Triệu Tín Lương cảm giác như có một cái bánh bao nhân thịt thật lớn đập lên người mình, đầu óc không có suy nghĩ nhanh được.
Bùi Hạ Niên nhìn thấy thần tình của hắn, không khỏi cười tươi: "Nhìn bộ dáng của đệ như vậy, chắc trong lòng rất vui nhỉ, tốt lắm, cứ làm theo như kế hoạch đã bàn đi, cuối tháng này đệ hãy đến huyện Giang Ninh, vừa lúc là ngày mà mọi người trong hội tụ lại, đến lúc đó ta sẽ trịnh trọng nghênh đón đệ vào trong hiệp hội thương nghiệp."
"Cám ơn... Cám ơn đại ca" Mãi qua một hồi lâu, Triệu Tín Lương phản ứng lại, như là một người khác vậy. Lão bản Thiên Hi Lâu, thành viên của hiệp hội thương nghiệp, sư phó của Bùi Tử Quân...Những thân phận này, thực sự là mình sao? Hai, ba năm trước, còn chìm trong bi thống bị sỉ nhục không thể thoát khỏi được, luôn cảm thấy nhân sinh như vậy sẽ xong, sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
Cũng không phải chưa từng mong sẽ có những điều tốt đẹp này, cuộc đời hắn từ lúc đó đã chuyển sang một bước ngoặt mới.
Bước đi này tuy chậm nhưng được viên mãn, cho nên đôi khi hắn thật không thể tin được, chính mình đã trải qua những chuyện này.
"Được rồi." Bùi Hạ Niên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói thêm, "Ta thấy chỗ ở của đệ bây giờ quá nhỏ, nếu không ngại, một nhà đệ hãy chuyển đến biệt viện của ta ở trấn Thanh hà đi, đến lúc đó Tử Quân cũng sẽ ở đó, ở chung với mọi người sẽ tiện hơn. Ta thấy thằng bé Tử Quân và hai đứa con nhà đệ lại thân với nhau, hai đứa nhỏ kia ta thấy rất thông minh, ba đứa ở cùng một chỗ sẽ có lợi hơn."
"Tâm ý này đệ xin nhận, cám ơn đại ca, đại ca đối với một nhà, đệ đã quan tâm rất nhiều." Triệu Tín Lương uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Bùi Hạ Niên, mặc dù Bùi Hạ Niên mời bọn họ đến ở cùng cực kỳ chân thành cũng không có khinh miệt, nhưng Triệu Tín Lương muốn tự dựa vào năng lực của mình để mua nhà cửa ở trấn Thanh Hà, đem lại cuộc sống giàu sang tốt nhất cho cả nhà, hắn không muốn dựa vào người khác, lại phải nợ nhân tình.
Bùi Hạ Niên đương nhiên là hiểu ý Triệu Tín Lương, huống hồ đây cũng không phải là đại sự gì, bèn gật đầu không thuyết phục nữa, "Cũng tốt, ta tin tưởng một, hai năm tới, Tín Lương lão đệ có thể dựa vào năng lực của chính mình mua một căn nhà ở trấn Thanh Hà."
"Cám ơn lời chúc của đại ca." Lúc này Triệu Tín Lương không có khiêm tốn nữa, chỉ sờ đầu cười vài tiếng, "Kỳ thực tiểu viện mà cả nhà đệ ở đó cũng không có tệ, mọi người trong nhà rất hòa thuận, rất ấm áp."
Triệu Tương Nghi đang trên đường về nhà, lúc nãy Bùi Hạ Niên và Triệu Tín Lương ở trong phòng thu chi nói chuyện nàng cũng đã nghe rõ ít nhiều, vốn là nàng định đường đường chính chính đi về, dù sao nội dung nói chuyện đó không phải là đại sự gì, nhưng suy nghĩ lại, thấy nên lén chạy về thì hơn.
Vừa nghĩ tới những ngày về sau Bùi Tử Quân sẽ ở đây, Triệu Tương Nghi không khỏi nhíu mày lại.
Trước kia, nàng luôn xem Bùi Tử Quân là một đứa trẻ mà đối đãi. Trên mặt vĩnh viễn đều lộ vẻ không buồn không lo, cũng giống như Triệu Hoằng Lâm bình tĩnh ổn trọng, thái độ nho nhã hữu lễ, đều là hài tử có tiền đồ.
Mà khi nghe Bùi Hạ Niên và cha nói chuyện, Triệu Tương Nghi bỗng nhiên sinh ra yêu thương với Bùi Tử Quân.
Ca ca Triệu Hoằng Lâm vì chuyện của Lã thị mà lâm vào thống khổ phải có cừu hận để chống đỡ, cho nên mọi việc ca ca đều có thể nhẫn, dù ca ca nguyện ý làm chuyện mình không thích, dù cho trong lòng cực kỳ chán ghét, thì sẽ cố gắng làm cho thật tốt. Bởi vì trong lòng ca ca, thù hận đã tạo cho huynh ấy một sức mạnh rất là lớn, vô luận là bao nhiêu lâu, đều nhắc nhở cho huynh ấy những thống khổ, sỉ nhục phải chịu là do ai và huynh ấy phải nhẫn.
Nhưng Bùi Tử Quân thì sao?
Y hầu như không giống như Triệu Hoằng Lâm phải đè nặng cảm xúc của mình trong cuộc sống, không, so với Triệu Hoằng Lâm thì y phải chịu nhiều áp lực hơn...Nhưng y vì cái gì mà có thể chống đỡ được đây?
Y không có cừu nhân, cũng không có vợ, ở trên phương diện tình cảm, thế giới của y như là một trang giấy trắng, không có tình cảm mãnh liệt để chèo chống, thì y dựa vào điều gì, để chống đỡ đến bây giờ?
Vừa phải đối mặt với áp lực lớn hằng ngày, vừa phải tỏ ra tao nhã hữu lễ với mọi người xung quanh, làm cho người ta cảm giác y như là một ngọn gió xuân thổi tới, y rốt cuộc là làm sao làm được?
Mười tuổi, hài tử mười tuổi, phải bắt đầu quản lý cửa hàng son phấn của gia tộc, đó là khái niệm gì? Triệu Tương Nghi không thế nào mà tưởng tượng được.
Đương nhiên nàng biết, từ sâu trong tận thâm tâm Bùi Tử Quân thích nhất là đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi phú. Nhưng hết lần này tới lần khác, cái loại tài năng phong tuyết nguyệt này giống như là hạt cát thổi qua, cuộc đời của y, không cần những điều này.
Cho nên dù đã mười tuổi, nhưng vẫn không đi đến học đường chánh quy để học bài là do như vậy sao?
Bởi vì y là người thừa kế Bùi gia, cho nên ngay từ khi còn nhỏ, chỉ có thể tự học trong học đường của gia tộc, nhưng không hề học đến những nội dung thi cử, cũng chỉ là học kinh nghiệm trên phương diện làm ăn, vì đó là cách để bồi dưỡng năng lực của người thừa kế Cuộc sống cứ như thế, thực sự là quá mệt mỏi.
Còn nhớ rõ có một lần, nàng cùng Bùi Tử Quân nói chuyện trên trời dưới đất trong lúc vô tình có nhắc đến cuộc thi khoa cử, lúc đó nàng cực kỳ tò mò.
Bùi gia có nhiều tiền như vậy, theo lý cũng không có tiếc tiền mà không bồi dưỡng Bùi Từ Quân đọc sách.
Nhưng Bùi Tử Quân trả lời một câu làm cho nàng thất kinh: "Huynh cũng không muốn làm theo hy vọng của mọi người vì huynh muốn mình tự chọn con đường mình đi, nhưng huynh là trưởng tử Bùi gia, ngoại trừ con đường này, huynh không còn con đường khác để đi."
Ý tứ của của y là, Bùi gia chỉ có mình y là con trai, về sau y sẽ là người thừa kế đại nghiệp của gia đình, cho nên y không thể giống như Triệu Hoằng Lâm có thể đọc sách rồi đi thi. Hơn nữa bùi gai có một tổ huấn, người thừa kế và có quan hệ huyết thống dòng chính cả đời không thể làm quan, bằng không, sản nghiệp của Bùi gia sẽ biến mất chỉ trong một cái chớp mắt. Bởi vì quan trường chính là như vậy, 'nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Đồng thời cũng nghe y nói qua, Bùi Hạ Niên ngay lúc Bùi Tử Quân còn rất nhỏ, đã dặn dò y rằng, chỉ có thể đặt toàn bộ tâm tư vào việc học của gia tộc, nếu như đem toàn bộ tâm tư cho những việc khác, đến lúc đó sẽ phân tâm làm cho việc học trong gia tộc lỡ dở thì làm sao quản lí được gia tộc đây."
Đây coi như là Triệu Tương Nghi ở cổ đại lâu như vậy, mới thấy có người tự ý thức được bản thân của mình, để bảo đảm cho gia nghiệp của tổ tiên, mà buông tha con đường làm quan của mình.
Ở nơi này triều đại, cho dù thương nhân có địa vị cao quý thế nào đi nữa, thì địa vị cũng vẫn thấp hơn quan nhất đẳng.
Bùi gia không cầu quan to lộc hậu, nhưng chỉ cầu gia nghiệp thịnh vượng, càng ngày càng nhiều sinh ý, ý nghĩ như vậy, không biết nên nói bọn họ đã thỏa mãn chưa, hay vẫn muốn cả nhà đều phú quý bình an sống thọ mới là tốt nhất.
Về đến cửa nhà, hôm nay hoa tử vi trong sân đã nở, hoa nhỏ màu đỏ tím tụ lai một cành, từng khóm từng khóm, rất là đẹp mắt.
Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân đang ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm, Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi, vội vàng hô: "Muội muội Hoằng Lâm, muội mau lại đây, huynh nói cho muội nghe một tin tức tốt."
Đúng vậy, mãi cho đến hôm nay, bởi vì Triệu Hoằng Lâm đã từng không khống chế được tâm tình, cho nên Bùi Tử Quân vần gọi Triệu Tương Nghi là "muội muội Hoằng Lâm'.
Ngay từ đầu Triệu Tương Nghi nghe thấy cũng không được tự nhiên, hiện tại cũng đã thành thói quen, nếu như ngày nào đó Bùi Tử Quân sửa lại gọi nàng là 'Tương Nghi nàng thật sự sẽ nghe không quen.
"Tin tức tốt gì a?" Bởi vì vừa ở trên đường phân tích, Triệu Tương Nghi giờ này khắc này đối Bùi Tử Quân nhiều hơn là sự yêu thương cùng kính phục, chí ít lúc nàng mười tuổi, nàng cũng không có làm được nhiều chuyện như vậy, lúc đó nàng bị buộc học nhiều thứ, miệng lúc nào cũng than vãn, gặp người ta cũng không nhìn với sắc mặt tốt. Nhưng Bùi Tử Quân thì ngược lại hoàn toàn, tin rằng y đã biết Bùi Hạ Niên đã an bài tất cả cho mình, nhưng y vẫn luôn giữ được nụ cười nghe bọn họ nói chuyện, làm như chưa xảy ra chuyện gì hết.
"Muội có biết không? Sẽ rất nhanh thôi, huynh sẽ ở lại trấn Thanh Hà một thời gian dài đấy, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi."