lúc này, ngươi còn có mặt mũi ngụy biện nữa ư?" Phương thị nắm thật chặc ba mảnh vỡ của vòng tay, phần bén nhọn của mảnh vỡ kia đ.â.m vào tay bà mà bà cũng hồn nhiên chưa phát giác ra cái cảm giác đau đớn, "Lòng ta thật là đau à! Nhà của chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng chưa từng làm quacái chuyện xấu nào như là ngáng chân hại người cả! Không nghĩ đến, Triệu gia bị các ngươi làm cho thành cái bộ dáng đáng xấu hổ này! Các ngươi, thực muốn làm cho tâm ta lạnh à!"
Lý thị thấy thân thế Phương thị chịu không nối, vội bước nhanh đến an ủi bà một phen.
Dương thị cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, đối với đám người Lý thị sớm hận thấu xương, cho rằng chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài là do đám người Lý thị xúi giục hoặc là do bọn họ đi vào trong phòng của mình lục lọi tìm ra được chứng cứ!
"Mẹ, con muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mặc dù đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Triệu Tín Lương vẫn còn bình tĩnh hỏi một câu, hắn vẫn muốn biết người trong tam phòng rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì rồi!
Trên gương mặt tiều tụy của Phương thị rơi xuống một giọt nước mắt, bà vô lực lắc đầu, giọng nói rất trầm thấp: "Con đàn bà đanh đá không còn mặt mũi này nhận đồ tốt của Trương quả phụ, thế nhưng cũng ngờ rằng con đàn bà này lại đi hợp tác cùng người ngoài đối phó nhà chúng ta, sao tâm ta lại không lạnh cho được! Không ngờ những năm gần đây, mẹ và cha con lại nuôi hai cái đứa vô tình vô nghĩa này!"
Hai người Triệu lão tam và Dương thị vừa nghe xong, thân thể nhất thời khuyu xuống, trong lòng biết rõ hôm nay vô luận là như thế nào đi chăng nữa cũng không gạt được mọi người!
Nhưng Dương thị vẫn như trước ôm hẳn quyết tâm cố ý ngụy biện:" Chỉ bằng một chiếc vòng tay bị hư, các ngươi sao có thể định tội được ta! Xem như ta cùng với Trương quả phụ có giao hảo đi nữa, nàng, nàng ấy tặng cho ta thì đã làm sao!"
"Cuối cùng cũng thừa nhận rồi? Chiếc vòng tay không phải là do đệ đệ nhà ngươi mua cho sao? Nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ, ngươi làm gì muốn gạt cả nhà?" Bởi vì mấy ngày nay Triệu lão nhị nghe thấy Dương thị luôn mở miệng nói chuyện này là do Lý thị làm, trong lòng cũng đã sớm bất mãn với Dương thị từ lâu.
Phương thị cũng tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn Dương thị, giận quá thành cười: "Ngươi cũng chưa bao giờ đọc qua sách, làm quan, ngược lại lúc này một mực nói chứng cớ đâu à? Còn muốn chứng cớ sao? Có người nói cho ta biết, cái đêm Tương Nghi gặp chuyện không mau đó, ngươi lén lút đứng ở dưới gốc cây đào cùng người khác vụng trộm bàn bạc, người nọ không phải ai khác mà chính là Trương quả phụ! Ngươi còn muốn nói gì không, còn có gì để nói nữa!"
Dương thị ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt căm giận cùng trách cứ của mọi người, nội tâm hoàn toàn sụp đổ, trong lòng nóng nảy vang lên tiếng ong, thật là lo lắng.
"Con đàn bà đanh đá lòng dạ hiểm độc này!" Triệu Tín Lương bước nhanh đến gần Dương thị cho một cái tát! Miệng cũng nói không ít lời thô tục:
"Ngươi có biết, ngươi thiếu chút nữa hại ta mất đi con gái có biết hay không!
Nếu về sau Tương Nghi còn lưu lại bệnh căn gì, ta tuyệt đối không buông tha ngươi đâu!" Hai mắt triệu Tín Lương đỏ bừng lên như muốn ăn thịt người, hừ dọa Dương thị không dám nói gì, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cả nhà!
Triệu lão tam thấy thế, trong lòng biết không thể gạt lần nữa, liền nổi cáu đá Dương thị một cước: "Tôi đã sớm nói không nên làm chuyện này mà! bà không nghe tôi, hiện tai xem đi, cái gì cũng mất!" Dứt lời, vừa cầu xin Phương thị và Triệu lão gia tử ở trước mặt tha thứ cho, "Cha, mẹ, chuyện này một chút cũng không liên quan đến con, con, con sau này mới biết, nàng ấy đã tự mình nhận đồ tốt của người ta, làm cái chuyện thất đức này!"
"Cút!" Triệu lão gia tử cầm tẩu thuốc trong tay gõ vào tay Triệu lão tam, "Ngươi cũng không có tốt đẹp gì đâu!"
"Nói!" Triệu Tín Lương vẫn chưa hết giận, ngồi xổm xuống tức giận nhìn
Dương thị, " Ta nói rồi, không nên để ta tra ra được cái gì, nếu không ngươi hãy chờ xem! Bây giờ ngươi mau nói đầu đuôi gốc ngọn cho ta nghe, đêm hôm đó, tại sao ngươi muốn hạ dược hãm hại Tương Nghi hả!"
"Ta, ta là bị buộc làm đấy!" Dương thị lúc này cảm giác được trời muốn sập xuống rồi, trong lòng căm phẫn, không phải là do thái độ ác liệt của mọi người đối với mình, mà là do hành động mới lâm trận đã bỏ chạy của Triệu lão tam.
Triệu lão tam thấy thế, vội vã nói thêm: "Ta, ta nói, tựa như văn nhân thường nói 'Lập công chuộc tội'! Cha, mẹ, đại ca! Nếu ta đem chuyện tình nói ra, mọi người có thể tha cho ta một lần được không! Hơn nữa, việc này ta một chút quan hệ cũng không có!"
"Triệu Tín Dương!" Dương thị lệ rơi đầy mặt, tê tâm liệt phế cũng nói,"Mắt ta thật sự bị mù, mới có thế gả cho đồ bỏ đi nhà ngươi."
Triệu lão tam lúc này quản không được cảm thụ của Dương thị, chính là ăn nói khép nép: "Trương quả phụ đúng là có tặng đồ tốt cho nương tử nhà ta, là một cái vòng tay! Cái khác cũng chưa cho!" Triệu lão tam nói lời này chính là giấu đầu lòi đuôi, càng làm cho tất cả mọi người thêm nghi ngờ, hai người bọn họ nhất định còn nhận thêm nhiều thứ tốt từ Trương quả phụ, ngay sau đó lại nghe Triệu lão tam nói rằng: " Con kỹ nữ bỉ ổi kia là xem trọng đại ca nhà chúng ta, muốn nương tử ta giúp đỡ hoàn thành chuyện tốt! Lén lút đưa bao thuốc mê cho vợ ta, để nàng bỏ vào trong chén cơm của đại ca! Bất quá, thuốc mê đối với người lớn như đại ca mà nói một chút hại cũng đều không có! Chỉ làm cho đại ca tạm thời bị hôn mê mà thôi, đến lúc đó, con kỹ nữ xúi giục vợ ta giúp nó trà trộn vào trong bắc phòng, cùng đại ca... Gạo, gạo nấu thành cơm..."
"Đừng nói nữa!" Triệu Tín Lương nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, nghiến chặt hàm răng!
•uuu-ov.
"Cha mẹ, đại ca!" Ta thật sự không có ý hãm hại Tương Nghi nha, ta không biết vì sao tối hôm đó đại ca lại không có việc gì, người té xỉu lại là Tương Nghi!" Dương thị kêu khóc, biện giải cho mình.
Thân hình Triệu Tín Lương thoáng một cái không thể ngăn chặn được run rẩy, nguy hiểm thật! Cũng may Tương Nghi không xảy ra chuyện gì, bình an tỉnh lại, bằng không, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho người đã hại con bé, càng không thể –
Tha thứ cho chính mình!