Bốp!
Nữ sinh tát một cái lên mặt nam sinh, phẫn nộ nói: "Tra nam! Muốn chia tay thì nói thẳng ra, không cần thiết tìm cớ như vậy!"
"..........."
Chắc Lục Vân cũng không biết được, hành động của hắn đã làm tan vỡ biết bao cặp đôi.
Vì không muốn gây ra náo động lớn hơn nữa, sau khi Lục Vân thử một phen, liền tìm một nơi không ai nhìn thấy đáp. xuống.
Tôn gia. Ngoài đình viện.
Ba cha con nhà họ Tôn, đang bồn chồn hồi hộp chờ Lục Vân đến.
Tôn Thiên Lỗi hỏi: "Ba, sắp đến giờ cơm rồi, Lục tiên sinh thật sự sẽ đến sao?"
Tôn Cẩm Vinh khẳng định nói: "Chäc chản sẽ đến, Lục tiên sinh nói đến thì nhất định sẽ đến, khối đá kia con tìm được chưa?"
“Tìm được rồi, để ở phòng khách, chờ Lục tiên sinh tới là có thể đưa cho ngài ấy”
“Nhớ kỹ, đợi lát nữa Lục tiên sinh tới, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, ngàn vạn lần không được mạo phạm Lục tiên sinh”
“Con hiểu rồi.”
Lúc này, Tôn Thiên Quý bỗng nhiên nói: "Ba, hình như con thấy Lục tiên sinh đạp xe tới”
'Tôn Cẩm Vinh trở tay vung một cái tát lên mặt Tôn Thiên Quý, cả giận nói: "Mới vừa nói với anh không được mạo phạm Lục tiên sinh, con mẹ nó anh liền nói hươu nói vượn, Lục tiên sinh có thân phận gì, sao lại đạp xe đạp?"
“Khu...... Ba, hình như con cũng thấy Lục tiên sinh đạp xe Tôn Thiên Lỗi vừa dứt lời, một chiếc xe đạp kêu két một tiêngsau đó dừng ở trước mặt ba người.
Lục Vân xuống xe nói: "Tôn lão gia tử, mọi người chờ tôi lâu chưa?"
Cảm Tôn Cẩm Vinh thiếu chút nữa bị dọa ngất ra đất.
Đúng là Lục Vân đạp xe đạp tới, nhưng mà chiếc xe đạp này có chút quen mắt nha!
'Tôn Cẩm Vinh lấy lại tinh thần, chép chép miệng nói: "Lục tiên sinh, chiếc xe đạp này... là chiếc buổi sáng cậu mua ở cửa hàng đồ cổ?"
*Ừ, tôi bảo người sơn lại cho nó, đi rất tốt." Lục Vân vỗ võ yên xe đạp, hết sức hài lòng nói.
Ba người lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tôn Cẩm Vinh há mồm muốn nói, nhưng nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Lục tiên sinh thật là gần gũi bình dị?
Tôn Thiên Lỗi thì ở trong lòng cảm khái, Lục tiên sinh không hổ là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, thật là có cá tính.
Một chữ thôi, tuyệt!
Lục Vân đi theo ba người Tôn Cẩm Vinh vào phòng khách.
Vẻ mặt Lục Vân khẽ động.
“Phù hợp, rất phù hợp, ha ha, lão gia tử ông nói một con số đi, khối đá này tôi mua.”
"Nói chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm, tảng đá này chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho.
Lục tiên sinh làm quà đi!"
“Điều này sao có thể được.”