“Cái gì, một nửa tài sản!”
Ba người đều kinh ngạc tột đột mà hét lên.
Thẩm Tử Hiên nắm chặt tay lại một cách thô bạo và gầm lên nói như quát: "Ai cho anh cái dũng khí để nói ra mấy lời đó vậy? Muốn một nửa tài sản của Thẩm gia chúng tôi sao? Nằm mơ đấy à?”
Lục Vân hoàn toàn phớt lờ anh ta, hẳn chỉ tập trung nhìn Từ Tuệ Linh, ánh mắt hắn tràn đầy sự khiêu khích.
Từ Tuệ Linh biến sắc, thật không biết Lục Vân rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám mạnh miệng nói ra lời đề nghị kinh khủng như vậy.
Bà ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tĩnh Nghi bên này đột nhiên nói:
"Đồng ý, nếu anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi thì tôi sẵn sàng chia cho anh một nửa gia sản của Thẩm gia: “Chị à!”
"Câm miệng!
Lễ nào mày muốn trơ mắt ra nhìn cha chết vì bệnh sao?”
Thẩm Tử Hiên vừa muốn nói gì tiếp thì đã bị Thẩm Tĩnh Nghi hung hăng quát át luôn cả tiếng, anh ta không dám ho. he nửa lời.
Lục Vân nhìn Thẩm Tĩnh Nghỉ dò xét thật sâu, sau đó quay lại nhìn Từ Tuệ Linh rồi cười vẻ thích thú:
“Bà lớn bằng ngần ấy tuổi rồi mà lại không quyết đoán bằng một cô gái nhỏ.” 'Từ Tuệ Linh lập tức giận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bà ta suy nghĩ một chút sau đó cười lạnh nói:
"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng nếu cậu thực sự không chữa được khỏi bệnh thì tôi xin mạn phép giữ lại hai tay hai chân cậu ở Thẩm gia này.”
Ba ta vừa nói ra những lời này, ngay cả hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi cũng bị nổi cả da gà, dọa cho sợ toát mồ hôi.
Bởi vì hành động này thực sự quá ác độc.
Nếu Lục Vân thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha bọn họ, cho dù quyên luôn một nửa tài sản thì cũng đáng, nhưng nếu không chữa được thì cùng lảm trả cho hẳn chút tiền thăm khám là được rồi chứ hà cớ gì phải chặt chân chặt tay người †a xuống.
Hứa Tuệ Linh cười lạnh nói, sau đó đưa Lục Vân lên lầu, đi tới phòng của Thẩm Kim Hoa
Hiện tại ông ta vẫn đang nằm ở trên giường bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt, giống như đã bước nửa chân vào quan tài rồi vậy.
Lục Vân nói: "Lúc tôi chữa trị không thích có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, thế nên vẫn mong mọi người đi ra ngoài trước đi, cũng đừng đứng ở cửa nghe lén, bằng không, nếu như xảy ra chuyện gì thì mấy người tự chịu trách nhiệm.”
“Xí, làm màu thấy ớn!”