* Âm soa dương thác: trời xui đất khiến
Hôm nay, Lý thị làm cơm tối, mấy ngày qua là do phòng bếp không đủ ấm áp nên thức ăn đều được đem riêng đến từng phòng. Dương thị cất cái bao thuốc bột lại, trong lòng như bị trống đánh, thùng thùng thùng quấy nhiễu làm nàng ta không yêu ổn được, khiến cho nàng ta ở trong phòng đi tới đi lui, thấp tha thấp thỏm.
Cho đến khi có tiếng Lý thị thông báo cho các phòng nói là cơm có thể ăn được rồi. Dương thị lúc này mới ngẩng đầu tựa như đã hạ quyết tâm vậy, tự ổn định tâm thần, lén lút ra khỏi cửa phòng đi đến phòng bếp.
Triệu lão Tam để ý vợ mình hôm nay thật khác thường, nhưng mà giờ phút này hắn đang đắm chìm trong cảm giác hưng phấn vì thắng được tiền cược trò đổ xúc xắc vào buổi trưa, nên cũng không rảnh để đi truy cứu.
Bên này, Dương thị bày ra bộ mặt tươi cười đi đến phòng bếp, Lý thị vừa thấy, cũng biết trong lòng Dương thị đang bắt đầu tính toán, bằng không lúc bình thường nàng ta cũng sẽ không cười rực rỡ với mình như vậy.
Thấy Lý thị cư xử với mình lạnh nhạt, Dương thị vừa thân mật vừa tình cảm bước đến gần nói: "Ai ôi ta nói Nhị tẩu này, chúng ta đều là Trục lý*, cúi đầu không thấy ngẩng đầu không gặp, làm sao tẩu cũng không cho ta bộ mặt tươi cười đây?"
*Trục lý = chị em dâu.
Lý thị trong lòng cười thầm, trên mặt cũng nhàn nhạt cười: "Ngươi cũng mau mang phần cơm phòng mình đi đi, đừng ở trước mặt ta khua môi múa mép".
Dương thị bị mất mặt như vậy cũng không giống như thường ngày châm chọc, trách mắng hoặc nổi giận với người khác, nàng ta không nói cái gì chỉ lấy phần cơm canh của mình đi ra ngoài. Lý thị nhìn thấy nàng ta cầm nhầm, vội vàng ngăn lại nói: "Không đúng, không đúng, phần này mới là của phòng các ngươi, kia là phần của phòng đại ca!" Nàng đã len lén giấu ở đáy của hai cái chén nhỏ một trứng gà, chuyện này nếu như bị lộ ra, không nói đến việc
Dương thị chiếm tiện nghi, đến lúc đó mình sẽ bị nàng ta châm chọc, trách mắng cho xem,.....như vậy thì phiền toái rồi!
Vì thế, Lý thị cũng rất hối hận vì vừa rồi mình gấp gáp nói ra khỏi miệng thừa nhận đó là cơm canh của phòng lão Đại, chuyện này nếu không cản được, cuối cùng bị Dương thị phát hiện bên trong có đồ ăn ngon, nếu như không biết đó là đồ của Đại phòng, thì ăn cũng ăn rồi, nhưng bây giờ lại bị nàng ta phát giác ra thật là phiền phức!
Không ngờ lúc này Dương thị cũng không có cứng rắn cùng Lý thị đôi co: "Ơ, ta thấy đại ca đang bận rộn làm việc sợ rằng không rảnh tới đây lấy cơm, chắc hai đứa nhỏ cũng đói bụng lắm rồi, ta đem qua cho bọn họ trước đây!"
Vừa nói vừa gấp gáp bưng một phần thức ăn đi ra ngoài, cuối cùng lại nói thêm: "Dù sao lão Tam cũng không có chuyện gì làm, một hồi để cho hắn tới bưng đi, nếu sợ nguội, trước hết đặt trong nồi cho ấm, cám ơn Nhị tẩu nha!"
Lý thị sững sờ đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì cả, trong lòng thầm nghĩ 'Dương thị này uống nhầm thuốc rồi hả?'
Ngoài phòng, Dương thị vừa hà hơi vừa bưng thức ăn tới đại phòng, lúc này ở ngoài phòng của Triệu gia cũng không có ai, mọi người đều ở trong phòng của mình hơ lửa, sưởi ấm.
Vào phòng ăn, Dương thị nhìn xung quanh, sau đem thức ăn đặt trên bàn, lại quay người quan sát xung quanh, cuối cùng rón ra rón rén đóng cửa lại.
Nhìn cái khay đặt trên bàn có ba chén cơm, tỏa khí nóng làm cho Dương thị lo lắng, sợ run một hồi, sau đó nàng lại vội vàng móc trong n.g.ự.c ra một gói thuốc bột, đôi tay thì run rẩy không thôi, cuối cùng đành phải ở trong lòng tự an ủi mình, đây là chuyện của người ta, hơn nữa thuốc này có ăn cũng không c.h.ế.t người, kết quả là lá gan của nàng ta lại lớn hơn.
Cố ý ở trong ba chén chọn một chén có lỗ hổng, đem thuốc bột rắc vào trong chén cơm kia, sợ bị hoài nghi còn cố ý không cầm đũa, chỉ lấy ngón tay của mình quấy mấy cái cho đều, sau khi mọi việc đều làm ổn thỏa, nàng mới bưng những thức ăn kia ra khói phòng ăn, hướng phòng của lão Đại mà đi tới.
Lý thị đứng trong phòng bếp ở phía xa nhìn thấy, trong lòng cũng nghi ngờ, Dương thị hôm nay có cái gì đó không đúng, đầu tiên chủ động làm việc nhà, không hề chủ động lười biếng thì không nói, ngay cả đưa cơm cũng đi lâu như vậy mới đưa đến, rốt cuộc là có nguyên nhân gì đây?
Cốc cốc cốc.
Một đợt tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Tương Nghi xung phong đi ra mở cửa, một trận gió lạnh ở ngoài thổi vào, Triệu Tương Nghi híp híp hai mắt, rùng mình một cái, lúc này mới nhìn thấy rõ là ai, đây là lần đầu tiên Dương thị đưa cơm tới phòng của mình.
Triệu Hoàng Lâm đang ở trong phòng luyện chữ, lần trước sau khi Phương thị nhờ người mua đồ tết, cũng thuận tiện mua cho Triệu Hoàng Lâm một chút giấy nháp, mặc dù không trắng tinh như giấy Tuyên Thành, chỉ là một chút giấy nháp thô giá rẻ nhưng Triệu Hoàng Lâm cũng cao hứng cầm nó một hồi lâu, không nỡ viết. Nay hắn nhất thời hăng hái, mới cẩn thận từng li từng tí lấy ra những giấy nháp kia, lấy bút lông mà hẳn đã sớm dùng đến cũ chấm mực luyện chữ.
Bây giờ thấy Dương thị đem cơm tới, Triệu Hoằng Lâm tâm tình rất tốt, còn nói làm phiền Tam thẩm.
"Làm sao lại để đệ muội bưng cơm tới đây? Ta còn đang chuẩn bị ra ngoài bưng cơm". Triệu Tín Lương một tay ôm lấy con gái, cười nói với con; "Đứa ngốc này, đứng sững sờ ngoài cửa cũng không sợ lạnh sao, con không sợ lạnh nhưng Tam thẩm con ở ngoài cửa cũng sắp bị đông lạnh rồi kìa." Mặc dù không chào đón Dương thị, nhưng cũng không ai đưa tay ra đánh nát cái khuôn mặt tươi cười đó, nàng ta như thế mà mang cơm tới đây, tuy là người một nhà nhưng nhìn không ra nàng ta có phải tức giận cái gì nên mới tới đây không.
"Ôi, đại ca, huynh nói cái gì vậy, người một nhà hỗ trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà". Sau đó, Dương thị vào trong phòng còn khách khí bày cơm ra cho ba người Đại phòng, đặc biệt đem chén có lố hồng đặt ở trước
mặt Triệu Tín Lương.
"Tam đệ muội, ngươi khách khí rồi, tốt lắm tốt lắm, những thứ này chúng ta tự mình làm được rồi, ngươi cũng nhanh đi về ăn cơm đi để tránh cho cơm nguội". Triệu Tín Lương nhận lấy cái khay đựng thức ăn, Dương thị thấy đã đạt được mục đích cũng không nói gì thêm, cười hì hì nhìn cả nhà Đại phòng rồi đóng cửa đi ra ngoài.
"Cha, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây a?" Triệu Tương Nghi chớp đôi mắt, vừa nhìn phụ thân, vừa hướng ca ca đang luyện chữ nói: "Ca ca nhanh nhanh tới ăn cơm đi".
Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu hướng nàng cười cười: "Ca ca một lát nữa sẽ ăn".
"Tương Nghi gần đây càng ngày càng tinh ranh đó nha, người lớn nói nói cái gì là con học theo cái đó". Triệu Tín Lương sờ sờ đầu của Triệu Tương Nghi, sau đó dặn dò nàng, "Nhanh ăn đi, không thức ăn nguội bây giờ, Hoàng Lâm con cũng mau tới đây ăn đi, chữ một lát nữa cũng có thể luyện mà".
" Dạ dạ, chờ con luyện xong tờ này, còn mấy chữ nữa là xong rồi". Triệu Hoằng Lâm hài lòng nhìn tiểu muội nhà mình, "Cha, người nói đúng rồi, tiểu muội chính là thông minh học cái gì là biết cái đó, con nghĩ là, chờ đến khi tiểu muội lớn lên chút nữa, con sẽ dạy cho muội ấy biết chữ, nếu không thì uổng phí cái đầu này của muội ấy rồi".
Triệu Tương Nghi nghe xong rất là cao hứng, trong lòng nàng luôn mong đợi mình có thể biết chữ, thời đại này dùng là chữ phồn thể, rất nhiều thứ nàng xem không hiểu, muốn mượn cơ hội đi học, nhưng nhà lại không có điều kiện, hơn nữa lo lắng người lớn trong nhà biết sẽ nghi ngờ lai lịch của mình.
Bây giờ vừa vặn ca ca chính miệng hứa hẹn, sau này không cần phải rầu rĩ vì xem không hiểu những bộ sách nghiên cứu về thực vật nữa rồi.
"Cha biết con là người có tâm". Triệu Tín Lương vừa cảm động vừa đem cơm trong chén mình cho Triệu Tương Nghi một chút, "Tương Nghi ăn nhiều một chút, mới có thể mau lớn khỏe mạnh". Nói xong, cũng chia một chút cơm trong chén cho Triệu Hoàng Lâm, lại thúc dục Triệu Hoằng Lâm mấy câu.
Triệu Tương Nghi nhìn mình cùng ca ca trong chén nhiều thêm một tầng cơm, lại nhìn trong chén Triệu Tín Lương, khuôn mặt không nén nổi xúc động, vụng về cầm đũa, chọn lấy cơm trên mặt, ăn một miệng lớn, nhai kỹ nói: "Thơm!"
Triệu Tín Lương thấy con gái căn bản không kén ăn, không khỏi áy náy, vuốt đầu Triệu Tương Nghi vui mừng nói: "Tương Nghi thật là hiểu chuyện, cũng không thích soi mói, cho con ăn những thứ lương thực phụ* này, là ủy khuất
cho con....
* lương thực phụ = ngô, sắn, khoai, đậu....
Cùng lúc đó, Triệu Tương Nghi vừa lùa một miệng cơm lớn, vừa cười tít mắt nói: "Không đâu cha, Nhị thẩm thẩm làm thức ăn ngon lắm". Vừa nói lại gắp một miệng thức ăn.
Cũng không biết có phải hôm nay đi chơi nhiều nên mệt mỏi, lúc này nàng mệt mỏi, rã rời, sức lực nhai cơm càng ngày càng yếu, thậm chí không nghe rõ âm thanh cha cùng đại ca.
Bất quá chuyện này Triệu Tương Nghi cũng không để ở trong lòng, chịu đựng cảm giác buồn ngủ, choáng váng đầu, tiếp tục ăn thức ăn trong chén.
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm rốt cục cũng viết xong nét bút cuối cùng, hài lòng cầm giấy nháp thổi thổi, sau đó đặt trên bàn, rồi đi tới bàn cơm ngồi xuống, vừa thấy bộ dáng Triệu Tương Nghi híp mắt lực bất tòng tâm*, thì trêu ghẹo nói: "Cha, ngài nhìn xem, Tương Nghi ăn một bữa cơm mà cũng có thể ngủ nhanh như vậy, đúng là con heo nhỏ lười biếng nha". Lại nhìn trong chén của
Triệu Tín Lương: " Cha sao còn chưa ăn vậy".
* lực bất tòng tâm = không có sức lực, năng lực, không làm được trước một việc gì đó.
Triệu Tín Lương cười cười, vừa vỗ mặt Triệu Tương Nghi vừa dụ dỗ: " Cha nhìn Tương Nghi nhà chúng ta bộ dạng ăn cơm ngon nên phát ngốc luôn rồi, thôi chúng ta bắt đầu ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi".
Giờ phút này, Triệu Tương Nghi đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng!
Nàng cả người bắt đầu trở nên mềm nhũn vô lực, mới vừa rồi đại ca cùng cha nói những gì, nàng hoàn toàn không biết. Hơn nữa, cũng không biết là động đất hay là làm sao! Nàng cảm giác cả phòng thoáng chốc đất rung núi chuyển, tự mình xoay xoay xoay, đầu cũng bị xoay cho hôn mê.
Sau đó cũng không nghe được cha và đại ca kêu một câu gì, bản thân cũng không cảm thấy được cái gì, chỉ là cảm giác choáng váng vẫn còn kéo dài........
Bên này, Bắc phòng đã sớm sợ thành một đoàn, Triệu Tín Lương cùng Triệu Hoằng Lâm nhìn Triệu Tương Nghi cầm không vững chiếc đũa, bịch một cái ngã trên mặt đất, nhất thời bị làm cho sợ đến vỡ mật. Ý thức được đây không phải là Triệu Tương Nghi ngủ thiếp đi, mà là hôn mê bất tỉnh!
Mà Dương thị vốn đang ở trong phòng của mình ăn cơm tối, vừa nghe Bắc phòng có người té xỉu, tâm nhất thời kêu lộp bộp một tiếng, bất quá sau đó liền yên tâm, lén lút chờ đến khi mọi người trong phòng hỗn loạn, liền lần mò đi tới nhà nhỏ của Trương quá phụ.
Trương quả phụ vừa nghe, vui mừng vô cùng, đi theo Dương thị tới sân nhỏ của Triệu gia, núp ở bên cạnh gốc cây đào, yên lặng chờ đợi tin tốt từ Dương thị.
Dương thị rón ra rón rén đi đến Bắc phòng, vốn tưởng rằng lúc này mọi người đã giải tán cả rồi, dù sao một người lớn ngất cùng ngủ thiếp đi giống như nhau, vẫn còn hô hấp, lúc này trời chiều rồi, dù thế nào cũng phải đợi đến ngày mai mới đưa đi khám được.
Suy nghĩ như thế, nhưng nàng vừa mới bước vào phòng chỉ nghe thấy tiếng của Phương thị khóc đến tê tâm liệt phế*.
*tê tâm liệt phế = đau đến c.h.ế.t đi được, giằng xé tâm can.....
Trong lòng cân nhắc, Dương thị chăm chú nhìn lên, ở trong phòng Triệu Tín Lương hoàn hảo, cũng không có cái gì bất thường...... Vậy ai là người đột nhiên bị ngất?
Đầu Dương thị ầm một tiếng nổ tung, nhìn thắng vào đứa bé trong n.g.ự.c Triệu Tín Lương, khí huyết chảy ngược, cả người không thể kiềm chế được run lẩy bẩy!