Sau khi giải cơn nghiện một hồi, Lục Vân đưa Tôn Tiểu Sở trở về Tôn gia.
Vào thời khắc ly biệt, cô lại nhón mũi chân hôn Lục Vân một cái.
Lần này không phải hôn trên mặt Lục Vân, mà là trên miệng, hương thơm thanh nhã trên đôi môi thiếu nữ vươn vấn không thể tan đi.
Lục Vân đột nhiên giật mình. Con mẹ nó! Nụ hôn đầu đời của ông đây!
Nhưng sau đó hắn lại cười khổ, mình như vậy có tính là tên thả lửa trái tim thiếu nữ không?
Không cẩn thận đã bắt cóc mất trái tim cô gái này rồi.
Nhưng nếu như vậy có thể làm Tôn Tiểu Sở tập trung học tập, Lục Vân cảm thấy mình hy sinh một chút cũng không đáng kể.
Sớm biết vậy nên bảo Tôn Tiểu Sở giới thiệu thêm mấy bạn nữ xinh đẹp cho hẳn quen, như vậy cũng có thể dựng lên cho các cô một mục tiêu to lớn, chờ tương lai thi đậu trường nổi tiếng của Long Quốc thì mình cũng coi như lập một công đức.
Vì bồi dưỡng nhân tài cho tổ quốc, Vân Thiên Thần Quân thật là hao tổn tâm huyết!
Khi trở lại biệt thự Lục Nhân, Liễu Yên Nhi đang luyện yoga.
Thân thể cô rất mềm mại, bày ra tư thế chữ Mã yêu cầu cao độ, khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị ép người lên phía trước thì Lục Vân xung phong chạy tới, "Em tới em tới, chị Yên Nhi, em tới giúp chị cho."
Nói xong hẳn liền đè lại hai bên vai ngọc của Liễu Yên Nhi, giúp cô đè nửa người trên xuống, vừa thử hỏi, "Chị Yên Nhị, chị biết hiện tại chị bảy làm gì không?”
"Thế nào, cảm thấy ba bà chị này không tốt với em nên gấp không chờ nổi muốn đi gặp bà chị kia sao?" Liễu Yên Nhi vừa cầm khăn lông lau mồ hôi trên người, vừa trêu ghẹo Lục Vân.
"Hi hi, chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi." Lục Vân cười mỉa mà nói.
Liễu Yên Nhi trừng hẳn một cái, nói, "Thôi, nói cho tên không lương tâm như em cũng không sao, chị năm Sở Dao và chị bảy Lạc Ly đều thần thần bí bí, nhưng hình như chị từng nghe Lạc Ly nhắc đến, nói là đang làm việc cho bên trên, cụ thể là gì thì chị không biết".
Quả nhiên!
Các chị đều không biết chị bảy là minh chủ khu Hoa Trung của Võ Minh, có lẽ chị bảy cảm thấy không cần thiết nên không nói cho họ biết!
Dù sao khoảng cách giữa tu võ giả và người dân bình thường vẫn có chút xa xôi. Chỉ là những người chị của mình thật là người dân tầm thường sao?
Lục Vân không khỏi có chút hoài nghi.
Chỉ sợ mỗi người bọn họ đều là đại lão che giấu thân phận, nhưng lại nghĩ đối phương là người thường?
Cứ nhìn chị Yên Nhi đi, nếu không phải mình đột nhiên trở về thì ai biết được thân phận của cô lại là một sát thủ.
Ánh mắt Lục Vân rất lạnh lùng.
Từ lần trước hai người này bày ra vỡ Hồng Môn Yến ở Tụ
Hương Lâu, muốn tổn thương chị Khuynh Thành, Lục Vân đã không ưa gì bọn họ.