Lục Vân mở cửa phòng ra.
Ba người dưới lâu nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy lên, khi nhìn thấy Thẩm Kim Hoa còn năm trên giường không nhúc nhích, họ lập tức. giận không thể át.
“Không phải anh nói có thể trị bệnh cho cha. tôi sao, vì sao ông ấy vẫn chưa tỉnh, anh là tên lừa đảo đáng chết!"
Thẩm Tử Hiên rất kích động, tiến lên chuẩn bị túm lấy cổ áo Lục Vân dạy cho hẳn một bài học, nhưng lúc này lại nghe Lục Vân thản nhiên nói, "Tôi đã trị hết bệnh của cha anh, chỉ cần chờ thêm nửa giờ là có thể tỉnh lại"
“Chờ nửa giờ?" Thẩm Tử Hiên sửng sốt.
Từ Tuệ Linh lại châm biếm, "Tôi thấy cậu là muốn chờ nửa giờ để tranh thủ chạy trốn đúng. không?"
Trước đó bọn họ đã nói, nếu Lục Vân không thể chữa khỏi bệnh của Thẩm Kim Hoa thì phải chém đứt hai tay hai chân của hắn, tình hình hiện tại y như Lục Vân đang muốn kéo dài thời gian, sau đó tìm cách chạy trốn.
“Đúng vậy, chắc chẩn là như thế, ban đầu tôi còn cảm thấy chém đứt hai tay hai chân anh hơi tàn nhẫn, nhưng tên chết tiệt này không chỉ là lừa đảo, hơn nữa còn là thứ vô lại nói không giữ lời, tôi phải đi tìm dao ngay!"
Thấm Tử Hiên nối giận đùng đùng chuẩn bị đi xuống phòng bếp dưới lầu lấy dao phay, kết quả lại bị Thấm Tĩnh Nghĩ ngăn lại, "Dù sao cũng đã như vậy, cứ chờ hẳn thêm nửa giờ đi”
Ánh mắt cô nhìn về phía Lục Vân cũng có chứt lạnh lẽo. Bởi vì nhìn tình huống trước mắt, có khả năng rất lớn Lục Vân chính là lừa đảo.
Từ Tuệ Linh lạnh lùng nói, "Chuyện đã rõ ràng như vậy còn chờ cái gì nữa, Thấm Tử Hiên, em vào bếp cầm đao, chị đứng canh chừng hẳn, chị muốn thăng lừa đảo này biết cái giá phải trả khi lừa gạt Thấm gia chúng ta”
*Nếu các người đã vội vàng như vậy, tôi không ngại lộ ra một chút tin tức cho các người biết” Đúng lúc này, Lục Vân bỗng mở miệng nói/Thấm Kim Hoa không phải bị bệnh, mà là trúng sát khí, mà vật tà sát kia được đặt ngay dưới gối nấm của ông ta."
Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người đều lập tức thay đổi, đặc biệt là Từ Tuệ Linh, bà ta nhịn không được mảng bằng giọng the thé/Thả rắm chó mẹ mày, cái gì mà sát khí, tao thấy mày gạt người đến nghiện rồi!"
Nói xong bà ta lập tức vọt tới mép giường Thẩm Kim Hoa, chuẩn bị xốc gối của ông ta lên.
Lục Vân bắt lấy cổ tay bà ta và nói, "Tôi vừa loại bỏ sát khí xong cho Thẩm Kim Hoa, hiện tại ông ta không thể bị di chuyển, nếu không thần tiên cũng khó cứu được”
“Đừng có ở đây thả rắm chó, mày buông tay cho taol"
Từ Tuệ Linh dùng sức tránh thoát cánh tay Lục. Vân, duỗi tay muốn kéo cái gối ra, nhưng lúc này, Thẩm Kim Hoa lại đột nhiên mở to đôi mắt.
*Từ Tuệ Linh, tôi thấy bà ước gì tôi chết ngay cho xong đúng không!"
*A.... Sao ông?" Từ Tuệ Linh hét lên một tiếng, trực tiếp bị câu nói của Thẩm Kim Hoa làm sợ tới mức lùi lại vài bước, chân vướng một cái, té lăn. xuống đất.
“Vậy sao cha... Thấm Tỉnh Nghỉ vừa định hỏi vì sao ông ta lại giả bộ bất tỉnh, nhưng lập tức ý thức được cái gì, kinh ngạc nói, "Cha, chẳng lế Lục thần y nói đúng, thật sự có người muốn hại cha?"
'Thấm Kim Hoa gật gật đầu.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Từ Tuệ Linh đang ngồi bệch dưới đất.
Vừa rồi khi nghe thấy Lục Vân nói có tà sát quấy phá, cảm xúc của bà ta là kích động nhất, còn không màng Lục Vân cảnh cáo mà khăng khăng muốn di chuyến đầu của Thấm Kim Hoa, cho nên hiềm nghỉ của bà ta là lớn nhất.