Lại là Lã thị.
Mọi người mang theo nghi hoặc nhìn Tề Uyển Dao, phảng phất như lời Tề Uyển Dao nói chính là một lời nói dối buồn cười.
"Là thật.." Giọng Tề Uyển Dao hơi trùng xuống, nhưng cũng cực kỳ khẳng định rằng, "Tuy bà ấy ăn mặc như một quý phu nhân giàu có, bộ dạng cũng rất khác, nhưng lúc đó vì quá sợ hãi nên ta không thể nhận ra ngay, bây giờ nhớ lại, ta khẳng định chính là bà ấy, bên má trái bà ấy có một nốt ruồi son."
Triệu Tương Nghi cảm thấy quá buồn cười.
Lã thị là con người ích kỷ, bỏ chồng bỏ con chạy theo người tình, vậy mà có thế ở ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, vươn tay cứu Tề Uyễn Dao, vì sao?
Sắc mặt Triệu Tín Lương xấu cực kỳ, mấy năm gần đây,chưa từng thấy lại bộ dáng chật vật này của hắn.
Hận ý từ tận sâu trong tim như muốn bùng nổ, Triệu Tương Nghi siết chặt nắm tay, nhìn sang ca ca, tin chắc rằng lúc này đây hận ý của ca ca không ít hơn nàng đâu.
"Là bà ta thì làm sao, có liên quan gì đến chúng ta à?" Triệu Tương Nghi mở miệng nói, "Con tuyệt đối sẽ không vì chuyện bà ta từng cứu Uyến Dao tỷ tỷ mà tha thứ cho những chuyện bà ta đã làm đâu."
"Con cũng vậy." Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng nói một câu, sau đó đi thẳng ra ngoài, "Con đến trù phòng xem bà nội sao đã, lúc nãy nhìn bà không ổn lắm."
Triệu Tín Lương không nói gì, chỉ ngồi cạnh cửa cắn chặt môi dưới, vì hắn cúi đầu nên Triệu Tương Nghi không thấy rõ trong mắt hắn như thế nào, nhưng không cần nhìn cũng biết, nhất định là trong mắt tràn đầy sự bi thương cùng thống hận.
Đến buổi tối, mọi chuyện cũng không tốt lên, mọi người sau khi rửa mặt không có cùng nhau ra ngoài sân cùng ngồi ngắm trăng như mọi ngày nữa, mà đều tự mình trở về phòng, bầu không khí im lặng bao trùm cả căn nhà.
Hôm nay là mùng chín tháng sáu, trăng không tròn, mà lại khuyết như một thanh loan đao, trên nền trời đen, giống như tùy thời có thể rơi xuống làm người ta bị thương vậy, trong lòng ai nấy đều bất an.
Triệu Tương Nghi ngủ không được, Tề Uyển Dao cũng thế, Phương thị tuy đã ngủ nhưng khóe mắt vẫn còn lệ, cũng không biết là cố gắng giả bộ ngủ để mọi người an tâm hay là thật sự ngủ nhưng thấy ác mộng.
Bên ngoài chợt truyền đến một trận huyên náo, Triệu Tương Nghi cả kinh, vội ngồi dậy, dù sao ngủ cũng không được, mang giày vào rồi xuống giường, cẩn thận mở cửa sổ phòng, ánh trăng từ ngoài chiếu vào căn phòng tối.
Tề Uyển Dao ở sau lưng Triệu Tương Nghi, thấy thế nhỏ giọng nói: "Nếu nóng quá ngủ không được, tỷ sẽ quạt cho muội được không?"
Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn Tề Uyển Dao, lắc đầu cười: "Không phải là do nóng, được rồi, sao tỷ còn chưa ngủ?"
"Tỷ ngủ không được, trong lòng không yên." Tề Uyển Dao cúi đầu, đan hai tay lại với nhau nói.
Triệu Tương Nghi đến gần bên Tề Uyển Dao, như thường ngày dịu dàng trấn an: "Chúng ta là người một nhà với nhau, không cần phải áy náy, ai cũng có thời điểm khó khăn, ai cũng có khuyết điểm, nếu như mọi thứ đều suôn sẻ theo như ý mình muốn, thì cũng không có công bằng với những người khác."
"Lời này là ca ca muội dạy?"
"Khụ... lời này là cha muội dạy." Triệu Tương Nghi ậm ờ trả lời.
Tề Uyển Dao cười, sau lại không cười nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Muội nghe xem, hình như có tiếng gì đó."
Triệu Tương Nghi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe một phen, quả nhiên có giọng ai đó đang nói, là cha đang nói chuyện sao?
Hai người bước gần đến cửa sổ, nương theo ánh trăng nhìn ra ngoài xem thử, thấy ở trong một góc sân, hai người Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tín Lương đang đứng đó, các nàng chỉ thấy được bóng lưng của hai người đó, chẳng biết bọn họ đang nói gì, tóm lại bầu không khí có vẻ nghiêm túc hẳn.
Chỉ nghe Triệu Tín Lương đột nhiên mở miệng hỏi: "Cha nghe phu tử của con nói, gần đây con ở trong học đường kết giao với những học trò nhà quyền quý là sao vậy? Con không phải xưa nay đều ghét lôi kéo bè phái sao."
Triệu Hoằng Lâm không có trả lời hết với phụ thân, chỉ qua loa "À" một tiếng.
Triệu Tín Lương nghe xong đã kinh hoảng, giọng nói tăng cao thêm vài phần âm lượng hỏi: "Có phải là do áp lực của cuộc thi Hương sắp tới lớn không?
Không sao cả, cả nhà không có ép con, cả nhà chỉ mong con mạnh khỏe để đọc sách, nếu cảm thấy mệt mỏi, cũng không cần phiền não, không muốn thi cũng đừng có miễn cưỡng mình, dù sao bây giờ cuộc sống của cả nhà chúng ta đều rất tốt rồi, dầu gì, con cũng có thể phụ giúp cha xử lý những chuyện ở Thiên Hi Lâu mà con trai."
Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao nghe xong hai mặt nhìn nhau.
Triệu Hoằng Lâm nở nụ cười, sau đó lắc đầu: "Cha, cha đừng quá lo lắng, con sẽ chăm chỉ học, cũng không phải do quá mệt mỏi đâu cha, cha có thể cho con đi học đó chính là phúc của con, con làm sao mà thấy phiền chứ?"
"Vậy con vì sao lại làm thế?" Triệu Tín Lương không giải thích được, "Tuy rằng nhà ta xuất thân không cao, nhưng cha không có vì thế mà nịnh hót người ta, cha không có quá kỳ vọng vào con sẽ đạt được tiền đồ lớn, cha chỉ hy vọng con có thể bình an thuận lợi mà sống, cả Tương Nghi cũng vậy. Mặc dù cha không biết nhiều chữ, nhưng cha cũng biết người xưa có câu nói ''Cao xử bất thắng hàn... Con đừng có bị quang cảnh làm quan, phú quý đó mê hoặc, chứ bên trong những gia đình quan lại, giàu có đó không có giống như nhà chúng ta sống thoải mái như vậy đâu. Cha không hy vọng con kết giao với mấy cậu quý tử đó, đến lúc đó lại chuốc lấy phiền phức cho mình nữa, nhà chúng ta chỉ cần bình thản sống qua ngày là được, không tốt sao con?"
"Cha là nam nhân tốt nhất trên đời, người đàn bà kia đúng là có mắt không tròng mà. " Triệu Hoằng Lâm nhìn phụ thân nói như vậy.
Triệu Tín Lương ngoài ý muốn bị cảm giác vui mừng này đè xuống, nhưng cũng có chút kích động nói: "Lẽ nào... Con muốn trả thù?"
"Xem ra không còn là bí mật nữa rồi, chẳng lẽ không đúng sao?" Triệu Hoằng Lâm thẳng thắn thừa nhận, theo tuổi càng ngày càng lớn, ý định trả thù của hắn cũng vì thế mà từng bước lớn mạnh, Triệu Tín Lương căm ghét, tiểu muội kỳ quái lớn lên, những điều đó hắn đều nhìn thấy hết, cho dù phụ thân có muốn bỏ xuống thù hận mà sống những ngày bình thản của mình, nhưng hắn thực sự không buông bỏ được, hắn không chịu được khi hai con người không biết liêm sỉ kia có thể tiêu diêu tự tại sống yên ổn, mà không bị trừng phạt gì hết.
"Không đáng đâu con." Triệu Tín Lương bỗng nhiên thả Triệu Hoằng Lâm, nhìn con trai nói.
"Con mới bây lớn lại đi quan tâm những điều này, con nghĩ con làm thế cả nhà sẽ vui vẻ ư? Cả nhà sẽ luôn lo lắng cho con, con làm vậy thì làm sao cả nhà có thể thả lòng tâm tình mà bình an yên ổn sống đây chứ." Triệu Tín Lương kích động đến khóe miệng khẽ run, "Ở trong lòng con, có phải nghĩ rằng cha rất nhu nhược không? Không quan tâm, không tìm hai người kia báo thù?"
Nói đến đây, Triệu Tín Lương dùng tay che mặt thống khổ nói.
"Cha..." Triệu Hoằng Lâm giật mình "Thật ra, cha làm vậy là để bảo vệ các con." Triệu Tín Lương cố gắng làm cho mình bình tĩnh, trấn định nói, "Báo thù thì thế nào? Tâm người ta cũng không còn ở đây, cha từ lâu không còn tình cảm với nữ nhân đó nữa. Con phải biết rằng, hận một người chính là còn tình cảm, cha có thể không quan tâm nữ nhân đó nữa, cũng không phải đơn giản đâu."
"Con trai." Triệu Tín Lương tiếp tục nói, "Nếu như cha không giống bây giờ làm như vậy, không nỗ lực sống tiếp, mà lại chìm đắm trong sự báo thù cùng thống hận, thì cuộc sống của cha chỉ toàn báo thù và báo thù, như vậy mọi người trong nhà, cả các con nữa sớm muộn sẽ c.h.ế.t đói mất, làm sao con có thể đến học đường để học như bây giờ? Tương Nghi làm sao có thể khỏe mạnh mà lớn lên?"
"Cha không muốn báo thù nhưng không phải là cha đã tha thứ cho họ đâu con à, cũng không phải là do cha không dám, mà đối với cha hai huynh muội các con quan trọng hơn so với nữ nhân kia, cho nên cha phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng để các con có được một cuộc sống thoải mái hơn, cha nghĩ đây là điều quan trọng nhất, con hiểu không?" Thật ra, Triệu Tín Lương như bây giờ mới là mệt mỏi nhất, xem như đã buông bỏ tất cả hận thù, ẩn nhẫn mà sống chính là vì hai người con của mình.
Hi sinh bản thân, giúp đỡ cả nhà.
Nếu như chỉ quan trọng việc báo thù, như vậy sợ rằng cuộc sống thường ngày không còn vui vẻ như thế nữa.
"Cha... Thế nhưng con không thể chịu đựng được." Triệu Hoằng Lâm siết chặt nắm tay, khẽ mím môi môi mỏng bình tĩnh nói.
"Không nhịn được cũng phải nhịn, từ hôm nay trở đi, gạt bỏ tâm tư này, hảo hảo học bài, không nghĩ đến nữa, người mà ai cũng có số hết, đừng đem thời gian lãng phí hết vào chuyện báo thù, không bằng hãy dùng thời gian đó tập trung vào việc học, bồi muội muội và bà nội, làm như vậy, hai người họ mới cao hứng được." Triệu Tín Lương đè thấp giọng nói, không có kích động giống lúc nãy nữa.
Trong phòng, Triệu Tương Nghi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Uyển Dao lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đêm hè này rõ ràng phải nóng nực thế nhưng lúc này đây, nàng cảm thấy thật lạnh.
Tề Uyển Dao cũng thầm khóc, kìm nén khóc, áy náy mà khóc.
Trong sân, hai cha con vẫn lặng lẽ đứng đó, bầu không khí bỗng nhiên chậm rãi trầm tĩnh lại, ai cũng không mở miệng nói, tựa như đang trầm tư nên không biết nói thế nào, tất cả đều chìm trong suy nghĩ của chính mình....
Một lúc lâu, Triệu Hoằng Lâm cứng đờ mở miệng nói một câu: "Ừ, con đã biết, cha, con sẽ tự lo cho mình được mà."
"Hoằng Lâm" Triệu Tín Lương tức giận vỗ lên lưng Triệu Hoằng Lâm một cái, "Con sao lại cố chấp như vậy hả."
Triệu Hoằng Lâm không có hô đau, cũng không có nhíu mày một cái, chỉ ngửa đầu nhìn phụ thân, sau đó thở dài nói: "Bởi vì con giống cha."
"Con" Triệu Tín Lương không nói lại được, cuối cùng tức giận đến dậm chân tại chỗ, sau đó nếu không quản Triệu Hoằng Lâm nữa, mà trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Nhìn bóng lưng Triệu Tín Lương vào trong nhà, trong mắt Triệu Hoằng Lâm lộ ra vẻ yêu thương.
Hắn biết đến, phụ thân rất là mệt mỏi, là vì phụ thân trước giờ luôn vui vẻ trước mặt mọi người, cho nên mọi người không thấy được vẻ mặt thống khổ của phụ thân.
Hắn vẫn luôn biết.
Cho nên mới muốn trả thù Lã thị bọn họ.
Phụ thân không muốn làm chuyện này, thì hắn sẽ thay phụ thân làm.
Lúc hắn quay đầu lại, hắn nhìn sang phòng Triệu Tương Nghi, thì thấy cửa sổ đã mở ra, hắn lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng rất quen thuộc.
Ánh mắt vốn trấn định, bỗng nhiên lộ tia lo lắng vô cùng.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, cả hai đã nghe hết?
Cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại, Triệu Hoằng Lâm muốn chạy đến nhưng hai chân cứng đờ, đứng tại chỗ không biết có nên đến hay không.
Ở một góc sân tường vi hé nở, một cỗ hương thơm truyền đến xoang mũi của hắn, không biết ở trong phòng cả hai người đó có lén rơi nước mắt không đây.
Cuộc sống về sau nhất định sẽ tốt, hắn sẽ cố gắng, làm cho cả hai người các nàng không khóc, không thở dài nữa.