Kể từ hôm đó Nhân cứ dính lấy tôi, đã vậy làm việc rất nghiêm túc. chỉ có điều ít làm nhóm cùng Kim. Thái độ của Kim với tôi có vẻ rất khó chịu. đúng vậy,… tôi vừa mới giành người nó yêu mà.
- em xong việc chưa đi ăn đi.
- chưa xong… chút nữa.
- vậy làm đi, tôi đợi.
- ko cần đợi, gọi cơm lên đây mọi người cùng ăn luôn.
- nhưng tôi muốn chúng ta…
Tôi lườm Nhân, cái loại lúc nào cũng muốn tách nhóm
- thôi được rồi
- Duy… Xuống kêu cơm lên đây đi
- Vâng.
Duy đứng lên, một lúc sau lại mang lên mấy hộp cơm và chai nước. tôi ngồi giữa bàn Anh Viễn ngồi cạnh tôi từ đầu rồi, Nhân đứng lên, cầm hộp cơm định ngồi sang bên tôi thì Kim đứng dậy nhanh chân ra ngồi sát tôi
- em muốn ngồi cạnh chị Bình.
Tôi cười gật đầu. Nhân chậm chân nên đành ngồi sang bên cạnh. Khuôn mặt tỏ vẻ chán nản nhìn tôi.
Ôi… tôi hối hận rồi. tôi thề đây sẽ là lần cuối tôi ăn trưa trong văn phòng.
Nhân tuy ngồi bên nhưng liên tục liếc cái hộp cơm của tôi. Anh Viễn thi thoảng lại gắp đồ ăn sang cho tôi. Kim cũng gắp đồ ăn vào hộp Nhân.
Nhưng lúc ấy, Nhân thò đũa gắp đồ ăn anh Viễn cho tôi vào hộp của mình và lấy cho tôi phần gà trong hộp của Nhân.
mấy miếng đồ ăn cứ chạy qua chạy lại làm cả phòng phải chú ý.
- thôi… anh Chị ăn đi, em hoa mắt quá
Duy ngẩng lên phàn nàn
Tôi cắm cổ xuống ăn vì tôi biết mình đang bị chú ý.
- mày ăn đi, ko phải chuyện cuả mày
Kim trợn mắt nhìn duy. Nó cúi xuống ăn mặc kệ. tôi đứng lên bê hộp cơm về ghế trong góc của Mình. Tôi ko muốn có thêm Cmt nào nữa.
Kim thấy tôi đứng lên đi lại phía sau cũng đứng dậy cầm hộp cơm và hộp canh. Nhưng con bé cố ý văng cái hộp về phía tôi, cái hộp canh không nóng nhưng nó làm ướt hết người tôi cùng đồ đạc trên bàn
- ôi… em xin lỗi, em ko cố ý.
- em làm cái trò gì đó hả Kim?
Anh Viễn và Nhân chạy lại lau cho tôi. Nhân quát Kim.
- em không cố ý rồi mà.
- em đứng tít từ phía này mà cũng vô ý làm rớt canh ra tận đây cơ á.
- lúc ấy em vấp.
- thôi… tôi ko sao
Tôi gạt hai người đàn ông ra rồi đứng lên. Tay trở lại đống đồ ướt trên bàn.
- dù sao em ấy cũng chỉ là vô tình thôi. chờ tôi dọn xong đống đồ này tôi lên thay đồ ướt ra là được.
Nhân hậm hực, còn Anh Viễn vẫn đứng nhìn tôi. Xong việc tôi đi lên phòng tắm rửa thay đồ. đến khi đi xuống mấy cô bạn phòng bên đứng nhìn tôi ánh mắt dò xét.
- vừa bị con Kim nó phủ đầu đấy.
- cái loại không biết thẹn, giật bồ người ta. phải tao tao đập chết bà, người đâu vô đây còn thích lộng hành
Tôi bỏ qua mấy câu nói đó đi vào bên trong. tất cả đã tâp trung làm việc. tôi ngồi vào ghế, bỏ mặc những ánh mắt đang nhìn tôi… phòng này bắt đầu ồn ào vì mấy chuyện tình tứ rồi… tôi ko ngại mấy chuyện linh tinh này, nhưng mong là Kim nên hành xử người lớn một chút.
Khi tan làm, tôi cũng về phòng như mọi ngày… Nhân không đi ra nhà xe về như mọi khi mà lặng lẽ theo tôi lên phòng. Tôi mở cửa và bước vào phòng thì đúng lúc Nhân đẩy cửa bước vào theo tôi khiến tôi giật mình.
- Làm cái trò gì vậy? muốn người ta rụng tim à?
- tôi làm gì mà em sợ.
- phải nói lên chứ…ssao im im đi sau tôi.
Nhân đóng cửa rồi bấm khoá, kéo mạnh tôi vào lòng ôm lấy.
- xin lỗi em, đã để em phải thiệt thòi.
- cái gì cơ
- vụ lúc trưa
- tôi quên rồi.
- tôi đã nói với Kim là tôi ko thích cô ấy mà cô ấy không nghe
- hồi mới đến hai đứa ko có biểu hiện tình cảm gì cả, vậy mà giờ nó thích cậu chứng tỏ cậu cũng thay đổi rồi đấy nhá
- đúng… vì em mà thay đổi.
- xạo.
- từ lúc yêu em tôi thấy tôi cần phải người lớn hơn, nghiêm túc trong cách nghĩ, Nhất là về tiền bạc. Nhiều câu nói của em rất có lý giờ tôi mới thấy nó đúng. Em là cô gái tuy đơn giản nhưng rất hiểu biết. là mẫu người vợ lý tưởng của tôi
- vấn đề là sao lại đi theo tôi lên đây?
- tôi sợ em tủi thân
Tôi cười, chàng trai này cũng rất tâm lý. Chuyện tôi và chàng ấy quen nhau tôi cũng không thấy mình có lỗi gì với Kim cả. chúng tôi độc thân, Nhân và Kim cũng chưa có mối quan hệ nào trên tình bạn. và người Nhân theo đuổi là tôi. Vì vậy tôi ko thấy có lỗi với ai cả, tôi cũng ko hổ thẹn với mọi người điều gì hết
chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy lúc lâu Nhân mới rời tôi ra.
- tắm đi rồi mình đi ăn tối.
Tôi đi vào nhà tắm tắm lại. Nhân ngồi ngoài ghế chơi với cái điện thoại của tôi. Tôi không khoá màn hình, vì vậy chỉ cần quẹt qua là màn hình của tôi sáng. Và sẽ nhìn thấy Minh cười với tôi rất tươi.
Lúc tôi đi ra thì Nhân đặt điện thoại xuống. đứng dậy. tôi với cái túi xách
- Đi thôi.
Tôi bước ra cửa trước Nhân.
- em ko cầm điện thoại à?
- vừa cầm đó thì cầm luôn đi.
Nhân cười hớn vì tôi dám giao cả điện thoại của Mình cho Nhân. Cái điện thoại là thứ vô cùng bí mật và nhạy cảm. ai mà giao điên thoại cho bạn cầm là người cực kì tin tưởng bạn.
Chúng tôi lại lượn qua quán Bà Béo ăn tối, sau đó đi dạo 1 vòng cầu. Thành phố ban ngày nóng như đổ lửa nhưng buổi tối mát vẻ vô cùng, người người ăn mặc đơn giản sánh bước trên đường vui như chúng tôi vậy.
- em… tôi muốn hỏi.
- hỏi gì đấy?
Tôi quay lại cười với Nhân.
- người trong điện thoại là ai? không phải người hôm nọ
Tôi đứng giữa cầu nhìn Nhân, không phải tôi không hài lòng chuyện Nhân xem điện thoại của tôi, mà tôi đang nghĩ xem nên nói về Minh như thế nào. Nhân bây giờ có khi chỉ chín chắn bằng nửa Minh thôi ấy chứ. Tôi cười
- đó là Minh.
- Minh là ai? mối tình đầu của em à?
Tôi cười.
- cậu ấy không phải mối tình đầu của tôi, cậu ấy là một thiên thần.
Tôi cười hớn hở bước đi tung tăng. Nghĩ đến Minh tôi thấy yêu đời hơn nhiều lắm.
- vậy cậu ấy đâu?
- kia kìa
Tôi chỉ lên trời, bầu trời đầy sao. Mong rằng Minh của tôi sẽ ở đó hạnh phúc cùng một người yêu thương cậu ấy thật nhiều.
Nhân có vẻ hiểu ra, chạy theo nắm lấy tay tôi rồi hỏi về Minh. Tôi cũng ko ngại ngần mà kể cho cậu ấy nghe. đến phía bên kia cầu Nhân đứng lại kéo tay tôi. Ôm lấy tôi xúc động
- tôi ko ngờ em lại có tuổi trẻ tuyệt vời đến vậy? nếu có một lần được qua chỗ Minh tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy.
Tôi cười ôm lấy Nhân. Tôi biết, đôi khi người ta cũng ghen với những người đàn ông trong quá khứ. Nhất là những người được dành tình cảm đặc biệt, nhưng với tôi, tôi có thể mất đi tất cả những tình cảm này chứ nhất định không bao giờ quên tình cảm mà tôi và Minh đã dành cho nhau.
- em mệt chưa… tôi cõng em một quãng nhé.
- ko cần đâu, đi bộ cho khoẻ mà
- ko sao đâu, leo lên đây, xem em nặng tới đâu nào.
Nhân cúi xuống kéo tôi lại, tôi leo lên lưng Nhân. Lâu rồi tôi ko được ai cõng. Nhưng khi leo lên lưng Nhân rồi, đôi chân được rời khỏi mặt đất, bàn tay vòng qua cổ, tôi lại nhớ đến người đàn ông đó. Hồi tôi đau chân, mỗi lần cần đi đâu xa ông ấy cũng cõng tôi như vậy, và những lúc ấy tôi thường nghịch tóc, bứt tai ông ấy, có khi còn nhổ tóc sâu nhưng tiếc ông ấy chả có cái tóc sâu nào… kỉ niệm ấy như mới hôm qua vậy… tôi cười buồn.
- sao im lặng vậy. nói gì với tôi đi
- nói gì giờ.
- hát cho tôi nghe cũng được
- hát ư… giống trong phim trái tim mùa thu Eul suk được cõng, và tôi nhớ bài hát trong phim đó rất cả động. nhưng tôi ko nhớ cô ấy có hát không?
- Phim Hàn à?
- uh.
- chắc lại mối tình tay ba một người chết là hết phim chứ gì?
- Hì… nhưng phim này cảm động thật mà. tôi cũng muốn lúc nào tôi chết có một người yêu tôi nhiều và chân thành đến vậy
Nhân đứng im, đặt tôi xuống rồi quay lại nhìn tôi.
- vậy tôi phải làm gì để chứng minh cho em thấy tôi chân thành với em.
Tôi tròn mắt nhìn Nhân, cậu ấy rất nghiêm túc.tôi tủm tỉm. tôi ko biết nói gì.
- hay để tôi nói với cả thế giới nhé… tôi sẽ nói với tất cả mọi người
Nhân quay ra phía sông miệng gào lớn.
- Bình ơi… tôi yêu em… tôi muốn sống bên em trọn đời…
mọi người thấy cậu ta gào lên như vậy thì chăm chăm nhìn rồi chỉ chỏ… tôi ái ngại kéo cậu ta lại bịt miệng.
- Hâm à… người ta cười cho kìa.
- kệ
Nhân nhìn tôi cười rồi lại gào lên lần nữa.
- Phương Bình là của Phước Nhân.
xấu hổ nép vào cậu ta… mọi người đi qua chúng tôi thì nhìn và cười.
Nhân thở, sau khi gào xong mặt sẽ đỏ lên, máu chảy nhanh hơn, tim đập mạnh hơn, và lượng testosterone tăng lên gấp đôi, tức là ham muốn gấp đôi. Mà khi lượng testosterone tăng như vậy đàn ông họ hay bị mất kiểm soát vì ham muốn.
- có gì mà em phải ngại, tôi yêu em cơ mà
Nhân giữ hai cánh tay tôi, mắt đắm đuối.
- Phương Bình….
- ….
Tôi đứng im nhìn Nhân
- làm người yêu tôi nhé…tôi nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho em.
Tôi đứng im nhìn Nhân xúc động… cho dù đã nghe câu này mấy lần rồi nhưng mỗi lần nghe lại vẫn như lần đầu được nghe vậy… xúc động lắm. con gái mà…
Tôi vẫn đứng im không nói được lên lời… tôi ko nghĩ Nhân sẽ tỏ tình với tôi lúc này cho dù tôi biết cậu ấy có tình cảm với tôi… giờ tôi phải sao đây… nếu là nói yêu thì tôi không có quá nhiều cảm xúc… còn rung động thì tôi có chứ… ai trong hoàn cảnh này chả rung động…
- Bình…. Hãy cho tôi cơ hội được chăm sóc cho em… cùng em sống một cuộc sống mới được không?
cuộc sống mới ư.? Đúng tôi cần một cuộc đời mới và quên đi người đàn ông ấy… có lẽ đã đến lúc tôi nên quên ông ấy đi và sống tiếp cuộc đời của riêng mình rồi… tôi khóc… tôi khóc vì ông ấy… vì quyết định này của tôi… nhưng Nhân cứ nghĩ tôi khóc vì hạnh phúc. Nhân ôm chặt lấy tôi vào lòng. Hơi thở có vẻ mạnh hơn, tim cậu ấy đập mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận được.
rồi cậu ấy rời tôi ra, nhẹ lau nước mắt cho tôi và thì thầm
- tôi hứa sẽ không để em phải khóc
Nhân cúi xuống tìm đôi môi tôi. giữa dòng người qua lại ồn ào này, chúng tôi hôn nhau… mắt tôi nhắm lại.. có lẽ mọi người cũng ko lạ gì mấy hành động này của đám thanh niên… do vậy mọi người cứ đi qua như thể chúng tôi chẳng hề tồn tại vậy.
Nhân đưa tôi về nhà.
- nhớ ngủ trước 12 giờ đấy nhé.
- uh
- 11 giờ 45 tôi gọi kiểm tra em.
- được rồi mà.
Tôi cười. Nhân quay lại ôm eo tôi, lưu luyến, nhìn tôi bằng ánh mắt hạnh phúc.
- em ko biết tôi vui thế nào đâu.
Tôi cười
- cảm ơn em đã chấp nhận tình yêu của tôi.
- thế không sợ người ta bảo lái máy bay bà già à?
- nếu sợ đã không yêu.
Tôi cười…
- nhiều tuổi hay ít tuổi ko quan trọng chỉ cần tôi được yêu em.
Nhân cúi xuống hôn tôi một lần nữa, lần này nụ hôn sâu hơn, mang nhiều ham muốn hơn lúc đứng trên cầu. bàn tay Nhân bám eo… 1 tay đưa lên ngực tôi… đòi nghịch… tôi nắm lấy rồi kéo nó xuống. Nhân không nghe… còn tôi ko cho… tôi rời ra cau mày.
- hư thì về đi, làm bậy không à.
- ai bảo làm bậy… người ta yêu vợ… người ta mần vợ chứ có mần người ngoài đâu.
- ai cho mần.
- vợ tôi cho mần
Nhân vẫn ôm eo tôi…
- về đi muộn rồi.
- ko muốn về ý.
- ơ… này… nhây hả
- uh… hay cho tôi ngủ nhờ đây nha
- đi từ sáng chưa tắm đó, nhà này không có đồ đàn ông đâu nha.
Nhân nuối tiếc.
- thôi được… em đóng cửa đi, nhớ ngủ sớm nhé.
Tôi gật đầu tiễn Nhân ra khỏi cửa. đến khi Nhânđi khuất tôi mới đóng cửa lại. tôi mơ màng chưa tin vào tình cảm của tôi và Nhân, không ngờ nó cũng tiến triển nhanh đến vậy… nhưng có lẽ điều đó cũng đúng, tôi đâu có còn trẻ nữa.
Đang mơ màng trong suy nghĩ thì cửa phòng tôi lại có tiếng gõ. Tôi bước lại, có lẽ Nhân quên cái gì nên quay lại lấy rồi. Tôi mở chốt cửa.
- này…quên đồ phải không?
Tôi ngẩng lên thì hoá ra không phải… người đứng trước mặt tôi mang bộ mặt đầy tức giận. Không kịp để tôi nói gì mà đẩy mạnh cửa bước vào. Tôi có lẽ chưa nghĩ họ có thể hành xử như thế.