Đêm nay, bốn người đều uống đến say mèm, cuối cùng là cả bốn ôm nhau ngủ tại phòng riêng trên lầu hai của quán bar.
Lục Vân vốn ngàn chén không say, chỉ cần vận dụng chân khí tức là có thể đánh tan hết rượu cồn trong người.
Nhưng giờ hắn không làm vậy.
Mà lựa chọn không say không về cùng các chị gái.
Nhưng Lục Vân là người tu luyện, chỉ thể chất tự nhiên thôi cũng mạnh hơn các chị gái, cho nên ngày hôm sau hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, hắn đã thấy một bàn chân trắng nõn gác lên mặt mình.
"Chị Yên Nhi, tư thế ngủ của chị thật bá đạo mà."
Lục Vân nhẹ nhàng lấy bàn chân của Liễu Yên Nhi xuống khỏi mặt mình, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Lục Vân ngồi chờ ở lầu một một hồi, chuẩn bị đợi các. chị tỉnh lại, thế nhưng các chị chưa tỉnh, hän đã nhận được một cuộc điện thoại của Lôi Áo
Số gọi đến là Lôi Áo, nhưng giọng nói không phải.
"Mày là võ giả giết chết sư đệ Trần An của tao đúng không, tao cho mày mười lăm phút, đến ngay Lôi gia, nếu không thì đợi đến nhặt xác cho con chó lớn trung thành này của mày đi!"
Giọng nói hung ác nham hiểm cất lời, nói xong liền cúp máy.
Ánh mắt Lục Vân trầm xuống, không nói hai lời liền chạy khỏi quán bar quán bar Dạ Sắc, thẳng tiến đến Lôi gia.
Mặc dù Lôi Áo là thành viên của thế lực ngầm, nhưng trong khoảng thời gian này ông ta đã giúp mình rất nhiều.
Hôm nay ông ta gặp nạn, Lục Vân không thể nào mặc kệ được.
Huống chỉ.
Phiền phức này do hẳn gây ra
"Ông nói cái gì vậy, nếu ông đã gọi tôi một tiếng điện hạ thì ông chính là người của Lục Vân tôi, người dám khi dễ ông không khác nào đánh vào mặt Lục Vân tôi, hơn nữa, bọn chúng là nhằm vào tôi mà đến."
Những lời này lại làm cho Lôi Áo thật cảm động.
Kỳ thật.
Theo lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Vân Thiên Thần Quân thời điểm, Lôi Áo sẽ đem tư thái của mình để vô cùng thấp, ông ta cảm thấy, mình ở trước mặt Vân Thiên Thần Quân chính là một con sâu con kiến nhỏ nhoi.